… cậu có thể thấy tại sao tớ lại từ chối lời cầu hôn ấy.

Hắn ta tới một nửa là quá cáu kỉnh, và rõ ràng sở hữu cơn điên giận dữ.

Tớ nên cưới một ai đó hòa nhã và cẩn trọng,

người đối xử với tớ như một nữ hoàng. Hay ít nhất, là một công chúa.

Rõ ràng, điều đó không phải là yêu cầu quá nhiều.

– từ Eloise Bridgerton gửi đến người bạn thân nhất của cô,

Penelope Featherington,

được gửi đi bởi người đưa thư sau khi

Eloise nhận được lời cầu hôn đầu tiên.

Đến buổi chiều, Eloise gần như tin chắc mình đã phạm một sai lầm trầm trọng.

Và sự thật, lý do độc nhất cô gần như duy nhất bị thuyết phục là, điều duy nhất cô căm ghét hơn tạo ra những lỗi lầm chính là việc thú nhận điều ấy. Nên cô cố gắng giữ vững vẻ không nao núng, và bắt bản thân vờ như tình huống kinh hoàng này có thể giải quyết tốt đẹp vào cuối cùng.

Cô đã choáng váng – thậm chí, há hốc mồm – khi Ngài Phillip đã rời đi chỉ với một câu, “Thưởng thức bữa ăn của cô.” và rồi sải bước về phía cửa. Cô đã đi nửa đường băng qua nước Anh, đáp trả lời mời của anh để đến nơi và thăm hỏi, và anh để cô một mình trong phòng khách gần nửa giờ sau khi cô tới?

Cô không mong đợi anh sẽ yêu cô ngay cái nhìn đầu tiên, và khụy gối xuống, tuyên bố lòng hiến dâng bất diệt, nhưng cô hy vọng nhiều hơn chỉ là một câu cộc lốc “Cô là ai” và “Thưởng thức bữa ăn của cô.”

Hay có lẽ cô đã hy vọng anh yêu cô ngay cái nhìn đầu tiên. Cô dựng nên một giấc mơ tỉ mỉ xung quanh hình ảnh về người đàn ông này – tưởng tượng mà bây giờ cô biết không phải là sự thật. Cô đã để bản thân đúc khuôn anh như một người hoàn hảo, để giờ đây đau đớn nhận ra anh đơn giản khiếm khuyết, hoàn toàn thăm thẳm chẳng thể hiểu gì.

Và phần tệ nhất là – cô phải tự trách cứ bản thân. Ngài Phillip đã chẳng bao giờ xuyên tạc chính anh trong những lá thư (dù cô nghĩ anh có thể ám chỉ anh là một người cha, đặc biệt trước khi anh cầu hôn).

Những giấc mơ cô đơn giản chỉ là – mộng. Mơ ước những ảo ảnh, tất cả đều do cô tự gây ra. Nếu anh không phải như những gì cô trông mong, đó là lỗi ở cô. Cô đã đòi hỏi những thứ chưa một lần tồn tại.

Và cô nên biết rõ hơn.

Hơn nữa, anh không có vẻ gì như một người cha tốt, khi mang cái mặt nạ tối tăm như bất kỳ ai cô đọc được trong sách.

Không, cô đang không công bằng. Cô không nên đánh giá anh quá nhanh dựa vào lý do đó. Bọn trẻ không có vẻ bị ngược đãi, hay thiếu ăn, hoặc chịu đựng bất cứ thứ gì kinh khủng, nhưng Ngài Phillip hiển nhiên không có bất cứ ý kiến nào về việc làm sao xoay sở với chúng. Anh đã xử sự với chúng không đúng vào sáng này, và rõ ràng từ cách cư xử của chúng thì mối quan hệ cha con không được thân thiện lắm.

Chúa ơi, hai đứa nhóc gần như khẩn nài anh dành thời gian trong ngày với chúng. Bất kỳ đứa trẻ nào thực sự nhận được đủ sự chú ý từ cha mẹ, sẽ không bao giờ hành động theo cách đó. Eloise và những anh chị em cô đã trải qua phân nửa thời gian trong quãng đời thơ ấu để tránh mặt cha mẹ họ – tất nhiên là không muốn bị kiểm soát, để có thể có lợi mà phá phách.

Cha cô là một người cha kỳ diệu. Cô chỉ mới bảy tuổi khi cha mất, nhưng cô nhớ cha rất rõ, từ những câu chuyện cha cô len lỏi vào giờ ngủ để thực hiện những cuộc đi bộ đường dài qua cánh đồng Kent, có đôi lúc là với tất cả những người trong gia đình Bridgerton theo cùng, thỉnh thoảng chỉ với một đứa con may mắn duy nhất, được chọn cho những giờ phút đặc biệt ở một mình bên Cha.

Mọi thứ trở nên rõ ràng với cô rằng, nếu cô không gợi ý cho Ngài Phillip anh cần tìm ra tại sao hai đứa nhóc lại gào thét và đánh phá đồ đạc, anh sẽ để mặc chúng tự lo liệu lấy, và hiển nhiên mục đính chính trong đời anh là tránh mặt các con.

Điều Eloise hoàn toàn không thể chấp nhận.

Cô đặt mình xuống giường, ép bản thân thẳng người lên mặc dù cô đang mệt đến tận xương cốt. Nhưng cứ mỗi khi nằm xuống, cái gì đó bắt đầu đạp mạnh trong phổi cô, và cô cảm giác chính mình đang hổn hển trong cảm giác kinh hãi tột cùng, chỉ để không phải bật khóc, nhưng sự thật, toàn thân cô run lên nức nở. Nếu cô không ngồi dậy và làm gì đó, cô không chắc có thể điều khiển được bản thân.

Và cô không nghĩ có thể chịu được bản thân nếu phải khóc.

Cô mở mạnh cửa sổ, dù bên ngoài trời vẫn còn đang lác đác mưa phùn và xám ngắt. Không có gió, nên mưa chẳng bị gió cuốn đi, và những gì cô thực sự cần bây giờ là một ít không khí trong lành. Cái lạnh hất vào mặt có thể không làm cô cảm thấy tốt hơn, nhưng nó chắc chắn không khiến cô cảm thấy tệ hơn nữa.

Từ cửa sổ, cô có thể thấy khu nhà kính của Ngài Phillip. Cô chắc là anh đang ở đó, từ lúc cô không nghe tiếng anh trong nhà, dậm chân ầm ỹ và quát tháo con anh. Tấm kính bị phủ mờ sương, và thứ duy nhất cô có thể thấy là một vệt xanh mờ ảo trên màn cửa – những cây trồng yêu thích của anh, cô cho là thế. Anh là loại người gì, mà đi yêu thích cây cối hơn con người? Rõ ràng không phải bất cứ ai đi đánh giá cao một cuộc chuyện trò tốt đẹp.

Cô cảm thấy vai mình chùn xuống. Eloise đã dành cả nửa cuộc đời tìm kiếm một cuộc trò chuyện tốt đẹp.

Và nếu là người ẩn dật, tại sao anh lại quan tâm viết thư trả lời cô? Anh chỉ đơn giản khiến cô phải nhớ mãi những trao đổi thư từ của họ. Không nhắc đến lời cầu hôn của anh. Nếu không muốn tình bạn, anh không việc gì phải mời cô đến đây.

Cô hít sâu vào vài hơi của cái thứ không khí mờ sương ấy, và rồi ép bản thân đứng thẳng dậy. Cô không chắc cô mong đợi sẽ làm những gì với bản thân suốt ngày. Cô đã chợp mắt; vẻ mệt mỏi đã nhanh chóng chiến thắng khỏi sự khổ sở. Nhưng đã không ai đến và thông báo cho cô về buổi trưa, hay mang đến cô bất cứ kế hoạch khác nào như một người khách gia đình.

Nếu cô ở lại đây, trong căn phòng nâu xám buồn tẻ và đầy gió lùa này, cô sẽ phát khùng mất. Hay ít nhất cô sẽ tự mình òa khóc trong quên lãng, một điều gì đó mà cô chưa từng phải chịu đựng, nên ý nghĩ về việc ấy khiến cô kinh hãi.

Không có lý do nào cô lại không thể thám hiểm ngôi nhà một chút, đúng không? Và có lẽ cô sẽ tự tìm được vài món ăn cho chính cô cùng với cách ấy. Cô đã ăn hết bốn cái bánh nướng xốp ở khay trà vào buổi sáng, tất cả chúng đều đầy bơ cùng mứt cam khiến cô không thể lịch sự phí phạm, nhưng cô vẫn còn đói chết được. Ở điểm này, cô nghĩ cô có thể sẵn sàng dùng đến bạo lực để có một miệng sandwich thịt muối.

Cô thay phục trang, mặc một bộ váy áo màu quả đào bằng vải muslin khá xinh xắn, nữ tính mà không quá kiểu cách rườm rà. Và quan trọng nhất, với nó cô sẽ dễ dàng leo trèo và trốn thoát, rõ ràng là một nhân tố then chốt khi một người phải chuồn khỏi nhà mà không có một cô hầu gái.

Một cái liếc thoáng qua tấm gương nói rằng cô trông chỉnh tề, nếu không phải là bức tranh của sắc đẹp mê hồn, thì cô cũng sải bước ra khỏi phòng và vào đại sảnh.

Chỉ để ngay lập tức phải đương đầu với hai đứa trẻ sinh đôi tám tuổi mang họ Crane, nhìn rất giống như chúng đang đứng đó đợi trong cả hai giờ rồi.

“Chào các cháu.” Eloise nói, chờ chúng tiến lại. “Thật dễ thương khi các cháu chào đón cô.”

“Chúng tôi không ở đây chào đón cô.” Amanda buột miệng, càu nhàu khi Oliver thúc khủy tay vào xương sườn con bé.

“Các cháu không sao?” Eloise hỏi, cố gắng để nghe ngạc nhiên. “Vậy, có phải, các cháu ở đây, để chỉ cho cô đến phòng ăn? Cô khá đói, cô phải nói thế.”

“Không.” Oliver nói, khoanh tay lại.

“Không cả điều đó ư?” Eloise đăm chiêu. “Để cô đoán. Hai cháu ở đây để dẫn cô đến phòng, và cho cô xem những món đồ chơi của mình.”

“Không.” Chúng đồng thanh lên tiếng.

“Vậy hẳn là phải dẫn cô đi một vòng quanh nhà. Ngôi nhà khá lớn và cô có thể lạc đường.”

“Không.”

“Không? Các cháu không muốn cô lạc đường, đúng chứ?”

“Không.” Amanda nói. “Ý cháu là có!”

Eloise giả vờ không hiểu. “Cháu muốn cô lạc đường.”

Amanda gật đầu. Oliver chỉ siết chặt tay vào ngực và xiên cô với cái nhìn chằm chằm sưng sỉa.

“Hừmmm. Điều ấy nghe thú vị đó, nhưng nó không giải thích cho việc các cháu ở ngay đây ngoài cửa phòng cô, nhỉ? Cô không giống như chuồn đi với sự bầu bạn của hai đứa.”

Môi chúng há ra ngạc nhiên đờ đẫn.

“Cả hai biết đường xung quanh nhà, phải chứ?”

“Đương nhiên.” Oliver lầm bầm, theo sau là lời Amanda. “Chúng tôi không phải những đứa trẻ sơ sinh.”

“Ừ không, cô có thể thấy điều đấy.” Eloise nói với một cái gật đầu thấu hiểu. “Sau cùng thì, những đứa trẻ sơ sinh sẽ không được phép đứng chờ ngoài cửa phòng cô. Chúng quá bận bịu với tã lót và bình sữa, cùng những thứ tương tự vậy.”

Hai đứa nhóc không có thêm bất cứ gì để bồi vào.

“Cha biết các cháu ở đây không?”

“Cha bận.”

“Rất bận.”

“Cha là người rất bận.”

“Quá bận cho cô.”

Eloise quan sát và lắng nghe với sự thích thú khi hai đứa sinh đôi bắn những câu nói của chúng ra nhanh như chớp, tất cả đều rơi vào việc tự chứng minh Ngài Phillip đang bận rộn như thế nào.

“Vậy những gì hai cháu đang nói với cô,” Eloise lên tiếng, “là cha cháu đang bận.”

Chúng chằm chặp nhìn cô, trong giây lát lặng đi vì sự đối đáp bình tĩnh cô có trước những sự kiện ấy, rồi gật đầu.

“Nhưng điều đó vẫn không giải thích sự có mặt của các cháu.” Eloise trầm ngâm. “Vì cô không nghĩ cha gửi hai đứa đến đây thay cho cha…”

Cô đợi cho đến khi hai đứa sinh đôi gật đầu thừa nhận không phải do cha chúng gửi đến, rồi thêm vào. “Trừ khi… Cô biết rồi!” Cô nói bằng một giọng thích thú, tự cho phép bản thân mỉm một nụ cười ngơ ngẩn trước sự tài tình của mình. Cô có chín cháu trai và cháu gái. Cô biết chính xác phải nói chuyện với lũ trẻ như thế nào. “Các cháu ở đây để nói cho cô hai đứa có năng lực phép thuật, và có thể tiên đoán trước thời tiết.”

“Không.” Chúng nói, nhưng Eloise nghe thấy tiếng khúc khích.

“Không ư? Đúng là một sự hổ thẹn, vì cơn mưa phùn dai dẳng này thật khốn khổ, các cháu có nghĩ vậy không?”

“Không.” Amanda nói, khá quả quyết. “Cha thích mưa, và bọn tôi cũng vậy.”

“Cha cháu thích mưa?” Eloise ngạc nhiên hỏi. “Thật là kỳ lạ.”

“Không, không kỳ lạ.” Oliver trả lời, tư thế phòng thủ. “Cha tôi không kỳ lạ. Cha hoàn hảo. Đừng nói những thứ tầm thường về cha.”

“Cô không nói thế.” Eloise trả lời, tự hỏi chuyện quái gì trên trái đất đang diễn ra. Lúc đầu, cô đã nghĩ hai đứa sinh đôi đơn thuần ở đây để gieo rắc nỗi kinh hoàng cho cô. Có lẽ, chúng đã nghe cha chúng nghĩ tới việc cưới cô và, không muốn một người mẹ kế, đặc biệt là từ các câu chuyện Eloise đã được nghe các cô hầu phòng nối tiếp nhau tội nghiệp kể, về người gia sư đã đến và rời đi.

Nhưng nếu đó đơn giản là sự thật, không phải chúng sẽ muốn cô nghĩ có điều gì đó không ổn với Ngài Phillip? Nếu chúng muốn cô đi, không phải chúng sẽ cố thuyết phục cô rằng anh là một ứng viên khủng khiếp cho hôn nhân?

“Cô đảm bảo, cô không nuôi dưỡng bất cứ xấu xa nào nhắm về cháu.” Eloise nói. “Thực ra, cô chỉ mới biết cha cháu.”

“Nếu cô làm Cha buồn, tôi sẽ… tôi sẽ…”

Eloise quan sát gương mặt cậu bé đáng thương đỏ lựng trong bất lực, khi cu cậu chiến đấu với từ ngữ và can đảm. Cẩn thận, dịu dàng, cô cúi xuống cạnh cậu bé, cho đến khi gương mặt cô ngang tầm với cậu, và nói. “Oliver, cô hứa với cháu, cô không ở đây để làm cha cháu buồn.”

Thằng bé không nói gì, nên cô quay sang em gái sinh đôi của cậu và hỏi. “Amanda?”

“Cô cần phải đi.” Amanda lên tiếng, tay con bé khoanh lại chặt đến mức gương mặt biến thành màu đỏ. “Chúng tôi không muốn cô ở đây.”

“À, cô sẽ không đi đâu ít nhất là cho đến một tuần.” Eloise nói, giữ cho giọng kiên quyết. Bọn trẻ cần sự cảm thông, và chắc chắn cũng cần nhiều yêu thương nữa, nhưng chúng cũng cần cả một ít kỷ luật và ý tưởng rõ ràng ai là người ra lệnh.

Và rồi, không từ đâu cả, Oliver phóng về phía trước và đẩy mạnh, với cả hai tay chống lên ngực cô.

Cô chới với, thụp người xuống khi có cơ hội. Eloise ngã chúi ra sau, bàn tọa ịnh xuống đất với vẻ thiếu tao nhã nhất, và lăn về sau cho đến khi cô khá chắc chắn là hai đứa sinh đôi đã nhìn no mắt vào những váy lót của cô.

“Chà.” Cô tuyên bố, đứng lên và khoanh tay lại khi nhìn chăm chăm nghiêm khắc xuống chúng. Cả hai đều đã lùi lại vài bước, và đang lom lom nhìn cô với vẻ trộn lẫn giữa niềm hân hoan và khiếp sợ, cứ như chúng hoàn toàn không thể tin được rằng một đứa trong số chúng đã can đảm đẩy cô. “Cái đó,” Eloise tiếp, “là không khôn ngoan.”

“Cô chuẩn bị đánh chúng tôi?” Oliver hỏi. Giọng thằng bé ngang ngạnh thách thức, nhưng có một gợi ý chống lại, như thể ai đó đã từng đánh chúng trước kia.

“Dĩ nhiên là không.” Eloise nhanh chóng nói. “Cô không tin tưởng vào việc đánh đập trẻ con. Cô không tin vào việc đánh đập bất cứ ai.”

Ngoại trừ người nào hành hạ trẻ con, cô tự thêm vào với chính mình.

Chúng trông phần nào yên tâm khi nghe thế.

“Tuy nhiên, cô có thể nhắc cháu,” Eloise nói tiếp, “cháu đánh cô trước.”

“Cháu đẩy cô.” Thằng bé sửa lại.

Cô tự cho phép bản thân khẽ toét miệng cười. Cô nên thấy trước việc ấy. “Nếu hai cháu không muốn mọi người đánh mình, cháu nên luyện tập triết lý sống tương tự.”

“Điều Luật Vàng.” Amanda chán nản.

“Chính xác.” Eloise nói, cười tươi rói. Cô khá nghi ngờ cô có thể thay đổi cuộc đời chúng với chỉ một bài giảng nho nhỏ, nhưng dù sao thật là tốt để hy vọng vài điều cô nói sẽ khiến chúng cân nhắc.

“Nhưng không phải nó có nghĩa,” Amanda ân cần nói, “là cô nên về nhà?”

Eloise cảm giác giây phút phấn chấn bé nhỏ ở cô tan thành tro bụi, khi cố gắng tưởng tượng Amanda sẽ nhảy đến logic gì để lao vào việc giải thích tại sao Eloise nên bị đầy đến Amazon.

“Chúng tôi ở nhà.” Amanda nói, nghe cực kỳ khinh khỉnh với một đứa trẻ mới tám tuổi đầu. Hay có lẽ con bé khinh khỉnh như chỉ mộtđứa trẻ tám tuổi đầu có thể. “Vậy cô nên về nhà.”

“Cách đó không hiệu quả đâu.” Eloise sắc bén nói.

“Có, nó hiệu quả.” Amanda trả lời với một cái gật đầu nhẹ đỏm dáng. “Làm những thứ khác cô muốn làm cho cô. Chúng tôi không đến nhà cô, nên cô không nên đến nhà của chúng tôi.”

“Cháu rất lanh lợi, cháu biết điều đó không?” Eloise hỏi.

Amanda trông cứ như con bé muốn gật đầu, nhưng rõ ràng quá nghi ngờ lời bình luận của Eloise để có thể chấp nhận.

Eloise khụy xuống nên tất cả mặt-đối-mặt, cả ba cô cháu. “Nhưng cô,” cô nói với chúng bằng một giọng rất nghiêm rúc – và hơi thách thức, “cũng rất khôn ngoan.”

Chúng trân trân nhìn cô với đôi mắt mở to, môi trễ xuống, khi đánh giá người phụ nữ này rõ ràng là khác biệt so với bất kỳ người trưởng thành nào mà chúng từng gặp.

“Chúng ta đã hiểu lẫn nhau chưa nhỉ?” Eloise hỏi, thẳng lưng lên, và vuốt hai tay dọc theo váy trong một kiểu cách vờ như vô tình.

Chúng không nói gì, nên cô quyết định trả lời cho chúng. “Tốt.” Cô nói. “Nào, giờ thì, hai cháu có vui lòng chỉ cho cô đường nào đến phòng ăn không? Cô đói muốn chết.”

“Chúng tôi có giờ học.” Oliver nói.

“Các cháu có sao?” Eloise hỏi, cong mày lại. “Thật thú vị làm sao. Vậy cả hai phải quay lại với các bài học của mình đi. Cô tưởng tượng rằng hai đứa đã tụt lại phía sau, sau khi dành quá nhiều thời gian chờ ngoài cửa phòng cô.”

“Làm sao cô biết–” Câu hỏi của Amanda bị chận lại bởi cái thúc khủy tay của Oliver vào xương sườn con bé.

“Cô có bảy anh chị em.” Eloise trả lời, quyết định câu hỏi của Amanda xứng đáng có một câu trả lời, dù ngay cả khi anh trai không cho cô bé kết thúc câu hỏi. “Không có nhiều cuộc chiến tranh kiểu này mà cô chưa từng biết.”

Nhưng khi hai đứa sinh đôi gấp gáp chạy xuống đại sảnh, Eloise day day môi dưới lo âu. Cô có cảm giác cô sẽ không thể kết thúc cuộc gặp gỡ của họ với một sự thách thức như thế này. Cô gần như đã thách Oliver và Amanda tìm ra cách để đuổi cô đi khỏi nơi đây.

Và trong khi cô khá chắc chắn là hai đứa nhóc sẽ không thành công – sau cùng thì, cô mang họ Bridgerton, và được tạo thành từ chất liệu cứng rắn hơn hai đứa nhóc ấy từng biết – cô có cảm giác chúng sẽ quẳng đến từng thớ thịt vào nhiệm vụ này.

Eloise rùng mình. Cả đám lươn trên giường ngủ, mái tóc ngấm đầy mực, mứt vương vãi trên những chiếc ghế. Nó đã xảy ra với cô vào lúc này hay lúc khác, và cô không đặc biệt hấp dẫn một màn biểu diễn đáp trả – và chắc chắn không bởi một cặp đôi trẻ con nhỏ hơn cô hai mươi tuổi.

Cô thở dài, tự hỏi cô đã để bản thân vướng vào chuyện gì. Tốt hơn cô nên tìm Ngài Phillip, và chú trọng vào mục tiêu quyết định họ có hợp nhau hay không. Vì nếu cô thực sự ở đây một hay hai tuần, không bao giờ thấy những người họ Crane lần nữa, cô không chắc cô muốn đặt bản thân cô vào rắc rối với cả bầy chuột, và lũ nhện, và muối trong hũ đường.

Dạ dày cô sôi ùng ục. Có phải là do ý nghĩ về muối hay đường gây ra hay không, Eloise không biết. Nhưng rõ ràng là đã đến thời gian tìm cái gì đó để ăn. Và sớm sẽ tốt hơn muộn, trước khi hai đứa nhóc sinh đôi có cơ hội tìm ra làm thế nào để đầu độc vào bữa ăn của cô.

Phillip biết rằng anh đã phạm một sai lầm tệ hại. Nhưng quỷ tha ma bắt nó, người phụ nữ chết tiệt ấy đã không cảnh báo anh. Nếu cô báo trước chuyến viếng thăm, anh có thể tự chuẩn bị cho bản thân, nghĩ ra vài thứ đầy chất thơ để nói. Chẳng lẽ cô thực sự nghĩ là anh nguệch ngoạc tất cả những lá thư đó mà không nặn óc đến từng từ? Anh không bao giờ gửi bản nháp đầu tiên của bất kỳ thư từ nào (dù anh luôn viết nó trên tờ giấy tốt nhất anh có, mỗi lần đều hy vọng rằng lần này anh sẽ thành công ngay lần thử đầu tiên).

Ôn nó, nếu cô cho anh lời cảnh báo, anh thậm chí có thể có một hay hai cử chỉ lãng mạn. Những khóm hoa sẽ rất xinh tươi, và có Chúa biết, nếu có một thứ anh giỏi, thì đó chính là cỏ hoa.

Nhưng thay vào đó, cô đơn giản xuất hiện trước anh cứ như đột ngột bước ra từ một giấc mơ, và anh làm hỏng hết mọi thứ.

Và điều đó không giúp ích gì cho việc Cô Eloise Bridgerton không như những gì anh mong đợi.

Cô là một gái già hai-mươi-tám-tuổi, vì Chúa. Cô được cho là phải không hấp dẫn. Mặt ngựa, thậm chí thế, thay vào đó cô lại–

Chà, anh không chắc một người có thể miêu tả cô chính xác như thế nào. Không phải xinh đẹp, hoàn toàn đúng thế, nhưng dù vậy chẳng hiểu bằng cách nào vẫn khiến ta chuếnh choáng, với mái tóc dày màu hạt dẻ, và đôi mắt xám trong suốt nhất, cứng cỏi nhất. Cô là kiểu phụ nữ sở hữu những biểu cảm khiến cô trở nên xinh đẹp. Có sự thông minh trong đôi mắt cô, có vẻ tò mò trong cách cô nghiêng đầu về một bên. Những đặc điểm nơi cô là duy nhất, gần như đẹp kỳ lạ, với khuôn mặt hình trái tim và nụ cười tươi tắn rộng mở.

Không phải anh đã thấy nhiều như thế về nụ cười đó. Vẻ quyến rũ chẳng-chút-huyền-thoại nơi anh đã nhận thấy điều ấy.

Anh ấn chặt hai bàn tay vô cái cọc đất ẩm ướt, và nhấc vài chậu đất sét nhỏ, nới lỏng nó ra để rễ cây phát triển tốt nhất. Bây giờ anh đang làm cái khỉ gì vậy? Anh đã kẹp những hy vọng của mình vào hôn nhân với Cô Eloise Bridgerton, dựa trên những lá thư cô gửi anh trong gần năm trước. Anh không có thời gian (và cũng không, sự thật, có khuynh hướng) tán tỉnh một người mẹ tương lai cho hai đứa sinh đôi, nên mọi chuyện có vẻ như hoàn hảo (không phải kể đến là gần như dễ dàng) để theo đuổi cô qua những lá thư.

Rã ràng một người phụ nữ chưa kết hôn nhanh chóng đến gần tuổi ba mươi sẽ hài lòng khi nhận được một lời cầu hôn. Anh không mong đợi cô nhận lời đề nghị của anh mà chưa một lần gặp gỡ, dĩ nhiên, và anh cũng không chuẩn bị cho cam kết chính thức về ý tưởng ấy mà không biết thêm về cô. Anh đã mong mỏi cô sẽ là một người nào đó ít nhất có tý tuyệt vọng cho việc tìm một người chồng.

Thay vào đó, cô trông trẻ tuổi, xinh đẹp, thông minh, tự tin và lạy Chúa, tại sao một người phụ nữ như thế thậm chí lại muốn kết hôn với người chưa từng biết mặt? Không kể đến việc dứt khoát ràng buộc chính cô vào một tòa dinh thự thôn quê trong góc xa xôi nhất của Gloucestershire. Phillip có thể ít hiểu biết về thời trang, nhưng dù vậy anh có thể nói phục trang cô là loại tốt và gần như là mẫu mới nhất. Cô sẽ mong đợi những cuộc du hành đến London, một cuộc sống xã hội năng động, bạn bè.

Không giống như bất cứ thứ gì trong số ấy cô có thể tìm thấy ở đây, tại Romney Hall.

Gần như có vẻ là vô ích khi thậm chí cố gắng kết thân với cô. Cô sẽ không ở lại, và anh sẽ là một thằng ngốc khi dựng nên những hy vọng cho mình.

Anh rên lên, sau đó chửi rủa trong giới hạn cho phép. Giờ đây anh đang sắp tán tỉnh vài người phụ nữ khác. Chết tiệt, giờ anh đang sắp phải tìm vài người phụ nữ khác để mà ve vãn, điều gần như là khó khăn. Không ai trong vùng này thậm chí nghía mắt đến anh. Tất cả các quý cô chưa chồng đều biết về hai đứa sinh đôi, và chẳng một người nào trong số họ sẵn sàng nhận lấy trách nhiệm với hai đứa tiểu quỷ ấy.

Anh đã kẹp chặt mọi hy vọng của mình vào Cô Bridgerton, và giờ đây có vẻ như anh cũng sắp từ bỏ cả cô.

Anh đặt mạnh chậu cây xuống kệ, cau mày khi tiếng loảng xoảng của chúng ngân vang khắp nhà kính.

Với một tiếng thở dài ầm ỹ, anh nhúng đôi bàn tay vấy bùn vào một cái thùng đã chứa nước bẩn để rửa sạch. Anh đã thô lỗ vào buổi sáng này. Anh vẫn còn khá cáu tiết khi cô đến đây và lãng phí thời gian của cô – hay nếu cô đã không lãng phí nó, cô hầu như chắc chắn sẽ lãng phí nó, vì cô không có vẻ gì là quay lại và rời đi vào buổi chiều.

Nhưng điều đó không tha thứ được cho cách cư xử của anh. Không phải lỗi cô khi anh không thể quản lý các con mình, và chắc chắn không phải lỗi cô khi khuyết điểm này luôn đặt anh vào tình trạng cáu giận.

Lau sạch hai tay vào chiếc khăn để gần cửa, anh sải bước dưới cơn mưa phùn và tiến về nhà. Hiển nhiên đã là thời gian cho buổi trưa, và sẽ chẳng làm tổn thương ai khi ngồi xuống bên bàn ăn cùng cô, và có một cuộc chuyện trò lịch sự.

Thêm vào đó, cô ở đây. Sau tất cả nỗ lực anh có với những lá thư, sẽ là ngốc nghếch khi ít nhất không thử xem họ có đủ hợp nhau để tiến tới hôn nhân hay không. Chỉ có một đứa ngu mới gói ghém đồ đạc cô lại – hay cho phép cô bỏ đi – mà thậm chí không tìm hiểu kỹ càng cô có thích hợp hay không.

Không giống như cô sẽ ở lại, nhưng không, anh đoán chừng, không thể nào, và anh có thể ít nhất thử một lần.

Anh đi xuyên qua cơn mưa phùn lất phất và vào nhà, chùi chân trên tấm thảm mà người quan gia thường để ngoài cho anh gần cửa vào. Anh là một người nhếch nhác, khi luôn trở về sau khi làm việc trong nhà kính, và những người hầu đã quen với tình trạng này của anh, nhưng anh cho là anh nên lau sạch người trước khi tìm Cô Bridgerton và mời cô ăn tối cùng với anh. Cô đến từ London, và chắc hẳn sẽ chống đối việc ngồi cùng bàn với một người đàn ông kém hơn cả một tên nài ngựa hoàn hảo.

Anh băng ngang qua gian bếp, gật đầu ân cần với cô hầu đang rửa đám cà rốt trong chậu nước. Những bậc thang dành cho kẻ hầu chỉ vừa ở bên ngoài cánh cửa khác trong gian bếp và–

“Cô Bridgerton!” Anh nói trong sự ngạc nhiên. Cô ngồi ở cái bàn trong bếp, đang trên nửa đường ngoạm một cái sandwich thịt xông khói tổ chảng, và trông rõ ràng như đang ở nhà với chỗ ngồi trên cái ghế đẩu. “Cô làm gì ở đây?”

“Ngài Phillip.” Cô nói, gật đầu với anh.

“Cô không cần phải ăn trong nhà bếp.” Anh nói, trừng mắt về phía cô với chẳng lý do nào hơn là cô không ở nơi anh mong đợi cô đang ở.

Điều đó và thực tế là anh thực sự có ý định thay trang phục cho bữa trưa – việc gì đó mà thường anh chẳng thèm bận tâm – vì lợi ích của cô, và giờ cô bắt gặp anh trong tình trạng lôi thôi, dù sao đi nữa.

“Tôi biết.” Cô trả lời, nghiêng đầu, chớp đôi mắt hủy diệt màu xám tro về phía anh. “Nhưng tôi đang tìm kiếm thức ăn cùng ai đó bầu bạn, và nơi đây có vẻ như là nơi tốt nhất để tìm được cả hai.”

Đây có phải lời sỉ nhục không? Anh không chắc, và đôi mắt cô trông quá ngây thơ, nên anh quyết định làm ngơ và nói. “Tôi chỉ đang trên đường thay trang phục sạch sẽ hơn, và mời cô cùng ăn trưa với tôi.”

“Tô sẽ hạnh phúc khi ở phòng ăn phụ và kết thúc miếng sandwich của tôi ngay đây, nếu anh có ý muốn tham gia cùng tôi.” Eloise nói. “Tôi chắc rằng Bà Smith không phiền làm thêm một miếng sandwich nữa cho anh. Cái này ngon quá.” Cô nhìn xung quanh tìm Chị Bếp. “Bà Smith?”

“Không thành vấn đề, Cô Bridgerton.” Chị Bếp nói, bỏ lại Phillip gần như há hốc mồm nhìn bà. Đây rõ ràng là giọng điệu thân tình nhất mà anh chưa lần nào được nghe thoát ra từ miệng bà ấy.

Eloise xê dịch bản thân khỏi ghế và lấy cái đĩa của cô. “Chúng ta sẽ ăn chứ?” Cô nói với Phillip. “Tôi không có sự chống đối nào với quần áo của anh.”

Trước khi anh nhận ra anh thậm chí đã không đồng ý với kế hoạch của cô, Phillip thấy bản thân mình tự động ở trong phòng ăn phụ, ngồi đối diện cô ở cái bàn tròn nhỏ anh thường dùng hơn cái bàn dài, nơi cô độc một mình trong phòng ăn chính trang trọng. Một cô hầu đã phục vụ trà cho Cô Bridgerton, và sau khi dò hỏi nếu anh cũng cần, Cô Bridgerton đã thành thạo tự chuẩn bị một tách cho anh.

Cảm giác này thật đáng lo. Cô đã khôn khéo dẫn dắt anh để phục vụ cho những mục đích của cô, và bằng cách nào đó có vẻ như không là vấn đề rằng, anh đã có ý định hỏi cô dùng bữa trưa với anh theo cách này. Anh thích nghĩ ít nhất trên danh nghĩa điều khiển nhà anh.

“Tôi đã gặp các con anh ban nãy.” Cô Bridgerton nói, nâng tách trà lên môi.

“Phải, tôi đã ở đó.” Anh trả lời, hài lòng rằng cô đã khởi xướng cuộc trò chuyện. Giờ anh không cần phải làm điều đó.

“Không.” Cô sửa lại. “Sau đó.”

Anh ngước lên trong thắc mắc.

Một cảm giác kinh khủng bắt đầu khuấy đảo và lộn tùng phèo trong bao tử anh. Chờ đợi cô với cái gì? Một bọc những con ếch sống? Một bọc những con ếch chết? Hai đứa con anh đã không tử tế với gia sư của chúng, và anh không tưởng tượng được chúng rộng lượng hơn với khách nữ, người rõ ràng ở đây trong vai trò mẹ kế tương lai.

Anh ho lụ khụ. “Tôi tin là cô sống sót sau cuộc chạm trán?”

“Ồ, vâng.” Cô nói. “Chúng tôi đạt đến một sự thấu hiểu thích hợp.”

“Một sự thấu hiểu?” Anh nhìn cô một cách cảnh giác. “Thích hợp?”

Cô phẩy tay trước câu hỏi của anh khi nhai thức ăn. “Anh không cần lo lắng cho tôi.”

“Tôi có cần lo lắng cho các con tôi?”

Cô ngước lên nhìn anh với một nụ cười bí ẩn. “Tất nhiên không.”

“Rất tốt.” Anh cúi xuống nhìn miếng sandwich đã đặt trước anh, và cắn một phát cực lực. Khi nuốt xuống, anh nhìn thẳng vào mắt cô và nói. “Tôi phải xin lỗi về sự đón chào của tôi vào lúc sáng. Tôi đã không được lịch sự cho lắm.”

Cô gật đầu vương giả. “Và tôi xin lỗi vì đến không báo trước. Như thế thật là vô giáo dục.”

Anh gật đầu lại. “Cô, tuy nhiên, đã xin lỗi về chuyện đó vào sáng nay, trong khi tôi thì không.”

Cô mỉm cười với anh, một nụ cười thành thật, và anh cảm thấy trái tim mình chao đảo. Chúa ơi, khi cô cười như thế, cả gương mặt cô thay đổi. Trong suốt quãng thời gian qua lại thư từ với cô, anh chưa bao giờ mơ cô có thể lấy đi hơi thở nơi anh.

“Cám ơn.” Cô lầm bầm, gò má ửng lên với một gợi ý rõ ràng là phớt hồng. “Anh thật là tử tế.”

Phillip hắng giọng và cựa quậy khó chịu trên ghế. Chuyện gì đang xảy ra với anh, đến nỗi bên cạnh khi cô cau mày giận dỗi anh lại thấy thoải mái hơn lúc cô mỉm cười?

“Được rồi.” Anh nói, ho lên lần nữa để giấu đi vẻ cộc cằn trong giọng. “Giờ chúng ta đang một mình, có lẽ nên thẳng thắn về lý do cô ở đây.”

Eloise đặt miếng sandwich xuống và nhìn anh với vẻ hoàn toàn ngạc nhiên. Rõ ràng, cô đã không mong đợi anh thẳng thắn đến thế. “Anh hứng thú với hôn nhân.” Cô nói.

“Còn cô?” Anh hỏi lại.

“Tôi đang ở đây.” Cô nói một cách đơn giản.

Anh giương mắt nhìn cô ước lượng, đôi mắt anh dò xét đôi mắt cô, cho đến khi cô cảm thấy lúng túng trong chỗ ngồi. “Cô không như những gì tôi mong đợi, Cô Bridgerton.”

“Trong hoàn cảnh này, tôi nghĩ sẽ thích hợp cho anh sử dụng tên thánh của tôi.” Cô lên tiếng. “Và anh cũng không như những gì tôi mong đợi.”

Anh ngồi lại xuống ghế, nhìn cô với một nụ cười mập mờ nhất. “Và cô đã mong chờ điều gì?”

“Anh đã mong chờ điều gì?” Eloise hỏi lại.

Anh trao cho cô cái nhìn nói rằng anh chú ý cô đang lẩn tránh câu anh hỏi, rồi nói, khá thẳng thừng. “Tôi không trông mong cô lại xinh đẹp đến thế.”

Eloise cảm thấy bản thân khẽ chới với ra sau trước lời bình luận bất ngờ đó. Cô đã không trong tình trạng tốt nhất vào sáng nay, và thậm chí nếu cô có thế – thì chà, cô chưa bao giờ được xem là một trong những sắc đẹp của giới thượng lưu. Những phụ nữ nhà Bridgerton thường được nghĩ là quyến rũ, sôi nổi, và duyên dáng. Cô và các chị em cô đều nổi tiếng, và tất cả họ đều nhận được hơn một lời cầu hôn, nhưng đám đàn ông có vẻ như thích họ vì họ thích thế, không phải vì bị đấm một cú chết lặng trước sắc đẹp nơi họ.

“Tôi… ơ…” Cô cảm thấy đỏ mặt, khiến cô xấu hổ, điều ấy làm gò má cô thậm chí ửng đỏ hơn. “Cám ơn.”

Anh gật đầu độ lượng.

“Tôi không hiểu tại sao việc tôi xuất hiện ở đây lại khiến anh ngạc nhiên.” Cô nói, hoàn toàn khó chịu với bản thân vì phản ứng lại quá mạnh với lời tâng bốc nơi anh. Chúa ơi, một người có thể nghĩ cô chưa bao giờ nhận được một lời ca tụng trước kia. Nhưng anh chỉ ngồi đó, giương mắt nhìn cô. Giương mắt, và nhìn chằm chằm, và…

Cô rùng mình.

Và ở đây không hề có tý gió nào. Một người có thể rùng mình vì cảm thấy quá… nóng?

“Chính cô đã viết cô là một gái già.” Anh nói. “Chắc hẳn phải có vài lý do cô vẫn chưa kết hôn.”

“Đó không phải là vì tôi không nhận được lời cầu hôn nào.” Cô cảm giác bị cưỡng bách phải thông tin cho anh.

“Dĩ nhiên là không.” Anh nói, nghiêng đầu về hướng cô như một cử chỉ ca ngợi. “Nhưng tôi không thể ngăn nổi sự tò mò, tại sao một người phụ nữ như cô lại cảm thấy cần thiết cầu viện đến… à… tôi.”

Cô nhìn anh, thật sự nhìn anh lần đầu tiên kể từ khi cô tới. Anh khá đẹp trai theo kiểu bù xù, hơi lếch thếch. Mái tóc sẫm màu trông như cực kỳ cần sự cắt tỉa gọn gàng, và làn da chỉ ra những dấu hiệu rám nắng, cho thấy sự ấn tượng gần đây chúng đã tận hưởng những tia nắng mặt trời nhỏ bé như thế nào. Anh to lớn và cơ bắp, và ngồi vào ghế với vẻ lơ đãng, một vẻ duyên dáng lực lưỡng, cẳng chân duỗi ra theo một cách không thể chấp nhận được trong phòng khách ở London.

Và vẻ mặt anh cho cô biết rằng anh mặc xác những cung cách của anh có hợp lệ hay không. Đó không giống như kiểu dáng điệu ngang ngạnh cô thường thấy ở các cậu chàng trẻ măng của giới. Cô đã gặp nhiều đàn ông loại đó – những người khoái làm những cuộc trò chuyện ngạo mạn, và rồi phá hủy ấn tượng bằng cách bước ra khỏi đường và đảm bảo rằng mọi người biết họ đã táo bạo và gây phẫn nộ như thế nào.

Nhưng với Ngài Phillip điều đó lại khác hẳn. Eloise sẽ cược một khoảng tiền lớn rằng điều đó đơn giản chưa bao giờ xảy ra với anh, rằng anh không quan tâm đến việc ngồi chính xác theo kiểu cách trang trọng, và rõ ràng đảm bảo là mọi người biết anh kệ xác điều ấy.

Việc đó khiến Eloise tự hỏi nếu đó là dấu hiệu của một con người thực sự tự tin, và nếu vậy thì, tại sao anh lại cần cầu viện đến cô? Vì từ những gì cô thấy ở anh, ngoài những kiểu cách cộc lốc sáng nay, anh không có nhiều rắc rối trong việc tìm một người vợ.

“Tôi ở đây,” cô nói, cuối cùng nhớ ra anh đã hỏi cô một câu hỏi, “vì sau khi từ chối vài lời cầu hôn” – cô biết một người tốt sẽ nhún nhường hơn và không chịu nhiều đau đớn đến thế khi nhấn mạnh vào từ ‘vài lời’, nhưng cô chỉ đơn giản không ngăn bản thân lại được – “tôi thấy rằng tôi vẫn khát khao một người chồng. Những lá thư anh có vẻ như ngụ ý anh có thể là một ứng viên thích hợp. Có vẻ như là thiển cận khi không gặp gỡ anh và tìm ra nếu đó đúng là sự thật.”

Anh gật đầu. “Cô rất thực tế.”

“Còn anh thì sao?” Cô hỏi ngược lại. “Anh là người gợi ra chủ đề về hôn nhân. Sao anh không thể đơn giản tìm cho bản thân mình một người phụ nữ giữa bao nhiêu phụ nữ nơi này?”

Trong một thoáng anh không làm gì hơn là chớp mắt, nhìn cô như rõ ràng không thể tin được cô đã không tự mình nhận ra điều ấy. Cuối cùng, anh nói. “Cô đã gặp các con tôi.”

Eloise gần như mắc nghẹn miếng sandwich đã cắn trước đó khi cô bắt đầu nhai. “Anh nói gì cơ?”

“Các con tôi.” Anh nói huỵch toẹt. “Cô đã gặp chúng. Hai đứa, tôi nghĩ vậy. Cô đã nói với tôi thế.”

“Vâng, nhưng cái đó…” Cô cảm thấy mắt mình mở to hơn. “Ồ, không, đừng nói tôi chúng dọa từng người vợ tương lai trong khu vực này bỏ đi?”

Anh phóng ngang tầm mắt qua cô với vẻ dữ tợn. “Hầu hết phụ nữ quanh đây từ chối thậm chí là bước vào vị trí của những người vợ tương lai.”

Cô chế giễu. “Chúng không tệ đến thế.”

“Chúng cần một người mẹ.” Anh tiêu cực nói.

Cô nhướng mày. “Chắc chắn anh có thể tìm được một cách lãng mạn hơn để thuyết phục tôi làm vợ anh.”

Anh thở dài mệt mỏi, lùa tay vào mái tóc rối bù. “Cô Bridgerton.” Anh nói, rồi tự sửa lại. “Eloise. Tôi đang thành thật với cô, bởi vì, thật lòng mà nói, tôi không có năng lượng hay sự kiên nhẫn cho những từ ngữ ngọt ngào hoặc những mẩu chuyện được dựng nên khéo léo. Tôi cần một người vợ. Các con tôi cần một người mẹ. Tôi mời cô đến đây để xem xét nếu cô sẵn lòng đảm nhận vai trò đó, và thật thế, nếu cô và tôi hợp nhau.”

“Cái nào?” Cô thều thào.

Anh nắm chặt hai bàn tay, những khớp ngón tay chà lên tấm khăn trải bàn. Phụ nữ là thế này phải không? Có phải họ nói chuyện về một loại mật mã nào đó? “Cái nào… gì?” Anh hỏi, giọng nhuốm vẻ nôn nóng.

“Anh muốn cái nào?” Cô nói rõ, giọng vẫn nhẹ nhàng. “Một người vợ hay một người mẹ?”

“Cả hai.” Anh lên tiếng. “Tôi nghĩ điều đó là rõ ràng.”

“Anh muốn cái nào hơn?”

Phillip chăm chăm nhìn cô trong một lúc lâu, nhận thức được đây là một câu hỏi quan trọng, hoàn toàn là một tín hiệu có thể kết thúc mối quan hệ lạ thường này của anh. Cuối cùng, anh chỉ nhún vai bất lực với cô và nói. “Tôi xin lỗi, nhưng tôi không biết phải tách chúng ra riêng biệt như thế nào.”

Cô gật đầu, đôi mắt nghiêm túc. “Tôi hiểu.” Cô lầm bầm. “Tôi hy vọng anh đúng.”

Phillip thở hắt ra một hơi dài, anh thậm chí không nhận ra anh đang giữ nó. Chẳng biết bằng cách nào – chỉ có Chúa mới biết – anh đã trả lời sự thật. Hay ít nhất, không xa sự thật là bao.

Eloise khẽ bồn chồn trong chỗ ngồi, rồi ra dấu về phía miếng sandwich đang ăn dở trên đĩa anh. “Chúng ta nên tiếp tục bữa ăn chăng?” Cô gợi ý. “Anh đã ở trong nhà kính suốt buổi sáng. Tôi chắc rằng anh hẳn phải đói chết được.”

Phillip gật đầu và cắn một miếng vào thức ăn của anh, bất giác cảm giác hoàn toàn hài lòng với cuộc sống. Anh vẫn không chắc Cô Bridgerton có đồng ý trở thành Quý bà Crane hay không, nhưng nếu cô ưng thuận…

Chà, anh không nghĩ anh có bất kỳ sự phản đối nào.

Nhưng theo đuổi cô sẽ không dễ dàng như anh đoán trước. Mọi chuyện rõ ràng với anh rằng anh cần cô hơn nhiều cách khác nhau. Anh đã tin cô là một cô gái già tuyệt vọng, hiển nhiên là không phải trường hợp này, dù cô đã quá tuổi. Cô Bridgerton, anh cho là, có một vài lựa chọn trong cuộc sống, mà anh là người duy nhất.

Nhưng dù vậy, hẳn có điều gì đó thúc giục cô rời khỏi nhà và đi suốt quãng đường tới Gloucestershire. Nêu cuộc sống ở London cô hoàn hảo, vậy, tại sao, cô lại bỏ đi?

Nhưng khi anh quan sát cô qua chiếc bàn, quan sát gương mặt cô khẽ chuyển thành một nụ cười, trong anh dưng lên cảm giác – anh cóc quan tâm tại sao cô bỏ đi.

Anh chỉ cần đảm bảo cô sẽ ở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play