Lúc trước có dịch người giúp việc gọi hai anh chị là tiên sinh và bà chủ, thấy gọi như vậy thì hơi già nên mình có đổi lại

***

Buổi tối Hà Thanh Huy tan việc về nhà, Trương Tỷ bưng cơm nước lên bàn ăn, nói: "Cô chủ hôm nay gọi điện thoại về, nói tôi đến Viên gia mang bánh trôi đậu đỏ hoa quế về, đang hâm lại, khi nào cậu muốn ăn tôi bưng lên cho cậu."

Hiếm khi Hà Thanh Huy có biểu tình ôn hòa: "Bây giờ đem lên đi."

Trương Tỷ bối rối, "Cô chủ nói, tốt nhất là sau bữa ăn mới đem lên cho cậu ạ, dạ dày của cậu không tốt lại thích ăn đồ ngọt, ăn cái kia rồi ăn cơm sẽ không ngon, buổi tối dạ dày sẽ khó chịu."

Hà Thanh Huy sửng sốt, bắt đầu từ khi nào cô đối với cuộc sống của anh biết rõ tỉ mỉ như lẽ đương nhiên như thế, nhưng sao lại quản anh, bây giờ cô không ở đây, anh lại sẵn lòng nghe lời cô, gật đầu nói: "Được rồi, tôi ăn cơm trước."

Mấy tháng gần đây, đây là lần đầu tiên anh ăn cơm tối một mình, không có tiếng huyên náo của Viên Minh Nguyệt vậy mà có chút không quen.

Ăn cơm tối xong rồi ăn đồ ngọt, theo thói quen anh đi vào phòng giải trí chơi bida, đánh vài ván, lại cảm thấy là lạ, chỉ nghe được âm thanh tiếng vang của những viên bi, một lúc sau mới hiểu ra, có lẽ bên tai không có thanh âm của Viên Minh Nguyệt.

Anh nổi giận, hoá ra bất tri bất giác cô đã xông vào cuộc sống của anh, làm cho anh không thể nào trốn tránh được. Anh cầm điện thoại lên, nghĩ xem có nên gọi cho cô một cuộc điện thoại hay không, ân cần thăm hỏi một chút, trong lúc anh đang do dự thì điện thoại bỗng nhiên vang lên, là một số lạ, anh liền nghĩ có lẽ là Viên Minh Nguyệt dùng số khác gọi cho anh thì vội vã nhận điện thoại, bên kia chỉ có âm thanh tranh cãi ầm ĩ, một giọng nói hét lên: "Anh rể! Cứu em!"

Thì ra là Viên Minh Lãng, Hà Thanh Huy hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Ở bên kia Viên Minh Lãng lo lắng: "Em đua xe ở Đông Bá bị người ta tố cáo, bây giờ cảnh sát muốn bắt bọn em, anh rể mau tới cứu em!"

Trong ngực chửi tục một câu, Hà Thanh Huy nói: "Kéo dài thời gian với cảnh sát, anh tới ngay!"

Hà Thanh Huy rất nhanh đã lái xe đến Đông Bá, chỉ có một lối đi bộ, đèn đuốc sáng trưng, thanh niên đứng đầy ven đường, tất cả đều mặt áo T-shirt ở trước ngực có logo của đoàn đua xe. Hơn mười xe thể thao sang trọng xếp thành một hàng ở ven đường, xe cảnh sát chặn lại hai đầu đường cái, đèn báo hiệu màu hồng lam nhấp nháy liên tục, rất nhiều cảnh sát mặc đồng phục đang thẩm vấn chủ sở hữu của những chiếc xe, bọn họ chủ yếu là những cậu trai khoảng 20 tuổi, hoặc là ăn mặc áo sơ mi và quần rivet, hoặc là đầu tóc dựng đứng như mới bị nổ, ai cũng bộ dạng cà lơ phất phơ, Viên Minh Lãng mặc một bộ đồ thể thao vàng đen xen kẽ, hai tay cho vào túi, đang chịu sự tra hỏi của cảnh sát, trong nhóm người ở đây ngược lại thì thấy rất bình thường.

Hà Thanh Huy dừng xe ở ranh giới bên ngoài, đang muốn đi bộ vào bên trong lại bị một người cảnh sát ngăn cản: "Người không liên quan không được đi vào!"

Hà Thanh Huy: "Đi nói với tổ trưởng của các anh, tôi là Hà Thanh Huy!"

Viên Minh Lãng ở bên trong cũng đã thấy Hà Thanh Huy, hướng về anh phất tay kêu to, "Anh rể, em ở chỗ này!"

Người cảnh sát này đương nhiên biết bọn họ ai cũng là người có lai lịch, phạm pháp có thể bắt nhưng đây là người nhà của bọn họ, anh ta cũng không dám sơ suất, anh ta đi vào nói vài câu với người đàn ông trung niên mặc thường phục, người nọ quả nhiên đi qua đây, thấy Hà Thanh Huy cười to: "Hà Thanh Huy! Cậu còn dám tới, không sợ tôi bắt cậu sao!"

Hà Thanh Huy đi qua ranh giới nói: "Tổ trưởng Hình, đã lâu không gặp!"

Hình Vĩ vỗ vỗ vai anh: "Đúng vậy, đã lâu không gặp cậu! Thế nào, đến tìm người?"

Viên Minh Lãng thấy Hà Thanh Huy đang nói chuyện với tổ trưởng cảnh sát, trong lòng đã biết nên ngoan ngoãn trả lời các câu hỏi của cảnh sát.

Hà Thanh Huy chỉ vào Viên Minh Lãng ở đằng xa nói với Hình Vĩ: "Thằng đó là em vợ tôi. Mới vừa mua xe, chắc là bị người ta lôi kéo nên mới thèm muốn mới mẻ đi chơi một lần, cũng không phải phạm tội nhiều lần mong rằng tổ trưởng Hình giơ cao đánh khẽ."

Hình Vĩ cười nói: "Cậu đừng chế nhạo tôi, giơ cao cái gì chứ, một lúc sẽ xong thôi, người nào cũng được thả. Nhiều năm như vậy, tôi ở đây bắt người cũng chỉ có cậu. Đem em vợ cậu đi đi, nhưng xe phải để lại, ngày mai đến đồn chuộc ra."

Hà Thanh Huy: "Vậy cám ơn tổ trưởng Hình. Ngày mai tôi sẽ cho Dương Thận tới lấy xe."

Hà Thanh Huy đưa Viên Minh Lãng lên xe, anh ta hưng phấn nói: "Anh rể, thật sự cái truyền thuyết kia là có thật nha!"

Hà Thanh Huy: "Truyền thuyết gì?"

"Nhiều năm trước, anh là xa thần Đông Bá, có một lần bị cảnh sát bắt, những người khác đều được thả về chỉ có anh theo chân bọn họ đến đồn, sau đó thì tổ trưởng Hình vừa rồi lúc đó còn là một cảnh sát bình thường, bởi vì bội phục tài lái xe của anh nên tự ý thả anh ra. Hai người còn trở thành bạn bè với nhau."

Hà Thanh Huy nhàn nhạt nói: "Không có." Khi đó Hà Thanh Huy mới vừa sử dụng hơn mười vạn tệ mà mẹ anh để lại cho anh làm tiền vốn, ở thị trường chứng khoán buôn bán lời rất nhiều tiền liền đi mua một chiếc Golf, thuê người trang trí, ngày nào cũng tới chỗ này chơi, không biết đã giết chết bao nhiều chiếc Ferrari. Sau đó có một ngày, rốt cục cũng bị cảnh sát bắt, những người khác đều gọi điện cho người nhà đến bảo lãnh. Chỉ có anh, không biết gọi cho ai. Có một số người nói: "Cậu ta là con trai của con trai của Hà Tâm Vũ!" Cảnh sát nghe xong hỏi: "Cậu có muốn gọi cho bố cậu không!" Anh lắc đầu.

Cảnh sát bắt anh về đồn, nhốt hai ngày, không ai đi bão lãnh. Lúc đó Hình Vĩ chỉ là một người cảnh sát trông giữ anh, đương lúc buồn chán mà trò chuyện với Hà Thanh Huy, nói rất nhiều những cái gì mà có với không có, đều là do anh tự tìm phiền não cho mình, nhiều lúc Hà Thanh Huy trả lời đôi câu, đến cuối cùng người kia hỏi anh: "Có muốn tôi gọi cho bố cậu không!"

Hà Thanh Huy ngồi chồm hổm dưới đất cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ông ta không phải bố tôi!" Khi đó anh đang cùng Hà Tâm Vũ tranh chấp quyền sở hữu số 17 Nguyệt Đàn ở tòa án.

Lúc đó Hình Vĩ không nói gì, sau đó cảnh sát muốn khởi tố anh, Hình Vĩ vậy mà giúp anh cầu tình, cuối cùng bọn họ thực sự thả anh ra. Hà Thanh Huy biết Hình Vĩ chẳng qua là thương hại anh vì vậy bọn họ cũng không có trở thành bạn bè, nhưng nhiều lúc Hà Thanh Huy có chuyện tìm Hình Vĩ giúp đỡ thì cũng đưa bao lì xì mà thôi. Vì vậy anh mới cố ý nói ngày mai bảo Dương Thận đi lấy xe.

Viên Minh Lãng thấy anh phủ nhận cũng không có dây dưa nữa, nhưng vẫn cứ không ngại đối với Hà Thanh Huy lộ vẻ sùng bái, anh ta nói: "Anh rể, lần sau anh cũng tới chơi một lần đi, cho bọn em một chút kiến thức!"

Hà Thanh Huy lạnh giọng: "Còn có lần sau?"

Viên Minh Lãng thấy sắc mặt anh khó coi, không dám nói nữa, dù sao cũng là anh rể, quản được anh ta. Trầm mặc một hồi, Viên Minh Lãng nói: "Anh rể, thương lượng một chút đi, hôm nay em đến nhà anh ngủ được không? Không có xe, về nhà chắc bị tra khảo mất."

"Được."

Viên Minh Lãng do dự hồi lâu, nói tiếp: "Lại thương lượng một chuyện nữa, đừng nói cho chị em biết chuyện này được không? Nếu không chị chắc chắn sẽ mắng em."

Hà Thanh Huy nghi hoặc, "Chị em không biết? Lần trước em bị cảnh sát bắt ai tới bảo lãnh?"

Viên Minh Lãng suy nghĩ một chút: "Lần trước ạ? Một năm trước, là Diệp Thánh Phi bảo lãnh cho em."

Hà Thanh Huy không nói gì nữa, từ hồi tới giờ, lần đầu tiên anh cảm giác được sự tồn tại của Diệp Thánh Phi.

Viên Minh Lãng nhìn Hà Thanh Huy trầm mặc, lúc này mới ý thức được mình không nên nhắc đến Diệp Thánh Phi, cuống quít nói sang chuyện khác: "Anh rể, lần này coi là em mắc nợ anh. Nhưng em có thể nói một bí mật của chị em để trả nợ, anh thấy được không?"

Hà Thanh Huy nghĩ rằng Viên Minh Lãng muốn được lời, dùng bí mật của chị gái để trả nợ ân tình, nhưng mà anh cũng rất có hứng thú để nghe, "Nói đi."

"Chị của em sợ nước anh biết chưa?"

Hà Thanh Huy gật đầu.

"Có biết vì sao chị ấy lại sợ nước không?"

"Không biết."

Viên Minh Lãng hăng hái bừng bừng nói, "Lúc chị ấy khoảng bảy, tám tuổi, bố mẹ em đi ra ngoài làm ăn, đưa chị ấy đến ở nhà một người quen ở quê, lúc ấy là mùa hè, có một ngày ăn cơm trưa xong chị ấy đi tìm bạn để chơi, kết quả là đi ở ven đường, thấy trên con sông nhỏ có một con ngỗng rất đẹp, chị ấy liền dừng lại trêu con ngỗng đó, ai ngờ con ngỗng đó thấy chị ấy còn nhỏ liền muốn doạ nạt, hại chị ấy không đứng vững trên bờ sông liền rơi xuống nước. Bởi vì là sau giờ ngọ (11a.m-1p.m), mọi người đều nghỉ trưa hết, chị ấy kêu cứu cũng không ai nghe được, chị ấy uống no nước cho đến khi có một người đi qua đường thấy chị ấy, cứu chị ấy lên bờ, lúc đó ai cũng nghĩ rằng là chết rồi nhưng đưa đến bệnh viện thì sống lại, hôn mê hết mấy ngày. Từ đó về sau, chị ấy nhìn thấy nước sâu một chút thì giống như thấy quỷ, vì vậy nhà của bọn em không có hồ bơi."

Hà Thanh Huy trầm mặc một hồi, hỏi: "Khi đó em ở đâu, làm sao biết được chuyện này?"

"Anh rể, không phải anh cho là em lừa anh chứ. Là thật đó! Khi đó em bốn tuổi được bố mẹ mang theo bên người, chuyện này là sau khi lớn lên mới nghe bọn họ kể."

Hà Thanh Huy: "À." Anh có thể tưởng tượng tâm trạng không ai cứu khi nhỏ của Minh Nguyệt, so với anh ở đồn cảnh sát bị tạm giam hai ngày chỉ có hơn chứ không kém.

Sáng hôm sau, Hà Thanh Huy mở ra một cuộc họp thường lệ vào sáng sớm ở công ty, sau cùng, Dương Thận nói: "Báo cáo của phòng bất động sản hai ngày nữa mới có, gần đây Thanh Đảo có một hạng mục trò chơi thi đấu thể thao trên internet, tôi muốn đi xem một chút."

Hà Thanh Huy: "Được." Một lát sau đột nhiên hỏi: "Hạng mục gì ở Thanh Đảo?"

"Trò chơi thi đấu thể thao trên internet, con của một số người trong công ty rất mê trò này, so với các cuộc so tài trong nước và quốc tế, nó có đủ điều kiện được khen ngợi, tôi nghĩ nó rất xuất sắc, cũng đều là những người trẻ tuổi, rất có tiềm lực."

Hà Thanh Huy trầm ngâm một lát: "Thật sao? Nghe thì rất thú vị. Như vậy đi, cậu ở lại đốc thúc phòng bất động sản của chúng ta, tôi sẽ đi Thanh Đảo đi một chuyến."

Dương Thận thấy anh thật khác thường, đây chỉ là một hạng mục nhỏ căn bản không cần anh phải tự mình đi xem, hơn nữa bởi vì mắc bệnh sạch sẽ, anh rất không thích đi xa, suy nghĩ một chút bỗng nhiên hiểu ra, "Chị dâu đi công tác ở Thanh Đảo phải không?"

Hà Thanh Huy nhàn nhạt nói: "Đúng."

Dương Thận cười, tỏ vẻ đã hiểu, vội vàng nói: "Anh nên tìm lịch trình của chị dâu đi, chớ đừng để anh đi đến đó còn cô ấy trở về thì thật khó coi!"

Hà Thanh Huy sắc mặt nghiêm túc, "Đem văn kiện của hạng mục đó cho tôi!" Nói rồi gọi điện thoại nội bộ cho thư kí, "Đặt vé máy bay đến Thanh Đảo hôm nay cho tôi còn có đặt phòng ở khách sạn nữa."

Dương Thận: "Nghìn dặm truy giai nhân, coi như anh cuối cùng cũng có một chút nhân tính!" Nói xong không đợi anh nói thêm gì liền đi nhanh ra cửa.

Kỳ thực Hà Thanh Huy cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà chỉ trong nháy mắt liền quyết định, tất cả chỉ là trùng hợp, anh tự nói với mình như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play