Ngày hôm sau Viên Minh Nguyệt theo Hà Thanh Huy đến phòng làm việc của Viên Khánh Niên, Viên Khánh Niên rất vui vẻ. "Đây là lần đầu tiên Thanh Huy đến đây phải không? Nguyệt Nguyệt đi nói thư kí Trần pha một bình trà long tỉnh mang về từ Hàng Châu đem vô đây."

Viên Minh Nguyệt biết đây là lí do đuổi cô ra ngoài, cô cho Hà Thanh Huy một ánh mắt khích lệ, anh quay lại gật đầu với cô.

Viên Khánh Niên nói Hà Thanh Huy ngồi xuống sô pha, còn mình thì ngồi ở phía đối diện: "Con nói Nguyệt Nguyệt mang xì gà đến tặng bố, chuyển lời bố cảm ơn đến ông thông gia."

Hà Thanh Huy nhớ lời nói dối của Viên Minh Nguyệt, đành phải theo những gì cô nói trước đó: "Hôm nào có cơ hội mời bố mẹ đến số 17 Nguyệt Đàn chơi ạ, bố có thể trực tiếp nói với bố con."

Viên Khánh Niên mỉm cười, liền kiềm hãm lại, dường như rất tùy ý nói: "Nghe Nguyệt Nguyệt nói, Huy Đạt dự định đầu tư vào công ty bất động sản để tranh thầu hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn?"

Hà Thanh Huy theo thói quen nắm tay thành quả đấm để trên miệng nhẹ nhàng tằng hắng một cái: "Số 17 Nguyệt Đàn là ngôi nhà mẹ con để lại cho con, con rất có nhiều tình cảm với nó, con hy vọng có thể giữ lại được nó. Nhưng tính tình bố con hay thay đổi thất thường, không giống con trân trọng ngôi nhà đó, con sợ hạng mục Nguyệt Đàn rơi vào tay tập đoàn Vũ Hâm, như vậy con và Minh Nguyệt không thể ở trong đó được nữa. Vì vậy mới định làm liều, cùng với bố con tranh chấp một lần. Chỉ là bây giờ không có cái gì để nắm chắc nên không dám đến làm phiền bố ạ."

Viên Khánh Niên thấy anh nói giống với những lời Viên Minh Nguyệt đã nói, ngồi thẳng lưng dậy: "Nếu muốn tranh chấp thì tại sao lại nói không có cái gì để nắm chắc?"

"Con không biết bố con sẽ bỏ bao nhiêu vốn và tinh lực vào chuyện này, nếu như ông ấy dốc toàn lực con e rằng không có cơ hội."

Viên Khánh Niên nghe Hà Thanh Huy nói ra suy nghĩ của mình đương nhiên sẽ lý giải thành cha con bọn họ đang chơi trò chơi mà thôi: "Nếu như Bách Niên chống đỡ cho con, con thấy có nắm chắc phần thắng không?"

Hà Thanh Huy muốn nói được, rõ ràng chính ông cho rằng có thể thắng nhưng lại nói muốn chống đỡ cho anh. Hà Thanh Huy nói: "Con sẽ dốc toàn lực ứng phó." Đó là sự thật.

Viên Khánh Niên vì đã có định kiến ban đầu nên bất luận Hà Thanh Huy nói cái gì ông đều có thể nghĩ ra những ý tứ khác, "Toàn lực ứng phó" bốn chữ Hà Thanh Huy nói đối với ông không khác gì "Nắm chắc phần thắng". Ông vô cùng vui vẻ, đứng lên nói: "Cứ như vậy đi, mọi người đều là người một nhà, chi tiết việc hợp tác có thể từ từ thảo luận sau. Con thấy thế nào?"

Hà Thanh Huy dĩ nhiên là đồng ý, anh không ngờ rằng lại dễ dàng thuận lợi như vậy, xem ra ắt hẳn là bởi vì Viên Minh Nguyệt ở trước mặt Viên Khánh Niên đã rải thảm cho anh rồi. Nhưng đối với anh mà nói, kể từ khi Viên Minh Nguyệt nhúng tay vào chuyện này chắc chắn là vì cô muốn như thế, nhưng anh không muốn tiếp tục lôi cô vào chuyện này, về phần tại sao, anh nghĩ điều đó rất rõ ràng rồi, bọn họ từ đầu đến cuối chỉ là hợp tác với nhau, anh không thể thiếu nợ cô được.

Hà Thanh Huy và Viên Khánh Niên từ phòng làm việc đi ra, gặp phải Viên Minh Nguyệt đang đứng ở cửa phòng làm việc, cô vừa nhìn thấy anh, vội hỏi: "Thế nào rồi?" Giọng nói khẩn trương, hiển nhiên là chờ ở bên ngoài từ nãy đến giờ.

Hà Thanh Huy thấy Viên Minh Tuấn đứng cách đó không xa đang nhìn chằm chằm bọn họ, nói với cô: "Rất thuận lợi. Tối về sẽ nói tỉ mỉ với em." Nói xong ôm bả vai của cô, cô cũng tự nhiên cùng ôm nhau với anh, biết là làm cho cho người khác xem mà.

Hà Thanh Huy ra khỏi Bách Niên, trước đó anh đã hẹn với Dương Thận đợi ở nhà hàng Hồ Bắc. Anh nói với Dương Thận những gì đã bàn bạc với Viên Khánh Niên, Dương Thận cũng trao đổi tình hình mới nhất về tài chính của Huy Đạt.

Hà Thanh Huy gật đầu, "Nếu thuận lợi vay được tiền ở ngân hàng, như vậy bước tiếp theo phải đảm bảo rằng hồ sơ dự thầu phải thật tốt."

Dương Thận vừa ăn mì khô vừa nói: "Trước tiên phải ra giá đấu thầu, nắm chắc giá của tập đoàn Vũ Hâm."

"Làm thế nào?" Hà Thanh Huy không hiểu vì sao mỗi ngày Dương Thận đều muốn ăn món này.

Dương Thận mắt không rời khỏi bàn ăn: "Nếu không thì anh trở về lần nữa lấy lòng lão gia nhà anh, sau đó thừa cơ thăm dò cấp dưới của ông ta. Dù sao thì ngay cả Viên Khánh Niên cũng nghĩ rằng lão gia đang rèn luyện anh, những người khác khẳng định càng tin như vậy."

"Cậu nghĩ rằng lúc này ông ấy có sắc mặt hòa hoãn để gặp tôi sao?"

Dương Thận xấu hổ, không khỏi tức giận, "Anh nói đi! Ai bảo lần trước đắc tội ông ấy chứ!"

"Cậu vẫn chưa rõ sao? Đây không phải là tôi có đắc tội với ông ấy hay không, tôi đi nói với ông ấy tôi muốn kết hôn, ông ta liền để cho tôi ở số 17 Nguyệt Đàn, ông ta đã tính toán kĩ càng cho ngày ôm nay. Ông ta muốn tôi phải hoàn toàn khuất phục, làm cho tôi phải thừa nhận những gì tôi có đều là do ông ta cho."

Dương Thận hiểu anh nói rất đúng, suy nghĩ một chút: "Hay để cho chị dâu đi lấy lòng lão gia? Hình như lão gia rất thích cô ấy."

Hà Thanh Huy lông mày dựng lên, lớn tiếng nói: "Không được!"

Dương Thận lải nhải không ngừng, "Cứ khi nào anh bị chặn tất cả con đường, tôi cũng không biết nên nói chuyện với anh như thế nào nữa. Chỉ có anh và Phạm Hân Hân mới gọi là thông minh phải không? Để tôi xem, loại như chị dâu mới gọi là thông minh, những chiêu trò lừa bịp của Phạm Hân Hân đã làm những gì để thương tổn Minh Nguyệt? Trái lại thì cô ấy có thể làm cho bố cô ấy cam tâm tình nguyện tới cửa giúp chúng ta, đó mới là khả năng của cô ấy. Cô ấy so với những người ở đây đó gọi là thức thời, còn anh? Không phải là một đứa trẻ con ngoan ngoãn đó chứ. Anh cũng đã nói, lão gia làm như vậy là muốn anh khuất phục ông ấy, anh đã không đi, vợ anh đi cũng giống nhau thôi, có cái gì mà không thể!"

"Tôi nói không được là không được!"

Dương Thận thấy không thể nói gì được nữa, đành phải than thở, chưa thở hết hơi, một người phục vụ bỗng nhiên đi qua cúi đầu nói gì đó bên tai Hà Thanh Huy, Hà Thanh Huy lắc đầu. Người phục vụ đưa cho anh một tờ giấy, anh nhìn thoáng qua, nhanh chóng vò tờ giấy ở trong tay, gật đầu.

Đợi người phục vụ đi khỏi, Hà Thanh Huy đưa tờ giấy cho Dương Thận, Dương Thận vừa nhìn, trên giấy viết: "Anh và Viên Minh Nguyệt là kết hôn giả. Hân."

Dương Thận khiếp sợ, "Phạm Hân Hân? Cô ta cũng ở đây?"

"Vì mì khô của cậu đấy, hầu như mỗi ngày chúng ta đều ăn cơm trưa ở chỗ này nên cô ta biết là phải."

Dương Thận nhìn tờ giấy, mắt khẽ híp một cái, suy nghĩ kế sách, xít lại gần Hà Thanh Huy nói: "Lôi kéo Phạm Hân Hân, biến đổi nguy cơ thành cơ hội!"

Hà Thanh Huy không tỏ thái độ, đứng lên sửa sang tây trang, cùng với người phục vụ đi ra hành lang hẹp đến một phòng thượng hạng. Đẩy cửa ra thì thấy căn phòng to như một căn hộ, lắp đặt thiết bị xa xỉ, ở giữa là một cái bàn tròn mười người ngồi, nhưng không có ai ngồi. Chỉ có cái bàn gỗ nhỏ hình vương cạnh cửa sổ, có hai người ngồi đối diện nhau đang dùng cơm trưa. Hà Thanh Huy thấy người đối diện với Phạm Hân Hân là bố của anh Hà Tâm Vũ. Hà Thanh Huy cau mày, nhất định là Phạm Hân Hân cố ý dẫn Hà Tâm Vũ tới đây chặn anh. Trong đầu anh thoáng chốc nhảy ra vô số ý niệm, anh tự hỏi mình, nếu như Phạm Hân Hân nói với Hà Tâm Vũ những gì cô ta biết thì anh phải làm sao đây?

Hà Tâm Vũ thấy anh cũng rất bất ngờ, "Sao anh lại tới đây?"

Hà Thanh Huy thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như Phạm Hân Hân chưa nói cho Hà Tâm Vũ biết . Anh đứng lại chỗ cách bọn họ không xa: "Con và Dương Thận đang dùng cơm ở bên ngoài, vừa mới nhìn thấy hai người nên đến chào một tiếng."

Hà Tâm Vũ "Hừ" Một tiếng, "Gần nhất không phải là đang tìm công ty bất động sản để đầu tư, chuẩn bị cùng Vũ Hâm tranh dành hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn sao, đã tìm được chưa?"

Hà Thanh Huy vô tình nói: "Tìm được rồi, bất động sản Bách Niên."

Hà Tâm Vũ cười to, không che giấu được ý tứ châm chọc, "Cha vợ! Được, chúc anh nhiều may mắn!"

Phạm Hân Hân ở bên cạnh nhìn Hà Thanh Huy đã lâu, thấy anh mặc một bộ tây trang được may tinh tế, áo sơ mi trắng và một cái cà- vạt màu lam, người phục vụ đưa đến một cái ghế, anh cởi ra cúc áo tây trang ra, lưu loát ngồi xuống, lộ ra một vùng da bên trong âu phục, vô cùng phong độ bức người, cho dù ngôi sao điện ảnh cũng phải kém xa anh, bởi vì họ không có loại sát khí này của anh. Chỉ muốn thấy bộ dáng bối rối chật vật của anh, trong lòng Phạm Hân Hân có một chút tiếc hận.

Cô liếc mắt nhìn Hà Thanh Huy cái cuối cùng, quay sang Hà Tâm Vũ: "Tâm Vũ, lúc trước anh không ở nhà, em mời Minh Nguyệt đến Vọng Thủy Viên chơi, kết quả là cô ấy không cẩn thận rơi xuống nước, lúc đó Thanh Huy cũng may mắn tới đúng lúc, lúc đó khẩn trương ghê lắm, không nghĩ nhiều liền nhảy xuống nước cứu người, vớt cô ấy lên thì ra cô ấy chỉ bị ngất thôi, Thanh Huy tự thay quần áo giúp, cũng không để ý quần áo trên người mình đều ướt hết, đúng là vợ chồng thâm tình nha."

Hà Tâm Vũ: "Vậy sao? Sao tôi không biết chuyện này! Sau đó thì Minh Nguyệt thế nào?"

Não Hà Thanh Huy nhanh chóng hoạt động, nhớ lại tình hình lúc đó ở Vọng Thủy Viên, nhanh chóng phát hiện ra vấn đề ở chỗ nào, hôm đó anh giúp Viên Minh Nguyệt thay quần áo, anh cởi áo khoác lông của cô ra, ai biết được ở bên trong cô chỉ mặc một cái áo lót màu đen, lộ ra khuôn ngực trắng như tuyết và vùng bụng phẳng lỳ, mặt anh lập tức nóng rần lên, cố gắng di chuyển ánh mắt đi chỗ khác, anh gọi người giúp việc đến giúp Viên Minh Nguyệt thay quần áo. Ắt hẳn là chi tiết này đã được Phạm Hân Hân chú ý tới sau đó cô ta đoán cái này cái kia, tìm người đi điều tra một chút, tự nhiên sẽ cho ra kết luận thôi.

Phạm Hân Hân trả lời câu hỏi của Hà Tâm Vũ: "Sau đó gọi xe cấp cứu, bác sĩ nói là Minh Nguyệt vì quá sợ nước nên khi rớt nào nước liền hôn mê bất tỉnh, vì vậy nên không bị uống nước..."

Cô ta chưa nói xong thì Hà Tâm Vũ đã cười to: "Đứa nhỏ Minh Nguyệt này, tính cách không những mạnh mẽ, lòng dạ không hẹp hòi mà còn có thiên phú dị bẩm này nữa! Dù cho có người muốn lợi dụng nhược điểm sợ nước này của nó thì nó sẽ vô thức tự bảo vệ bản thân mình." Vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ vào Hà Thanh Huy, "Tôi thấy đời này anh chỉ làm một việc đúng đắn nhất là cưới Minh Nguyệt làm vợ, anh không nên là con trai của tôi, sau này nếu Minh Nguyệt sinh cho tôi một đứa cháu trai, tôi sẽ để cháu của tôi thừa kế tập đoàn Vũ Hâm."

Phạm Hân Hân nghe Hà Tâm Vũ nói không nhịn được liền cười lạnh một cái, Hà Tâm Vũ đã hài lòng về người con dâu này như thế, không biết khi ông ta nhận ra Viên Minh Nguyệt là hàng giả thì sẽ có phản ứng như thế nào, cô ta cười nhìn Hà Tâm Vũ: "Thực ra sau đó em đã phát hiện ra một việc."

Hà Tâm Vũ hiếu kỳ hỏi: "Phát hiện ra cái gì?"

Phạm Hân Hân dùng giọng điệu tinh nghịch nũng nịu nói: "Em phát hiện ra..."

Lúc này, Hà Thanh Huy đột nhiên mở miệng: "Phạm tiểu thư, lần trước không phải cô muốn xem chiếc nhẫn cỗ của mẹ tôi sao, tôi đã tìm ra, khi nào thì cô qua xem?"

Phạm Hân Hân bị anh cắt ngang lời muốn nói, xoay đầu lại nghĩ xem lời anh nói như vậy là có ý gì, Hà Thanh Huy nói tiếp: "Cô có nhớ lúc trước tôi đã tặng cho cô một chiếc dây chuyền ru-bi, nó với chiếc nhẫn kia rất hợp nhau."

Phạm Hân Hân đương nhiên nhớ chiếc vòng cổ kia, sinh nhật năm ngoái của cô Hà Thanh Huy ở trước mặt mọi người tặng cho cô, một chiếc dây chuyền ru-bi màu trắng, mặt dây chuyền hình giọt nước màu đỏ, lúc đó cô vô cùng vui sướng, cho rằng nó nhất định là có ngụ ý gì đó, nhưng sau đó mới phát hiện ra nó chỉ là một viên ru-bi thông thường, kém xa so với những món quà mà Hà Tâm Vũ đã tặng, nhưng lúc này chợt nhớ tới, nó có thể là giọt máu chảy từ trong tim, mang theo độ nóng và đau buốt, làm cho không người ta không thể sao lãng được, có thể anh đối với cô vẫn có tình cảm? Dẫu sao thì anh chỉ là kết hôn giả.

Hà Tâm Vũ nhíu mày, trầm giọng hỏi Phạm Hân Hân, "Em mới vừa nói là phát hiện ra cái gì?"

Phạm Hân Hân lấy lại tinh thần, lần nữa nhìn về phía Hà Thanh Huy, anh cũng nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, chỉ trong chớp mắt, cô cảm thấy đó là một sự cầm cự thú vị, cô bỗng quyết định một lần nữa: "À, em nói là bây giờ mới phát hiện Minh Nguyệt lại sợ nước như vậy."

Hà Tâm Vũ bưng tách trà nóng trên bàn uống một ngụm: "Ừ, đúng rồi."

Hà Thanh Huy đứng lên nói: "Phạm tiểu thư, tôi ở số 17 Nguyệt Đàn chờ cô đến xem nhẫn."

Hà Tâm Vũ nhìn anh thay đổi khác thường như vậy, có lẽ là đến lấy lòng mình về hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn, chán ghét nói: "Sớm biết có ngày hôm nay, lần trước sao còn bày ra vẻ mặt chết tiệt kia nữa!"

Sắc mặt Hà Thanh Huy trầm tĩnh như cũ, chỉ nhìn Phạm Hân Hân. Phạm Hân Hân biết anh muốn một câu trả lời chắc chắn từ cô, cô hiểu được ý, cũng động tâm, nói với Hà Tâm Vũ: "Buổi chiều em qua đó được không?"

Hà Tâm Vũ gật đầu, "Đi đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play