Hắn tức giận, trong lòng lại thấy chua xót, nếu Mặc Bắc khẩu thị tâm phi*, vậy hắn đắc ý còn không kịp, cố tình chính bản thân hắn cũng hiểu rõ, Mặc Bắc là nói thật, nhìn bộ dáng ấm áp của y lúc ôm tiểu hài tử, không phải là tư thái của nhất gia chi chủ thì là gì.

Khẩu thị tâm phi: Lời nói trái với suy nghĩ trong lòng

Hắc Kình từ trước tới nay chưa có việc nào không thuận lợi, cuối cùng lại thua trong tay Mặc Bắc này, khiến hắn thật đúng là mất hết phong độ.

“Nếu trẫm... muốn ngươi quay về làm Hàn ngự thê thì sao?” Hắn chua chát hỏi, thanh âm lãnh ngạnh phảng phất chứa đựng một tia khẩn cầu chính hắn cũng không phát giác.

“Ta cự tuyệt.” Mặc Bắc thực dứt khoát chặt đứt vọng tưởng của hắn, y đã từng một hồi thác ái*, một khi quay đầu sẽ vĩnh viễn không hối hận, không muốn lại phải thương tâm một lần nữa.

Thác ái: Quá yêu

“Vì sao? Lúc trước đã bằng lòng gả cho trẫm làm vợ, vì sao hiện tại không được! Trẫm có thể đối đãi với ngươi so với trước kia càng tốt hơn.” Hắc Kình tự tin nói lời hứa hẹn, ý đồ muốn thu hồi tâm Mặc Bắc thập phần rõ ràng.

“Thật tốt? Tốt như thế nào? Được bao lâu?” Liên tiếp hỏi lại ba câu, nồng đậm giễu cợt, Mặc Bắc ngừng khắc, ngẩng đầu, vô oán vô hận, vẻ mặt thản nhiên, nhẹ nhàng nói: “Một người nam nhân, vì sao bằng lòng bị một người nam nhân khác coi như nữ nhân mà đối đãi? Phượng loan hà bí, hoa kiệu bạch mã, quá hoả tiến môn*, đối thân nam tử mà nói, là cảm giác gì ngươi có hiểu không? Từ xưa nam tôn nữ ti*, thê coi phu là trời đã là luân thường đạo lý, mà thế nhân lại càng khinh bỉ nam thê nam thiếp, so với nữ thê nữ thiếp còn đê tiện hơn, Hắc Kình, ngươi lúc trước liều lĩnh phá bỏ lẽ thường dám thú ta làm thê, nội tâm ta quả thực rất cảm động, thế nhưng...” Mặc Bắc dừng một chút, nhìn khuôn mặt âm tình bất định của Hắc Kình, thở dài.

Phượng loan hà bí, hoa kiệu bạch mã, quá hoả tiến môn: Hỉ sự thời xưa phải có hỉ phục khăn thêu phượng bay lượn giữa đám mây, tân lang cưỡi bạch mã mang kiệu hoa đi đón tân nương, trước khi vào cửa nhà tân lang, tân nương phải bước qua một chậu than đỏ

Tôn: Tôn quý, ti: Thấp hèn. Nam tôn nữ ti: Nam nhân thì được tôn quý còn nữ nhân thì bị coi là thấp kém

“Bắt đầu từ thời khắc ta tiến môn kia, ngươi đã không còn coi ta là nam nhân nữa rồi, mà là thê, là nam thê, cho nên lại càng phải tôn kính vi phu hơn, ta nghe lời ngươi, ngươi nuông chiều ta, phu muốn tam thê tứ thiếp, thì liền thú thêm vài người, làm sao cần thê thiếp cho phép.” Mặc Bắc lắc đầu, đứng dậy nhìn thoáng qua trong phòng, không xác định lắm kéo ra một ngăn tủ cũ nát, trong đó tầng tầng lớp lớp đều là trang sức của nữ tử, tìm kiếm một hồi, rốt cục tìm thấy chiếc trâm cài tóc bằng bạc giản dị trông như sắp hỏng kia.

“Đây là vật định tình đêm tân hôn của hai ta, tóc của nam tử, nhiều nhất cũng chỉ cần một dải băng buộc lên, ngươi lại tặng một cái trâm nữ tử cài đầu cho ta, Hắc Kình, ngươi coi ta trở thành vật lệ thuộc, giống như thê lệ thuộc vào phu, hoặc thậm chí, ngươi cho rằng dù sao ta cũng là nam nhân, sau khi bị hưu ta cũng có thể tự tìm đường mưu sinh, kì thực so với nữ thê còn thấp hèn hơn.” Y đem trâm bạc đặt trước mặt Hắc Kình, lạnh lùng nói.”Trả lại cho ngươi, ta từ bỏ. Nếu không yêu không thương, có ai muốn uỷ khuất đi đến bước đường này, lúc trước ta cho ngươi một mảnh chân tâm, ngươi lại coi đó là việc đương nhiên, tuỳ ý mang ra đùa giỡn, tự cho mình là phong lưu phóng khoáng, ta mệt mỏi mười năm, cuối cùng triệt để hiểu ra, ngươi muốn ta trở về làm Hàn ngự thê là có ý gì, lại để ngươi chà đạp thêm một hồi nữa sao!” Một lỗi phạm lần thứ hai? Nằm mộng!

“Hậu cung còn nhiều nữ nhân, luôn làm tròn bổn phận, hèn mọn chờ đợi một năm chỉ xa cầu ngươi một lần giá lâm, sớm nói ngươi đi tìm các nàng, không cần tái vọng tưởng những thứ ngươi không thể có.” Y Hàn Mặc Bắc không có Hắc Kình cũng có thể sống khoái hoạt, năm đó bị một phần si mê lưu luyến níu chân, y rõ ràng có bản lĩnh rời đi cũng không nhẫn tâm rời Quế Mộc viện, hiện giờ cho dù là tầng tầng lớp lớp xiềng xích tơ vàng, cũng trói buộc không được trái tim tự do của y.

Hắc Kình không nói gì, một câu trách cứ cũng không đối mặt thốt ra được, hắn từng có được tình yêu của Mặc Bắc, hiện giờ lại mất đi, khi đó hắn cho dù chẳng quan tâm, cũng có một Hàn Mặc Bắc cam tâm tình nguyện chờ đợi, giờ phút này phải dùng thủ đoạn bức ép mới có thể giam y lại bên người, nhưng cũng không thay đổi được coi thường trong lòng y.

“Nguyên lai trẫm hiện tại chọc ngươi chán ghét như vậy.” Kéo khóe môi, bất luận là dáng vẻ bệ vệ của đế vương hay nam nhân uy phong hiện tại toàn bộ đều hoàn toàn biến mất, Hắc Kình cầm trâm bạc lên, hắn đã sớm quên sự tồn tại của vật này, lớp bạc theo năm tháng mài mòn tróc ra, bại lộ bản chất bên trong, kỳ thật chính là một chiếc trâm bằng sắt, quét lên mình một lớp sơn bạc, giả trang một vẻ ngoài mỹ lệ, nhưng thực ra bên trong đều đã gỉ sét.

“Ngươi tới chỗ Tô phi cũng tốt, đi đám phi tần kia cũng được, ngươi thích hưởng thụ quần tinh ủng nguyệt* khoái hoạt, đi, không ai quản ngươi, ta không muốn, cũng không nguyện ý, càng không tất yếu can dự vào làm gì, chính là kính nhờ đừng kéo ta vào trong trò chơi của ngươi, ta chỉ thích cuộc sống đơn thuần.” Phát giác Tiểu Đoá đang gà gật ngủ trong lòng, Mặc Bắc thật cẩn thận ôm nàng lên giường, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy góc áo y không buông, cực không có cảm giác an toàn, Mặc Bắc đành phải nằm theo xuống, vỗ vỗ lưng nàng, hống nàng ngủ.

Quần tinh ủng nguyệt: Trăng giữa đám sao trời, được sao tôn vinh lên

“Trẫm ghen tị tiểu quỷ này...” Chăm chú nhìn bộ dáng ôn nhu của Mặc Bắc, Hắc Kình phá lệ lẩm bẩm, khi nào thì đường đường Hắc Hoàng cũng bắt đầu biết nổi máu ghen, đêm nay thật là có quá nhiều chuyện bất thường rồi.

Đêm dài, Hắc Kình vốn định quay về Long cung, y tuyệt tình như vậy, không tiếc một đao đoạn tình, nhưng nghĩ vẫn thấy không cam lòng, muốn coi nhẹ lạnh nhạt kia lại thật sự không có biện pháp, giãy dụa không chịu thừa nhận chính mình đã bị đá văng, Hắc Kình lo lắng kích động, chưa kịp suy nghĩ đã đột ngột đề khí quát: “Trẫm đêm nay phải ngủ ở đây!” Tiếp theo bá đạo chen lên giường, nhắm chặt hai mắt, giả bộ như đã ngủ.

Này sàng đan* cũ kỹ một người ngủ thì vừa vặn, nhét thêm một người nữa liền thành chen chúc, huống chi hiện tại còn thêm một tiểu cô nương, Mặc Bắc bị ép lui vào bên trong, lưng cọ lên vách tường, Hắc Kình áo choàng cũng không cởi, một thân chính trang* giống như một dãy núi chắn bên mép giường, đẩy không ra, cũng không cho Mặc Bắc rời giường, mười phần vô lại, nào có bộ dáng Hắc Hoàng oai phong kia.

Sàng đan: Đệm giường

Chính trang: Ăn mặc chỉnh tề

“Này tên lang quân phụ bạc đáng chết...” Mặc Bắc ở trong lòng mắng, khi nào thì việc hắn Hắc Hoàng lưu lại một đêm khó như lên trời lại trở nên dễ dàng như vậy, Mặc Bắc lầm bầm cười nhẹ, cười hắn sợ bị đuổi đi lại cố làm ra vẻ đúng lý hợp tình, trước kia như thế nào không biết Hắc Kình cũng ngốc như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play