Lý Tư Dân giành trả tiền xe trước, Bạch Đinh tự nhiên cũng sẽ không giành với hắn, còn thực vừa lòng hả dạ vỗ vỗ vai hắn, thật hào hùng tuyên bố, “Huynh đệ về sao tôi sẽ làm bảo kê cho bạn.”. Cô cảm thấy việc ‘Hăng hái làm việc nghĩa’ hôm qua cũng không tồi, ít nhất lụm được một người hầu để sai bảo.
Lý Tư Dân đổ mồ hôi, nhưng sau đó lại gật gật đầu.
Bạch Đinh đem túi sách quảy trên lưng, tiện tay lấy kẹo que, lột bỏ vỏ giấy thảy vào miệng, sau đó ôm Bạch tiểu miêu xuống xe, trực tiếp đi vào thư quán bên trái trường học gởi con mèo kia. Hết ôm tiểu Bạch thân thân, lại hôn hôn, mỗi ngày đều diễn lại tiết tục chia tay oanh oanh liệt liệt như sinh ly tử biệt này, sau đó Bạch Đinh bị ông chủ tiệm sách đá một cước không lưu tình bay ra khỏi tiệm.
“Này! Ông chú, sao chú không biết thương hương tiếc ngọc là gì vậy hả?” Bạch Đinh chống nạnh hai tay, chỉ vào ông chú tiệm sách nói.
“Ngươi là hương sao? ngươi là ngọc sao?” ông chủ tiệm sách ôm Bạch tiểu miêu vuốt ve, khóe mắt khinh thường liếc nhìn cô.
“Người ta ít nhất cũng là con gái nha.” Bạch Đinh căm giận bất bình, nhe hàm răng tiểu cương ra rít rào.
“con gái cũng chia ra năm bảy loại nha.” Ông chú tiệm sách vuốt ve bạch tiểu miêu càng nhẹ nhàng, tận lực đả kích Bạch Đinh.
Trong chốc lát, ánh lửa nổi lên khắp nơi, sấm sét vang dội…
“Ông chú già đáng khinh.”
“Bốn mắt răng cứng muội.”
Bạch Đinh lại lần nữa bại trận, xám xịt, Lý Tư Dân đang đứng bên cạnh xem kịch đến đổ mồ hôi kéo kéo góc áo Bạch Đinh, Bạch Đinh xoa xoa cái mũi không còn cách nào khác theo sau Lý Tư Dân bước vào trường.
Thuận tiện nói một câu, đó là trò mà mỗi ngày đều phải diễn mà…
Tiết học đầu tiên là tiết của chủ nhiệm lớp, Bạch Đinh thành thành thật thật ngồi ở vị trí của mình, nhìn Tô Linh Linh giẫm lên giày cao gót nước vào lớp.
“Chào các em.”
“Chào cô.” Toàn thể học sinh đứng dậy sau đó lại ngồi xuống.
Tô Linh Linh gật đầu, sau đó bắt đầu bài học. mãi cho đến khi chuông tan học vang lên, bà ấy còn dạy thêm chút nữa, nhưng con mắt chưa từng liếc nhìn Bạch Đinh một cái.
Bạch Đinh âm thầm thở ra một hơi, bây giờ mới xác định Lý Tư Dân không có lừa cô.
Tiết thứ hai là lịch sử, Bạch Đinh bắt đầu đọc truyện tranh trộm ở dưới bàn, lúc đang hăng sai, bỗng nhiên cả lớp im lặng quỷ dị, vừa ngẩng đầu, phát hiện lão sư tóc hoa râm đang đứng trước bàn, kết quả cuối cùng là truyện tranh của cô đã bị tịch thu.
Bạch Đinh có chút uể oải không tinh thần ghé vào trên bàn, cô cơ hồ có thể tưởng tượng được bộ dáng tức giận của ông chủ tiệm sách, hình như quyển truyện kia là bản mới, ông ấy còn chưa xem đã bị cô cướp đoạt trên tay. Haiz, lại để ông ấy gọi là bốn mắt răng cứng muội muội a…
Tiết tư buổi sáng còn chưa chấm dứt, Bạch Đinh đã tính toàn cơm trưa giải quyết ở căn tin hay là về nhà ăn mì ăn liền, kết quả mãi cho đến lúc tan học còn chưa quyết định xong. Có mấy bạn học mang theo lồng cơm đã túm lại nhóm năm nhóm ba bắt đầu ăn cơm. Bạch Đinh lười biếng dựa vào bàn học, có suy nghĩ, nếu không mình đi qua chỗ ông chủ tiệm sách đi, ở đó cơm ngon lắm…
“Này Uy, bên ngoài trường học có một nam nhân đẹp trai mặc đồ cổ trang nha.” Một nữ sinh tiến vào, ồn ào nói.
Bạch Đinh cứng người một chút.
“Thật hay giả vậy?” mấy nữ sinh đi qua tay còn cằm cà men, nhiệt tình thảo luận.
“Thật đó thật đó! Rất đẹp trai nha, có phải là xuyên không hay không?”
“Ha ha, La Tuyết, bạn là đọc nhiều chuyện xuyên không quá sao…”
“Hừ, các ngươi không tin thì tự mình đi nhìn đi, thật sự rất đẹp trai nha! Cổ Phong thật đẹp trai nha… hơn nữa hắn vẫn đứng ở trước cổng trường học, hình như là đợi người nào đó, không nói lời nào, cũng không để ý ai. Ông trời ơi, thật là lạnh lùng ai…”
Vì thế một đám nữ sinh cười hì hì chạy ra ngoài xem trai đẹp…
Không ai để ý sắc mặt Bạch Đinh càng ngày càng khó coi, sắp đen như đáy nồi luôn rồi…
Cô có thể tưởng tượng bộ dáng tên kia bị người ta vây xem như thế nào…
Nhưng, cô quan tâm làm gì chứ. Người kia không rõ lai lịch, bộ dáng lại kì quái, luôn miệng nói cô phải thành tiên. Này rốt cục là chuyện gì, cô từ nhỏ đến lớn luôn nằm mơ mình có thể gặp được thần tiên, kết quả đến lúc cô không mư mộng nữa, cái tên kia xuất hiện nói muốn độ cô thành tiên…
Điều làm cho cô khó chịu chính là, tên kia là đầu xỏ hại cô không được cha mẹ yêu thương.
Lại suy nghĩ, làm cho loạn cả lên, Bạch Đinh nhắm chặt hai mắt, rốt cục vẫn “ba “ một tiếng vỗ lên bàn, cô dứng dậy đi ra ngoài.
Một đường chạy thẳng xuống lầu, bước ra cổng trường học.
Quả nhiên, cái tên kia vẫn đang đứng ở cổng trường, vẫn một bộ dáng không nhiễm khói bụi trần gian, tuyệt đối không cảm thấy mình đứng đây làm giao thông ở đây bế tắt.
“Ngươi tên gì?”
“Ngươi đang đợi ai? Tôi giúp anh đi tìm nha.”
Những người vây quanh hắn mồm năm miệng mười dò hỏi? nhưng hắn từ đầu đến cuối im lặng đứng tại chỗ, trầm mặt, lấy tư thái của lão cao tăng nhập đinh mà đối mặt với mọi người. sau đó giống như hắn cảm nhận được cái gì, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về hướng của Bạch Đinh, ánh mắt dù tỏ ra bình tĩnh nhưng lại có chút biến hoá.
Vì thế mọi người cùng nhau quay đầu lại, khi nhìn thấy bốn mắt răng cứng muội muội trong truyền thuyết thì đều ngây dại.
Bạch Đinh bị ánh mắt quần chúng soi mói, có chút tức giận trừng nam nhân áo trắng kia, cũng không nhìn hắn, xoay người bước đi, trực tiếp chạy đến trạm chờ xe buýt.
Nam nhân áo trắng yên lặng tách đám người ra, yên lặng đi tới, yên lặng đứng sau lưng cô.
Bạch Đinh cảm giác ánh mắt nóng rực phía sau cơ hồ là chọc thủng cô rồi, vì thế tâm tình càng thêm không tốt. đúng lúc này xe buýt chạy tới, cô không do dự bước lên xe, sau đó có cảm giác cái tên kia cũng bước lên xe.
Bỏ một đồng tiền xu vào đầu xe, Bạch Đinh tìm chỗ ngồi xuống, mắt xem mũi mũi xem tâm.
“Diễn viên hả? đang quay phim sao?” lái xe thăm dò nhìn nam nhân áo trắng phía sau, giống như tìm xem có tổ quay phim theo sau hay không, sau đó đợi nửa ngày “Ta nói này huynh đệ, huynh bỏ tiền vào đầu xe đi, bỏ tiền vào tôi mới có thể chạy xe nha.”
“Tiền?” hắn sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Bạch Đinh
Bạch Đinh tiếp tục mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm không để ý đến hắn.
“Ai nha, không phải chỉ một đồng thôi sao, tôi giúp hắn bỏ vào.” Bác gái ở bện cạnh nhìn nảy giờ, đứng dậy nói.
“Không cần cảm ơn.” Nam tử áo trắng rủ mắt xuống, đi xuống xe.
Sau đó yên lặng nhìn xe rời khỏi.
Bạch Đinh cắn môi.
Hồ ly tinh
Trời âm u hơn, bộ dáng sắp như có mưa tới.
Bạch Đinh xuống xe, ba bước thành hai bước bắt đầu chạy, lúc chạy đến cửa nhà, trời đã bắt đầu mưa nặng hạt,thở ra một hơi, cô vỗ vỗ quần áo, vứt buồn phiên ra sau đầu, hát ngân nga đi lên lầu.
Lấy ra cái chìa khóa mở cửa, lại quy củ tháo giầy, mở ngăn tủ, lấy ra đôi dép lê duy nhất ở đáy tủ, thuận tiện bỏ đôi giầy lên ngăn trên. Như thường lệ không nhìn phòng khách sạch sẽ như khách sạn, lập tức đi đến căn phòng bừa bộn của mình.
Bởi vì thời tiết không tốt, trong phòng có chút âm u, cô tùy ý mở đèn bàn, trong phòng lập tức sáng bừng lên, cô nghiêng người ngã về phía sau, cả người nặng nề ngã xuống giường. cả thân mình dang thành hình chữ đại, cô nhìn tấm màn bông tím ngẩng người.
Cửa sổ không có đóng, gió làm cái chuông gió kêu đinh đinh đang đang loạn xạ, có giọt mưa lành lạnh rơi vào khung cửa sổ, cô quay đầu nhìn lại khung cửa hơn nửa ngày mới đúng dậy đi đóng cửa sổ lại.
Sau đó… cô ngây dại.
Nhà của Bạch Đinh ở tầng ba, lúc này ở trước khu đất trống cạnh cổng tiểu khu, có một người hết sức bắt mắt đang đứng đó.
Cái nam nhân áo trắng đứng dưới lầu kia dường như bắt được ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn lên.
Mưa càng ngày càng lớn, hắn rất nhanh đã bị ướt, quần áo bị nước mưa làm dính trên người, rốt cục cũng không còn phiêu dật nữa.
Bạch Đinh có chút ác ý cười một cái.
Hắn vẫn lẳng lặng nhìn cô, không vui không giận, một chút sinh khí cũng không có, như là tảng đá hình người.
Bạch Đinh thở ra một cái xem thường, phanh một cái đóng cửa sổ lại, xoay người ngã xuống giường tiếp tục ngẩng người.
Báo thức ở đầu kêu lát đát, trong phòng im lặng, im lặng tới nỗi cô có thể nghe thấy tiếng hít thở và tiếng tim mình đang đập.hồi lâu cô có chút phiền muộn vò vò cái đầu tóc ngắn của mình, nhảy dựng lên chạy ra khỏi phòng, mở cửa đi xuống lầu.
Quả nhiên, khi đến tầng dưới cùng, hắn vẫn còn yên lặng đứng đó, ngây ngốc nhìn cửa sổ lầu ba.
“Này!” Bạch Đinh kêu hắn
Hắn lập tức quay lại, giật giật khóe môi, như muốn nói gì đó.
“Ngươi ngu ngốc sao? gặp mưa cũng không biết tránh sao? ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho ngươi vào nhà sao?” Bạch Đinh trừng mắt nhìn hắn, nói liên thanh như pháo.
Hắn nhìn cô, không nói.
“Quên đi, ngươi thắng.” Bạch Đinh thở dài lần nữa, bắt đắc dĩ xoay người xem thường, “Còn thất thần làm gì? Chờ tôi dùng kiệu tám người khiêng anh đi sao?”
Nghe vậy, hắn bước tới đến trước mặt cô.
Bạch Đinh liếc ngang hắn một cái, xoay người lên lầu, vừa đi vừa nói “Này, tôi không biết anh là ai, cũng không biết anh có ý đồ gì, nhưng tôi cảnh cáo anh không cần có ý đồ gì với tôi, có người khi dễ tôi, đã bị tôi đánh phải vào viện đấy.”
Hắn lẳng lặng theo sát cô lên lầu, cũng không lên tiếng trả lời.
Hắn thật sự rất im lặng, im lặng tới nổi bước chân đi cũng không có tiếng, Bạch Đinh nghĩ hắn không có đi theo mình, liền dừng bước xoay nhìn lại nhìn, lần xoay đầy này, thảm kịch lại phát sinh…
Nam nhân áo trắng so với Bạch Đinh thì cao hơn nhiều, nhưng Bạch Đinh vừa vặn lại đứng ở bậc thang cao hơn hắn, vừa quay đầu, trán của cô liền chạm vào môi hắn.
Môi hắn có chút lạnh, nhưng thật mềm.
Bạch Đinh thấp giọng nguyền rủa một tiếng “Cọ cọ cọ” hướng lên lầu chạy vài bước, sau đó mới đỏ mặt quay đầu trừng hắn “Ngươi đi đường sao lại không có âm thanh chứ.”
“… thật có lỗi.”
Bạch Đinh hừ một tiếng xoa xoa cái trán, xoay người tiếp tục đi lên lầu.
Đứng ở trước cửa nhà, cô mở cửa, đi vào phòng trước, lấy ra hai đôi dép lê, mình thay một đôi, đôi kia vứt trên mặt đất, sau đó nhìn về hướng nam nhân kia “Đi vào đổi dép lê”
Nam nhân áo trắng cúi đầu nhìn giày của mình, lại nhìn đôi dép có tạo hình kì lạ kia, cuối cùng yên lặng ngồi xuống tháo giày, thay dép lê.
“Ngươi đang mang cái gì a….” bạch Đinh ghét bỏ miếng vải trắng dưới chân nhìn giống tất kia của hắn “Cởi!”
Nam nhân áo trắng kia trầm mặc một chút.
“Này ngươi không cần mang cái thứ quái dị ấy tiến vào phòng ta ở.” Bạch Đinh trừng hắn, trong lòng có chút đắc ý, nếu hắn không cởi tất ra, cô có lý do chính đáng đuổi hắn ra khỏi phòng, không cần áy náy nữa.
Hắn yên lặng, nhìn nàng một cái, lại lần nữa yên lặng ngồi xuống, tháo tất ra.
Áo choàng màu trắng bị nước mưa làm dính trên người, mái tóc thật dài bị dính lại một khối, còn đang nhỏ nước xuống, trên chân lại mang đôi dép không phù hợp chút nào đó là dép lê kia…
Rõ ràng đổi dép lê khi vào nhà là chuyện lễ phép, là chuyện bình thường phải làm, nhưng lúc này Bạch Đinh nhìn thấy bộ dáng của hắn, giống như là cô đang bắt nạt hắn…
Ho nhẹ một cái, Bạch Đinh hơi tránh ra, “Vào phòng khách tôi nói cho anh biết, ở phòng khách không được tùy tiện đi lại, không được làm bẩn, chính xác là không được để lại dấu vết gì…
Hắn gật gật đầu.
BạchĐinh đẩy cửa phòng của mình ra “Đi vào.”
Hắn đi vào gian phòng của cô, đứng ở một bên.
“Trong phòng tôi có phòng tắm, anh tắm trước đi, thay đổi một bộ đồ sạch khác.” Bạch Đinh nói xong, đưa hắn vào phòng tắm, sau đó đưa một bộ đồ cho hắn, “Thay cái này ra, đây là áo ngủ của tôi.”
Hắn cúi đầu nhìn nhìn áo ngủ màu hồng của nữ nhân, còn in hình hoa anh đào kia, không có lên tiếng.
Bạch Đinh thấy hắn không nói lời nào, coi như hắn chấp nhận, đóng cửa phòng tắm giúp hắn, chính mình quay lại giường, đọc chuyện tranh. Cho đến khi cô đọc xong cả một quyển truyện, nhưng cửa phòng tắm còn chưa thấy mở ra, cô có chút hồ nghi đứng lên gõ cửa “Này! Anh không soa chứ?” không phải vì thiếu khí mà té xỉu ở trong đó chứ….
“Không có chuyện gì.” Ngay lúc Bạch Đinh suy nghĩ miên man, trong phòng vang lên tiếng trả lời thật trấn định
“Vậy anh mở cửa đi nha.”
“… Không mở được.” thanh âm kia vẫn thực trấn định.
Bạch Đinh vô lực xem thường, cửa phòng tắm chỉ là đóng lại, cũng không có khóa, cô tức giận kéo mạnh cánh cửa ra, nhìn thấy người nào đó vẫn đứng yên lặng ở đó, nhúc nhích cũng không có nhúc nhích.
“… anh ở trong này lâu như vậy, là làm cái gì?” Bạch Đinh nhịn không được hỏi
“…”
“Kháo! Ngươi đừng có nói là tắm cũng không biết làm nha, hay là muốn ta giúp ngươi tắm rửa? uy Ngươi không phải là tên kì quái đó chứ?” Bạch Đinh nỗi giận.
Hắn lắc lắc đầu, sau đó…
Sau đó Bạch Đinh há hốc mồm, y phục của hắn nháy mắt khô lại, tóc cũng khô, cả dáng người ngọc thụ lâm phong… chính là dưới chân vẫn mang đôi dép lê kia.
“Ngươi…” Bạch Đinh hoảng sợ nhớ tới lúc trước hắn đã nói sẽ độ cô thành tiên, “Ngươi rốt cục là ai?”
“Ta gọi là Bạch Ất, là sư phụ của nàng.” Hắn nói
Bạch Ất…
Vẽ mặt Bạch Đinh quái dị, tên này… cùng tên của cô có hiệu quả như nhau…
“Ở trong nhà ta đứng hàng thứu hai, trên còn có ca ca tên Bạch Giáp.” Hắn dường như hiểu suy nghĩ của cô, hắn giải thích…
Quả nhiên, khóe môi Bạch Đinh bắt đầu run rẩy…
“Lúc nàng theo ta tu luyện vẫn là một con hồ ly, ta thay nàng đặt tên Bạch Bính nhưng nàng không đồng ý, liền kêu Bạch Đinh.”
Bạch Bính… nghe giống như…. Vẫn là Bạch Đinh dễ nghe hơn…
Không đúng! Bạch Đinh trừng lớn mắt, “Ngươi nói cái gì? Hồ ly? Ngươi nói ta là hồ ly?”
Bạch Ất gật đầu.
“Hồ ly tu hành….?” Mắt Bạch Đinh dựng ngược lên
“Không sai, năm đó nàng vẫn là một con tiểu hồ ly.”bạch Ất chăm chú nhìn cô.
“Phốc… ha ha ha ha….” Bạch Đinh ôm bụng cười lăn lộn “Ta là hồ ly tinh? Ngươi nói cho người ta cười sao? ha ha… hồ ly tinh…”
Bạch Ất lẳng lặng đứng ở đó nhìn cô, như là chẳng có chuyện gì đáng để cười như vậy?
“Này! Ngươi gặp qua hồ ly tinh nào giống như ta sao?” Bạch Đinh kéo kéo đồng phục trên người, lại chỉ đầu tóc giống như tổ chim của mình, còn có cái kính đang nằm trên mũi cùng với cái miệng đầy răng của mình.
Nói đến hồ ly tinh, phải nói đến Đắc Kĩ, có ai không phong hoa tuyết nguyệt xinh đẹp đến yêu nghiệt, còn mặt cô mà giống hồ ly tinh sao?
“Nàng chỉ là chưa thông suốt.” Bạch Ất không để ý cô khoa trương cười to, nói như vậy
“Thôi đi, ngươi nói cái gì chứ? Ngươi là sư phụ của ta? Được rồi, sư phụ thân ái, ngài tìm ta có chuyện gì?” Bạch Đinh lau nước mắt lúc nãy cười đến rơi ra, không chú ý phất phất tay, sau đó xoay người lấy ra hai chén cháo trong ngăn kéo, lấy nắp đậy ra, lấy cái thìa, múc một muỗng bỏ vào trong miệng.
Bạch Đinh không có chú ý tới, lúc cô nói “Sư phụ thân ái” lúc đó làm Bạch Ất thất thần.
“Ta đến độ nàng thành tiên” hắn nói
“Điều này ngươi đã nói, có cái gì mới hơn chút không?” uống cháo, cô nói không rõ ràng lắm “Thí dụ như nói, ngươi từ đâu tới đây, đồ đệ của ngươi, chính là con hồ ly ấy sao lại chẳng nhớ có người sư phụ là ngươi chứ?”
Lúc nghe tới đây, ánh mắt lúc bình thường tĩnh lặng như mặt hồ kia có chút gợn sóng, hơi cứng đờ ra.
“Kính nhờ a, ngươi nói láo cũng thông minh hơn một chút, nói như vậy thật không có hàm lượng kỹ thuật gì cả.” Bạch Đinh đem chén cháo còn lại để trước mặt hắn “Này đây là điểm tâm ngày mai của tôi nha, nhìn ngươi diễn như vậy, thôi cho ngươi ăn đỡ đói đấy, ảo thuật làm quần áo khô vừa rồi thật không tồi, năm nay lưu hành ảo thuật rất nhiều, nếu không ngươi nói cho ta biết ngươi đã làm gì không?”
“Ta đã đợi nàng hai ngàn ba trăm mười hai năm lẻ năm ngày.” Hắn nói
“…” Bạch Đinh có chút bắt đắc dĩ nhìn hắn “Ngươi đã bao nhiêu tuổi a?”
“Ta đã từng đồng ý với nàng sẽ độ nàng thành tiên, ta nói sẽ giữ lời.” hỏi một đằn hắn đáp một nẻo.
“Hơn hai ngàn ba trăm năm, hay là sớm hơn lúc đo, ta là một con hồ ly, sau đó bái ngươi làm sư phụ, sau này một ngày nào đó ta chết, sau đó ngươi lại tìm ta hai ngàn ba trăm mười hai năm lẻ năm ngày, rốt cục cũng tìm được ta lúc này đã đầu thai thành như thế này? Ngươi đến đây là vì lời thề lúc trước?” Bạch Đinh ngồi xếp bằng trên giường, suy nghĩ trước sau, sau đó nói ra một lượt
“Ừ.” Lần này hắn không có trả lời cô, mà chỉ đáp nhẹ
“Chuyện xưa này không tồi” Bạch Đinh gật đầu làm như thật “Hai ngàn ba trăm mười hai năm lẻ năm ngày, thời gian lâu như vậy, ngươi lại nhớ thật rõ ràng, lấy logic tiểu thuyết ra suy luận, sư phụ ngài chín phần mười là có điểm quan hệ cùng ta mà không thể cho người khác biết được, nếu không ngài si ngốc tìm ta như vậy làm gì….ôi thầy trò, đây cấp bậc còn chưa tính, lại còn là một yêu một tiên, còn có chủng tộc khác biệt, chuyện này nhất định là bi kịch a!”
Bạch Ất lẳng lặng nhìn chén cháo Bát bảo kia, như là có thể nhìn thấy hoa trong đó.
“Huynh đệ, huynh là người của học viện hí kịch phải không, không cần làm loạn nữa, tôi cũng không có hứng thú tập kịch tiên yêu này” Bạch Đinh vỗ vỗ vai hắn “Tốt lắm, hiện tại tôi đã không có hứng thú lắm với tu tiên này nọ, bởi vì ta sống còn chưa kiên đinh lắm, lão gia ngài nên quay về đi, tôi không nhọc ngài quan tâm.”
“Nàng không tin ta?” rốt cục hắn buông tha cho cái chén cháo kia, không nhìn nữa, ngẫng đầu nhìn cô “Muốn như thế nào nàng mới tin?”
“Nói cho tôi biết dãy số độc đắc ngày mai, trúng tôi sẽ tin” Bạch Đinh không có ý tốt sờ sờ cằm.
“Có liên quan tới tiền tài nhân gian, không thể làm bậy”
“Hừ, không làm được thì nói thẳng, thoái thác làm gì.” Cô bĩu môi “Nếu không ngươi nhảy xuống đi, nơi này là lầu ba, nhảy xuống không tàn phế ta mới tin.”
Lời nói Bạch Đinh cón chưa dứt, nam nhân trước mặt đã đâu mất, chờ lúc cô lấy lại tinh thần, nam nhân kia đã mở cửa sổ nhảy xuống.
“Này! Diến trò cũng đừng liều mạng như vậy a!” Bạch Đinh sợ tới mức kêu to, chạy đến bên cửa sổ, sau đó nhìn thấy người nào đó đang đứng dưới lầu, ung dung thoải mái nhìn cô.
Bạch Đinh thở dài nhẹ nhõm, hít một hơi vừa muốn mắng người, đã không thấy người đâu.
“Ta ở trong này.” Thanh âm của hắn vang lên sau lwung cô.
Bạch Đinh kinh ngạc xoay người, quả nhiên thấy hắn phía sau cô.
Hạt mưa rơi càng lúc càng lớn, tạc vào khung cửa sổ mở ra lúc nãy, Bạch Đinh quyết đoán xoay người đóng cửa sổ, sau đó hoảng hốt ngồi xuống giường.
“Tôi đang nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ, ông trời ơi tôi đang nằm mơ,… bà ngoại ơi con đang nằm mơ…” Bạch Đinh thuận thế ngã xuống giường, nhắm mắt lại thì thào, chính là không chịu đồng ý đó là sự thật.
Ông trời, từ nhỏ đến lớn cô nằm biết bao nhiêu là mộng, trong mộng gặp qua hồ yêu, miêu yêu, còn có vô số yêu ma quỷ quái, mấy ngày liền mơ thấy thần tiên, thường nga tỷ trên cung trăng còn có Ngô Cương và thỏ ngọc, nhưng lại không có mộng thấy một tiên nhân ở đâu chạy chỉ vào mũi cô nói, ngươi là hồ ly tinh, theo ta tu tiên đi, ta độ ngươi thành tiên…
Ông trời, mộng này rất quỷ dị, rất kì quái…
Trở mình một cái, lại trở mình một cái, tiếp tục xoay người, sau đó… mở to mắt, Bạch Đinh sắp hỏng mất rồi…
Cái nam nhân áo trắng kia vẫn cứ như âm hồn không tan đứng trước mặt cô, vẻ mặt thật bình tĩnh.
“Kỳ thật…” Bạch Đinh thò đầu ra từ trong chăn, nhìn nam nhân áo trắng “Ngươi là quỷ, đúng không?”
Đây là kết luận duy nhất cô có thể đưa ra, một người có thể nhảy lầu mà không chết, lại có thể duy chuyển trong nháy mắt,….
Bạch Ất im lặng…
“A!” Bạch Đinh bỗng nhiên la lên thảm thiết, từ trên giường nhảy dựng lên.
“làm sao vậy?” Thấy cô có bộ dáng kinh sợ, Bạch Ất tiến lên hỏi
“Đều tại ngươi.” Bạch Đinh chỉ vào mũi Bạch Ất “Đều là ngươi hại ta không đi đón Bạch Tiểu miêu.”
“Bạch Tiểu Miêu?” Bạch Ất kinh ngạc lặp lại.
“A… Bạch tiểu miêu của ta…” Bạch Đinh ôm đầu đi tới đi lui, bộ dáng như ngồi trên lửa, “Bạch tiểu miêu, thật sự xin lỗi, ….ta lại quên mất ngươi…”
“Bạch tiểu miêu là ai?” thấy cô lo lắng như thế, Bạch Ất nhịn không được hỏi
“Tâm can bảo bối của tôi, tôi một ngày cũng không thể sống thiếu nó.”Bạch Đinh la to, sau đó cầm dù muốn ra ngoài “Không được, nếu không nhìn thấy tôi, nó sẽ không ăn cơm, tôi phải đi đón nó về.”
Bạch Ất đưa tay giữ cô lại
“Làm gì?” Bạch Đinh nhíu mày, quay lại trừng hắn, hung dữ nói “Ngươi ở lại không được lộn xộn, cũng không cho đi ra phòng khách, nếu làm lộn xộn sau này đừng mơ bước vào cửa.”
“Không cần đi.” Hắn nói
“Không cần đi?” bạch Đinh trừng lớn “Ngươi không biết Bạch Tiểu miêu quan trọng với tôi đến cỡ nào đâu.”
“Nàng không phải con người, không nên đối với thế giới này có nhiều tình cảm, nếu không… chờ đến lúc nàng rời khỏi, sẽ rất khổ sở…” hắn nhìn cô, nhẹ giọng nói.
“Rời đi? Nực cười, ta đi đâu chứ?” Bạch Đinh hừ hừ “Nên nói sớm với ngươi, ta lưu ngươi lại là vì trời có mưa lớn, ta đối với chuyện thành tiên không có hứng thú, hiện tại ngươi buông tay ra, không cần cản trở ta đi đón tiểu bạch.” Nói xong cô dùng sức kéo tay ra, thu hồi cánh tay mình, cầm dù xông ra ngoài, đem dép lê đổi thành giày, chạy ra ngoài.
Bạch Ất ngẩng người nhìn bàn tay trống không của mình
Nếu là Bạch Đinh… nếu là Bạch Đinh… trăm ngàn lần Bạch Đinh sẽ không rời đi như vậy…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT