Hậu sự của Vương Tâm Du được lo liệu xong trong ngày hôm đó, ở phòng làm việc của Huy Đạt, vẻ mặt Hà Thanh Huy mệt mỏi hỏi Dương Thận, "Kêu cậu điều tra quá trình quen biết của Diệp Thánh Phi và Hà Tâm Vũ cậu điều tra tới đâu rồi?"
Dương Thận buông lỏng người dựa vào ghế nói: "Điều tra được rồi, đúng là lúc đầu anh ta tìm người đào sườn núi, nên khi trời mưa mới có thể làm cho sạt lở đất, sau đó anh ta 'đúng lúc' đi ngang qua, cứu lão gia."
"Có thể tìm được chứng cứ không?"
Dương Thận: "Chứng cứ thì có, nhưng mà anh muốn làm cái gì?"
Vẻ mặt Hà Thanh Huy không chút biểu cảm: "Tôi sẽ làm cho Hà Tâm Vũ thấy Diệp Thánh Phi có âm mưu gì với ông ta."
Dương Thận nhíu mày: "Bây giờ không phải là lúc làm chuyện này. Ít nhất chúng ta cần phải chờ đến lúc lão gia xuất thủ với Bách Niên, sau đó tung ra chuyện này mới có thể tách họ ra, chúng ta phải tranh thủ thời gian đảm bảo an toàn cho Bách Niên."
Sắc mặt Hà Thanh Huy dữ tợn: "Diệp Thánh Phi hại chết Tâm Du, tôi không thể để cho anh ta sống nhàn nhã như vậy được!"
Dương Thận bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Tâm Du chỉ để lại một câu như vậy, anh cũng đâu có biết nội tình như thế nào liền liền đem trách nhiệm đổ hết lên đầu Diệp Thánh Phi, thật là độc đoán mà."
"Tôi không chỉ một lần thấy Diệp Thánh Phi dây dưa với Minh Nguyệt, nhất định là anh ta vẫn còn say mê đối với Minh Nguyệt, bị Tâm Du biết được nên lòng mới nguội lạnh."
Dương Thận: "Nói đến Minh Nguyệt thì tôi thấy tình hình của hai người tốt lành hơn đó. Anh không thể vì cô ấy mà suy nghĩ một chút sao, cô ấy quan tâm đến Bách Niên bao nhiêu không phải là anh không biết. Anh phải giữ lại một chút hơi sức chứ, nếu không thì sẽ làm xáo trộn toàn bộ tiết tấu của chúng ta!"
Hà Thanh Huy không kiên nhẫn, "Đừng nói nữa! Cứ đưa chứng cứ cho tôi!"
Dương Thận cũng phát hỏa: "Thanh Huy, anh đừng quên anh muốn làm cái gì. Mảnh đất phía Tây kia anh có còn cần không? Kế hoạch của anh không cần thực hiện nữa phải không? Chuyện của anh với Viên Minh Nguyệt tôi không có ý kiến gì, dù sao thì cho tới nay cô ấy đối với chúng ta đều là tác dụng tích cực. Nhưng Vương Tâm Du là gì của anh? Nói cho cùng chỉ là một người bạn mà thôi, anh không thể lý trí một chút sao?"
Hà Thanh Huy nhìn Dương Thận, gằn từng chữ: "Tâm Du xem tôi là anh trai của cô ấy, tôi muốn thay cô ấy đòi lại công bằng."
Dương Thận nhìn thẳng vào mắt anh một lát, rốt cuộc khi bắt gặp tia sắc bén trong ánh mắt anh thì liền cúi đầu, cảm giác bản thân mình giống như là Sisyphus , mãi mãi không thể khuyên nhủ Hà Thanh Huy quay đầu, nhưng cuối cùng anh ta mới là người thỏa hiệp: "Tôi giúp anh."
(*là một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp. Tra google để biết thêm chi tiết)
****
Trong một câu lạc bộ tư nhân, Hà Tâm Vũ đang ngồi trên ghế sa lon bằng da thật màu nâu, hai cô gái trẻ ngực to eo nhỏ ngồi hai bên, phía trên quần áo hở một nữa, phía dưới cái váy ngắn củn cỡn vừa đủ che khuất cái mông đang ngoan ngoãn dựa vào ông ta, không gây ra một tiếng động ồn ào nào. Xung quanh là bảy, tám nhân viên quản lý của tập đoàn Vũ Hâm, phần lớn đều là những người muốn tìm lại tuổi trẻ, biết ông chủ thích chơi nên không tiếc hy sinh hết thời gian rãnh rỗi, chủ yếu là tới giúp ông chủ vui vẻ. Bên cạnh bọn họ cũng là những mỹ nữ ăn mặc mát mẻ giống nhau phục vụ, trong góc là Diệp Thánh Phi đang ngồi.
Hà Tâm Vũ hút xì gà, nói với mọi người: "Giới thiệu với mọi người, vị này là Diệp Thánh Phi, ân nhân cứu mạng của tôi!"
Có người gọi mấy mỹ nữ rót rượu cho Diệp Thánh Phi: "Mau, mau, Diệp tiên sinh, cám ơn cậu đã cứu Hà tiên sinh của chúng tôi. Một chén này xem như là tôi cảm ơn cậu."
Diệp Thánh Phi không chút do dự uống liền một hơi cạnh sạch, trong phòng mọi người đều vỗ tay khen ngợi, có người lại nói: "Uống như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa, Lily, đi đút rượu cho Diệp tiên sinh." Nói rồi quay về phía mỹ nữ bên ở cạnh ông ta vỗ đùi hai cái.
Người được gọi là Lily lả lướt đứng lên, nhẹ nhàng đi từ sô pha bên này tới bên kia, có người bóp mông của cô ta, chính là người đàn ông đã sờ đùi cô ta, cô ta vừa nói đáng ghét lại vừa dùng đôi mắt quyến rũ nhìn mọi người. Lúc Lily đi qua người Hà Tâm Vũ liền cố ý trượt chân, té ngã ở trên người ông ta, bộ ngực đầy đặn dồn lại trước mắt Hà Tâm Vũ, ngước mắt lên cười quyến rũ với ông ta. Vẻ mặt Hà Tâm Vũ vẫn như cũ không lộ chút vui vẻ, một tay ôm eo của cô ta, Lily cười càng rạng rỡ hơn, ở trên người ông ta cọ cọ hai cái, giọng nói ỏn ẻn như tức giận nói: "Hà tiên sinh, mọi người ở đây đều nhờ ngài đêm nay đấy ạ."
Hà Tâm Vũ hút một hơi xì gà rồi phả lên mặt Lily, cô ta hưởng thụ nhắm mắt lại, vẻ mặt ngây ngất. Hà Tâm Vũ đột nhiên đem điếu xì gà hung hăng ấn vào ngực cô ta, cô ta vừa thét lên mở mắt ra vừa theo bản năng muốn trốn qua một bên. Hà Tâm Vũ gắt gao ôm chặt cô ta không cho động đậy, điếu thuốc vẫn dí vào ngực cô ta, cô ta cầu xin tha thứ, Hà Tâm Vũ làm như không nghe thấy, những người khác cũng đều vờ như không thấy, dường như đã quen với những việc như vậy rồi. Hai cô gái ở bên cạnh Hà Tâm Vũ cười khẩy, cười Lily thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Lần đầu tiên Diệp Thánh Phi thấy cảnh này, từ nhỏ anh ta được cha giáo dục tử tế nên đối với hành vi khi dễ kẻ yếu này vẫn có bản năng tinh thần chính nghĩa, đang muốn đứng lên nói giúp Lily thì nghe Hà Tâm Vũ lạnh lùng nói với Lily: "Tôi cho cô dựa vào người sao? Đừng tưởng rằng ai tôi cũng cho phép!" Nói rồi đẩy cô ta qua một bên. Diệp Thánh Phi giật mình trong lòng, lại từ từ ngồi xuống.
Ngực Lily lập tức bị một vết sẹo bỏng, nước mắt lập tức rơi xuống, cuống quít cúi người xin lỗi: "Xin lỗi, Hà tiên sinh, là lỗi của tôi, xin ngài hãy tha thứ cho tôi." Rồi vội vàng muốn chạy ra ngoài cửa.
Hà Tâm Vũ: "Hử? Ai cho cô đi? Ở lại đút rượu cho Diệp tiên sinh!"
Toàn thân Lily sợ hãi run rẫy, chỉ đành phải từ từ đi đến bên cạnh Diệp Thánh Phi, cầm lấy ly rượu bên cạnh dè dặt rót rượu cho anh ta, đưa đến tay anh ta.
Hà Tâm Vũ lên tiếng, "Tôi có nói là làm như thế sao? Ngồi lên đùi Diệp tiên sinh đút rượu cho cậu ấy uống!"
Ngực Lily vẫn còn rất đau, nước mắt trong hốc mắt còn đảo quanh, nhưng không dám làm trái lời Hà Tâm Vũ nên đành phải cứng nhắc ngồi lên đùi Diệp Thánh Phi. Diệp Thánh Phi cảm thấy rất khó chịu, trong lòng cũng biết Hà Tâm Vũ làm những việc này e rằng là cho mình xem. Đây là nghệ thuật quản lí người của các ông lớn trên thương trường. Anh ta uống ly rượu mạnh trong tay Lily, đột nhiên cửa phòng bao vang lên một tiếng vang thật lớn, anh ta ngẩng đầu lên, là Hà Thanh Huy.
Hà Thanh Huy hai tay đút trong túi quần, cánh cửa bị anh đá ra, đi theo phía sau là hai người bảo vệ của Hà Tâm Vũ, một trong hai người đó cúi đầu nói: "Hà tiên sinh, thiếu gia kiên quyết xông vào, chúng tôi ngăn không được ạ."
Trong phòng cả đám người đều sửng sốt, bầu không khí lập tức yên lặng lại, hai tay Hà Tâm Vũ đặt lên thành ghế salon, liếc mắt nhìn Hà Thanh Huy xem thường: "Lâu không gặp thì càng có bản lĩnh đấy, càng lúc càng nóng tính."
Hà Thanh Huy vốn là cũng đang xã giao ở đây, biết đây là câu lạc bộ tư nhân của Hà Tâm Vũ, khi anh đến đây thì có để ý một chút, lúc thấy mười mấy cô gái được quản lí dẫn vào phòng thì đúng lúc anh nhìn thấy Diệp Thánh Phi ở trong phong bao đó. Trong lòng anh liền phẫn nộ, Hà Tâm Vũ chơi gái thì anh biết rõ ràng rồi, nhưng không ngờ Diệp Thánh Phi cũng đi theo, Vương Tâm Du mới mất còn chưa tới hai tuần. Anh không nén được cơn tức giận, sau khi xã giao công việc xong anh liền đi qua đây. Dưới sự can ngăn của Dương Thận, anh vốn vẫn còn đang do dự có nên nói chuyện Diệp Thánh Phi cố ý hãm hại Hà Tâm Vũ ra hay không, vừa đá cửa ra thì nhìn thấy Diệp Thánh Phi đang ôm một người phụ nữ trong lòng, không biết xấu hổ cùng người phụ nữ kia dán chặt vào nhau, anh liền lập tức quyết định sẽ nói ra.
Hà Thanh Huy đi vào phòng, đứng ở trước mặt Hà Tâm Vũ nói: "Tôi là tới nói cho ông biết, có người muốn hại ông."
Hà Tâm Vũ trước cười ha ha, sau mặt liền biến sắc: "Nghĩ thông rồi, muốn làm đứa con hiếu thảo hả? Nói, là ai muốn hại tôi?"
Hà Thanh Huy đứng im không nhúc nhích, chỉ nói một câu: "Diệp Thánh Phi!"
Diệp Thánh Phi đương nhiên nhớ kỹ mình đã từng làm chuyện gì, nên ban nãy thấy Hà Tâm Vũ đối với Lily như vậy thì liền chột dạ, bây giờ nghe Hà Thanh Huy nói như vậy liền hoảng sợ đứng lên, Lily ở trên đùi anh ta té lăn ra đất.
Hà Tâm Vũ chỉ vào những cô gái kia: "Đi ra ngoài hết cho tôi!"
Các cô gái lập tức đứng dậy đi ra ngoài, Lily càng như được đại xá, nhanh chóng biến mất.
Hà Tâm Vũ vẫn ngồi im như cũ, như cười như không nhìn Diệp Thánh Phi, "Con trai tôi nói cậu muốn hại tôi. Nói đi, cậu đã làm cái gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT