Dương Thận vừa đi, Hà Thanh Huy liền buông cây gậy đánh bida ra, ngồi xuống ghế, cũng không nói Viên Minh Nguyệt ngồi, giọng lạnh lùng: "Có chuyện gì, nói đi!"

Viên Minh Nguyệt đứng ở trước mặt, dựa lưng vào bàn bida: "Hà Thanh Huy, tôi đi xem ngôi nhà số 17 Nguyệt Đàn rồi, ngôi nhà đó bây giờ ít nhất có thể bán được hai trăm vạn, anh vốn không hề thiếu tiền. Cái lý do anh nói để kết hôn kia là giả có phải không?"

Hà Thanh Huy ghét nhất là phải giải thích với người khác, một lúc lâu anh mới nói: "Căn nhà đó tôi không thể bán được cho nên cô nói nó có giá hai trăm vạn đối với tôi không có ý nghĩa gì hết."

"Vậy vay tiền ở ngân hàng, anh có thể vay với số tiền không nhỏ."

"Tôi không có ý định này."

"Vì sao? Căn nhà kia có ý nghĩa đặc biệt với anh à? Hay là căn nhà đó có vấn đề?"

Hà Thanh Huy mất kiên nhẫn: "Cô không cảm thấy mình tò mò quá nhiều chuyện sao?"

"Hà Thanh Huy, chúng ta bây giờ sắp kết hôn, ít nhất phải sống với nhau một năm, nói một câu với tôi lại khó khăn như vậy sao?"

"Viên tiểu thư, để tôi nhắc cho cô nhớ, chúng ta chỉ là kết hôn giả! Nếu là kết hôn thật đi chăng nữa thì cũng không cần chuyện gì cũng phải nói với cô. Diệp Thánh Phi lấy đi của cô năm trăm vạn, cô có nói với tôi không? Hãy thu hồi sự quan tâm của cô lại đi, một năm sau cô sẽ thuận lợi cầm tiền mà ra đi. Nếu không, tò mò hại chết mèo, câu này nói cũng không quá."

Giọng nói của anh cứng rắn, ánh mắt lãnh khốc làm cho căn phòng trở nên âm u đáng sợ, Viên Minh Nguyệt sửng sốt một chút, cô vô cùng kinh hãi lùi lại phía sau vô tình đụng phải cái ghế bên cạnh ghế Hà Thanh Huy ngồi, nói: "Không hiếu kỳ cũng được, nhưng mà căn nhà đó không trang trí lại phong cách kiểu Pháp tôi sẽ không ở. Tôi sợ đến lúc đó nó quá xấu xí làm cho tôi sợ hãi."

Lời này đối với Hà Thanh Huy mà nói quả thực cầu còn không được: "Vậy không ở đó nữa, chúng ta ở chỗ khác."

Viên Minh Nguyệt nghe Hà Thanh Huy nói như vậy trong lòng có chút ngứa ngáy, cô thích ngôi nhà kia. Lúc đến xem thì trong đầu cô lập tức dần hiện ra hình dạng lúc đầu của nó. Khi cô đang học trường thiết kế nội thất, lần đầu tiên gặp phải chuyện này đã làm cho cô muốn đích thân trang trí ngôi nhà của mình. Nhưng mà bây giờ cô không thể nói gì được nữa, bọn họ chỉ là kết hôn giả, cô yêu cầu những chuyện như thế thì quá ấu trĩ rồi.

Viên Minh Nguyệt ủ rũ về nhà, ai ngờ hôm sau Hà Tâm Vũ gọi điện thoại cho cô, giọng nói ông ta giống như một người cha từ ái: "Bố nghe Huy nói con không muốn ở ngôi nhà số 17 Nguyệt Đàn?"

Viên Minh Nguyệt ăn ngay nói thật: "Cũng không phải là không muốn ở ạ, hôm qua con có đi xem thử ngôi nhà sửa sang như thế nào nhưng con thấy sửa như vậy là làm hỏng ngôi nhà bố ạ."

Hà Tâm Vũ cười: "Cuối cùng là vẫn thích ngôi nhà đó?"

"Đương nhiên rất thích ạ. Nếu có thể để cho con thiết ..." Nói tới đây cô mới phát hiện mình quá lỗ mãng, lập tức ngậm miệng lại.

Hà Tâm Vũ bên kia lại cười ha ha: "Như vậy thì cho con tự mình thiết kế lại ngôi nhà đó, mặc dù là theo ý muốn của con nhưng chi phí thì để toàn bộ cho bố. Con có thể gọi cho thư kí của bố bất cứ lúc nào."

Viên Minh Nguyệt nghe xong lập tức vui mừng, không nhịn được hỏi lại: "Thật không bố? Ngôi nhà đó là của Hà Thanh Huy, anh ấy có đồng ý không ạ?"

Hà Tâm Vũ: "Yên tâm, bố sẽ nói chuyện với nó."

Hà Tâm Vũ cúp điện thoại một lúc thì Hà Thanh Huy liền gọi tới: "Viên Minh Nguyệt, cô nói với Hà Tâm Vũ là muốn tự mình thiết kế lại ngôi nhà số 17 Nguyệt Đàn hả?" Anh như hỏi tội cô, cho dù cách một đường dây điện thoại nhưng Viên Minh Nguyệt cũng có thể tưởng tượng ra anh ta đang bày ra bộ dáng làm cho người ta chán ghét.

Viên Minh Nguyệt chỉ gặp qua Hà Tâm Vũ một lần thì thấy được quan hệ giữa hai bố con họ không hề hòa hợp, nếu không thì Hà Thanh Huy cũng sẽ không nghèo túng đến mức này. Cô vui vẻ nói: "Không phải tôi nói, là bố anh cho tôi tùy ý thiết kế lại ngôi nhà. Tôi không còn cách nào khác, ông ấy là bố của anh, nếu tôi không đồng ý sẽ làm ông ấy tức giận, như vậy sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của anh."

Hà Thanh Huy trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng nói: "Không được đụng tay vào gian nhà phía đông!"

Viên Minh Nguyệt trong lòng mắng chửi anh bị bệnh tâm thần, đã khó khăn rồi còn muốn diễn ra "giấc mộng hão huyền" gì nữa, nhưng ngoài miệng cũng ngoan ngoãn: "Tôi biết rồi."

Dương Thận nghe được chuyện này, rất vui vẻ. Anh ta ước lúc này có thể gặp Viên Minh Nguyệt để nói chuyện: "Hà Tâm Vũ thực sự đã nói như thế sao?"

"Ông ấy nói chi phí là ông ấy trả, khi nào tôi cần thì gọi cho thư kí của ông ấy."

Dương Thận nghe xong cười to, "Ha ha, thật là tốt quá." Nói xong lấy điện thoại di động ra bấm ba chữ thật nhanh rồi gửi đi: "Nhận bưu kiện."

Viên Minh Nguyệt mở hòm thư điện thoại di động ra xem, là một danh sách dài, nhìn sơ qua thì chỉ có một vài bức tranh và các tác phẩm điêu khắc nghệ thuật, tiếp theo là một bộ sưu tập tranh và giá của nó, cô nghi hoặc hỏi: "Đây là cái gì? "

"Cô đưa cái này cho thư kí của Hà Tâm Vũ, nói đây là những các tác phẩm nghệ thuật này cần để trang trí trong nhà."

"Tôi đâu có nói là muốn những thứ này."

"Dĩ nhiên không phải cô muốn, là tôi muốn. Tôi còn muốn hôn lễ của hai người có xe hoa, thực đơn các món ăn, chi phí trang trí lễ đường, xem ra bây giờ không cần nữa. Chúc mừng cô, hai người sẽ có một hôn lễ vô cùng tuyệt vời."

Viên Minh Nguyệt cúi đầu nhìn lại danh sách, suy nghĩ một chút, đại khái đã sáng tỏ: "Dương Thận, anh và Hà Thanh Huy rốt cuộc là thiếu bao nhiêu tiền?"

"Thiếu mới phải dùng đến cách này để có tiền chứ, cô nói thử xem?"

"Mua các tác phẩm nghệ thuật tốn nhiều tiền như vậy, Hà Tâm Vũ sẽ tin sao?"

Dương Thận cười nói: "Qua một thời gian là cô sẽ biết, khuyết điểm của cha con nhà họ Hà là có gì thiếu sót thì không thể chấp nhận được, nhưng bọn họ có một ưu điểm chung, đối với phụ nữ rất hào phóng."

"Sửa sang xong Hà Tâm Vũ nhất định sẽ đến xem, đến lúc đó không được để lộ chuyện này ra."

Dương Thận gian xảo nói: "Tôi sẽ tìm người mô phỏng lại những tác phẩm đó, chỉ cần Hà Tâm Vũ sẽ không vì nghèo đi mà muốn bán các tác phẩm nghệ thuật này, thì vĩnh viễn sẽ không bị phát hiện. Tất nhiên điều kiện tiên quyết là cô không nói ra sự thật."

Viên Minh Nguyệt lập tức bày ra vẻ nghĩa khí ngút trời: "Tất nhiên tôi sẽ không nói ra, tôi không quên, chúng ta là một phe mà."

Dương Thận gật đầu cười, hảo cảm với người phụ nữ này tăng thêm vài phần.

Viên Minh Nguyệt nhìn bầu không khí hài hòa, không nhịn được nói, "Anh hẳn là biết nguyên nhân vì sao Hà Thanh Huy không muốn bán căn nhà số 17 Nguyệt Đàn."

Dương Thận đứng lên: "Chị dâu, kiên nhẫn một chút, tôi tin cậu ta sẽ tự nói cho cô biết."

Viên Minh Nguyệt nghe Dương Thận gọi chị dâu một cách trôi chảy thì không khỏi đỏ mặt, "Tôi đâu có nói là thật sự muốn biết!"

"Bây giờ cô không muốn biết, nhưng tương lai sẽ rất muốn biết! Thế sự vô thường , không phải sao?"

(* Việc đời luôn thay đổi)

Do tài chính và nhân lực đầy đủ, căn nhà số 17 Nguyệt Đàn sửa sang xong rất nhanh. Hôm nay Viên Minh Nguyệt thông báo cho Hà Thanh Huy đầu tiên: "Anh có muốn tới đây xem không? Bố anh sẽ đến đấy, anh nên đến trước để tìm hiểu một chút, tránh cho đến lúc đó bị lật tẩy."

Chạng vạng tối Hà Thanh Huy lái xe đến, vừa đến cửa liền phát hiện có gì đó khác lạ, Cái biển nền xanh chữ trắng trước kia đã bị bỏ đi để lộ ra chữ trên mặt tường ở bên dưới, kiểu chữ Lệ khắc chìm một dòng chữ tương tự: "Nguyệt Đàn số 17"

(* là thư thể thông dụng trong công văn, kiểu chữ này rất phổ biến giữa thế kỷ 3 và 2 TCN. Nguồn wiki)

Cửa mở ra, Hà Thanh Huy đi vào trong, vách tường bên trong cổng tò vò và sàn nhà cũng được sửa chữa lại dựa trên nguyên bản không thấm nước, hai bên tường đều gắn đèn tường, cho cảm giác nhẹ nhàng thoải mái. Từ cửa nhìn vào, ánh tà dương chiếu rọi trong sân, thật mềm mại. Sắc mặt Hà Thanh Huy lập tức thay đổi, vội vã đi vào gọi: "Viên Minh Nguyệt!"

Viên Minh Nguyệt mặc quần yếm màu be, đeo găng tay sao su, từ gian phòng phía Tây đi ra: "Tôi ở đây!"

"Ai cho cô bỏ mái che ngoài sân hả?"

Viên Minh Nguyệt ra dấu tay giải thích: "Nhà và tường dùng gạch hoa văn tinh xảo thanh lịch, vô cùng hiếm, nhưng do thiếu sự thông gió nên nó mới ẩm ướt, ảnh hưởng xấu đến ngôi nhà, thật là đáng tiếc. Tôi bỏ mái che đi, đó là điều vô cùng thông minh. Thời tiết đẹp có thể mở mái che, nếu như trời mưa có gió to có thể đóng lại, vô cùng thuận tiện."

Nghe cô giải thích, Hà Thanh Huy thấy gian phòng rực rỡ hẳn lên, ánh dương chiếu lên những phiến đá cẩm thạch tối màu trên mặt đất, hiện lên ánh sáng chói rọi. Trong nháy mắt Hà Thanh Huy dường như trở lại một ngày nào đó của rất nhiều năm về trước, cũng hoàng hôn như thế này, anh đang chơi đùa ở trong viện thì mẹ gọi ăn cơm tối, anh cố tình đùa dai, núp ở bồn hoa phía sau viện mà không đáp lại. Từ bồn hoa nhìn vào gian nhà chính đúng lúc thấy đá cẩm thạch ở trong nhà ánh sáng chói rọi trên mặt đất, anh nhìn chằm chằm vào mặt đất, mãi đến khi cái bóng của mẹ xuất hiện. Nhưng về sau, mẹ không bao giờ vội vàng đi tìm anh nữa, mà những phiến đá cẩm thạch kia cũng bị chôn cất. Bây giờ nhìn thấy, không đề phòng, anh không kịp mang mặt nạ cho mình, nhẹ nhàng hỏi người bên cạnh: "Tại sao cô lại nghĩ đến việc sử dụng đá cẩm thạch?"

Hà Thanh Huy mới vừa rồi còn hung thần ác sát, lúc này bỗng nhiên nhẹ nhàng như vậy, Viên Minh Nguyệt sợ hết hồn, quay lại nhìn vào mắt anh, kỳ quái, nơi đó có độ ấm, cô đè nén tâm trạng nói: "Nếu như tôi không nhìn lầm thì ban đầu nền của gian nhà chính sử dụng đá cẩm thạch, không biết về sau sao lại đổi thành bằng gỗ. Không thích hợp chút nào, gian nhà này có hơi thở cổ xưa, sàn gỗ khó tránh có chút khó chịu."

Hà Thanh Huy nghe cô giải thích một cách chuyên nghiệp, ngay lập tức lấy lại tinh thần, khôi phục thần sắc như thường ngày, đáp: "Ồ."

Hà Thanh Huy đi vào nhà, thấy phòng chính ba gian đã được thay đổi phong cách, phân ra các khu vực lớn bé không bằng nhau, có phòng khách, phòng trà, phòng họp nhỏ và phòng giải trí, làm cho anh vô cùng ngạc nhiên, ở trong phòng giải trí thì đã bày một bàn chơi bida. Hà Thanh Huy nhìn về phía Viên Minh Nguyệt, cô lập tức như một cô hầu gái nhỏ giải thích: "Tôi dạo này ở chỗ đây, vì vậy đặt một cái bàn đánh bida trước, lúc nào nghỉ ngơi thì chơi một lúc."

Hà Thanh Huy đi tới, cầm lên cây gậy đánh bida dưới bàn lên nói: "Chơi một ván?"

Viên Minh Nguyệt cởi áo khoác, phục tùng nói: "Được, được."

Một ván rất nhanh được đánh xong, Viên Minh Nguyệt chỉ có 12 điểm, muốn có bao nhiêu thảm hại thì có bấy nhiêu. Hà Thanh Huy cất gậy đánh bida: "Tôi nghĩ cô chơi rất giỏi chứ!"

Lòng tự tin của Viên Minh Nguyệt bị đả kích, phản bác: "Đương nhiên tôi chơi rất giỏi! chỉ do anh may mắn thôi!"

"Vậy sao? Cô nên biết rằng may mắn cũng là một loại năng lực."

Viên Minh Nguyệt chán nản, lập tức quyết định sau này phải chuyên cần luyện tập, một ngày nào đó phải đánh bại Hà Thanh Huy. Lúc đó cô có thể bày ra vẻ mặt ngạo mạn, hung hăng chà đạp Hà Thanh Huy cho anh ta mất mặt: "Sao anh biết? Con người không thể lúc nào cũng gặp may mắn được!"

Đương nhiên Hà Thanh Huy không thể biết được suy nghĩ trong lòng Viên Minh Nguyệt, anh nhìn một vòng căn phòng, ngoại trừ mái che của thiên tỉnh làm anh nghi ngờ thì những thứ khác anh không để ý lắm. Viên Minh Nguyệt biết anh hay xoi mói, nên đã chuẩn bị lí do chi tiết để giải thích, ai ngờ lại không cần dùng đến, nhịn không được mắng anh hay thay đổi thất thường.

Ngôi nhà cuối cùng cũng sửa sang xong, các vận dụng không cần thiết trong nhà đều lần lượt được dỡ bỏ, Viên Minh Nguyệt bắt Hà Thanh Huy phải đồng ý dùng một tấm màn che lại nhà kề phía đông, Hà Thanh Huy nói: "Cô làm sao đó thì làm." Cho đến khi bức màn được treo lên, Viên Minh Nguyệt nhìn bề ngoài nhà kề phía đông và ba gian nhà khác cũng giống nhau, chỉ là tất cả các cửa đều bị khóa, cửa sổ cũng bị ngăn cách bởi một tấm rèm rất dày, hoàn toàn không biết bên trong như thế nào, cô nghĩ không biết trong này cất giữ bảo bối gì nữa, có lẽ là nơi ở của một người quan trọng nào đó, hoặc có thể trong đó là "Giấc mộng đau thương" của Hà Thanh Huy, anh đã từng có một vợ trước vô cùng thần bí cao quý, anh ta bị người phụ nữ kia làm tổn thương nên bây giờ mới biến thành cái loại lạnh lùng như băng này. Nhưng mà cô cũng không có hỏi gì nhiều, bởi vì "Tò mò hại chết mèo"

(* Gian phòng chính)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play