Nguy cơ về tài chính của bất động sản Bách Niên liên tục tăng cao, Viên Khánh Niên đi công tác ở nước ngoài bị nhiều cổ đông gọi điện truy hỏi tình hình, ông đành phải bỏ dỡ công việc, lập tức trở về. Máy bay hạ cánh, không kịp nghĩ ngơi liền lập tức trở về Bách Niên. Ông gọi Viên Minh Nguyệt và quản lý phòng tài vụ Trương Hải, hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tài chính của chúng ta rất dồi dào, nhưng tháng trước mức tiêu thụ chỉ giảm 30% mà thôi, kinh phi của quý đầu đã được thu hồi, tại sao lại có nguy cơ về tài chính hả?"
Trương Hải nhìn Viên Minh Nguyệt một chút rồi nói: "Là lời đồn do nhân viên phòng thu mua Lý Xuân Lâm truyền ra, lẽ ra ngân sách của phòng thu mua phải do quản lý đảm nhiệm nhưng ngân sách các quý đều do Lý Xuân Lâm làm, theo như quy định tôi không thể đưa tiền cho cậu ta, cậu ta gây ồn ào ở bộ phận tài vụ, còn đại tiểu thư giúp tôi giải vây, nhưng mà chuyện này mọi người trong công ty đều biết nên tin đồn được truyền ra."
Viên Khánh Niên nhìn về phía Viên Minh Nguyệt: "Minh Lãng đâu?"
Viên Minh Nguyệt: "Gần đây nó ham mê đóng phim, đang đi theo đoàn làm phim, chắc giờ đang ở studio hoặc phim trường."
Viên Khánh Niên tức giận vỗ bàn một cái: "Không phải tôi bảo cô để ý đến nó sao, cứ mặc kệ nó không làm việc đàng hoàng vậy à, cô làm chị như thế đó hả?"
Viên Minh Nguyệt không nói lời nào, em trai không chuyên tâm làm việc thì cho dù thế nào cũng không thể đổ hết tội lên đầu cô được.
Viên Khánh Niên càng lúc càng tức giận, ngực lại bắt đầu nhói đau, ông ngồi xuống ghế lấy tay ấn vào ngực, Viên Minh Nguyệt cuống quít đi rót cho ông cốc nước: "Bố, ngực bố không thoải mái sao?"
Viên Khánh Niên khoát tay, cố gắng một hồi mới nói được: "Minh Nguyệt, mau gọi điện cho Minh Lãng, bảo nó về đây gặp bố. Trương Hải, đưa báo cáo tài vụ quý này lên cho tôi."
Trương Hải căng thẳng liếc mắt nhìn Viên Minh Nguyệt: "Báo cáo hàng tháng đều đã đưa cho ngài xem qua, cũng đã được ký xét duyệt. Còn cần xem một lần nữa sao?"
Viên Minh Nguyệt cũng nói: "Đúng vậy, bố mới trở về, không thể để mệt mỏi quá. Cái gọi là nguy cơ về tài chính kia chắc là chỉ do mấy cổ đông lo lắng quá thôi. Bọn họ đem tiền đưa hết vào đây, bình thường mặc kệ Bách Niên không hỏi không nói, đến cuối năm là có thể lấy hoa hồng, nghe thấy một chút biến động nhỏ thì lại ép bố phải nói rõ, kiếm tiền có thể dễ dàng vậy sao. Bộ dạng của bố lúc này con lo lắm, lát nữa con đưa bố đi bệnh viện."
Viên Khánh Niên cảm thấy tim đập rất kịch liệt, nghe con gái nói như vậy, chưa hẳn là không đúng, đành phải nói: "Cứ như vậy đi, không xem báo cáo nữa. Nhưng phải bắt Minh Lãng mau chóng về đây gặp bố."
Viên Minh Nguyệt: "Lát nữa con sẽ gọi cho nó bảo nó về nhà, bây giờ con đưa bố đi bệnh viện."
Viên Khánh Niên ngồi im, từ từ bình phục lại, người lớn tuổi không tránh được có phần giấu bệnh sợ thầy: "Hôm nay không đi gặp bác sĩ, đưa bố về nhà. Còn chuyện của Lý Xuân Lâm, mượn cớ đuổi việc cậu ta đi, rồi con tìm một người có thể tin cậy thay thế."
Viên Minh Nguyệt gật đầu: "Vâng!"
Đêm khuya Viên Minh Nguyệt mới rời khỏi Viên gia, cô cảm thấy rất mệt mỏi, cả một đêm ở đây giảng hòa mâu thuẫn giữa bố và em trai. Viên Khánh Niên đối với việc cô mặc kệ em trai rất bất mãn, Viên Minh Lãng cũng nghi ngờ chị gái và bố cùng nhau chèn ép mình. Viên Minh Nguyệt không biết mình ở nơi này đang đóng vai trò gì, cô cảm thấy tủi thân, nhưng cũng cảm thấy may mắn, bởi vì sự việc đang diễn ra theo kế hoạch.
***
Vì buổi tối Viên Minh Nguyệt về Viên gia nên Hà Thanh Huy liền cô đơn, không muốn về nhà một mình đối mặt với căn nhà lớn như vậy, nên anh liền đến quán ăn gần công ty giải quyết bữa tối rồi quay lại công ty làm việc.
Dương Thận đang ở tầng trên là trung tâm tập thể hình tập xong, quay về công ty lấy một số thứ thì rất ngạc nhiên phát hiện Hà Thanh Huy vẫn còn ở đây, gần đây anh tan việc liền tức tốc chạy về nhà, làm liên lụy mọi người phải từ chối rất nhiều cuộc xã giao, trong lúc vô ý chẳng biết đã bỏ qua bao nhiêu cơ hội kiếm tiền.
Dương Thận đẩy cửa phòng làm việc Hà Thanh Huy ra: "Sao chưa về nhà? Không phải là nhanh như vậy đã cãi nhau chứ?"
Hà Thanh Huy ngẩng đầu nhìn anh ta, vậy mà anh ta thấy Hà Thanh Huy cười: "Ngày hôm nay cô ấy về Viên gia."
"Quay về Viên gia? Kế hoạch của chúng ta không phải là khoảng thời gian này làm cho chị dâu càng ít gặp mặt Viên Khánh Niên càng tốt sao?"
Hà Thanh Huy tiếp tục xem văn kiện trong tay: "Có nguyên nhân."
"Anh không cùng đi sao? Nếu có chuyện gì xảy ra, anh cũng có thể nắm chắc một chút."
Hà Thanh Huy: "Quên đi, tôi nghĩ cô ấy có thể tự ứng phó được." Gần đây anh càng ngày càng không muốn thảo luận chuyện công việc với Viên Minh Nguyệt, ngược lại hai người ở một chỗ tùy tiện nói những chuyện vô vị mà nhàm chán, anh sẽ cảm thấy an ổn và hài lòng. Anh nói rồi đứng lên rót một ly nước đưa cho Dương Thận.
Dương Thận mới vừa vận động xong, trên trán còn ướt mồ hôi đang muốn uống nước, nhưng mà Hà Thanh Huy bất ngờ chủ động rót nước cho anh ta thì thực sự rất hiếm khi, anh ta kinh ngạc nhìn Hà Thanh Huy: "Thanh Huy, cậu làm sao vậy? Bộ dạng này của cậu tôi chưa bao giờ thấy qua."
Hà Thanh Huy trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, cười nói: "Chẳng lẽ rót cho anh một ly nước thì liền cảm động à." Trên người anh mặc một chiếc áo len cashmere xám ở bên ngoài, ở trong là áo sơ mi trắng sọc xanh, nụ cười nở trên mặt, nhìn rất nhã nhặn ôn hoà, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay của anh đặt trên bàn vô thức nắm chặt lại cho thấy sự căng thẳng của anh.
Dương Thận bất ngờ khi đột nhiên phát hiện ra sự lúng túng của anh, anh ta làm cộng sự với Hà Thanh Huy lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy anh toát ra loại khí chất này, nói dễ nghe một chút thì là hoà nhã, nói khó nghe thì là sa đoạ. Anh ta suy nghĩ một lát, bình tĩnh nói: "Có chuyện này, tôi muốn nói với anh rất nhiều lần rồi nhưng chưa kịp nói, tôi nghĩ thời cơ tốt nhất của chúng ta là khi lấy được mảnh đất kia từ Bách Niên. Theo kế hoạch, Bách Niên rơi vào nguy cơ về tài chính, cần chúng ta phải thêm tiền đầu tư. Chỉ cần đưa tiền cho Bách Niên trước, tôi tin chỉ cần chúng ta yêu cầu cái gì bọn họ đều có thể đáp ứng."
Hà Thanh Huy ngồi xoay cái ghế giám đốc, ghế xoay qua chỗ đối mặt với cửa sổ, có thể thấy công viên của thành phố, buổi tối có gió, cành cây xào xạc lay động trong công viên, lá cây rời cành từ từ rơi xuống. Anh nghĩ, lúc này Viên Minh Nguyệt hẳn là đã về nhà. Anh đứng lên mặc áo khoác, trả lời Dương Thận: "Sau này rồi nói!"
Dương Thận nóng nảy: "Thanh Huy, lúc trước cậu nói với tôi cái gì, cậu quên rồi sao?"
Hà Thanh Huy đi tới cạnh cửa, anh nói: "Chưa quên, nhưng bây giờ muốn nghỉ ngơi một thời gian."
Dương Thận không biết nên đổ lỗi cho trạng thái này của anh là do Vương Tâm Du tự sát, hay là bởi vì trầm mê mềm mại dịu dàng của Viên Minh Nguyệt, anh ta không hiểu tại sao mình lại khó chịu như vậy. Bình tĩnh ngẫm lại, nếu như Hà Thanh Huy không cả ngày suy tính đối phó với Hà Tâm Vũ nữa thì chưa hẳn là một điều tốt. Nhưng bây giờ cục diện là Hà Tâm Vũ đang khởi xướng tiến công đối đầu với Hà Thanh Huy, nếu lúc này anh mất đi ý chí chiến đấu, thật sự là quá nguy hiểm.
***
Viên Minh Nguyệt rời khỏi Viên gia, đang lái xe trở về số 17 Nguyệt Đàn thì nhận được điện thoại của quản lý phòng tài vụ Trương Hải: "Đại tiểu thư, tôi đang ở văn phòng chờ cô!"
Viên Minh Nguyệt nhíu mày, cô thực sự rất muốn về nhà. Nhưng công việc đang ở trước mắt, Trương Hải muốn gặp cô, cô không thể cự tuyệt. Cô lái xe trở lại công ty, vào phòng làm việc, các đồng nghiệp đã sớm tan tầm, Trương Hải đang ở trong phòng làm việc của cô chờ. Cô đi vào chưa kịp ngồi xuống thì Trương Hải ở sau lưng cô đóng cửa lại, quay đầu nhỏ giọng mà nghiêm khắc nói: "Đại tiểu thư, rốt cuộc cô đang làm cái gì? Cô bảo tôi nói như vậy với Lý Xuân Lâm tôi cũng đã nói, nhưng doanh số tiêu thụ của quý khi nào thì dồi dào chứ? Tôi làm sổ sách không thể ngăn chủ tịch kiểm tra được."
Viên Minh Nguyệt không chút hoang mang nhìn ông ta: "Chú Hải, nghe nói con trai của chú muốn lên cao trung? Tôi đã hỏi qua Thanh Huy, ở bên trường Nhân Đại anh ấy có người quen."
Trương Hải vừa nghe, sắc mặt lập tức sáng lên, vào học trường công Nhân Đại, nghĩa là con trai của ông ta đã bước chân vào trường nằm trong top 3 hàng đầu cả nước. Nhưng rất nhanh sau đó ông ta liền hiểu ra, nhận được những thứ này thì phải trả giá thật lớn, ông ta nói: "Tôi có thể giúp cho cô, nhưng cô phải nói là cô đang định làm cái gì? Tôi với cô làm việc với nhau nhiều năm như vậy, tôi biết cô không phải là người như Viên Minh Tuấn, bây giờ cô cũng không thiếu tiền, không có khả năng tham ô tiền của công ty. Vì vậy chắn chắn là cô có tính toán gì đó, tôi muốn biết."
Viên Minh Nguyệt nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, quả nhiên là làm kế toán lâu năm, có độ nhạy cảm. Nhưng Hà Thanh Huy đã nói, chuyện này càng ít người biết càng tốt. Cô ấn Trương Hải ngồi xuống ghế, tự mình rót một ly nước cho ông ta, người dựa vào bàn làm việc, khoanh tay trước ngực. Chú Hải, chú đã làm ở đây từ khi thành lập Bách Niên, chú cũng đã chứng kiến cháu lớn lên. Cháu tin qua bao nhiêu năm như vậy, mọi người đều hiểu nhau cả, chắc cũng có tình cảm với nhau, chúng ta cũng vì muốn tốt cho Bách Niên thôi. Vì vậy lúc này đây, xin chú hãy tin tưởng cháu."
Đúng là Trương Hải đã chứng kiến Viên Minh Nguyệt lớn lên, nhưng gần nửa năm nay, ông ta phát hiện ra cô bé này càng ngày càng thay đổi, tựa như bây giờ, cô cố ý để ông ta ngồi xuống, còn cô thì vẫn đứng trước mặt ông ta, ông bỗng nhiên cảm nhận được áp lực từ phía cô, nhưng không còn cách nào nữa. Ông nói: "Tôi không phải là không tin cô, nhưng cô nhất định phải cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì thì tô mới có thể giúp được."
Viên Minh Nguyệt không biết câu này có phải là thật lòng không, giống như mới vừa rồi đối với chuyện Viên Khánh Niên và Viên Minh Lãng cãi nhau, cô cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả. Nhưng Hà Thanh Huy đã nói, việc gì cũng có cách thức thực hiện của nó, người ta chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi, đừng để cảm xúc quá bị ảnh hưởng. Cô đặt tay lên vai Trương Hải, chân thành nhìn ông ta: "Chú Hải, cháu đảm bảo con trai của chú trong tuần này sẽ được trường Nhân Đại thông báo nhập học!"
Trương Hải biết cô sẽ không nói, ông ta ngồi im một lúc, cuối cùng không thể không khuất phục, có rất nhiều người có tiền và thực lực hơn ông ta, muốn để con cái có thể học được trường học tốt, đều phí hết tâm tư và tiền tài, nếu như ông ta bỏ qua cơ hội này, sợ rằng cả đời này sẽ có lỗi với con trai. Rốt cuộc ông ta cũng gật đầu. Được, đại tiểu thư, tôi tin tưởng cô."
Viên Minh Nguyệt cười nói: "Cảm ơn chú Hải, chú sẽ không hối hận đâu!"
Trương Hải cười khổ, ông ta không biết mình có thể hối hận hay không, ông chỉ biết là mình đang đánh bạc. Đặt cược là mười năm tuổi già của mình cho con trai.
***
Lúc Hà Thanh Huy về đến nhà, Viên Minh Nguyệt vẫn còn chưa về. Anh không chút suy nghĩ đi ngay tới phòng giải trí, bày bi ra bàn bida, lấy ra một cây gậy đánh bida dưới gầm bàn. Anh khom lưng, cây gậy bida này rất tốt, không vội vàng chơi mà chỉ lần lượt nhìn từng hoa văn chữ Hán được khắc trên thân gậy, "đãn nguyệt nhân trường cửu". Tay kia anh nắm đầu gậy bida, anh biết trong tay anh là mặt trăng khuyết, em là ánh trăng của anh, khóe miệng anh vô thức nhếch lên. Sau đó anh nghe được tiếng bước chân, anh đẩy cây gậy một cái, những viên bi trên bàn lăn tán loạn, lúc này đây thể xác và tinh thần tràn ngập hạnh phúc.
Viên Minh Nguyệt đi vào phòng giải trí đúng lúc thấy Hà Thanh Huy đánh trật một viên bi, cô cười nói: "Kỹ thuật của anh gần đây thụt lùi nhiều lắm đấy, hôm nay em muốn thắng anh." Nói rồi đi lấy cây gậy bida khác.
Hà Thanh Huy ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt xanh xao của cô, tinh thần uể oải, hiểu rằng tối nay nhất định là trôi qua không thoải mái, anh buông gậy bida ra, ôm eo cô: "Đừng chơi nữa, lên lầu nghỉ ngơi đi."
Viên Minh Nguyệt ôm lấy hông của anh, nhìn anh ngượng ngùng: "Hôm nay là chu kỳ kinh nguyệt."
Hà Thanh Huy nhéo má cô, nghiến răng nói: "Anh đã nói cái gì đâu? Em đừng có đoán mò!"
Viên Minh Nguyệt ăn vạ: "Rõ ràng là anh có ý đó!"
Hà Thanh Huy ôm ngang cô, cô kêu lên: "Mau buông em xuống!". Tay cô cũng đã đặt lên cổ của anh. Anh ôm ôm ra cửa, đi xuyên qua hành lang rồi hướng lên lầu, lên đến trên lầu, vào căn phòng của Viên Minh Nguyệt, đặt cô ngồi ở trên giường, dùng chăn bọc lấy bụng dưới của cô, ôm cô hỏi: "Có đau không?"
Viên Minh Nguyệt thấy gần đây anh bộc phát chăm sóc cô, trong lòng rất ấm áp, vuốt ve bàn tay ôm eo cô của anh: "Buổi sáng thì có một chút, bây giờ không đau nữa."
Hà Thanh Huy hôn một cái lên gò má của cô: "Đi tắm đi, xong rồi nằm nghỉ là thoải mái thôi."
Viên Minh Nguyệt tắm xong thì thấy Hà Thanh Huy đã thay đồ ngủ nằm trên giường, cô từ từ đi đến bên cạnh anh rồi ngồi xuống, một tay anh khoác vai cô, một tay với lấy túi chườm nước nóng ở đầu giường đặt lên bụng cô. Cô quay người lại ôm anh: "Sao anh lại biết mấy chuyện này?"
Hà Thanh Huy sờ nhẹ mũi của cô: "Bởi vì anh đọc rất nhiều sách."
Viên Minh Nguyệt: "Lừa đảo! Nhất định là trước đây mấy người bạn gái cũ đã nói cho anh biết!"
Mắt Hà Thanh Huy tối lại, một lúc sau mới nói: "Lúc còn học đại học anh có một người bạn gái, có một ngày thấy cô ấy khó chịu, hỏi cô ấy có chuyện gì thì cô ấy cũng không nói, anh phải đi hỏi Tâm Du, cách làm này cũng là Tâm Du nói cho anh biết."
Lòng Viên Minh Nguyệt trầm xuống, cô cầm lấy quyển sách ở đầu giường lật một trang: "Gần đây em hay đọc quyển sách cũ này, thừa dịp hôm nay rãnh rỗi, anh đọc kỹ cho em nghe được không?"
Hà Thanh Huy nhận lấy quyển sách, chính là quyển sách “Ông già và biển cả”, là quyển sách mấy tháng trước anh để lại đây, anh cầm lên mở ra trang mà Viên Minh Nguyệt đã đánh dấu, đọc từ dòng đầu tiên: "Chú cá thật vĩ đại và mình phải chinh phục nó, lão nghĩ. Ta phải không để nó biết được sức mạnh của nó cũng như biết những gì nó có thể làm nếu nó muốn chạy thoát. Nếu ta là nó thì bây giờ ta sẽ dốc hết sức bình sinh kéo cho dây câu đứt tung hết cả lên. Nhưng, tạ ơn chúa, loài vạt thì chẳng thông minh bằng kẻ tiêu diệt chúng; mặc dù chúng cao thượng và có khả năng hơn."
(* Bản dịch của Lê Huy Bắc, xuất bản năm 2004)
Hà Thanh Huy đọc đến đây thì đột nhiên ngừng lại, quyển sách này anh đã đọc rất nhiều lần, mỗi lần đọc đều có thể được ông già truyền cảm hứng cho, nhưng hôm nay đọc đoạn này, không ngờ rằng anh lại cảm thấy rất mệt mỏi.
Viên Minh Nguyệt đang nghe nhập tâm, thấy anh dừng lại liền hỏi: "Sao lại ngừng rồi?"
Hà Thanh Huy ôm ấy cô: "Từ trước đến giờ em rất ít khi đọc sách, một quyển sách mà đọc đến ba tháng sao?"
Viên Minh Nguyệt: "Em không thích đọc sách, em thích xem tranh. Liên hoàn họa, tranh châm biếm và vân vân, muốn xem thật nhiều."
(* Liên hoàn họa: là truyện tranh cổ, là một loại hình kể chuyện theo tranh vẽ đặc trưng của Trung Quốc. Các câu truyện mang tính lịch sử, thần thánh được thể hiện theo lối tranh liên hoàn giúp người đọc phần nào mường tượng được về cốt cách nhân vật, khung cảnh xã hội, thiên nhiên và con người trong những giai đoạn của lịch sử Trung Quốc.)
"Hả? Tranh châm biếm nào cũng thích sao?"
Viên Minh Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Kỳ thực là lâu rồi em chưa xem, bây giờ bỗng nhiên lại nói đến nó thì lại nhớ tới một quyển liên hoàn họa là ‘Na Tra đại náo thủy cung’. Thật ra là em xem nó khi còn bé nhưng vẫn có ấn tượng rất sâu sắc. Anh có biết câu chuyện đó không, Na Tra rút gân của Tam Thái tử Long Vương, chọc giận Đông Hải long cung, cha hắn muốn giết hắn để bảo toàn gia tộc, hắn rất tức giận, cầm lấy đao, cắt thịt nạo xương trả lại cho cha mẹ. Về sau nhờ có Thái Ất chân nhân bảo vệ chân khí của hắn, dùng Liên hoa cứu hắn sống lại. Khi đó em rất mê câu chuyện này, xem đi xem lại rất nhiều lần, hình ảnh Na Tra cầm đao cắt thịt mình vẫn còn nằm sâu trong đầu em."
(* Liên hoa: hoa sen)
Hà Thanh Huy đương nhiên biết câu chuyện này, nhưng lúc này nghe Viên Minh Nguyệt nói như vậy, cũng thật tâm phân tích tình tiết đó. Đem sinh mệnh trả lại cho cha mẹ, sau đó nhờ Liên hoa mà sống lại, thực sự có những chuyện như vậy sao? Cắt thịt nạo xương thì rất là đau đớn.
Viên Minh Nguyệt thấy anh không nói lời nào, cho là anh cảm thấy vô vị, liền nói những chuyện thú vị khác.
Hà Thanh Huy nghe cô ở bên tai câu được câu chăng, giọng nói mềm mại. Mái tóc chạm vào cánh tay anh, tinh tế mà dịu dàng. Trên người cô tản mát ra hương thơm tươi mắt sau khi tắm, khuôn mặt sạch sẽ và tươi sáng, vô cùng rung động lòng người, anh ôm chặt cô lần nữa. Có lẽ cô chính là Liên hoa của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT