Hôm nay là cuối tuần, Trần Hiểu Vân gọi điện thoại cho Viên Minh Nguyệt kêu cô và Hà Thanh Huy cùng nhau về ăn cơm. Bọn họ đến Viên gia, Viên Minh Lãng và Viên Minh Tuấn đều ở đây, Viên Minh Lãng vô cùng thích Hà Thanh Huy, vừa nhìn thấy anh lập tức nói: "Anh rể, em mới mua con xe mới, em dẫn anh đi xem."
Hà Thanh Huy bất đắc dĩ cùng Viên Minh Lãng đi ra ga-ra, quả nhiên thấy bên trong có một chiếc Lamborghini mới tinh màu cam, anh biết giá của nó thấp nhất là bốn trăm vạn, anh nhớ tới vì chuyện của hồi môn mà Viên Minh Nguyệt khóc lớn vào đêm đó, lúc đó chỉ cảm thấy thật vô vị, bây giờ thì hiểu ra rồi.
Viên Minh Lãng còn đang giới thiệu xe của mình, "Xe này là 5.2 dung tích, có thể chạy đến 350 mã, siêu cấp phong cách. Anh rể, anh xem màu sắc của nó có đẹp không?"
Hà Thanh Huy nhàn nhạt nói: "Rất đẹp."
"Em chờ rất lâu mới có màu này, toàn bộ Bắc Kinh cũng không tìm thấy chiếc thứ hai đâu. Trương Kiến Nam và Hồ Vận Lương cũng muốn cùng em tranh cướp nó, kết quả khi phải xù tiền ra, bọn họ lấy không ra nhiều tiền như vậy nha, rốt cuộc vẫn bị em cướp được. Anh rể, có muốn đi một vòng không?" Nói xong mở cửa xe ra.
Hà Thanh Huy: "Để hôm khác đi, vào nhà ăn cơm thôi." Anh vừa dứt lời, Viên Minh Nguyệt từ trong nhà đi ra, nói to: "Vào ăn cơm thôi!"
Viên Minh Lãng chạy tới lôi kéo cánh tay của cô: "Chị, em dẫn chị đi đâu đó một vòng có được không?"
Viên Minh Nguyệt: "Chị không đi, không tin được kỹ thuật của em!"
Viên Minh Lãng dáng dấp cao to, mặc quần jean baggy và áo len, thân thiết ôm vai Viên Minh Nguyệt làm nũng, "Đi đi mà, 20 phút thôi, xe này mới mua còn chưa có ai ngồi qua?"
Viên Minh Nguyệt cười gỡ tay Viên Minh Lãng ra: "Chị mới không cần ngồi, một lúc là ói ra hết, cái được không bù đắp đủ cái mất."
Viên Minh Lãng lập tức đứng ngay ngắn, giơ tay phải lên: "Em xin thề, không thắng gấp, không lạng lách, tốc độ không vượt lên 80 km/h, cam đoan chị sẽ không cảm thấy lắc lư đung đưa."
Viên Minh Nguyệt rốt cuộc không chịu nổi sự dây dưa của anh ta, nói với Hà Thanh Huy: "Anh vào trước đi, em đi với nó một lát."
Hà Thanh Huy gật đầu, trước đây anh cũng từng thấy hai chị em họ thân thiết với nhau, nhưng hôm nay anh cảm thấy có chút lỳ lạ. Anh là con một, không có anh chị em, mẹ mất sớm lại cùng với cha ruột rạn nứt, không phải là chưa bao giờ khát vọng tình thân, nhiều lúc cũng sẽ mơ tưởng nếu có một người em gái hoặc em trai chắc chắn anh sẽ thương yêu chúng. Viên Minh Nguyệt đối với em trai dĩ nhiên là yêu chiều, nhưng đồng thời em trai cũng là đối thủ của cô, Hà Thanh Huy không biết trước đây ở nơi này cô đã thay đổi như thế nào.
Hà Thanh Huy vào lại trong nhà, Viên Khánh Niên đang nói chuyện phiếm với Viên Minh Tuấn, Viên Khánh Niên nói: "Minh Tuấn, hôm đó làm sao mà cháu và Minh Nguyệt đang họp lại tranh cãi ầm ĩ như vậy, hai đứa đều lớn hết rồi có như hồi bé nữa đâu, ngày nào cũng cãi nhau."
Viên Minh Tuấn vô cùng thản nhiên, nói xấu Viên Minh Nguyệt: "Tính tình Minh Nguyệt cháu thật không có biện pháp nào. Có lúc cháu nghĩ muốn sống hòa bình với nó, kết quả nó vừa mở miệng cháu liền không nhịn được..." Đang nói, chợt thấy Hà Thanh Huy đi vào liền ngậm miệng lại.
Hà Thanh Huy đương nhiên đã nghe hết, điềm nhiên như không có chuyện gì ngồi xuống bên cạnh Viên Minh Tuấn cười nói: "Minh Tuấn chưa có bạn gái phải không?"
Viên Minh Tuấn sửng sốt, "Chưa có."
Hà Thanh Huy: "Khó trách, thực ra người phụ nữ nào cũng muốn được dỗ dành yêu chiều, đương nhiên Minh Nguyệt cũng không ngoại lệ."
Lời này vừa lúc rơi vào tai Trần Hiểu Vân đang bước vào phòng khách, bà cười nói: "Thanh Huy nói rất đúng. Minh Tuấn, cháu đó nha, cũng phải học một số cách chiều chuộng con gái, lần trước mẹ cháu gọi điện cho bác hỏi sao cháu còn chưa có bạn gái."
Viên Minh Tuấn vô cùng ngượng ngùng, vội vàng cười theo: "Cháu biết rồi ạ."
Hà Thanh Huy: "Dương Thận có quen biết nhiều cô gái, để về tôi nói với anh ta giới thiệu cho anh một người!"
Viên Minh Tuấn không có hảo cảm với mấy cậu ấm như Hà Thanh Huy và Viên Minh Lãng, nhưng lần trước ở cuộc họp ban giám đốc Hà Thanh Huy dù sao cũng ủng hộ anh ta, hơn nữa anh ta mới nói xấu Viên Minh Nguyệt lại bị Hà Thanh Huy nghe được, anh ta nghĩ nên mượn cơ hội này bày tỏ tình hữu nghị: "Được, hôm nào tôi mời các anh đi ăn."
Trần Hiểu Vân vội vã vỗ tay giao dịch thành công, "Thanh Huy chắc chắn hiểu rõ con gái, Minh Tuấn, về chuyện này không nên có ánh mắt quá cao được."
Bọn họ đang nói chuyện, hai chị em Viên Minh Nguyệt và Viên Minh Lãng đùa giỡn đi vào nhà, Viên Minh Nguyệt nói: "Viên Minh Lãng, mới vừa rồi là ai nói sẽ không đi quá 80 km/h, không thắng gấp, em lái nhanh đến 120 km/h làm dạ dày chị khó chịu quá, em nói rằng sẽ không để chị cảm thấy khó chịu cơ mà!" Nói rồi đấm một phát vào lưng Viên Minh Lãng.
Viên Minh Lãng mặc cho cô đấm: "Em không tin anh rể không lái nhanh bao giờ, nghe người ta nói nhiều năm trước khi kết hôn với chị anh ấy thường ở Đông Bá đua xe, được mệnh danh là Xa thần." (xa: xe)
Viên Minh Nguyệt đương nhiên biết Hà Thanh Huy lái xe rất nhanh, nhưng tóm lại là rất vững tay lái, hơn nữa đó là xe việt dã không giống với xe thể thao. Cô nói: "Anh rể em không giống em, anh ấy lái xe ổn hơn nhiều."
Viên Minh Lãng lúc này mới xoay người bắt lấy tay cô: "Chị, từ khi chị xuất giá càng ngày càng ít quan tâm đến người ta, hơn nữa lại khen anh rể như vậy, nguyên nhân của việc này là gì, trọng sắc khinh đệ sao?"
Viên Minh Nguyệt nhìn thoáng qua Hà Thanh Huy nhưng không có đỏ mặt, giãy ra khỏi tay của Viên Minh Lãng, đá anh ta một cái: "Chỉ sợ sau khi cưới vợ em mới không để ý đến chị."
Trần Hiểu Vân đứng lên nói: "Đừng làm rộn nữa, hai đứa đều lớn cả rồi, cả ngày cứ như một lũ nhóc chưa lớn, nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm."
Viên Khánh Niên cũng nói: "Lãng Lãng, con đi thay quần áo đi rồi xuống ăn cơm, con phải đến công ty sớm một chút, không thể mặc như một thằng nhãi ranh được, người ta nói thì làm sao?"
Viên Minh Lãng bĩu môi, chạy lên trên lầu. Viên Minh Nguyệt hiểu được ý tứ trong lời nói của Viên Khánh Niên không khỏi nhìn thoáng qua Hà Thanh Huy, anh dự liệu quả không sai, từ lúc Hà Thanh Huy nói với Viên Minh Nguyệt cục diện của Bách Niên, những kế hoạch của cô cũng thay đổi rất nhanh, trước đây vẫn đang ở Lư Sơn , không nhìn ra được chân tướng, bây giờ đã nhìn ra đột nhiên cảm thấy minh mẫn rất nhiều.
(* Một dãy núi ở Giang Tây)
Trước đây cô có mâu thuẫn với Viên Minh Tuấn liền đi tìm Viên Khánh Niên, Viên Khánh Niên cũng không nói ai đúng ai sai, chỉ nói hai người là anh em, phải giúp đỡ bao dung lẫn nhau, bây giờ nghĩ lại, Viên Khánh Niên cố ý nói như vậy, làm cho khúc mắc giữa bọn họ càng ngày càng sâu, khó kiềm chế lẫn nhau.
Như vậy càng ngày cô càng coi Viên Minh Tuấn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, những ý tứ này chắc chắn Viên Minh Tuấn cũng là không có nhìn thấu. Cô không khỏi bội phục Hà Thanh Huy, mới tới công ty vài lần liền minh bạch, ngẫm lại thì tên kia từ nhỏ đã cùng đấu trí so dũng với bố anh ta, thủ đoạn mưu lược gì đó khẳng định đầy một bụng.
Viên Minh Nguyệt đã biết dụng ý của Viên Khánh Niên, ở hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn không thể nào nhiệt tình cho được, trực giác cho biết tiếp theo ông ấy nhất định còn có hành động khác của riêng mình. Quả nhiên, ngày hôm nay chân tướng sự việc liền sáng tỏ.
Viên Minh Lãng thay bộ đồ thoải mái lúc nãy bằng một bộ tây trang đi ra ngồi xuống bàn ăn, những người khác đã ngồi xuống từ lâu, chờ ăn cơm. Viên Khánh Niên nói: "Nguyệt Nguyệt, Thanh Huy, Minh Tuấn, ngày hôm nay gọi mấy đứa về ăn cơm là có chuyện muốn nói. Mấy năm này Lãng Lãng cũng học hành đâu ra đấy, cũng chạy nhảy đủ rồi, bây giờ cuối cùng cũng tốt nghiệp, không thể lại để nó thoải mái được, tôi dự định để cho nó đến công ty rèn luyện. Mấy đứa đều là anh trai chị gái của nó, sau này phải dạy dỗ nó nhiều điều, mau chóng giúp nó hiểu rõ nghiệp vụ của công ty, tôi muốn nó bị ràng buộc bởi công việc, không nên cả ngày chỉ biết đi chơi."
Ông vừa nói xong, Viên Minh Lãng giơ ly lên: "Nói chung, sau này xin nhờ cậy mọi người quan tâm đến ạ." Nói xong dứt khoát chạm cốc với Viên Minh Nguyệt, vui cười nói: "Chị, nhất là chị đó, chị biết em nói cái gì phải không?" Rồi chớp mắt vài cái cới cô, dĩ nhiên là muốn chị gái hỗ trợ ứng phó trong công việc.
Viên Minh Nguyệt bất đắc dĩ cười cười với anh ta, còn chưa kịp nói chợt nghe Viên Khánh Niên tức giận: "Để ly xuống, nghe tôi nói hết đã!"
Viên Minh Lãng thè lưỡi, để ly xuống.
Viên Khánh Niên nghiêm nghị nói: "Đây không phải là công việc hè, là chính thức tới làm. Sớm kiềm chế tính phóng đãng, gia hạn một tháng con phải hiểu rõ các nghiệp vụ của công ty, nhất là hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn, nếu không xe thể thao và thẻ tín dụng tịch thu tất cả! Còn Minh Tuấn và Nguyệt Nguyệt, hai đứa thảo luận về cải tạo Nguyệt Đàn nhất định phải gọi Lãng Lãng, làm cho nó hiểu rõ, bây giờ nó cần chính là áp lực huấn luyện!"
Viên Minh Nguyệt và Viên Minh Tuấn đồng thời đổi sắc mặt, hoá ra Viên Khánh Niên sớm có sắp xếp này. Hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn đối với Bách Niên là một trong những hạng mục quan trọng nhất, giao cho một người hoàn toàn không có kinh nghiệm làm việc như Viên Minh Lãng, chắc chắn là để cho anh ta tích góp từng tí một vốn liếng.
Trước đó Viên Khánh Niên cũng đã nói chuyện với Viên Minh Lãng nguyên do này, nhưng Viên Minh Lãng cái hiểu cái không, tâm tư hoàn toàn không đặt tới, cảm thấy tự do của mình về sau sẽ chôn vùi tại tại chốn trần tục này, khó tránh khỏi thấy vô cùng uể oải.
Một lát sau, chỉ có Viên Minh Tuấn nói: "Đúng vậy, Minh Lãng, em cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên tới công ty giúp sức."
Viên Minh Lãng liếc anh ta một cái, ủ rũ cúi đầu nói với Viên Khánh Niên: "Con biết rồi."
Trần Hiểu Vân mau nói: "Được rồi được rồi, ăn cơm. Mọi người ăn đi, không nói chuyện công việc nữa!" Vội vàng gắp thức ăn cho mọi người.
Viên Minh Nguyệt chỉ cắm đầu ăn, không hề nói lời nào, sự việc cũng không có gì đáng ngạc nhiên, lúc này, cô thầm nghĩ mình phải tỉnh táo lại, không nên khối loạn.
Toàn bộ bàn ăn đều an tĩnh lại, chỉ có Trần Hiểu Vân đang cố gắng bắt chuyện, bà nói: "Nguyệt Nguyệt, Thanh Huy, hai con kết hôn cũng được mấy tháng rồi, có dự định sinh một đứa nhỏ không?"
Suy nghĩ của Viên Minh Nguyệt và Hà Thanh Huy đang luẩn quẩn ở chuyện khác, nghe nói như thế, đồng thời sửng sốt, hai người nhìn nhau, cũng may Hà Thanh Huy phản ứng kịp: "Chúng con còn chưa muốn ạ."
Trần Hiểu Vân: "Vậy cũng không được! Nguyệt Nguyệt, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, bây giờ tranh thủ sinh đi, vóc dáng dễ dàng khôi phục. Thừa dịp mẹ còn khỏe mạnh còn có thể giúp hai đứa trông em."
Viên Minh Nguyệt liếc mắt nhìn mẹ cô, tóc bà vấn lên cao, gương mặt sáng lên hai mắt lưng tròng căng thẳng, chắc là mới vừa châm cứu, lông mày tinh tế, môi hồng hồng, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ giúp con cái trông trẻ em. Suy nghĩ một chút thì chẳng ra làm sao cả, cho dù muốn giúp cô trông con cô cũng không có biện pháp để sinh ra nha, không biết đầu óc mình bị làm sao, hoàn toàn không tập trung gì cả. Cô lúng túng nói: "Chúng con muốn chờ công việc của Thanh Huy hoàn toàn vững chắc thì mới có có thời gian cùng con chăm sóc em bé."
Trần Hiểu Vân cười: "Không cần đàn ông chăm sóc em bé, kiếm tiền nuôi gia đình là được rồi."
Viên Minh Lãng nhịn không được xen vào nói: "Đúng vậy, chị, nhanh sinh một đứa đi. Gen của chị và anh rể rất tốt, Hà Dương Dương chắc chắn là rất đẹp, đến lúc đó em cũng có người chơi cùng."
Trần Hiểu Vân: "Lãng Lãng, con mấy tuổi rồi hả, em bé nhỏ xíu mà con cũng có thể chơi cùng sao. Còn nữa, Hà Dương Dương là sao?"
"Hà Dương Dương chính là tên con đặt cho em bé. Mẹ nghĩ thử xem, Minh Nguyệt là ánh trăng, Thanh Huy cũng là ánh trăng, một nhà chung quy cũng phải có ánh mặt trời chứ, vì vậy người bạn nhỏ sẽ gọi là Hà Dương Dương."
Trần Hiểu Vân không nhịn được cười khanh khách, vỗ vai Viên Minh Lãng, "Cái thằng thật lắm trò quỷ. Nguyệt Nguyệt, Thanh Huy, thấy được không, tên cũng đã có rồi, hai đứa phải nhanh nhanh lên cho mẹ đấy!"
Viên Minh Nguyệt trợn mắt nhìn Hà Thanh Huy, ý là anh nên nói gì đó, không thể để cô đơn độc ứng phó được. Cuối cùng, Hà Thanh Huy nói: "Lúc nhỏ bố mẹ con luôn luôn bận rộn, có rất ít thời gian quan tâm tới con, con luôn cảm thấy thiếu thốn. Vì vậy sau này con hy vọng người làm cha này có thể dành nhiều thời gian bên cạnh con của mình. Nhưng mà bây giờ là giai đoạn không thể được, cho nên muốn chờ một hai năm nữa." Anh nói theo những gì Viên Minh Nguyệt đã nói, rất tự nhiên, không có một chút nói lấy lệ, nghe rất là chân thật.
Trần Hiểu Vân đương nhiên tin, cũng không tiện lại ép nữa, đành nói: "Nói cũng phải, trong lòng chắc cảm thấy có chút thua thiệt. Những cũng không được kéo thời gian quá dài, một năm có được không?"
Hà Thanh Huy nhìn Viên Minh Nguyệt: "Được ạ!"
Viên Minh Nguyệt trong lòng nói một năm bọn họ đã sớm ly hôn rồi, đâu còn có em bé nữa chứ, Hà Thanh Huy lại còn nói "Được", thực sự là buồn cười. Nghĩ lại không khỏi tức giận, anh không nói như vậy thì có thể nói cái gì, ăn một bữa cơm thôi mà lung tung hết cả lên, ngực lấp đầy một đống chuyện này cả người đều mệt mỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT