Tôi nắm tay Rachel lao đi nhanh gấp đôi bình thường. Đáng lẽ chạy ra cửa chính, chúng tôi đổi hướng chạy về phía cầu thang dẫn lên tầng trên, lợi dụng đám đông để ẩn náu.
"Lên à?" Rachel chỉ tay vào cầu thang hỏi.
"Không. Mục tiêu của chúng ta là tàu hỏa." Tôi tiến đến quầy vé bên tay trái, nhưng một giọng phụ nữ trên loa phóng thanh ngăn tôi lại.
"Chú ý, quý khách, xin chú ý. Vì lý do bảo trì, tất cả những chuyến tàu sắp vào hay rời ga phải dừng ngay tại chỗ. Yêu cầu ở nguyên trên sân ga, chúng tôi sẽ thông báo ngay khi có thông tin mới. Cảm ơn vì sự kiên nhẫn của quý khách. "
Adrenaline trào lên trong người tôi. Người phát thanh viên đang đọc lại thông báo bằng tiếng Tây Ban Nha.
"Quay lại cầu thang," tôi nói, quay ngoắt người lại.
"Lên hay xuống?"
"Lên!"
Chúng tôi nhảy hai bậc thang một. Ở tầng trên, tôi nhoài người ra khỏi lan can ngó tìm xem gã cớm đã phát hiện ra chúng tôi đâu. Hắn đang đứng ở tầng chính, cố đoán xem chúng tôi đã chạy hướng nào. Hắn ngước lên, lấy tay che mắt cho khỏi chói, rồi bắt đầu đi về phía cầu thang.
"Tại sao chúng cho dừng tàu lại," Rachel hỏi.
"Vì chúng ta."
"Chẳng lẽ chúng chặn tất cả các đoàn tàu vào ga Liên Hiệp để tìm chúng ta?"
"Xin chú ý," tiếng phát thanh viên vang lên. "Cảnh sát yêu cầu tất cả khách mua hàng và khách du lịch bình tĩnh và trật tự di chuyển đến các cửa ra. Chúng tôi xin lỗi vì sự phiền phức này. Không có bất cứ mối nguy hiểm nào cho người và tài sản. Quý khách có thể trả xong tiền mua hàng, nhưng chúng tôi khẩn thiết yêu cầu di chuyển ra các cửa càng nhanh càng tốt. Cám ơn."
Tôi nhận thấy Rachel đang phải cố giữ bình tĩnh.
"Chúng ta sẽ không đi ra chứ?" nàng hỏi.
Tôi nhìn qua lan can một lần nữa. Gã cớm đang ngần ngừ không biết nên lên hay xuống. "Chắc hẳn chúng đã bật một loại báo động khủng bố nào đó. Đấy là cách duy nhất sơ tán chỗ này. Xung quanh tòa nhà chắc đã có hàng trăm tên cớm bao vây rồi."
Rachel nhìn dọc theo gác lửng. Từng đoàn người hối hả đi về phía chúng tôi. Chúng tôi tránh khỏi cầu thang nhường đường cho họ.
Gã cớm bên dưới chạy đến quầy vé và nói lại vào micro trên cổ áo.
"Chúng ta có hai lựa chọn. Một là thay hình đổi dạng và đi theo đoàn người ra ngoài?"
"Thay hình đổi dạng thế nào?"
"Vào trong một gian hàng và mặc cả cây đen vào chẳng hạn. Kiếm chiếc kéo và cắt tóc em đi. Bôi keo cho tóc anh dựng lên. Cố gắng trẻ lại độ mươi tuổi."
Rachel trông chẳng có vẻ gì tự tin hơn. "Như thế chúng ta sẽ bị kẹt lại sân bay. Chúng ta sẽ không còn giống ảnh trong hộ chiếu nữa."
"Em nói đúng. Vậy ta hãy làm một việc đơn giản. Chạy vào trong gian hàng. Kiếm hai chiếc hộp carton lớn, chui vào trốn cho đến khi tạm yên."
"Đơn giản là tốt."
"Nhưng cảnh sát có thể đem chó vào."
"Trời."
"Nào đi," tôi nói, tự nhiên cảm thấy chắc chắn phải làm gì.
Tôi chạy xuống cầu thang cuốn, dè chừng các bộ cảnh phục. Lúc nãy đi vào tôi đã trông thấy mái cửa vào rạp chiếu phim, và theo cách bố trí của nhà ga, tôi đoán nó ở tầng dưới. Cầu thang dẫn xuống một khu vực ăn uống. Mọi người đang ăn vội ăn vàng cho chóng xong, nét mặt lo lắng. Qua một đống ghế màu vàng và cam lộn xộn, tôi thấy một hàng người xem phim nối đuôi nhau ra cửa.
"Chúng ta đi đâu đây?"
"Xem phim."
"Họ đang sơ tán khỏi đây mà."
Khi chúng tôi đến trước lối vào rạp chiếu phim, một bức tường mở ra trước chúng tôi khoảng mười mét, và một đôi trai gái trông có vẻ hoảng sợ bước ra, nhíu mắt lại. Trước khi cánh cửa chống cháy sập lại dưới sức căng lò xo, tôi lao đến đưa chân chặn giữ lại.
Trong rạp đèn còn sáng, nhưng các hàng ghế trống không. Phía trên sàn dốc bên trái, một người bận đồ thể thao đang hướng dẫn người xem phim cuối cùng xuôi theo lối đi giữa ra cửa chính. Bên phải tôi, anh chàng Hugh Grant cao ba mét đang chán ngán bước dọc đường phố London, hai tay đút túi. Rachel dựa vào lưng tôi.
"Trong đó có gì thế?"
Tôi mở cửa đủ rộng cho chúng tôi trườn vào, rồi nâng chân tấm màn nhung đỏ nặng trịch chạy dọc theo tường trùm lên người. Chúng tôi nằm ép sát tường và tách nhau ra, cố khớp với nếp sóng của tấm màn một cách tự nhiên hơn. Tôi không nhìn thấy Rachel nữa, nhưng tôi ngạc nhiên nhận thấy chúng tôi đang nắm tay nhau. Cái bản năng này cũng nguyên thủy như bản năng của hai người Neanderthal 1 an ủi nhau bên vách hang đá vậy.
"Sao lại vào đây?" cô hỏi. "Sao ta không trốn vào sau cửa hàng?"
Tôi hình dung bọn cảnh sát đang xúm xít quanh chiếc xe tải lấy cắp.
"Chó," Rachel thì thầm. Cách đây một phút, phòng này đầy mùi mồ hôi người. Nhiều mùi hỗn tạp. Không giống như trong nhà kho cửa hàng.
"Đúng." Nhạc phim tắt ngấm với một âm thanh rền rĩ. Tôi chờ nghe tiếng người, nhưng không có. Mười lăm phút trôi qua. Hai mươi. Rachel nắm bàn tay ướt đẫm mồ hôi của tôi. Khi tôi quệt mồ hôi trán, một giọng đàn ông xuyên qua tấm rèm.
"Tôi đã vào đến cánh giữa!"
Rachel siết chặt bàn tay tôi.
Tiếng điện đài của cảnh sát léo nhéo vang vọng trong rạp chiếu phim.
"OK," tên thứ hai hét. "Tôi sẽ quét đèn pin dưới gầm ghế."
Mấy tên này không làm tôi lo lắng mấy, nhưng tiếng thở hổn hến theo sau làm tôi suýt đứng tim. Có lẽ tôi phải nhanh chóng cân nhắc lựa chọn giữa đầu hàng hay đọ súng với cảnh sát thành phố.
"Nó đã thấy gì đó!" tên thứ nhất kêu lên. "Coi, nó đã đánh hơi được rồi. Cố lên nào, cưng!"
Tôi cố nhịn thở.
"Con khỉ. Hóa ra là nửa cái xúc xích."
"Chờ tí. Nó đang sục chỗ khác."
Tiếng nói nghe gần hơn. Bàn tay Rachel run lên. Nàng sẽ phản ứng thế nào nếu tôi nổ súng? Đây không phải bọn sát thủ do Geli Bauer phái đến. Có lẽ chỉ là đám cảnh sát thành phố đang làm nhiệm vụ.
"Nó đi theo vòng tròn," giọng thứ hai cất lên. "Quá nhiều mùi. Chính tôi cũng đang ngửi thấy mùi hơi người. Chúng ta phải quay lại sau vậy."
"OK. Dù sao họ cũng muốn nó lần theo dấu vết."
Tiếng nói xa dần.
"Chúng ta làm gì bây giờ?" Rachel thì thào.
"Đợi."
"Bao lâu?"
"Họ không thể đóng cửa ga Liên Hiệp cả ngày được."
"Anh có nghĩ lũ chó sẽ quay lại không?"
"Anh không biết."
"Hình như em ********* ra quần rồi."
"Đừng bận tâm về chuyện đó."
"Liệu chó có đánh hơi ra không?"
Nàng nói đúng. "Hãy cố giữ yên lặng đã."
Một giờ bốn lăm phút sau, một giọng nam cất lên qua hệ thống loa phóng thanh. "Bác sĩ Tennant. Tôi là sĩ quan Wilton Howard của sở cảnh sát Washington D.C. Chúng tôi muốn ông hiểu rằng chúng tôi biết đây chỉ là một sự hiểu lầm. Chúng tôi được biết việc bắn người ở Bắc Carolina là hành động tự vệ, chúng tôi sẵn sàng cho ông quyền được giam giữ có bảo vệ, và ông có thể liên lạc không giới hạn với bất kỳ người nào ông muốn. Đề nghị ông ra trình diện cùng với bác sĩ Weiss, hạ tất cả vũ khí xuống, và đến gặp bất kỳ sĩ quan nào. Ông sẽ không bị đối xử như với tội phạm."
"Anh nghĩ sao?" Rachel hỏi.
"Anh thấy có giọng Geli Bauer trong thông điệp này."
"Có thể họ nói nghiêm chỉnh. Ý em là tất cả cảnh sát trong tòa nhà này cũng nghe thấy rồi."
"Nếu họ đã được báo rằng anh là khủng bố hay đại loại thế, họ sẽ nghĩ việc dùng bất cứ biện pháp nào để lôi cổ anh ra là chính đáng. Hơn nữa, họ nghĩ anh có súng."
"Thế anh có không?"
Tôi định nói dối, nhưng lại nghĩ nàng cần biết sự thật. "Có."
"Trời đất ơi!"
Lời kêu gọi của cảnh sát lại vang lên.
"David..."
Tôi quờ sang siết chặt tay nàng. "Yên."
Thêm một giờ nữa trôi qua, các thông điệp qua loa phát thanh cũng nhiều hơn và thay đổi. Bằng bản năng, tôi bảo Rachel nằm ép xuống sàn và sát vào tường. Tôi cũng làm thế.
Lũ chó không quay lại, nhưng có nhiều cảnh sát quay lại. Nghe như bọn họ đi rà soát từng hàng ghế. Thỉnh thoảng tôi thấy tấm màn nặng nề đung đưa khi có người kiểm tra nó. Khi tiếng bước chân đến gần tôi rút súng khỏi túi quần và thầm nguyện cầu Rachel giữ được bình tĩnh. Những bước chân nặng nề đến sát bên tôi, liền sau đó tấm màn được nhấc khỏi mặt tôi.
Một đôi bốt đen đứng cách mặt tôi chỉ mươi phân. Tôi nín thở, không chắc mình có bị nhìn thấy hay không. Tấm màn vờn trên má phải tôi. Rồi nó được thả xuống, và tiếng ủng xa dần. Tay cảnh sát chỉ giơ tay chạm tường vài lần để kiểm tra phía sau tấm màn.
Tim tôi dường như đông cứng lại.
Tiếng đôi bốt lại gần lần nữa. Tay cảnh sát kiểm tra tấm rèm như lần trước, nhưng dọc xuống. Tôi cố làm ngơ trước tiếng bước chân ấy. Sau khoảng thời gian dài như vô tận, tôi nhận ra hắn đã bỏ qua chỗ chúng tôi. Cuộc tìm kiếm kéo dài thêm năm phút nữa, rồi tiếng liên lạc léo nhéo tắt. Tôi nghĩ Rachel thật cừ, nhưng không dám liều nói chuyện với nàng. Sau hai mươi phút không có thêm lời kêu gọi nào từ hệ thống phóng thanh, tôi nghe có tiếng lách cách và tiếng máy rì rì, và nhận ra họ đang tua lại phim.
"Có phải máy chiếu không?" Rachel hỏi.
"Họ đang tua lại phim. Có lẽ nhà ga đã được mở lại. Chúng ta ra thôi."
"Hay là ta cố chờ đến đêm?"
"Không. Đêm nay chúng sẽ đặt các chốt gác ở lối ra. Ngay lúc này ta có thể lợi dụng tình trạng lộn xộn khi nhà ga vừa mở lại. Đây là cơ hội tốt nhất."
Chúng tôi đứng dậy men theo tường ra cửa. Sau khi lắng nghe mà không thấy gì, tôi mở hé cửa. Hai phụ nữ đi ngang qua, bận trang phục đường phố. Tôi nghĩ họ có thể là cảnh sát, nhưng khi đó loa phát thanh thông báo lịch tàu chạy. Nếu sân ga không có người, chắc không cần một thông báo như thế. Tôi kéo Rachel qua cửa.
Cầu thang thường và thang cuốn chật ních người, tiếng dụng cụ nhà bếp loảng xoảng dội qua sàn nhà cẩm thạch trong khu ăn uống. Chúng tôi bước tới cầu thang cuốn, chuẩn bị đi lên.
"Khi lên đến tầng chính, hãy đi cách sau anh hai mươi mét," tôi nói. "Thấy ai phát hiện ra anh thì em lẩn vào đám đông thoát mau nghe chưa."
Đầu trên của thang cuốn gần ngay lối vào cửa hàng B. Dalton. Tôi hôn lên má Rachel, vừa bước nhanh vừa quét mắt qua đám đông xem có đồng phục cảnh sát nào không.
Du khách giận dữ tràn vào nhà ga như nước tràn qua đập. Đa số hướng đến các đoàn tàu. Thật là một sự che chở quá tốt đối với tôi. Tôi liếc nhanh ra sau để biết chắc Rachel vẫn bám theo, rồi chuẩn bị rẽ phải, ra phía cửa chính. Nếu cảnh sát dồn mọi người qua một điểm kiểm soát duy nhất, tôi sẽ quay ngoắt lại đi kiếm một lối thoát hiểm dự phòng. Nếu không, tôi cứ liều mình trông cậy vào đám đông vô danh là thoát.
Tôi rẽ ngoặt sang phải và hướng đến một phòng mái vòm dẫn ra cửa chính. Dòng người cuồn cuộn đi ngược chiều khiến thật khó định hướng, nhưng tôi vui mừng vì có họ. Việc đóng cửa nhà ga suốt ba tiếng đã tạo cho chính cảnh sát một tình huống gần như bất khả.
Từ chỗ tôi đứng đến cửa chính có một tiệm ăn hình tròn tôi đã nhìn thấy lúc vào. Cao hai tầng, tiệm cà phê ngoài trời này giống như một hòn đảo nhô lên giữa mặt bằng. Trên tầng hai có nhiều bàn và ban công bằng thép cuốn hoa văn, để khách hàng có thể vừa ăn vừa ngắm cảnh nhộn nhịp bên dưới. Đó cũng là nơi có thể đứng nhìn bao quát toàn bộ sảnh lớn. Tôi bắt đầu đi vòng quanh từ bên trái, cố giữ mặt cúi gằm.
"Bác sĩ Tennant!" một giọng nữ hét lên.
Tôi liếc nhìn lên.
Từ tầng hai tiệm cà phê, Geli Bauer đang nhìn chằm chằm xuống tôi. Khuôn mặt sẹo và đôi mắt xanh lè của ả không lẫn vào đâu được, và việc ả có mặt ở đây đúng là một định mệnh không tránh khỏi. Ba tiếng đồng hồ chúng tôi trốn trong rạp chiếu phim đủ thời gian để ả bay từ Bắc Carolina đến đây. Cảnh sát đã mở lại nhà ga, nhưng Geli vẫn hy vọng chờ đợi sẽ tìm thấy chúng tôi. Khi tôi xoay người ra sau để xem Rachel có nhận ra mối nguy hiểm không, tôi mới biết là mình bị hớ. Geli tức khắc phát hiện ra nàng, liền nâng điện đài lên miệng.
"Chạy!" tôi hét lên với Rachel.
Geli buông điện đài xuống, rút phăng ra một khẩu tiểu liên tự động, nhằm thẳng tôi.
Một phụ nữ đứng bên ả rú lên. Khi nhiều người khác hoảng loạn, Geli lao ra cầu thang dẫn xuống tầng chính. Tôi lần tay ra sau với khẩu súng giắt lưng.
"Đừng!" Geli vừa lao xuống cầu thang vừa gào lên. "Tôi không bắn đâu! Lệnh giết anh là của Godin! Godin điên rồi!"
Ả dừng lại ở ba phần tư cầu thang, giương súng bằng cả hai tay trong thế tấn công.
"Nếu đúng thế thì cô bỏ súng xuống đi!"
Ả không bỏ.
Tại sao ả không bắn mình? tôi tự hỏi. Rồi tôi hiểu ra là Rachel đang còn ở khá xa, nếu ả lỡ bắn tôi, nàng có thể chạy thoát cùng với đám đông hoảng loạn.
"Bỏ súng xuống, bác sĩ!" Geli vừa xuống nốt cầu thang vừa quát. "Bỏ súng xuống và nằm sấp xuống sàn! Tôi sẽ không bắn!"
Ở tầm này ả chắc chắn không bắn trượt. Tôi quẳng súng xuống mặt sàn sáng bóng. Mắt ả lóe lên vẻ thỏa mãn.
Đám đông phản ứng với vụ lộn xộn này như một đàn kiến nhận ra nguy hiểm ở ngay giữa chúng. Làn sóng hoảng hốt từ tâm lan ra xa hơn, trùm lên đám du khách cuống cuồng, tạo nên một vòng xoáy người chen lấn ra các cửa. Cảnh sát ở đó phải vật lộn từng phân một để len ngược vào đây.
"Lại đây, bác sĩ Weiss!" Geli gọi to.
"David?" Rachel ngập ngừng gọi.
Khẩu tự động của Geli có nòng giảm thanh. "Chạy đi!" tôi gào lên. "Mau thoát khỏi đây."
Geli quay khẩu súng sang phía Rachel. Tôi nhào lên cầu thang. Tôi túm lấy hai cổ tay ả vừa lúc súng nổ sượt qua tôi. Nhìn ánh mắt giận dữ của ả tôi biết ả đã bắn trượt.
Geli thúc đầu gối ả vào bụng tôi, khiến phổi tôi thắt lại. Tôi vặn mạnh xương ả như người ta cố bẻ một cành non. Ả giật lùi lại, xoay người quật tôi ngã xuống cầu thang rồi ngồi lên người tôi. Tôi vật lộn để nòng súng hướng ra khỏi người tôi, nhưng ả có thế đòn bẩy phía bên sườn. Nòng súng giảm thanh chĩa thẳng mặt tôi chỉ cách mấy phân. Vết sẹo của Geli trắng bệch ra khi mặt ả đỏ gay vì vật lộn.
"Bỏ súng xuống!" một giọng phụ nữ hét lên. "Cả hai người! Bỏ xuống và đứng lên!"
Cách đó ba mét là Rachel, hai tay ghì chặt khẩu súng lục của tôi, đôi mắt mở to vì khiếp hãi.
"Bỏ vũ khí xuống!" Geli thét. "Cô đang can thiệp một sĩ quan liên bang thi hành công vụ đấy!"
Geli thúc cùi chỏ vào đám rối dương của tôi, tì nòng súng vào má tôi. Một tiếng nổ chát chúa như tiếng cồng xuyên thủng màng nhĩ tôi, rồi thứ gì đó ẩm ướt bắn tung tóe lên mặt tôi. Tôi chỉ còn thấy đôi mắt cháy rực của Geli, rồi một dòng máu trào ra ướt đẫm ngực áo ả.
Tôi giằng được khẩu súng và hất ả ra khỏi người tôi.
Rachel vẫn chĩa nguyên khẩu súng đang bốc khói và run rẩy như người động kinh. Viên đạn trúng cổ Geli, nhưng ả cố bịt mấy ngón tay vào vết thương để ngăn máu chảy. Tôi chưa bao giờ trông thấy vẻ căm thù đến thế trong mắt một con người. Tôi nắm cổ tay Rachel và chạy ngược trở ra sảnh chính. Khi chúng tôi quành qua góc khuất, tiếng Geli vang vọng trong căn phòng cao ba mươi mét. "Mày sẽ chết, Tennant ạ! Mày sẽ chết như con chó!"
Tôi lao đến gian hàng B. Dalton ở cuối trung tâm mua sắm. Các kệ sách to kềnh càng và trĩu nặng. Vậy ra họ đang bốc hàng.
Khách mua hàng đang tràn ra khi tôi kéo Rachel chen vào một nhà kho trong hiệu sách. Sàn nhà lát đá chất đầy hòm xiểng, và chắc chắn có một sàn chất tải cửa lắp động cơ để chuyển hàng vào ra. Tôi nhấn một nút đỏ trên tường, cửa bắt đầu nâng lên.
Nắng tràn ngập phòng. Tôi giúp Rachel xuống nền sàn chất tải bằng xi măng, rồi tự mình nhảy ra. Một chiếc xe giao hàng đậu ngay trên lối vào sàn, hai người đàn ông đang đứng nói chuyện bên buồng lái. Khi chúng tôi chạy lên dốc, tôi trông thấy một chiếc Toyota Corolla màu trắng đậu cạnh xe tải. Cửa bên lái còn mở, nhưng không có ai trong xe.
Tôi chĩa súng vào hai người đàn ông, rồi hất nòng súng về phía chiếc Toyota. "Tôi cần chiếc xe kia!"
Tài xế xe tải giơ tay lên, nhưng người kia thì nhìn chiếc Toyota. "Đó là xe tôi."
"Đưa chìa khóa đây!"
Anh ta đờ người ra.
"Đưa chìa khóa cho hắn đi!" tài xế xe tải nói.
"Nó ở trong ấy."
Tôi kéo Rachel vòng sang cửa khách, đẩy nàng vào rồi trườn vào ghế lái và nổ máy. Người chủ xe gào lên gì đó, nhưng giọng anh ta chìm nghỉm trong tiếng xe gầm rú khi tôi lao vụt đi. Đà lao đi làm cửa xe đóng sầm lại, nhưng tôi dùng hết sức tự kiềm chế để đi chậm lại. Tôi phải chạy với tốc độ bình thường để ra khỏi khu vực nhà ga đã, rồi sẽ vứt xe lại để trốn khỏi thành phố.
"Ôi, trời ơi," Rachel nói, mặt nàng trắng nhợt.
Tiếng còi rền rĩ đang đổ về ga Liên Hiệp.
--- ------ ------ ------ -------
1 Một giống người tiền sử, được phát hiện đã sống cách đây khoảng 600.000 năm, tại châu Âu và Trung Á.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT