Trăng lên trăng xuống vài lần, từng đợt sóng tấn công, chém giết, chống cự, cùng tạm đình chiến, ngày đêm không ngớt, ngoài Huyền cung thi thể rải rác, Hắc vệ quân năm phần đã mất đi bốn, mà phản quân chết càng nhiều, nhà dân xung quanh địa thế thấp bị máu đen tràn vào, dân chúng sợ tới mức không dám ở lại, phản quân đơn giản chiếm lấy, tạm thời sung quân làm y xá.
“Cẩn thận!” Lại một trận mưa tên, Hắc Kình một tay túm Hắc vệ quân trẻ tuổi đang gặp nguy hiểm, dùng sức kéo, khớp xương liền phát tiếng khách khách, mệt mỏi đã đến cực hạn, quân địch số lượng đông, nhưng từng nhóm luân chiến*, bên ta nhân đơn thế bạc, không còn cách nào khác, chỉ đành đêm không nhắm mắt, dụng tẫn khí lực.
Luân chiến: Thay phiên nhau tấn công
“Ô...” Hắc vệ quân võ trang nặng nề, Hắc Kình mặc dù như chỉ mành treo chuông vẫn cố gắng kéo quân binh ra sau lấy khiên che đi, chính mình lại chậm một bước, hung khí sắc nhọn đâm vào cơ thể, bắp đùi hai nhát, tay trái một nhát, bụng cũng một vết. Hắc Kình cắn răng nhịn đau, chặt gãy một đám tên, Long bào bị mồ hôi cùng máu tươi nhuộm màu, nhìn không ra đồ đằng tôn quý nguyên bản, nhưng trong lòng binh lính, Hắc Kình lúc này so với bất cứ lúc nào cũng đều cao quý hơn, khiến người sùng kính.
“Hoàng thượng, người nhập điện nghỉ tạm đi, nơi này đã có huynh đệ chúng ta trấn thủ.” Giết nhiều như vậy, vẫn còn nhiều đến thế, phản quân lại có tiếp viện! Chẳng lẽ trời thật sự muốn Huyền Vũ ta vong? Các chiến sĩ thất vọng, lại càng muốn phấn chấn chiến đấu không ngừng, đời người xưa nay ai mà không chết, mười tám năm sau lại là một hảo hán!
“Tội quân mau tới lĩnh tử! Bản đại tướng quân tâm địa Bồ Tát, có thể ban cho ngươi thống khoái!” Không hẹn mà tới Triệu Thất nắm quyển trục, mấy ngày trốn ở hậu phương lại tới tiền tuyến sủa bậy, hắn đắc ý Hắc vệ quân chỉ còn hơn trăm người, mà hơn phân nửa là bị thương, đã không thể chống cự, lại đã quên phản quân chính mình suất lĩnh, tử thương quá vạn, Hắc vệ quân võ dũng, còn từng doạ hắn sợ tè ra quần trốn biệt ra ngoài thành, hiện giờ mệt hắn còn vác mặt ra tự phong đại tướng quân, tại đây diễu võ dương oai.
“Này tên cẩu kia, trẫm không giết ngươi, sao có thể cam tâm!” Hắc Kình nghẹn một hơi chân khí cuối cùng, chậm rãi đứng thẳng dậy, phản tặc thấy Hắc Hoàng một mình từ sau tấm khiên bước ra, nghĩ hắn rốt cục khuất phục, ngày Triệu thị khống chế thiên hạ không còn xa, vinh hoa phú quý sắp tới, mỗi người đều giấu không nổi tham lam vui mừng.
“Tội quân...” Triệu Thất còn định nhục nhã hắn một phen, phát tiết mối hận trong lòng, lập uy danh cho bản thân, lại thoáng thấy Hắc Hoàng làm một động tác kỳ quái, năm ngón mở ra, hướng về phía mình. Triệu Thất còn đang thấy kỳ quái, đã nghe thấy tiếng người khác kinh hô, chỉ vào không trung, lắp bắp: “Tưởng... thương...”
Triệu Thất nghi hoặc ngẩng đầu, ánh sáng loé lên, chói loá mờ mắt, nhìn không rõ ràng, lại mơ hồ thấy một cái bóng dài mảnh bay tới, rất nhanh đã tiếp cận... Là.. Hàn thiết hoàng thương...!?
Chiếc bóng hình tròn như ma quỷ chiếu xuống mi tâm, tựa bàn tay tử thần vẫy gọi, nguy ngập ngay trước mắt, Triệu Thất lại giở trò cũ, chộp hữu phó tướng tới chết thay, vững vàng che trước mặt, vui mừng chính mình lại tránh được một kiếp, đại nạn không chết, thế nhưng trong khoảnh khắc, sau gáy hữu phó tướng phá ra một cái lỗ lớn, dịch não cùng máu toàn bộ bắn lên mặt, mũi thương bạc từ trong thoát ra, giống như linh xà thè lưỡi, tinh chuẩn ngoạm lấy con mồi.
Triệu Thất, đương trường bỏ mình.
“Hừ... Thương của trẫm... Giết loại người như ngươi... Lãng phí...” Phảng phất khí lực toàn thân tựa như theo thương này phóng ra mà tan biến, Hắc Kình cười lạnh, thân hình lung lay sắp đổ.
Tả hữu phó tướng đều đã chết, chủ soái bỏ mình, phản quân như rắn mất đầu, nhưng mắt thấy thiên tử phía trước, ngôi vị hoàng đế trong tầm tay, đương nhiên không có khả năng chim thú toán loạn, đều nổi tư tâm, ai có thể lấy thủ cấp Hắc Hoàng, liền đủ tư cách trở thành đại tướng quân! Một đám người như chó dại sói dữ hướng Huyền cung vọt tới, kết cấu chiến thuật đều không quan tâm, cung thủ cũng không bắn tên, rút trường đao, gia nhập cận chiến.
“Các huynh đệ! Bảo hộ Hắc Hoàng!!!” Hắc vệ tiểu đội trưởng biết đây là hồi cuối cùng, không sống, thì chết.
Hắc Kình tĩnh mắt nhìn đao quang kiếm ảnh, không chút lưu tình tước đoạt đi sinh mệnh, phảng phất như hiện tại cùng đêm trước ngày hắn đăng cơ chồng chéo lên nhau, đồng dạng máu chảy đầy đất, đồng dạng thi thể khắp nơi, hắn thật sự cảm thấy... mệt mỏi... Mệt mỏi...
Hắn run rẩy trở lại Huyền cung, thanh âm bốn phía cách hắn xa dần, thế giới tĩnh mịch vô âm, tựa như chỉ còn lại một mình hắn, Hắc Kình bước vào Chân Vũ điện trống rỗng, đây vẫn luôn là nơi hắn cùng triều thần ngầm đấu đá, hiện giờ lại chỉ có Hoàng, không có thần, ai nói thiên tử thánh nhãn sáng như gương không gì có thể giấu diếm, thời điểm ngươi tin tưởng những lời này, ngươi đã bị che mắt.
Hắc Kình đi lại tập tễnh, tại bậc thang dưới chân long ỷ, dựa vào kim trụ hoạt mà ngồi, tam cung lục điện thập lục viện nhất Mê lâu, hậu cung mỹ nữ như mây, thiếp phi như nước, hiện giờ còn không phải vẫn một mình một bóng sao...
Hắn cố hết sức giơ tay tìm kiếm trong ngực, cánh tay nặng nề, tựa như đeo chì, mới qua một hồi, Hắc Kình đã thở hổn hển, mặt trắng như tuyết, hiển nhiên là mất máu quá nhiều, đe dọa tính mạng.
Lấy ra búp bê gỗ cẩn thận giấu trong túi ngầm, vừa lấy ra, giữa búp bê nam cùng búp bê nữ nứt ra một vết thật lớn, vô cùng mỏng manh, ba một tiếng đứt thành hai đoạn, búp bê nam lộc cộc lăn xa, hai con búp bê đã không còn thấy được màu sắc ôn nhuận ban đầu, đều bị máu nhuộm thành một màu đen tanh tưởi, chắc là mũi tên ở phần bụng kia vừa vặn bắn trúng búp bê.
Hắc Kình muốn đi nhặt búp bê nam bên chân, nhưng không nổi, hắn cố gắng nhoài thân thể ra trước, cố sức vươn dài cánh tay, búp bê nam kia lại càng lăn càng xa, tựa như khi hai người cùng một chỗ, hắn lấy vấy bẩn Mặc Mặc, khiến y thương tâm, tự đoạn tình duyên, hiện tại muốn bắt người quay về, mặc kệ có cố gắng thế nào, vẫn là quá muộn...
“Trẫm không giải thích... Trẫm mới không giải thích... Ngươi trở về... Ngươi trở về...” Trong lời nói ẩn ẩn run rẩy, hắn vẫn cố chấp vươn tay, giương năm ngón tay, thế nào cũng không lấy lại được búp bê tâm ái, Hắc Kình nóng nảy, nước mắt tí tách rơi trên người búp bê nữ hắn nắm chặt bên tay trái, trong mắt vẫn chỉ nhìn búp bê nam đã lăn rất xa kia.
Dụng lực nghiêng về phía trước quá mức, thân thể mất đi cân bằng, Hắc Kình ngã xuống đất, đầu đạp vào đá cẩm thạch cứng rắn, tầm mắt lập tức biến thành màu đỏ, mông lung mơ hồ, ý thức dần dần tan rã, đúng lúc đó phản quân công phá Huyền cung, trước mắt năm sáu bóng người lao tới vung đao, Hắc Kình lúc này khóe miệng lại khẽ giương lên mỉm cười ─── một nụ cười tuyệt vọng.
“Mặc Mặc... Kiếp sau... Ngươi sẽ... Tha thứ cho trẫm chứ...”
Lòng bàn tay chỉ cô đơn còn lại một con búp bê, là Hắc Hoàng quyền khuynh thiên hạ, lúc lâm chung, duy nhất vật bồi táng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT