Ba ngày sau, Tạ Diễn đã ra khỏi phạm vi kinh thành, vị thái sư đứng sau tam hoàng tử cũng không xuất hiện, việc này giúp cho Tạ Diễn thở phào nhẹ nhõm. Hiện giờ hắn còn chưa phải là đối thủ của tu sĩ có tu vi tụ khí trung kỳ, do liên quan đến vấn đề đưa tin nên công văn triều đình truy bắt hắn vẫn tới được nơi này, vì vậy Tạ Diễn cũng không dịch dung cải trang, chỉ mua một con ngựa, chậm rãi đi về hướng đông.
Một ngày, Tạ Diễn đến một ngọn núi gần biên cảnh, vì mặt trời đã lặn nên Tạ Diễn tìm một chỗ để tá túc một đêm.
"Có ai không?"
Tạ Diễn đứng trước một ngôi chùa miếu cũ nát, nhẹ nhàng gõ cửa.
Két.....
Cánh cửa tự động mở ra.
Tạ Diễn nhíu mày, đi vào.
Vào trong nhà, Tạ Diễn mới phát hiện nơi này không phải là nhà cửa của một gia đình lớn nào đó mà là một ngôi miếu, một ngôi miếu bị bỏ hoang, nhìn các dấu vết xung quanh có thể đã từ lâu không có ai ở đây, khắp nơi trải đầy tro bụi, nóc nhà rách nát, khắp nơi bị thủng, nơi duy nhất xem như hoàn hảo là tòa chính điện.
"Loáng thoáng có thể thấy được sự phồn hoa của ngày xưa."
Tạ Diễn đi dạo một vòng, phát hiện ngôi chùa này có rất nhiều phòng ốc, ngoài khách phòng và sương phòng, đằng sau còn có một sân nhỏ độc lập, quy hoạch rất hoàn chỉnh, có thể tưởng tượng thời kỳ toàn thịnh, hương khói ngôi chùa này thịnh vượng nhường nào.
Sau khi chắc chắn không có gì nguy hiểm, Tạ Diễn không tìm tòi nghiên cứu nữa mà trở lại chính điện nghỉ ngơi.
Thu dọn sơ qua một chỗ, Tạ Diễn lấy lương khô trong người ra bắt đầu ăn, hiện tại hắn vẫn chỉ là Luyện Khí Cảnh nên vấn có nhu cầu nhất định với đồ ăn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Mặt trời lặn dần về phía tây.
Toàn bộ thế giới bị ánh nắng chiều tà chiếu thành màu vàng, ăn xong lương khô, Tạ Diễn khoanh chân bắt đầu tu luyện.
Không đi từng bước không thể tới ngàn dặm.
Bất kỳ cao thủ nào cũng cần tích lũy từng chút một đi lên, điều này Tạ Diễn cực kỳ hiểu rõ.
Sau khi ngưng tụ chân nguyên, Tạ Diễn không gián đoạn một ngày nào, mỗi ngày đều hoàn thành nhưng tu luyện cần thiết, cũng như lúc trước khi luyện nội công, vì vậy tu vi của hắn mới ổn đỉnh, theo thời gian đã có dấu hiệu tăng lên. Đáng tiếc là Luyện Khí Cảnh sơ kỳ lên trung kỳ không thể đột phá dễ dàng như vậy. Đối với điểm này, gần đây Tạ Diễn tìm kiếm một ít tư liệu xem xét, những quyển sách này được hắn thuận tay lấy từ trong phủ tam hoàng tử, có hơn mười quyển nói về Luyện Khí Cảnh, xem bút tích, có lẽ đều là của vị thái sư.
Trong ghi chép của thái sư, lão chia Luyện Khí Cảnh làm chín tầng, ba tầng đầu là Luyện Khí Cảnh sơ kỳ, tầng bốn đến tầng sáu là trung kỳ, tầng bảy đến tầng chín là hậu kỳ, nghe nói đằng sau chín tầng còn có cấp độ cao hơn, chẳng qua đây chỉ là trên lý thuyết, thực tế đến giờ chưa ai đạt tới.
"Giữa tầng ba và tầng bốn coi như là một cái vực sâu, nếu không đủ tài nguyên, chỉ dựa vào hấp thu linh khí để đột phá thì cần thời gian rất dài, điểm này có thể thấy từ các cung phụng triều đình."
Đóng lại ghi chép của thái sư, Tạ Diễn trầm tư.
Trong thời gian ngắn, cảnh giới chắc chắn không thể tăng lên, phải biết rằng những cung phụng của triều đình, đột phá đến Luyện Khí trung kỳ, lão nào cũng hơn trăm tuổi, so với bọn họ Tạ Diễn vẫn còn quá trẻ. Về tài nguyên, trước mắt Tạ Diễn cũng chưa có đầu mối nào, điều này cũng dễ hiểu vì nếu tài nguyên dễ kiếm như vậy thì cung phụng triều đình cũng không đến nỗi thê thảm như thế, trăm tuổi mới lên cấp Luyện Khí trung kỳ, không phải do tư chất không tốt mà do không có tài nguyên.
Do cảnh giới chưa thể tăng lên ngay nên Tạ Diễn bắt đầu suy nghĩ phát triển phương diện khác.
"Thiếu một môn pháp thuật công kích."
Tạ Diễn bắt đầu suy nghĩ chỗ thiếu hụt của bản thân.
Trước trận chiến ở phủ tam hoàng tử, nếu hoàn toàn chính diện đối địch, hắn chắc chắn không có khả năng giết chết tam hoàng tử, đó cũng là lí do chính khiến tam hoàng tử không để Tạ Diễn vào mắt.
Nghĩ đến đây, Tạ Diễn vô thức lấy quyển tà thư màu đen ra.
"Những thứ trong này cực kì thâm ảo, hiện giờ ta căn bản xem không hiểu, bằng không đã có thể giải quyết vấn đề này."
Quyển sách này chính là bản tà thư ngày trước lão quỷ đưa cho hắn.
Mặc dù trên lý thuyết học quyển tà thư này sẽ cửu tử nhất sinh nhưng cho đến bây giờ Tạ Diễn vẫn chưa phát hiện bất cứ dị thường nào, ngược lại học xong tầng thứ nhất của công pháp, trí óc hắn ngày càng minh mẫn, khi học tập các pháp thuật bình thường, nhìn là thấy được điểm mấu chốt, chỉ tốn rất ít thời gian là đạt được cấp độ mà cả đời người khác cũng chưa chắc đạt đến, ví như Ngũ Pháp Kim Thân đoạt được từ đại hòa thượng.
Ngũ Pháp Kim Thân dù sao cũng chỉ là công pháp luyện thể dùng để phòng ngự, dù Tạ Diễn thay đổi một phần phương pháp sử dụng cũng không thể so với pháp thuật công kích chân chính, đối phó với đối thủ bình thường còn được nhưng một khi gặp phải loại người phiền toái như Ảnh Tử vấn đề này sẽ trở nên lớn vô cùng, đây là vấn đề mà Tạ Diễn tổng kết được sau lần chiến đấu này.
Về phần võ công sử dụng lúc trước, dễ thấy không đủ để dùng cho tình hình hiện tại, tu sĩ sau khi ngưng tụ chân nguyên cũng xem như là tu tiên giả rồi, đến cấp độ này, võ công chiêu thức hầu như không có tác dụng quá lớn. Cái này cũng là điều hiển nhiên, ví như, kiếm thuật là một trong các phương pháp tấn công chính trong võ công, nhưng trong tỉ thí của tu tiên giả cái này không khác gì muốn chết. Thử nghĩ một chút, ngươi bỏ qua phòng ngự đâm một kiếm vào cổ họng đối phương, nếu là võ giả bình thường, chắc chắn sẽ không công kích nữa mà phòng ngự điểm yếu của mình, từ đó chiêu thức có thể nối tiếp vô hạn cho đến khi đánh chết địch nhân. Nhưng nếu đối thủ là loại như Ảnh Tử, bọn hắn hoàn toàn không để ý chiêu kiếm của ngươi, ngược lại vẫn tiếp tục công kích, nếu tiếp tục sử dụng kiếm chiêu không khác gì muốn liều chết.
Tất nhiên, võ công không phải hoàn toàn không có chỗ dùng.
Ít nhất theo trực giác khi vận dụng pháp thuật, có liên quan rất lớn với bản năng được tạo ra khi luyện võ lâu dài. Loại bản năng này, lúc bình thường không nhìn ra, chỉ khi nào gặp tình huống thực khi hai người không chênh lệch nhiều giao đấu, loại bản năng này sẽ thể hiện ra.
"Nói chung là vẫn xem không hiểu, xem ra phải đột phá đến Luyện Khí trung kỳ mới có thể xem nội dung tiếp theo."
Tạ Diễn thở dài, cất tà thư đi.
Cấp độ của tà thư quá cao, người trừ khẩu quyết nhập môn, bộ phận đằng sau Tạ Diễn hoàn toàn không hiểu, giống như đứa bé xem bí tịch võ công, căn bản không lý giải được.
"Đáng tiếc vị tiền bối kia chỉ dạy ta ba ngày, bằng không, có lẽ có thể hiểu càng nhiều."
Lão quỷ này tuyệt đối là một đại nhân vật kinh thiên động địa, những thứ mà lão dạy cho Tạ Diễn trong ba ngày căn bản không thể diễn tả bằng ngôn ngữ, nói là truyền pháp, không khác gì 'Đạo', lão không giao cho Tạ Diễn bất kì đồ vật có tính thực chất nào nhưng Tạ Diễn lại hiểu rõ rất nhiều, kể cả thủ đoan hắn sử dụng chân nguyên tạo lửa, tụ nước thành băng, đều là bản thân hắn suy nghĩ ra, lão nhân chỉ là dẫn đạo hắn.
Pháp bất khả ngôn truyền thân giáo (pháp không thể dạy bằng lời), chỉ có thể hiểu ra, điều này người ở tầng thấp không hiểu được, nhưng đến tầng thứ cao hơn đều làm như vậy, ví như Viễn Cổ Thánh Nhân trong truyền thuyết, phương thức chỉ điểm đệ tử duy nhất của họ là diễn giải nhưng chưa bao giờ nói các ngươi phỉa tu luyện thế nào.
Đạo, chỉ có thể dẫn đạo.
Khổ công suy nghĩ không có kết quả, Tạ Diễn đành tạm thời buông tha.
Hiện tại hắn đã đến bình cảnh, muốn đột phá phải tìm kiếm tài nguyên khác.
Có lẽ 'Đạo Diễn tông' theo lời nói của Huyết Kiếm Khách Sư Phong Niên chính là một cơ hội
Tông môn tu tiên vài vương triều thế tục hoàn toàn là hai cấp độ khác nhau, loại đồ vật không tìm thấy trong vương triều thế tục có lẽ có thể tìm được ở tông môn tu tiên. Hơn nữa, lần ra ngoài, Tạ Diễn còn có mục đích khác, đó là tìm kiếm quỷ hồn của tiền bối khác.
Thông U quỷ thể, loại thể chất này hắn đã biết thông qua lão nhân thần bí.
Có được loại năng lực này, nếu không sử dụng tốt thì thực sự quá lãng phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT