“Hoàng thượng?” Hai nữ tử dựa vào ngực đế vương đột nhiên bị đẩy ra, dường như không muốn, ngón tay thon dài hữu ý vô ý khẽ vuốt cơ bụng nam nhân rắn chắc hữu lực, hờn dỗi dụ dỗ, nhuyễn nông tế ngữ*, ý đồ tái khơi mào một phen kích tình.
Nhuyễn nông tế ngữ: Nhỏ nhẹ thì thầm
“Hồi cung.” Không nhìn hai cơ thể nữ nhân đầy đặn trước mặt, miệng vàng gọi một tiếng, nô tỳ ngoài cửa lập tức tiến vào thay quần áo, tổng quản thái giám Lý Tổ đem nữ tử Hoàng đế vừa lâm hạnh ghi vào hồng sách, Mê lâu là nơi chỉ chứa những nữ nhân còn trinh, đưa họ đến nơi khác.
Ngu ngốc cũng biết nữ tử này cho rằng đây là một bước lên trời, hưởng thụ vinh hoa phú quý, không biết đợi chờ mình, chính là cả đời không có trượng phu, không có tương lai, không có hạnh phúc, có, cũng chỉ là cuộc sống lạnh lẽo áo cơm không lo mà thôi.
Thân là nữ nhân của Hoàng đế, chính là tàn khốc như vậy, cố tình vẫn có vô số người sau tiếp bước người trước, như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Đêm lạnh như nước, ve kêu chít chít, trong cung nghiêm cấm ồn ào ầm ĩ, không hề có tiếng người, Hắc Kình đi trên gian đạo giữa cung vàng điện ngọc, đột nhiên cảm thấy thập phần khó chịu, đây là Hoàng thành của hắn, hắn có được thiên hạ, nhưng vì sao vẫn không thoải mái!
“Hoàng thượng muốn ngự giá cung viện khác?” Lý Tổ thấy Hắc Hoàng dừng bước, cung kính hỏi.
Bất luận là phi tần người nào mà không phải cùng một dạng, khuôn mặt si mê đắm đuối, ẩn chứa đố kỵ cùng ân cần nịnh nọt, tham lam vô độ tác cầu, có gì khác biệt sao, hừ.
“Đúng rồi, Hàn ngự thê của Quế Mộc viện gần đây thế nào?” Một tháng có lẻ lạnh nhạt, y chắc hẳn đã biết bổn phận của mình rồi.
“Quế Mộc viện...” Cái tên xa lạ thốt ra từ miệng đế vương, lão suy nghĩ một chút, giật mình nhớ ra đó là cung viện hẻo lánh nhất Tây uyển, Hoàng đế sao lại đột nhiên hỏi? “Tựa hồ không có động tĩnh gì đặc biệt.” Cũng chỉ có thể trả lời như vậy.
“Là vậy sao.” Nhớ tới dáng vẻ Hàn Mặc Bắc vô ngôn kháng cự, Hắc Kình xoay người, tính toán hiện tại ghé qua.
Còn chưa tới Quế Mộc viện, một đường cảnh sắc tiêu điều thê lương làm cho Hắc Kình vi liễm mi phong*, so sánh với kim ngoã hồng lung* bên kia, phong thái hoa lệ về đêm vẫn rực rỡ ánh sáng, này cơ hồ có thể gọi là u ám nghèo túng, không chỉ có lá khô tích tụ, vô chúc vô quang*, ngay cả cung nhân trực đêm cũng không có, tiểu thái giám cầm đèn ***g soi đường thậm chí còn sợ hãi run lẩy bẩy.
Vi liễm mi phong: Nhíu mày
Kim ngoã hồng lung: Ngói vàng ***g son, ý chỉ Mê lâu
Vô chúc vô quang: Không nến, không ánh sáng
Mới đến ngoại viện, nhưng lại truyền đến từng trận phiêu hương không hợp phong cảnh, trong gió còn giống như văng vẳng tiếng cười, Hắc Kình chau mi, vòng qua gian phòng lung lay sắp đổ, trong hậu viện hắn tưởng tên Hàn ngự thê kia hẳn phải là lệ thùy lạc chẩm*, hối hận không thôi, khẩn thiết cầu xin hắn tha thứ, lại thấy kẻ một bên lấy cành cây chọc đống lá đang đốt, một bên thao thao bất tuyệt những điều mắt thấy tai nghe khắp đại giang nam bắc, thần thái phi dương, diệu ngữ như châu*, chọc cho tỳ nữ ngồi một bên nghe đến nhập thần khanh khách cười.
Lệ thùy lạc chẩm: Nước mắt thấm ướt gối
Diệu ngữ như châu: Ăn nói dí dỏm hài hước
“Khụ khụ... Hoàng Thượng giá lâm!” Lý Tổ sát ngôn quan sắc, biết Hắc Hoàng khẳng định không vui, vội vàng cất tiếng nhắc nhở hai người bọn họ, khả ngoài mong muốn, chỉ có cung nữ quỳ thỉnh an, Hàn ngự thê kia đầu cũng không chuyển.
“Xem ra là trẫm sai lầm rồi...” Hắc Kình đi tới phía sau Mặc Bắc, vòng tay bao quanh, lại cúi đầu cẩn thận nhìn người trong lòng, hai mắt thấu triệt thanh trong, không chứa tạp chất, giống như đôi mắt chung tình dành cho hắn khi trước...
Giúp đỡ hảo hữu, quan tâm săn sóc, quát mắng sắc lang có ý đồ khinh bạc, khanh thương kiên định, tình cảm bộc lộ đơn thuần mà tinh khiết, tựa như sơn tuyền lãnh liệt trong rừng sâu, từ từ chảy qua linh hồn khô cạn khát khao của chính mình, khiến hắn không thể tự kiềm chế mà trăm phương ngàn kế đoạt lấy tâm của thiên hạ* này...
Thiên hạ: Cách gọi người yêu, người quan trọng trong lòng
“Mặc Mặc...” Hắn thất thần thì thào, hắn của hơn mười năm trước cùng với hiện tại, lần thứ hai khớp lại làm một, thân thể ôm trong tay nhất thời cảm thấy độ ấm cùng trọng lượng rõ ràng.
“Chịu không nổi.” Nghe thấy danh xưng thân mật trước kia, Mặc Bắc chấn động, lập tức lạnh lùng đáp lễ một câu rét lạnh, y gạt cánh tay Hắc Kình ra, đi vào trong phòng.
Đối cử chỉ bất kính như vậy, Hắc Hoàng thế nhưng lại không giận dữ? Lý Tổ giật mình nhìn Hắc Hoàng đi theo Hàn ngự thê vào phòng, cùng tiểu thái giám hai mặt nhìn nhau, không biết hiện tại nên làm thế nào cho phải?
“Mặc Mặc.” Toàn thân run rẩy, nhưng lại cực kỳ hưng phấn, Hắc Kình mặc dù kiêu căng bá đạo, nhưng không phải hạng người mắt mù nô độn, cái gì muốn, cái gì không muốn, hắn luôn cực đoan trung thành với dục vọng của mình.
Mặc Bắc căn bản không muốn để ý tới, nhưng đế vương cũng không bằng lòng buông tha, nắm cổ tay phải bị thương đau đớn, mãnh liệt đem y kéo vào trong ngực.
“Cút ngay!” Tràn ngập trong mũi là vị đạo son phấn hỗn tạp trọc loạn, biết hắn trước khi tới đây nhất định đã cùng vài nữ nhân mập hợp mua vui, Mặc Bắc lại thấy buồn nôn, cố tình cánh tay rắn chắc của Hắc Kình bất động như núi, ngửi mùi ghê tởm kia, một trận toan hủ*, không khách khí nôn thẳng lên long bào một bãi uế vật.
Toan hủ: Buồn nôn đó
“Ngươi...” Chưa từng có ai to gan lớn mật dám ở trên người hắn làm càn, Hắc Kình nhất thời sửng sốt, càng miễn bàn đến chính mình bị phi tần cự tuyệt đến mức phát nôn, hắn hoàn hồn lại muốn phát tác, lại nghe Hàn Mặc Bắc lạnh lùng châm biếm nói: “Tiện thiếp thấp hèn, không khoẻ không muốn lây dính long thể tôn quý, mời Hoàng thượng trở về đi.” Y lấy khăn trên giá lau đi nước dính bên miệng, lại đối Hoàng đế đầy người dơ bẩn như nhìn không thấy.
Từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, Hắc Kình chưa từng chịu qua loại đãi ngộ này, không khỏi trong lòng tức giận, mỉa mai: “Ngươi còn biết tự xưng là tiện thiếp, sao không biết bổn phận của thiếp thất chính là hầu hạ trượng phu, trẫm hôm nay đang lúc rảnh rỗi, liền tái dạy ngươi một hồi!” Dứt lời, tự cởi bỏ long bào, thô bạo quăng Mặc Bắc lên giường, tay xé một cái, hai người liền trần truồng như nhau.
Hai tay vô lực, chân lại bị xích vàng trói buộc, làm sao có thể phản kháng Hắc Kình, thôi, bất quá mặc hắn chà đạp một đêm, Mặc Bắc quay mặt đi, bất kháng bất nghênh.
Bất kháng bất nghênh:Không kháng cự cũng không nghênh đón
Không muốn lại sa vào yêu hận khúc mắc, không tự không do, tình yêu của y từng không hề giữ lại, yêu đến vỡ tim, oán hận của y cũng từng cuồn cuộn ngút trời, lại hận đến mỏi mệt, hiện tại bất luận là yêu hay là hận, y cũng không muốn nữa rồi.
Chương sau liệu có H hem???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT