Trên Vân Nhai sơn, Đại Diễn quan. Vân Nhai sơn núi cao nước trong, phong cảnh thanh tĩnh nhưng là gần nơi rừng sâu hang vắng nên đương nhiên hổ báo sài lang không ít, ở chốn này vốn có chút nguy hiểm.
Lúc này trời đất bạc trắng mênh mông, mưa thu liên miên rơi, đứng trên núi không thể thấy thôn quê bên dưới, chỉ thấy một ngọn núi nhỏ phía trên, sườn núi đều là rừng cây tùng bách, nhìn kỹ thì nơi nơi rêu xanh tràn đầy cổ xưa.
Nước mưa tí tách rơi xuống trước một thần tượng, người trung niên lấy ra ba nén hương, vái lạy vài cái rồi cắm lên lư hương sau đó cung kính khấn vái: "Thần linh trên cao, hiện quán chủ Vương Tồn Nghiệp bị thương hôn mê, kính mong ngài che chở xin đừng để chưa làm lễ kéo dài hương hỏa đã thành cô hồn dã quỷ rồi…"
Ba nén nhang khẽ tỏa khói xanh, người trung niên vừa cầu khấn xong đã thở dài lại nói: "… Ài, thực tế cũng chỉ trì hoãn chút ngày giờ mà thôi, ài, còn Hầu gia chinh lệnh a."
Đại Diễn quan tên nghe oai oai nhưng thật ra chỉ là do đạo sĩ tại gia Tạ Thành xây. Nghe nói năm xưa Tạ Thành được chân nhân điểm hóa tiến vào tiên môn nhưng là phúc mỏng không thành tiên được, quay về quê hương xây đạo quán, lấy vợ sinh ra một đứa con trai. Người con trai này cưới được một hiền thê sinh ra nữ nhi, người con trai cũng thừa kế chút phù chú đơn giản của cha, trở thành đạo sĩ tại gia của Thanh Điền thôn dưới chân núi. Nhưng là có lẽ phúc duyên đã cạn sạch, một lần người con trai vào núi hái thuốc gặp lão hổ, kết quả bị cắn chết. Tạ Thành chạy tới đánh giết lão hổ thì con trai, con dâu cùng mất, cháu gái bị nhiễm phong hàn làm cho lão lệ tuôn trào. Tạ Thành bất giác phát hiện bản thân đã dần già yếu, vội vã thu một đệ tử, lệnh đệ tử này thừa kế ngôi vị quán chủ nhưng kết quả là hết lần này tới lần khác gặp chuyện không may.
Người trung niên tĩnh lặng trong chốc lát, vái dài một cái rồi thở dài yên lặng đi ra ngoài. Nhưng vừa mới bước ra, Lục Nhân đã gặp một người đang đợi bên cửa, ông vội vã dừng bước, hai chân khẽ run mới dừng lại được nên không khỏi thở dài thầm than một thân xương cốt già yếu mất rồi.
Đối diện là một thiếu nữ dung nhan xinh đẹp, ăn diện giản đơn, một thân áo tơ quần trắng, trên áo chỉ thêu mấy bông hoa mai, nàng còn chưa kịp mở miệng lên tiếng thì đã thở gấp, ho khan liền mấy tiếng. Ánh mắt nàng đảo qua nhìn vào thang thuốc trên lò nói: "Khụ khụ… Lục bá, sư huynh bệnh nặng như vậy hay là cầm Sơn Đằng tinh nấu thuốc bồi dưỡng thân thể cho huynh ấy đi."
Nhìn nàng liên tục ho khan, gương mặt trắng bệch không chút hồng hào, khóe miệng Lục Nhân không khỏi co quắp lại. Thiếu nữ này chính là cháu gái Tạ Tương của Tạ Thành, từ nhỏ đã bệnh nặng ốm yếu.
Lục Nhân vốn là quản gia kiêm đầu bếp của Đại Diễn quan, Đại Diễn quan cũng từng có thời hưng thịnh nhưng khi Tạ Thành già đi dần suy thoái, mấy năm gần đây càng là hương hỏa lạnh lẽo. Sơn Đằng tinh vốn là một trong số ít tài sản quý giá của Đại Diễn quan, tiểu thư từ nhỏ thể chất yếu đuối càng thêm cần dùng để bồi bổ, dùng một lần là ít đi một phần, lúc bình thường nàng vẫn không chịu dùng. Giờ thấy nàng luôn miệng ho khan, mỗi cơn ho như xé đi tâm can dằn ra thành tiếng, ông càng thêm đau lòng, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Vậy cũng được, dù gì thúc cũng nhìn hai đứa trưởng thành, để thúc nấu Sơn Đằng tinh bồi bổ tiểu tử kia vậy, ài, chẳng qua vật này dùng một chút là ít một chút, sau này cháu còn phải dùng đấy."
Lục Nhân vốn chưa quá trung niên nhưng tóc đã hoa râm, rõ ràng là vì vất vả lo toan cuộc sống.
Tạ Tương đương nhiên hiểu rõ nên ánh mắt đỏ lên, khẽ xoay người không để Lục Nhân trông thấy, vội nói: "Cháu vào xem sư huynh tỉnh chưa."
Trong thiền điện của Đại Diễn quan, trên một cái giường rách nát là một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu, hắn sắc mặt tái nhợt nằm đó. Hai mắt hắn nhắm nhiền nhưng loáng thoáng có thể thấy được gò má tuấn tú, lúc này đã là cuối thu, thiếu niên mặc một bộ đạo bào, bên trên còn đắp một cái chăn được vá chằng chịt.
Tạ Tương khẽ ngồi xuống bên cạnh giường, mắt nàng giờ đã đỏ hoe khẽ nỉ non: "Sư huynh, huynh nhất định phải chống đỡ qua khỏi, không có huynh thì muội biết làm sao bây giờ?" Nói xong, nước mắt lăn thành dòng trên gò má nàng nhỏ xuống má hắn, thấy vậy nàng vội vã lau khô nước mắt, xoay người đi ra. Trong chánh điện, một thanh âm cầu khấn thi thoảng mang theo tiếng ho khan không ngừng vang lên.
Chỉ mấy phút sau khi cửa phòng đóng lại, một tia sáng đen bỗng lóe lên, bắn vào mi tâm thiếu niên. Toàn thân thiếu niên khẽ rung, biểu tình thống khổ há mồm muốn hô lên gì đó nhưng là không có chút thanh âm nào phát ra được.
Chốc lát sau, thân thể thiếu niên bỗng nhẹ nhàng dần lơ lửng trên không, một mai rùa xuất hiện bên trên mang theo hắc khí tích tích nhỏ xuống như nước mưa nhỏ giọt dưới mái hiên vậy. Kỳ quái là trong "những giọt nước mưa đen" rơi xuống có vô số văn tự, mơ hồ còn vang lên những tiếng kêu thảm thiết trong đó, từng giọt hóa thành điểm sáng rồi mới tiến vào thân thể thiếu niên.
… Chỉ say mê vàng son, vạn ngàn thế giới. Bóng tối vô tận trước mắt chưa từng tiêu tán, cho đến khi một tia sáng nhức mắt chiếu vào khe hở mí mắt Vương Tồn Nghiệp, từng hình ảnh quá khứ không ngừng lóe lên.
Tử vong trong cơn động đất, thời đại học mặc sức phong lưu, quê quán niên thiếu, thanh mai trúc mã từ nhỏ, cuối cùng dừng lại ở gương mặt mẹ già rơi lệ đầy mặt, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, miệng muốn nói mà ko thể nói nên lời.
Vốn tưởng tử vong là kết thúc nhưng đón chờ hắn lại là bóng tối vô tận. Lạnh như băng, bóng tối, thống khổ, linh hồn vì đói khát mà vỡ thành mảnh vụn phiêu đãng nơi Minh Thổ, đây chính là nơi chứa vạn ngàn linh hồn phàm nhân.
Chẳng biết từ lúc nào, một mảnh vụn thu được chút cơ duyên tỉnh ngộ lại, bằng vào cảm ứng giữa hồn phách với nhau từng bước thu hồi mảnh vụn. Không biết qua bao nhiêu năm lục lọi, cảm ứng trong bóng tối vô tận, không ngừng tìm về linh hồn bản thân. Tỉnh lại, u mê, vật vờ giữa chốn minh thổ, nhờ vào hồn phách không ngừng đầy đủ, hắn rốt cuộc không trầm mê nữa, vì làm được bước này, hắn giãy dụa gian khổ trong tầng chót Minh Thổ mấy trăm năm.
Hồn phách hoàn chỉnh mới chỉ là bước đầu tiên, Minh Thổ dày nặng, không biết đường về nhà còn xa xôi bao nhiêu. Vạn kiếp âm linh khó nhập thánh, dù cho khát vọng thấy bản ngã và chân tướng vũ trụ nhưng đạo đồ gian nan, phủ đầy mận gai tựa như vĩnh viễn không thấy điểm cuối.
Nhưng là đột nhiên có một ngày, địa phủ dày nặng cũng không thể chống đỡ ánh trăng phủ xuống. Minh Thổ không ngừng bị tịnh hóa, quy tắc và kiềm chế mấy vạn năm cũng theo đó bị hủy diệt. Lực lượng này vô cùng to lớn, căn bản không thể chống đỡ, ngàn vạn tầng địa ngục nháy mắt bị tịnh hóa hơn nửa, đến cả bàn xoay luân hồi cũng bị bể tan tành.
Hắn nhân cơ hội này vội nhảy vào bàn xoay luân hồi, chốc lát hắn phảng phất thấy cảnh tượng sau cùng thế giới. Quang hoa đầy trời tuôn xuống bao trùm thiên địa, quán thông tự cổ chí kim, linh quang tiêu diệt tất cả…
Sau đó là con đường rất dài phải đi, bầu trời xám tro tựa như đi mãi không hết nhưng là trí nhớ chỉ kịp nhớ đến đây, những điểm sáng như đom đóm đã dần dung hợp vào trong thân thể. Mỗi dung hợp một điểm sáng, hắn lại thu được ít trí nhớ.
Thiếu niên này tên là Vương Tồn Nghiệp, xuất thân gia đình nông dân bình thường, cuộc sống nghèo khó, từ nhỏ đã làm việc nặng phụ cha mẹ, mới bảy tuổi đã được Tạ Tương thu làm đệ tử quan môn.
Hắn vẫn còn nhớ rõ tiếng thở dài đầy cam chịu của lão đạo sĩ: "Ài… tư chất miễn cưỡng, mệnh cách không cao nhưng là cũng không tìm được người tốt hơn a."
Sau đó là ký ức về học tập, viết chữ, tu luyện… Mỗi ký ức đều vô cùng sống động, mang theo dấu ấn rõ nét nhưng là mỗi hút lấy một chút, đầu hắn đều đau như muốn nứt ra vậy…
Trong mông lung, vô số ký ức không ngừng gây dựng lại, tạo thành linh hồn mới, chốc lát sau, quang cầu tan biến, mai rùa cũng chìm vào mi tâm, ý thức hắn lần nữa bị bóng tối bao phủ.
Không biết qua bao lâu, thiếu niên lại tỉnh lại, lần này đã hoàn toàn tỉnh táo.
"Có chút lạnh!" Đây là cảm nhận đầu tiên của hắn khi tỉnh lại, hơn nữa lạnh đến hai hàm răng va đập lạch cạch vào nhau, đầu óc còn có chút hỗn loạn không biết bản thân đang ở đâu.
Thở hổn hển, hắn theo bản năng đứng dậy, đẩy cửa ra nhưng lập tức ngây dại. Mưa thu vừa tạnh, ánh mặt trời rực rỡ tỏa xuống hành lang, hắn vội hít một hơi thật sâu cảm nhận không khí thanh tân tiến vào lồng ngực.
Ngơ ngác cúi xuống nhìn về phía dưới chân núi. Chỉ thấy một cái thôn trang khoảng hai ba trăm hộ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, toàn bộ thôn trang yên lặng bình an.
Nước mắt đột nhiên tuôn rơi, mấy chục năm tiền thế, mấy trăm năm giãy giụa nơi Minh Thổ làm hắn vốn cho rằng bản thân đã quên cảm giác dương thế nhưng là khi về lại hiện thực, cảm nhận từng làn gió mát, ánh mặt trời ấm áp, nhịp tim nhẹ nhàng đều đặn, những cảm nhận này quen thuộc đến khắc sâu nơi hồn phách, mỹ diệu không thể nào quên.
Đúng lúc này, thanh âm thiếu nữ tụng kinh từ chánh điện vang đến tai hắn, vì thanh âm này, toàn thân hắn run rẩy, từng đợt trí nhớ mạnh mẽ vọt đến đầu hắn làm đầu hắn như muốn rách ra. Đây chính là đòn phản kích cuối cùng của chủ nhân thân thể này ư?
Thiếu niên khẽ nở nụ cười nhưng là vì quá đau, nụ cười đó dần chuyển thành co quắp, toàn thân hắn lùi lại mấy bước tựa lên cửa, khẽ nhắm mắt yên lặng chống cự cơn đau.
Giãy giụa mấy trăm năm chốn Minh Thổ giúp hắn không sợ nhất chính là phản kích linh hồn, có nỗi đau nào lớn hơn linh hồn tan nát? Có nỗi đau nào lớn hơn từng bước ngưng tụ linh hồn?
Hai loại trí nhớ như thủy triều tràn vào suy nghĩ, hắn dồn dập hô hấp tiến hành lần gây dựng linh hồn quan trọng nhất kể từ khi trọng sinh.
Chủ nhân thân thể này tên là Vương Tồn Nghiệp, vốn là đệ tử quan chủ Tạ Thành, có một sư muội thanh mai trúc mã tên là Tạ Tương. Vương Tồn Nghiệp vốn là đệ tử ngoại môn Thành Bình đạo, trước đó vài ngày, chủ nhân thân thể này tự thấy tu hành thành công, vốn định vào rừng sâu hái thuốc, không ngờ bị một con yêu thú đánh bay. May là con yêu thú này chê thịt không đủ linh khí nên chỉ đánh bay chứ không ăn, sau được sư muội tìm thấy, vội vã cứu về.
Đợt ký ức này đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, chỉ trong chốc lát đau đớn như thủy triều rút đi, cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Giờ đã vào thu, nhiệt độ có chút lạnh, thân thể này chỉ mặc một đạo bào mộc mạc. Đạo quan u tĩnh, tay áo phất phơ, thanh âm lạch cạch dép gỗ bước nhẹ dưới ánh nắng vang lên, tâm tình u ám mấy trăm năm lắng đọng nhanh chóng tan biến, lúc này trong lòng hắn chỉ còn vui sướng sống lại.
Đây là một thân thể mười lăm tuổi a! Tiến về phía giếng nhỏ cách đó không xa, vừa nhìn vào, gương mặt thiếu niên tuấn tú cao chừng mét bảy hiện ra trước mặt hắn, lúc này ở nơi mi tâm còn có một vết sẹo hồng mờ nhạt.
Nhìn gương mặt trong nước, lắng nghe nhịp tim hồi lâu hắn mới tỉnh lại. Chuyện trước kia như giấc mộng dài, trải qua hưng phấn vừa rồi không khỏi bình tĩnh tâm tình, cẩn thận quan sát. Đập vào mắt hắn là một gian phòng tàn tạ, dựa theo hình dáng hẳn là thiền điện của Đại Diễn quan.
Đột nhiên hắn kinh ngạc nhìn bản thân, lại xoay đầu nhìn phía căn phòng xa lạ mà thân quen kia, rốt cuộc một lúc sau mới tỉnh ngộ. Nơi nay không phải là Trái Đất a!
Sợ run trong chốc lát, thiếu niên cười nói: "Giờ ngươi là Vương Tồn Nghiệp rồi."
Đúng lúc này có tiếng bước chân truyền đến, vừa quay lại đã thấy sư muội Tạ Tương bưng một chén thuốc đi vào. Nàng vừa thấy sư huynh dù cho sắc mặt tái nhợt nhưng thần trí rõ ràng nên run giọng hưng phấn nói: "Sư huynh, huynh… tỉnh lại rồi!"
Vương Tồn Nghiệp khẽ nhìn thiếu nữ, con ngươi hoảng hốt trong nháy mắt, miệng không tự chủ được thốt thành lời: "Không sao, không phải huynh đã tỉnh rồi sao!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT