Ngày hôm sau, Viên Minh Nguyệt bị tiếng động cơ của thuyền đánh thức, trời đã hừng hừng sáng, cô ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, suýt nữa nhảy dựng lên, cô thấy bến tàu. Thuyền đang cập bến, nhìn thấy đất liền thì lá gan lập tức lớn lên, cô phải đứng dậy rồi đi ra ngoài, ai ngờ chân vừa chạm xuống đất thì thấy đau vô cùng, cô cắn môi, cúi xuống nhìn bàn chân của mình đã sưng vù lên.
Viên Minh Nguyệt ngồi lại xuống sô pha, ở trong khoang thuyền nhìn Hà Thanh Huy đang cho thuyền cập bến, hạ neo sau đó đi đến khoang thuyền. Anh bước vào khoang thuyền, thay một đôi giầy thể thao đơn giản, thu dọn xong túi đồ của mình, khoác lên vai: "Thuyền cập bến rồi, đi thôi."
Viên Minh Nguyệt vẫn ngồi bất động, đáng thương nói: "Tôi không đi được." Nói xong cho anh nhìn chân trái của mình đang bị sưng rất to.
Hà Thanh Huy không cảm thông: "Cô chỉ bị thương có một chân, đi bằng một chân còn lại cũng không có vấn đề gì." Nói xong liền đi ra ngoài.
Tối hôm qua đến sáng hôm nay Viên Minh Nguyệt chưa ăn cái gì và cả một đêm vô cùng kinh hãi nên lúc này toàn thân đều mệt mỏi, cô thử đứng dậy bằng một chân. Vừa đứng dậy thì cả người lập tức té xuống đất, không cẩn thận đè lên cái chân bị thương, hét lên một tiếng đau đớn.
Hà Thanh Huy bất đắc dĩ, dắt túi ở bên người rồi cúi xuống đỡ cô ngồi dậy, anh ngồi xổm quay lưng về phía cô. Viên Minh Nguyệt sửng sốt, hiểu ra rằng anh đang muốn cõng mình, cô không khách khí nằm sấp trên lưng anh, anh cõng cô đi ra ngoài rồi lên bờ, cô bỗng nhiên la lên: "Giầy của tôi!"
Hà Thanh Huy vẻ mặt không thay đổi thả cô xuống rồi quay về khoang thuyền tìm đôi giầy thủy tinh cho cô, cô vội vàng nhận lấy, ôm vào trong lòng. Bây giờ anh chỉ muốn thoát khỏi phiền toái, không thèm nhìn cô, tiếp tục ngồi xổm xuống trước mặt cô. Cô một tay cầm giày, một tay ôm cổ của anh, lại nằm sấp trên lưng của anh.
Hà Thanh Huy cõng Viên Minh Nguyệt ra khỏi bến tàu, một đám người từ phòng nghỉ câu lạc bộ du thuyền đi ra, dẫn đầu chính là Dương Thận. Thấy cảnh này, anh ta kinh ngạc cười toe toét. Phía sau anh ta còn có thư kí của Viên Minh Nguyệt là Trịnh Doanh Doanh và anh họ Viên Minh Tuấn.
Viên Minh Tuấn mở miệng đầu tiên: "Minh Nguyệt, em đi đâu vậy? Làm cho mọi người lo chết mất! Chú ở khách sạn không ngủ được chờ điện thoại đó."
Viên Minh Nguyệt không nhìn anh ta một cái nào, cũng không có phản ứng gì hết. Hà Thanh Huy cõng Viên Minh Nguyệt đi vào phòng nghỉ, đặt cô ở trên ghế. Anh đứng dậy sửa sang lại quần áo rồi nhìn Dương Thận nói: "Về thôi!"
Dương Thận theo Hà Thanh Huy ra ngoài, lúc lên xe mới nói: "Tôi đã nói với anh đừng có buồn bực nữa, bây giờ thì làm liên lụy đến thiên kim của công ty bất động sản Bách Niên?"
Hà Thanh Huy: "Ai?"
"Cô gái lúc nãy đó, Viên Minh Nguyệt, con gái của Viên Khánh Niên chủ tịch Bách Niên. Gia đình ông ta lo lắng muốn chết luôn, tìm khắp nơi mới tìm tới được chỗ của chúng ta. Họ nói Viên Minh Nguyệt rất sợ nước, tại sao lại bị anh lừa lên thuyền? Còn nữa, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh cõng phụ nữ, thật là quá tốt."
Hà Thanh Huy dựa người ra sau, nhắm mắt lại không thèm trả lời.
Viên Minh Nguyệt trở về Bắc Kinh thì liền ở nhà nghỉ ngơi. Chân của cô sưng to hai ba ngày, ngày nào cũng chỉ ở trong phòng, không ra khỏi cửa nữa bước, đồ ăn thì có người giúp việc mang vào. Viên Khánh Niên sau khi biết chuyện của Diệp Thánh Phi, chỉ nói một câu: "Từ đầu đến cuối bố chưa từng tin tưởng người đàn ông này, đã nói mà con không nghe!"
Bây giờ bố cô nói gì cô cũng đều suy nghĩ một chút, cô biết những lời bố nói là đang trách cứ cô. Trước đây nếu gặp những chuyện như vậy cô sẽ làm nũng để bố tha thứ cho mình. Nhưng bây giờ cô ỷ vào cái chân đang bị thương của mình không thèm nói một lời nào. Viên Khánh Niên thấy được cô đã biết sai, chuyện của Diệp Thánh Phi không làm khó cô nữa, chỉ cần báo cảnh sát là xong.
Viên Minh Nguyệt nghỉ ngơi ở nhà đến ngày thứ tư thì Hà Thanh Huy đến thăm cô. Cô vô cùng ngạc nhiên, ở trên mạng đang đồn đại chuyện của cô và Hà Thanh Huy, hôm đó Hà Thanh Huy cõng cô đi ra khỏi bến tàu, không biết ai đã chụp hình lại rồi đăng lên blog và kêu gọi mọi người xác minh người đàn ông trong ảnh có phải là bạn trai của đại minh tinh Phạm Hân Hân hay không, mấy tấm hình kia là Viên Minh Nguyệt nằm sấp trên lưng Hà Thanh Huy, chiếc váy dài màu lam của cô phủ lên cánh tay của anh, bọn họ cùng quay mặt sang một bên, ánh nắng buổi sáng sớm chiếu vào nửa khuôn mặt họ làm cho khuôn mặt họ trở nên dịu dàng, nhu hòa, một nửa khuôn mặt còn lại chìm trong bóng tối, nền của bức ảnh là biển rộng xanh thẳm làm cho hai người bọn họ trở nên nổi bật, nhìn vừa ấm áp vừa thân mật. Bây giờ các phương tiện truyền thông đều theo dõi bọn họ, đem ảnh chụp phóng to lên, tiêu đề vô cùng nổi bật: "Minh Nguyệt và Thanh Huy là một đôi trời sinh." Phát biểu tỉ mỉ, văn vẻ về Viên Minh Nguyệt, ca ngợi cô và Hà Thanh Huy môn đăng hộ đối, tên có thể nối liền thành một bài thơ, tiện thể cười nhạo Phạm Hân Hân giỏ trúc múc nước thành công dã tràng.
Viên Minh Nguyệt xem xong thấy mấy người phóng viên giải trí này thật độc mồm độc miệng, chỉ là một tấm hình, Không biết sự tình như thế nào mà cười nhạo một đại minh tinh không giữ được người đàn ông của mình. Nhưng cô thật không ngờ Hà Thanh Huy sẽ đến tìm cô.
Hà Thanh Huy được người giúp việc dẫn vào phòng của Viên Minh Nguyệt, anh cầm một bó hoa bách hợp, đứng ở cửa hỏi: "Cô thế nào rồi?" Giọng nói ôn hòa nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng. Tuy rằng cô và anh chỉ cùng nhau trải qua một đêm ở trên thuyền nhưng lại rất ấn tượng với đôi mắt của anh, ánh mắt không có độ ấm kia không lừa được cô, cô nghĩ anh tới thăm cô nhất định là có chuyện cần giúp đỡ.
Cô để cho người giúp việc đi lấy bình hoa để cắm hoa rồi mời anh vào phòng. Phòng của cô ở lầu hai, vào mùa đông sau giờ ngọ ánh dương chiếu vào cửa sổ sát đất làm cho căn phòng rất ấm áp. Cô nhàn hạ nằm ở trên ghế, cái chân bị thương còn đang quấn băng gạc đặt ở trên ghế đẩu phía trước, mời Hà Thanh Huy ngồi xuống đối diện cô.
Hà Thanh Huy nhìn bộ dáng thong dong của cô bây giờ với người ở trên thuyền ngày hôm đó như hai người khác nhau, anh cong cong khóe miệng nói: "Giả bệnh rất vui phải không?"
Viên Minh Nguyệt mặc kệ anh cười nhạo cô: "Tìm tôi có việc gì? Nói đi."
Hà Thanh Huy: "Thực ra giả bệnh không phải là một cách thông minh, cô không đến công ty nữa chỉ sợ người của bộ phận tiêu thụ sẽ gia nhập vào đội ngũ giảm biên chế."
Viên Minh Nguyệt nghe anh nói, xem ra anh biết tình hình của cô ở công ty rồi: "Làm sao anh biết?"
"Bất động sản Bách Niên, cháu trai và con gái chủ tịch tranh chiếc ghế tổng giám đốc, tin tức này cũng không khó điều tra."
"Anh điều tra tôi?"
Anh không phủ nhận: "Đúng. Tôi muốn làm một giao dịch với cô."
Viên Minh Nguyệt nghi hoặc: "Giao dịch gì?"
Hà Thanh Huy theo thói quen nắm tay lại để ở miệng mình ho khan hai tiếng, cúi đầu nói: "Tôi có một quỹ tiền, nhưng cần phải kết hôn mới được lấy, tôi chưa tìm được đối tượng kết hôn thích hợp. Bây giờ tôi nghĩ cô là người thích hợp nhất."
Viên Minh Nguyệt sửng sốt, suýt nữa tin rằng anh ta đang cầu hôn mình, một lúc sau mới phản ứng lại: "Lí do để tôi và anh kết hôn giả là gì? Dựa vào cái gì? Anh điên rồi sao?"
Hà Thanh Huy kiên nhẫn giải thích: "Tôi nghĩ đây là chuyện có lợi cho cả hai chúng ta. Bây giờ hoàn cảnh của cô rất tồi tệ, bố cô không tín nhiệm cô, anh họ cô đã trở thành tổng giám đốc, mà bạn trai của cô lấy năm trăm vạn chẳng biết đã đi đâu, chỉ sợ khi cô quay về công ty thì không thể sống yên ổn. Nếu cô không làm gì để thay đổi tình hình thì nỗ lực nhiều năm như vậy coi như vô ích rồi. Cô kết hôn với tôi, là một lựa chọn tốt. Dù sao phụ nữ sau khi có một cuộc hôn nhân tốt thì mọi người sẽ xem trọng cô hơn."
Viên Minh Nguyệt tức giận: "Hà Thanh Huy, chúng ta chỉ là hai người xa lạ, anh có bị bệnh không đấy, chạy tới đây nói lung tung, làm nhiều quá thành nghiện luôn rồi phải không!"
Sắc mặt Hà Thanh Huy không đổi: "Tôi nhớ ngày đó ở trên thuyền cô nói chúng ta là người quen."
Viên Minh Nguyệt không muốn nhớ tới bộ dáng chật vật lúc đó của mình, cô nói: "Tôi quên rồi!"
"Viên tiểu thư, tôi nói điều này là không phải muốn cô cảm thấy bối rối. Nếu chúng ta chỉ có mấy ngày từ người lạ trở thành người quen, lại từ người quen biến thành người xa lạ, như vậy đương nhiên chúng ta cũng có thể từ người xa lạ biến thành người yêu rồi đi đến hôn nhân, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau."
"Tôi không có gì cần anh giúp cả!"
Hà Thanh Huy kiên nhẫn: "Viên tiểu thư, tôi đã cho người đi điều tra, hôn phu của cô Diệp Thánh Phi sở dĩ lấy đi năm trăm vạn của Bách Niên là bởi vì bố anh ta bị ung thư thận giai đoạn cuối, cần tiền gấp. Cô và anh ta yêu nhau hơn hai năm mà lại không biết anh ta gặp hoàn cảnh như vậy. Chiều hôm đó, khi cô nhận được tin tức anh ta còn đang ở Bắc Kinh, nếu như đổi thành một người phụ nữ khác chắc chắn lập tức trở về Bắc Kinh tìm anh ta để anh ta nói mọi việc cho rõ ràng. Thế nhưng cô lại vì mình mất đi cái ghế tổng giám đốc, trong lòng mất mát, không quan tâm đến mọi chuyện thậm chí là cả hôn phu của cô."
"Viên tiểu thư, cô phải chấp nhận, cái ghế tổng giám đốc của Bách Niên, thậm chí là người thừa kế vị trí đó sau này đối với cô mà nói đều quan trọng. Cô là một người ích kỉ, ở điểm này chúng ta rất giống nhau, sở dĩ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau vì không có cảm tình chỉ có lợi ích mà thôi."
Viên Minh Nguyệt bị anh nói trúng tim đen, mặt trầm xuống, hỏi anh: "Anh biết Diệp Thánh Phi bây giờ đang ở đâu sao?"
Hà Thanh Huy lắc đầu: "Anh ta xuất hiện lần cuối cùng ở Bắc Kinh lúc 11 giờ đêm, có người đã thấy anh ta ở trạm xe lửa, sau lại chẳng biết đi đâu."
"Anh thực sự thần thông quảng đại vậy sao? Chuyện như vậy mà cũng có thể điều tra ra?"
"Tôi có vài người bạn." Hà Thanh Huy nói xong đứng lên: "Viên tiểu thư, đề nghị của tôi mong cô suy nghĩ kỹ, suy nghĩ xong hãy gọi cho tôi, tôi sẽ đến tìm cô." Nói xong để xuống danh thiếp của mình.
Viên Minh Nguyệt một lần nữa nằm xuống ghế: "Tôi không cần suy nghĩ, anh hãy dẹp ý niệm này đi."
Hà Thanh Huy nghĩ đó là lời thoại cự tuyệt khi bị cầu hôn, anh tự tin rằng cô sẽ gọi điện thoại cho anh.
Hà Thanh Huy mở cửa, mẹ của Viên Minh Nguyệt Trần Hiểu Vân cầm một bình hoa xuất hiện ở cửa, trong bình hoa đang cắm bó hoa bách hợp mà anh mang tới tỏa ra những ánh sáng tinh khiết, mùi thơm của hoa bay vào khứu giác của anh. Trần Hiểu Vân đưa bình hoa cho người giúp việc ở bên cạnh, vẻ mặt tươi cười: "Đây là Thanh Huy phải không, con đến thăm Nguyệt Nguyệt à?" Bà đã thấy hình và tên của anh trên báo chí.
Hà Thanh Huy nhã nhặn thân mật bắt chuyện: "Chào bác gái, con là Hà Thanh Huy. Lần đầu đến chơi, có gì quấy rầy xin hãy bỏ qua ạ."
Trần Hiểu Vân: "Không quấy rầy, không quấy rầy, con có thể ở lại ăn cơm tối không?"
Hà Thanh Huy quay đầu lại liếc mắt nhìn Viên Minh Nguyệt, chỉ thấy cô khinh thường nhìn anh, anh quay đầu lại nói với Trần Hiểu Vân: "Bác gái đừng khách sáo, con đến chỉ để xem Minh Nguyệt bị thương như thế nào thôi. Bây giờ phải về công ty để họp, hôm khác nhất định lại tới thăm bác trai bác gái ạ."
Trần Hiểu Vân nhìn dáng vẻ nho nhã lễ độ của anh, rất vui mừng liền vội vàng gật đầu nói: "Được! được!"
Hà Thanh Huy vừa đi thì Trần Hiểu Vân lập tức vào phòng nói: "Nguyệt Nguyệt, cậu ta đang theo đuổi con à?"
Viên Minh Nguyệt lạnh lùng: "Không có!"
"Làm sao có thể, nhìn cậu ta rất ân cần với con, nhất định là đang theo đuổi con. Mẹ đã nói với con, Nguyệt Nguyệt, lần này con không thể giả ngốc được. Trước kia con cùng Diệp Thánh Phi mẹ đã không đồng ý, gia đình không môn đăng hộ đối, cha mẹ đều là công nhân bình thường lại không biết quan tâm con, con xem, mẹ có nói sai bao giờ, năm trăm vạn bị lấy đi sợ rằng cảnh sát cũng không thể đòi về cho chúng ta."
Viên Minh Nguyệt nghe mẹ lải nhải, cảm thấy rất phiền lòng, cô cứ tưởng rằng mình sẽ là cô dâu của anh nhưng cô đã nhìn lầm Diệp Thánh Phi, thực sự nhìn lầm mọi người, bao gồm cả cha mẹ cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT