Đó là một thanh đoản chủy thập phần tinh xảo, cán chủy cùng lưỡi chủy dài ngang nhau, trên thân lưỡi đao khắc bàn long văn mặc sắc, chuôi đao là một khối thép tinh khiết đúc thành, phía trên có một vòng dây quấn quanh, nguyên tưởng chỉ là dây kiếm bình thường, sau khi nhìn kỹ, mới phát hiện kia đúng là kim thiền ti thằng ô hắc, cầm trên tay, mũi chủy lạnh lẽo cũng không mất đi tinh tế, so với chủy thủ bình thường còn nhẹ hơn, hai cổ tay từng bị thương của Mặc Bắc cũng có thể khống chế tự nhiên.
Mặc Bắc tâm trạng giống như có thiên quân vạn mã phi tới, bụi đất đầy trời che đi ánh dương, Hắc Kình hoá giải trói buộc cho y là có ý gì? Hắc Kình tặng y đoản chủy lại là vì cái gì? Đoán không ra, nhìn không thấu, tâm tình thế nhưng không có mừng rỡ như điên giống như trong tưởng tượng, nếu hiện tại cao chạy xa bay, Mặc Bắc cơ hồ có thể lớn mật nghĩ Hắc Kình sẽ không như hắn lời nói khi trước, xử tử Thu Nhi, máu tươi Bích thành, thậm chí... Cũng sẽ không tái dây dưa truy đuổi y...
Loại cảm giác trong lòng như có khối đá đè nặng này là cái gì? Mặc Bắc buồn bực thu hồi chủy thủ, tựa như là muốn gạt bỏ tình tự không nên có, giả bộ vui vẻ nói với Bích Diễn: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, liền hôm nay đi, ta với Lạc Dương cũng coi như quen thuộc, có thể giới thiệu cho ngươi một vài đại phu giỏi.”
Bích Diễn cũng là người tâm tư tinh tế, ánh mắt giãy dụa cùng do dự của Mặc Bắc sao lại nhìn không ra, chắc là vì Hắc Hoàng, ai, ngàn kết vạn kết, muốn kết khó kết, muốn giải nan giải.
Dặn Thu Nhi trông cửa, Mặc Bắc liền cùng Bích Diễn xuất cung, Hắc Kình cho y Hắc long lệnh bài để y có thể trong cung ngoài cung tùy tiện hành tẩu, tối muộn có thể ở lại chỗ hắn, không trở về Quế Mộc viện cũng không sao, đây cũng không phải quyền lợi thiếp phi hậu cung có thể có, hơn nữa so với đại thần triều đình cao hơn không ít, Mặc Bắc tận lực xem nhẹ hàm ý sâu xa của việc này, hưng trí bừng bừng cùng Bích Diễn dạo thành Lạc Dương, liền bảy ngày bảy đêm không về.
Mặc Bắc sung sướng, không biết nam nhân bị y ném ra sau đầu kia, giờ phút này ảm đạm thương tâm, tiều tụy hốc hác đến mức nào.
Bắc uyển thái miếu, một toà kiến trúc mái vòm vô cùng to lớn, nội thất rộng rãi, thờ phụng Hắc tộc tông gia lịch đại tiên tổ, trừ bỏ đại điển hiến tế mỗi năm một lần, Hắc Kình rất ít bước chân vào nơi này, linh vị phía cuối cùng là của phụ hoàng hắn ─── mộ bài Hắc Hoàng tiền nhiệm Hắc Đãi. Tuy rằng Hắc Đãi tại vị tới cuối đời, ham mê tửu sắc, sủng dụng gian thần, sai lầm trùng trùng, mất hết dân tâm, nhưng trong lòng Hắc Kình, vẫn khó quên được đoạn thời gian hạnh phúc trước đây, phụ hoàng dẫn hắn đi săn chim ưng, cánh tay hữu lực kéo căng dây cung, mũi tiễn như ánh chớp, bắn rơi chim ưng đang bay liệng trên bầu trời, trong mắt hắn phụ hoàng cao lớn uy vũ, một đôi tay cường tráng thô ráp có thể ngăn cản hết thảy sóng to gió lớn ─── đó là trước khi sự kiện kia phát sinh.
Hắc Kình ngồi xếp bằng trên bồ *** suy nghĩ, một tay vô thức đặt lên bên trái trái tim, phảng phất như giờ phút này còn có thể rõ ràng cảm nhận được đau đớn khi lưỡi đao sắc bén lạnh băng kia đâm vào. Hắn mở mắt to nhìn “nương”, gian nan hỏi: 『 Vì cái gì? 』 đôi phiến môi tiên diễm như chu sa, dĩ vãng luôn ôn nhu hống hắn ngủ, hống hắn ăn cháo uống dược, lại mang theo ác ý cùng sát ý âm lãnh nói: 『 Ngươi cản trở con ta kế vị... Ngươi, phải, chết. 』
Nước mắt tràn đầy hai gò má, hắn còn nhớ rõ nội tâm khi đó gào thét ── nếu nương cho rằng hắn cản trở đệ đệ, hắn có thể ngoan ngoãn trốn ở một bên không lên tiếng, sẽ không tái năn nỉ phụ hoàng dẫn hắn đi du ngoạn, cũng sẽ không tái quấn quít lấy phụ hoàng, nương muốn bồi đệ đệ, hắn cũng sẽ không sảo không nháo, hắn còn có thể hỗ trợ chiếu cố đệ đệ, hết thảy chỉ cầu nương đừng chán ghét hắn, cầu nương... đừng giết hắn.
Nhưng đáp lại hắn chính là... vì muốn chắc chắn đưa hắn vào chỗ chết mà tàn nhẫn xoay chuyển, chủy thủ cắm ngập ngực còn chưa đủ, cổ tay khẽ vặn, đem tim hắn phá thành một cái động lớn, đưa linh hồn nhỏ bé khờ dại xé nát vụn...
Hắc Kình nhắm mắt lại, kháng cự giống như bị nước lũ bao phủ.
Về sau hắn ở trước quỷ môn quan được quốc sư đoạt về, Hạc Linh cung không dung hắn, hắn đi gặp phụ hoàng, đem chân tướng từ đầu chí cuối nói cho phụ hoàng nghe, hắn nghĩ nương không phải là nương, cha tốt xấu gì cũng là cha, nhưng... Sai lầm rồi, so với đứa con thiếu chút nữa bị giết chết, an ổn của hậu cung dường như trọng yếu hơn, trật tự hoàng gia trọng yếu hơn, nữ nhân hiện tại Hoàng thượng yêu sủng trọng yếu hơn, cả cảnh thái bình giả tạo, tường an vô sự cũng trọng yếu hơn.
『 Kình Nhi, trong đó nhất định có hiểu lầm, Tu Nghi nàng yêu thương ngươi như vậy, làm sao có thể sát hại ngươi, nhất định là ngươi mơ mơ màng màng, coi ác mộng tưởng là thật, để thích khách lẻn vào là thị vệ thất trách, phụ hoàng lập tức đem thị vệ trưởng tru di cửu tộc, ngươi an tâm quay về Hạc Linh cung đi. 』 Còn nhớ rõ ánh mắt dao động, thái độ lảng tránh của hắn, Hắc Kình nhất thời cảm nhận được một điều ── hoàng gia vô tình, vô thê vô tử, vô phụ vô mẫu.
Hắn nửa uy hiếp nửa cầu xin thuyết phục phụ hoàng, ban thưởng cho hắn một tòa Bát vương phủ, từ nay về sau chặt đứt đi tâm vọng tưởng vô tranh tự tại, hoàng gia cung đình, mạnh sống yếu chết, người muốn sinh tồn, nếu không tranh đấu, thì chỉ có một kết cục chôn thây nơi hoang vắng mà thôi.
“Hoàng thượng, người đã mang đến.”
“Các ngươi lui ra đi.”
Hắc Kình chậm rãi xoay người, nhìn nữ tỳ lưng gù kia, nàng tóc tai toán loạn che đi nửa khuôn mặt, nửa mặt còn lại bị vết bỏng phá huỷ, nhìn vào thật khiến người khác khiếp sợ. “Tiền Tu Nghi nương nương lá ngọc cành vàng, cúi mình trà trộn trong đám hạ nhân, cũng thuận buồm xuôi gió chứ.” Muốn tại Long cung lắp đặt cơ quan, cần có thời gian đầy đủ, góc độ của độc tiễn, vị trí đều nói lên, thích khách am hiểu sâu sắc cuộc sống thường ngày của Hắc Hoàng, nội thần ngoại quỷ, chính là đáp án.
“Hoàng Thượng đang nói gì, lão nô sợ hãi không hiểu.” Nàng kích động quỳ xuống, thanh âm thô ách sàn sạt phá họng thoát ra giống như tạp âm chói tai.
“Không cần giả bộ, trẫm năm đó niệm tình cũ, cố ý nương tay một lần, không thật sự xử tử phu nhân cùng thập tứ đệ, chỉ giam cầm các người nơi thiên nhai hải giác, không nghĩ tới các ngươi sát hại thủ vệ, tự tiện hồi kinh, còn lẫn vào cung.” Ấn tượng về Tu Nghi năm đó là nữ nhân ái mỹ, mỗi ngày vừa sáng là phải tiêu tốn một canh giờ búi một đầu tóc phiêu lượng như lưu vân, vì trả thù, cư nhiên không tiếc tự huỷ gương mặt, nàng thật sự hận hắn như vậy.
“Tạp chủng, nếu đã biết bản nương nương là ai, chắc hẳn phải biết ba vạn tinh binh đã lặng lẽ tập hợp bốn phía Lạc Dương rồi đi! Ha ha ha ha, ngôi vị hoàng đế này của ngươi cũng chỉ có thể ngồi thêm một lát nữa thôi, không quá được vài ngày, nó sẽ thuộc về hoàng nhi của ta!” Nàng giận dữ cười to, sợi tóc lay động hơi lộ ra nửa bên mặt vẫn còn mang dư âm xinh đẹp giờ khắc này lại xấu xí vô cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT