… con thường xuyên chẳng bao giờ nói đủ, Mẹ thân yêu,

rằng con biết ơn đến mức nào khi là con gái mẹ.

Hiếm có bậc cha mẹ nào sẽ cho một đứa trẻ quyền lợi và sự thấu hiểu như thế.

Và thậm chí càng hiếm hơn khi ai đó gọi con gái là một người bạn.

Mẹ ơi, con yêu mẹ.

– từ Eloise Bridgerton gửi đến mẹ cô,

khi cô từ chối lời cầu hôn thứ sáu.

Khi Eloise choàng tỉnh từ giấc ngủ, cô ngạc nhiên khi thấy phần tấm ra giường bên cạnh ngăn nắp và thẳng thóm. Phillip cũng mỏi mệt như cô, có lẽ là hơn, vì anh đã cưỡi ngựa suốt cả quãng đường đến nhà Benedict đêm trước, trong cơn gió và mưa.

Sau khi tự sửa sang cho bản thân, cô tìm anh, nhưng anh ở đâu đó chẳng tìm thấy được. Cô tự nói với chính cô đừng lo lắng, rằng họ đã có vài ngày khó khăn, rằng anh có lẽ chỉ cần vài khoảng thời gian cho chính mình, để nghĩ suy.

Chỉ vì cô có khuynh hướng không thích cô quạnh một mình, không có nghĩa là mọi người khác đồng ý với cô.

Cô nghiêm túc tự mỉm cười. Đó là một bài học cô đang cố gắng – một cách không thành công – để học suốt cả đời.

Và vậy nên cô buộc bản thân thôi không tìm anh. Giờ cô đã kết hôn, và đột nhiên cô hiểu những gì mẹ đã quá khó khăn để nói với cô vào đêm tân hôn. Hôn nhân là sự thỏa hiệp, và cô cùng Phillip là những người rất khác nhau. Họ có thể trở nên hoàn hảo cho người còn lại, nhưng đó không có nghĩa họ giống nhau. Cứ như thể cô muốn anh thay đổi vài thứ vì cô, vậy thì, cô cũng sẽ phải làm điều tương tự cho anh.

Cô không thấy anh trong phần còn lại của ngày, không cả khi uống trà vào buổi chiều, không cả khi cô chúc hai đứa sinh đôi ngủ ngon, và không cả ở bữa tối, việc cô bị buộc phải tự mình trải qua, cảm giác đến vô cùng nhỏ bé và lẻ loi tại chiếc bàn màu gụ lớn.

Cô ăn trong im lặng, dù nhận thức được đôi mắt dõi theo của người phục vụ, cả nụ cười cảm thông dành cho cô khi họ mang thức ăn đến.

Eloise cười lại với họ, vì tin lịch sự là việc tất cả thứ này cần, nhưng trong cô đang thở dài cam chịu. Thật là một tình trạng buồn chán khi tên phục vụ (đàn ông, vì Chúa, người thông thường mù tịt với đau đớn của người khác) cảm thấy đáng tiếc cho cô.

Nhưng rồi lần nữa, cô ở đây, chỉ mới một tuần sau hôn nhân và ăn tối một mình. Có ai sẽ không tiếc thương cho cô chứ?

Hơn nữa, sau cùng những người hầu biết, Ngài Phillip đã thịnh nộ ra khỏi cửa để tìm vợ về, người đã đoán chừng là bay đến nhà anh trai sau một sự tranh cãi ầm ĩ kinh khủng.

Theo cách đó, Eloise thở dài nghĩ, có vẻ chẳng ngạc nhiên đến thế khi Phillip đã nghĩ có thể cô bỏ anh.

Cô dùng bữa một cách qua loa, không muốn kéo dài bữa ăn lâu hơn cần thiết nữa, và khi phải bắt buộc kết thúc hai muỗng pudding, cô đứng lên, hoàn toàn có ý định tự đến giường ngủ, nơi mà, cô cho là, cô sẽ trải qua như cả ngày nay – một mình.

Nhưng khi bước vài đại sảnh, cô thấy chính mình bồn chồn, chưa sẵn sàng để về phòng. Và vậy nên cô bắt đầu bước đi, có chút bâng quơ, xuyên qua căn nhà. Đây là một đêm lạnh cho tháng Năm muộn, và cô mừng rằng có mang khăn choàng. Eloise đã trải qua thời gian trong nhiều căn nhà lớn ở nông thôn, nơi tất cả lò sưởi đều được đốt vào mỗi đêm, để lại căn nhà trong ngọn lửa của ánh sáng và ấm áp, nhưng Romney Hall, trong khi kín gió và thoải mái, không giữ ảo tưởng của sự ta đây, và vậy nên phần lớn các phòng được đóng vào đêm, nơi lò sưởi chỉ được thắp khi cần thiết.

Và chết tiệt thật, lạnh quá.

Cô kéo khăn choàng lại gần hơn quanh vai khi bước tới, khá thích thú tìm đường với chỉ ánh sáng mờ của trăng dẫn đường. Nhưng rồi, khi đến gần phòng tranh chân dung, cô thấy ánh sáng không thể nhầm được của một ngọn đèn lồng.

Ai đấy đang ở đó, và cô biết, thậm chí trước cả khi bước thêm một bước khác, đó là Phillip.

Cô lặng lẽ lại gần, vui vì đã mang đôi dép lê đế mềm, và ngó qua cánh cửa.

Cảnh tượng gần như làm tan nát trái tim cô.

Phillip đang đứng đó, không nhúc nhích, trước bức chân dung của Marina. Anh chẳng di chuyển, thỉnh thoảng chớp mắt. Anh chỉ đứng đó, nhìn vào chị ấy, nhìn người vợ đã chết của anh, với biểu cảm trên gương mặt quá đỗi trống trải và buồn phiền đến mức Eloise gần như hổn hển.

Có phải anh đã nói dối cô khi bảo đã không yêu Marina? Khi anh nói anh đã không cảm thấy đam mê?

Và có quan trọng không? Marina đã chết. Không như thể chị ấy là một người cạnh tranh thực sự cho tình cảm từ Phillip. Và nếu chị ấy có là thế, thì có vấn đề gì chứ? Bởi anh không yêu Eloise, và cô cũng không–

Hoặc giả có lẽ, cô nhận ra, khi một trong những chớp sáng đó đánh bật đến từng hơi thở ra khỏi phổi cô, cô yêu anh.

Thật khó để tưởng tượng khi nào nó xảy ra, hay thậm chí nó đã xảy ra như thế nào, nhưng cảm giác cô có với anh, thứ cảm giác yêu mến và quý trọng này, đã phát triển thành thứ gì đó sâu đậm hơn.

Và chao ôi, cô muốn anh cũng cảm giác tương tự biết bao nhiêu.

Anh cần cô. Đó là điều cô khá chắc chắn. Anh cần cô có thể nhiều hơn cô cần anh, nhưng không phải điều đó. Dù vậy, cô yêu thích khi được cần đến, khi được ước muốn, khi trở thành không thể thiếu được, nhưng cảm xúc ở cô còn hơn cả thế.

Cô yêu cái cách anh cười, nụ cười hơi xếch, có chút trẻ con, và với chút âm điệu du dương ngạc nhiên, cứ như anh không thể tin được hạnh phúc của chính mình.

Cô yêu cái cách anh nhìn cô, như thể cô là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới, khi cô biết, khá hiển nhiên, rằng cô không phải thế.

Cô yêu cái cách anh thực sự lắng nghe những gì cô nói, và cái cách anh không để cô dọa nạt anh. Thậm chí cô yêu cả cái cách anh bảo với cô rằng cô nói quá nhiều, vì anh luôn cười khi nói thế, và bởi, tất nhiên, đó là sự thật.

Và cô yêu cái cách anh vẫn lắng nghe cô, ngay cả sau khi anh bảo với cô rằng cô nói nhiều quá.

Cô yêu cái cách anh yêu các con anh.

Cô yêu danh xưng anh, yêu sự chân thành ở anh, và yêu tính hài hước kín đáo ở anh.

Và cô yêu cách cô vừa hợp vào đời anh, và cách anh vừa hợp vào đời cô.

Thật là dễ chịu. Thật là đúng đắn.

Và cảm giác này, cuối cùng cô nhận ra, là nơi cô thuộc về.

Nhưng anh đang đứng đó, chăm chăm vào bức chân dung của người vợ đã chết, và từ cái cách anh quá tĩnh lặng và bất động kia… chỉ có Chúa mới biết anh đã đứng đó bao lâu. Và nếu anh vẫn còn yêu chị ấy…

Cô nghẹn lại vì một cơn sóng tội lỗi. Cô là ai mà lại đi cảm thấy thứ gì khác ngoài buồn bã cho Marina? Chị ấy đã chết khi còn quá trẻ, chẳng ai mong muốn. Và chị ấy mất những gì Eloise nghĩ rằng Chúa ban cho mỗi người mẹ – quan sát các con chị trưởng thành.

Cảm giác ghen tị với một người đã chết như thế này thật quá đáng.

Vậy mà…

Vậy mà Eloise hẳn không phải là một người tốt như cô nên thế, vì cô không thể quan sát cảnh tượng này, không thể quan sát cảnh Phillip lom lom vào bức chân dung người vợ đầu tiên của anh mà sự đố kỵ lại không siết lấy con tim cô. Cô đơn giản nhận ra cô yêu người đàn ông này, và sẽ như thế, đến từng ngày còn lại của chuỗi ngày cô có. Cô cần anh, chứ không phải là một người phụ nữ đã chết.

Không, cô mạnh mẽ nghĩ. Anh không còn yêu Marina. Có thể anh chưa bao giờ yêu Marina. Anh đã nói vào buổi sáng trước rằng anh đã không với một người phụ nữ nào trong tám năm.

Tám năm?

Cuối cùng, nó cũng thấm vào cô.

Chúa ơi.

Cô đã dành cả hai ngày trước trong một cơn cảm xúc mãnh liệt đến mức đã không thực sự ngừng lại, và nghĩ – thực sự nghĩ – về những gì anh nói.

Tám năm.

Đó không phải là những gì cô sẽ trông đợi. Không khi từ một người như Phillip, rõ ràng tận hưởng – không, rõ ràng cần – mặt thể chất của tình yêu hôn nhân.

Marina đã chỉ mới chết được mười lăm tháng. Nếu Phillip đã không với một người phụ nữ trong tám năm, điều đó có nghĩa họ đã không sẻ chia phòng ngủ kể từ khi hai đứa sinh đôi được hình thành.

Không…

Eloise nhẩm tính. Không, sẽ phải sau khi hai đứa sinh đôi được sinh ra. Sau đó một chút.

Tất nhiên, Phillip có thể tính toán sai, hoặc có lẽ, phóng đại quá mức, nhưng bằng cách nào đó, Eloise không nghĩ thế. Cô nghĩ anh biết chính xác khi nào là lần cuối cùng anh và Marina ngủ chung, và cô sợ, đặc biệt giờ đây cô đã xác định được ngày tháng, rằng đó thật sự là một dịp rất lâu.

Nhưng anh đã không phụ bạc chị. Anh đã vẫn chung thủy với một người phụ nữ mà chiếc giường chị trở thành nơi bị cấm với anh. Eloise không ngạc nhiên, dựa vào lòng tôn trọng và phẩm cách bẩm sinh ở anh, nhưng cô nghĩ cô sẽ không đánh giá thấp anh nếu anh có đã tìm kiếm sự an ủi từ nơi nào đó khác.

Và sự thật anh đã không làm thế–

Điều ấy càng khiến cô yêu anh nhiều hơn.

Nhưng nếu khoảng thời gian anh có với Marina đã quá khó khăn và xáo trộn đến thế, thì tại sao anh lại đứng đây tối nay? Tại sao anh lại chăm chăm nhìn vào bức chân dung của chị, đứng đó tựa hồ như anh không thể di chuyển khỏi? Chăm chú vào chị tựa hồ như anh đang bào chữa, van xin vì một thứ gì đó.

Van xin ân huệ của một người phụ nữ đã chết.

Eloise không thể chịu được lâu hơn. Cô bước tới trước và hắng giọng.

Phillip khiến cô ngạc nhiên bằng cách quay lại ngay lập tức; cô đã nghĩ anh sẽ hoàn toàn lạc trong thế giới của riêng anh, răng anh sẽ chẳng nghe thấy cô đâu. Anh không nói gì, không cả tên cô, nhưng rồi.

Anh giơ tay ra.

Cô bước tới và nắm lấy tay anh, không biết phải làm gì khác nữa, ngay cả không biết – dường như mới thật lạ lùng – phải nói gì. Vậy nên cô chỉ đứng đó cạnh anh, và nhìn vào bức chân dung của Marina.

“Anh có yêu chị ấy không?” Cô hỏi, dù đã hỏi anh trước đó.

“Không.” Anh nói, và cô nhận ra một phần nhỏ trong cô hẳn phải vô cùng lo lắng, vì cảm giác nhẹ nhõm cô cảm thấy trước lời phủ nhận của anh là ngạc nhiên trước sự khẳng định mạnh mẽ đó.

“Anh có nhớ chị ấy không?”

Giọng anh mềm hơn, nhưng chắc chắn. “Không.”

“Anh có ghét chị ấy không?” Cô thì thầm.

Anh lắc đầu, và khi lên tiếng, giọng anh nghe quá mức buồn bã. “Không.”

Cô không biết phải hỏi gì nữa, không chắc cô nên hỏi những gì, nên cô chỉ đợi, hy vọng anh sẽ nói.

Và sau một khoảng thời gian rất rất dài, anh lên tiếng.

“Cô ấy sầu muộn.” Anh nói. “Lúc nào cũng luôn sầu muộn.”

Eloise ngước nhìn anh, nhưng anh không nhìn lại. Đôi mắt anh ở trên bức chân dung của Marina, như thể anh phải nhìn chị trong lúc nói về chị. Như thể anh nợ chị điều đó.

“Cô ấy luôn ủ rũ,” anh tiếp tục, “luôn có hơi quá tĩnh lặng, nếu việc ấy có bất kỳ ý nghĩa nào, nhưng nó càng tệ hơn sau khi hai đứa sinh đôi được sinh ra. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra. Bà đỡ nói, với phụ nữ là bình thường khi khóc lóc sau khi sinh, nhưng anh không nên lo lắng, rằng nó sẽ thôi không thế nữa trong vài tuần.”

“Nhưng không như thế.” Eloise nhỏ nhẹ nói.

Anh lắc đầu, rồi vội vàng chà một lọn tóc sang một bên khi nó phủ xuống lông mày anh. “Chỉ tệ hơn. Anh không biết giải thích thế nào. Nó gần như thể…” Anh nhún vai bất lực khi tìm kiếm từ ngữ, và khi nói tiếp, anh thì thào. “Nó gần như thể cô ấy đã biết mất – Cô ấy hiếm khi rời khỏi giường… Anh không bao giờ thấy cô ấy cười. Cô ấy khóc rất nhiều. Rất nhiều.”

Những câu nói lộ ra, không gấp gáp, nhưng từng câu kế tiếp nhau, cứ như mỗi mảnh thông tin được mang đến từ dòng ký ức anh chậm rãi. Eloise không nói bất cứ gì, không cảm thấy phải ngắt ngang anh, hay thử cố để xen những cảm xúc vào một việc cô chẳng biết.

Và rồi, cuối cùng, anh quay khỏi Marina và nhìn vào Eloise, đối diện trực tiếp với cô.

“Anh đã thử mọi thứ để làm cô ấy hạnh phúc. Mọi thứ trong khả năng anh. Mọi thứ mà anh biết. Nhưng không đủ.”

Eloise mở miệng, tạo ra một âm thanh nhỏ, sự bắt đầu của một lời thầm thì có nghĩa quả quyết với anh rằng anh đã làm tốt nhất, nhưng anh cắt ngang cô.

“Em có hiểu không, Eloise?” Anh hỏi, giọng trở nên lớn hơn, vội vã hơn. “Không đủ.”

“Đó không phải lỗi anh.” Cô dịu dàng nói, bởi dù cô đã không biết Marina lúc chị ấy trưởng thành, cô biết Phillip, và cô biết đó phải là sự thật.

“Cuối cùng anh đơn giản là bỏ cuộc.” Anh nói, thẳng thừng. “Anh thôi cố gắng giúp cô ấy. Anh quá mệt mỏi và phát ốm lên được việc đập đầu vào tường khi cô ấy lo âu. Và tất cả những gì anh cố làm là bảo vệ bọn trẻ, và giữ chúng tránh xa khi cô ấy trong một tâm trạng ủ ê. Vì chúng rất yêu mẹ.” Anh nhìn cô khẩn khoản, có lẽ là mong sự thấu hiểu, có lẽ là mong thứ gì khác nữa mà Eloise không hiểu. “Cô ấy là mẹ chúng.”

“Em biết.” Cô khẽ khàng nói.

“Cô ấy là mẹ chúng, và cô ấy không… cô ấy không thể…”

“Nhưng anh đã ở đó.” Eloise tha thiết nói. “Anh đã ở đó.”

Anh cười khản đặc. “Phải, và làm được cái cóc khô gì cho chúng. Sinh ra với một người trong bậc cha mẹ rất tồi là một lẽ, nhưng đến cả hai cũng vậy? Anh chưa bao giờ ước điều đó xảy đến với con anh, vậy mà… chúng ta ở đây.”

“Anh không phải là một người cha không tốt.” Eloise nói, không thể không giữ vẻ quở trách trong giọng.

Anh chỉ nhún vai và quay lại bức chân dung, rõ ràng không thể nghĩ về lời nói của cô.

“Em có biết nó tổn thương đến mức nào không?” Anh thều thào. “Em có biết bất cứ gì không?”

Cô lắc đầu, dù anh đã quay đi.

“Để cố gắng rất nhiều, chết tiệt là rất nhiều, và không bao giờ khành công? Khốn nạn–” Anh phá ra cười, một thứ âm thanh ngắn, chua xót và đầy ghê tởm bản thân. “Khốn nạn,” anh nói lần nữa, “anh thậm chí không thích cô ấy, và nó lại đau đớn nhiều đến nhường ấy.”

“Anh không thích chị?” Eloise hỏi, sự ngạc nhiên đâm vào từ ngữ của cô trong một biểu lộ khác hẳn.

Môi anh cong lên châm biếm. “Em có thể thích ai đó em thậm chí không biết không?” Anh quay lại phía cô. “Em không biết cô ấy đâu, Eloise. Anh đã cưới cô ấy đến những tám năm, và anh chưa bao giờ biết cô ấy.”

“Có thể chị ấy không để anh biết chị.”

“Có thể anh lẽ ra nên cố gắng nhiều hơn.”

“Có thể,” Eloise nói, truyền cho giọng mình tất cả sự chắc chắn và thuyết phục cô có thể, “anh không thể làm gì hơn. Vài người được sinh ra với sự u sầu, Phillip à. Em không biết tại sao, và em nghĩ là cũng chẳng ai biết, nhưng đó đơn giản là cách họ như thế.”

Anh nhìn cô đầy nhạo báng, đôi mắt sẫm màu hoàn toàn gạt bỏ ý tưởng của cô, và vậy nên cô nhảy vào với, “Đừng quên em cũng biết chị ấy. Khi còn là một đứa trẻ, lâu hơn cả trước khi anh thậm chí biết chị ấy tồn tại.

Thế là biểu cảm ở Phillip thay đổi, và cái nhìn trân trân của anh trên gương mặt cô trở nên quá mãnh liệt đến mức cô gần như lúng túng dưới sức ép đó.

“Em không bao giờ nghe tiếng cười chị ấy.” Eloise nói một cách nhỏ nhẹ. “Không dù chỉ một lần. Em cố gắng nhớ chị từ khi gặp anh, cố gắng nhớ lại tại sao những hồi ức nơi em về chị luôn luôn dường như quá lạ lùng và kỳ quái, và em nghĩ chính là điều đó. Chị không bao giờ cười. Ai lại có thể nghe về một đứa trẻ chẳng bao giờ cười chứ?”

Phillip im lặng trong một thoáng, rồi anh nói. “Anh nghĩ anh cũng chưa từng nghe tiếng cô ấy cười. Có đôi lúc cô ấy sẽ mỉm cười, thường là khi bọn trẻ đến gặp, nhưng không bao giờ cười thành tiếng.”

Eloise gật đầu. Và rồi cô nói. “Phillip à, em không phải Marina.”

“Anh biết.” Anh nói. “Tin anh đi, anh biết. Đó là lý do tại sao anh cưới em, em biết đó.”

Đó không như những gì cô muốn nghe, nhưng cô kiềm chế sự thất vọng và để anh nói tiếp.

Những nếp nhăn trên trán anh hằn sâu hơn, và anh chà mạnh vào chúng. Anh trông bị đè nặng quá đỗi, mệt mỏi quá mức về những trách nhiệm của mình. “Anh chỉ muốn ai đó sẽ không trở nên buồn bã.” Anh nói. “Ai đó sẽ sẵn sàng giúp bọn trẻ, ai đó sẽ không–”

Anh tự ngừng lại, quay đi.

“Ai đó sẽ không cái gì?” Cô hỏi gấp gáp, nhận thức rằng điều này quan trọng.

Cho đến một lúc lâu nhất, cô nghĩ anh sẽ không trả lời, nhưng rồi, chỉ khi cô đã định bỏ cuộc, anh nói. “Cô ấy chết vì bệnh cúm. Em biết mà, phải không?”

“Vâng.” Cô nói, vì anh quay lưng lại về phía cô và sẽ không thấy cô gật đầu.

“Cô ấy chết vì bệnh cúm.” Anh lặp lại. “Đó là những gì bọn anh nói với mọi người–”

Eloise bỗng nhiên cảm thấy vô cùng phát ốm, vì cô biết, hoàn toàn biết anh đang định nói gì.

“À, đó là sự thật.” Anh cay đắng nói, làm cô ngạc nhiên trước từ ngữ của anh. Cô đã rất chắc chắn anh sắp nói rằng họ đã nói dối suốt khoảng thời gian.

“Đó là sự thật.” Anh nói lần nữa. “Nhưng không phải hoàn toàn sự thật. Cô ấy chết vì bệnh cúm, nhưng bọn anh không bao giờ nói với bất kỳ ai tại sao cô ấy ốm.”

“Mặt hồ.” Eloise thì thầm, lời nói tự ý buột ra. Cô đã không nhận thấy cô đang nghĩ tới chúng mãi đến khi nói đến.

Anh gật đầu một cách dứt khoát. “Cô ấy không ngã vì tai nạn.”

Tay cô đưa lên che miệng. Không ngạc nhiên sao anh lại lo lắng đến thế khi cô dẫn bọn trẻ đến hồ. Cô cảm thấy kinh khủng. Tất nhiên cô đã không biết, không thể nào biết, nhưng dù vậy…

“Anh tìm được cô ấy vừa kịp lúc. Chỉ vừa kịp lúc để cứu cô khỏi chết đuối, thế đó. Không đủ thời gian cứu cô khỏi cơn viêm phổi ba ngày sau.” Anh nghẹn lên lại tiếng cười đắng ghét. “Thậm chí cả món trà vỏ liễu nổi tiếng cũng không thể làm gì cho cô ấy.”

“Em rất tiếc.” Eloise thầm thì, và cô rất tiếc, dù cái chết của Marina, trong nhiều cách, đã tạo ra hạnh phúc cho cô.

“Em không hiểu đâu.” Anh nói, không nhìn cô. “Em không thể nào hiểu được.”

“Em chưa bao giờ biết ai đó bỏ đi mạng sống của chính họ.” Cô nói thận trọng, không chắc đấy có phải là những từ ngữ một người có ý nói trong tình huống này hay không.

“Ý anh không phải thế.” Anh nói, thật sự, gần như cáu kỉnh. “Em không biết như thế nào khi cảm thấy bị mắc kẹt, dính chặt, vô vọng. Để cố gắng hết sức và chẳng bao giờ, không bao giờ” – rồi anh quay sang cô, đôi mắt tóe lửa – “phá vỡ được. Anh đã cố. Anh đã cố vào mỗi ngày. Anh đã cố vì anh và đã cố vì Marina, và phần lớn tất cả vì Oliver và Amanda. Anh làm mọi thứ anh biết, mọi thứ mọi người nói anh làm, và không thứ gì, không một thứ gì có kết quả. Anh đã cố, và cô ấy khóc, và rồi anh cố lần nữa lần nữa và lần nữa, và tất cả những gì cô ấy luôn làm là chôn vùi chính mình sâu hơn vào trong chiếc giường chết dẫm, và kéo những vỏ bọc lên che quá đầu. Cô ấy sống trong bóng tối với những tấm màn cửa kéo xuống, và ánh sáng tối đi, và rồi cô chọn một ngày nắng chết tiệt để đi ra ngoài và tự sát.”

Đôi mắt Eloise mở lớn.

“Một ngày nắng.” Anh nói. “Bọn anh đã có một tháng chết tiệt của bầu trời mây mù, và rồi cuối cùng mặt trời lộ ra, và cô ấy phải tự sát.” Anh bật cười, nhưng thứ âm thanh cụt lủn và đắng cay. “Sau tất cả mọi thứ đã làm, cô ấy phải ra ngoài và hủy hoại những ngày nắng với anh.”

“Phillip.” Eloise nói, đặt tay cô trên tay anh.

Nhưng anh chỉ giũ tay cô ra. “Và nếu đó đó chưa đủ, cô ấy thậm chí không thể tự sát đầy chính đáng. Chà, không,” anh cay nghiệt nói, “anh cho là đó là lỗi anh. Cô ấy sẽ tốt hơn và chết nếu anh đã không đi theo và buộc cô phải tra tấn bọn anh thêm đầy ba ngày nữa, tự hỏi rằng cô có thể sống hay chết.” Anh khoanh tay và khịt mũi kinh tởm. “Nhưng tất nhiên cô ấy chết. Anh không biết tại sao bọn anh thậm chí giữ hy vọng đó. Cô ấy không hề chiến đấu với nó, không dùng ngay cả đến một gam năng lượng để chiến đấu với căn bệnh. Cô chỉ nằm đó và để nó gây ra tổn thất, và anh đã tiếp tục đợi chờ cô ấy mỉm cười, cứ như cuối cùng cô được hạnh phúc vì giờ đây đã thành công trong một thứ muốn làm.”

“Ôi, Chúa ơi.” Eloise thầm thì, phát ốm bởi tưởng tượng. “Chị ấy có không?”

Anh lắc đầu. “Không. Cô ấy không còn đủ sức lực cho việc đó. Cô ấy chỉ chết với cùng một biểu cảm trên gương mặt luôn như trước giờ. Trống rỗng.”

“Em rất tiếc.” Eloise nói, dù cô biết những lời cô sẽ chẳng bao giờ là đủ. “Lẽ ra không một ai nên trải qua chuyện như thế này.”

Anh chú tâm nhìn cô đến cả một lúc lâu, đôi mắt anh nghiên cứu đôi mắt cô, tìm kiếm thứ gì đó, tìm kiếm một câu trả lời cô không chắc cô có. Rồi anh cộc lốc quay đi và bước về phía cửa sổ, đăm đăm nhìn ra bầu trời đêm tối đen như mực. “Anh đã rất cô gắng,” anh nói, giọng lặng lẽ với sự cam chịu và hối tiếc, “vậy mà, mỗi ngày anh ước anh đã cưới một người nào đó khác.”

Anh hích đầu đến trước, cho đến khi trán anh tì vào tấm kính. “Bất kỳ ai khác.”

Anh im lặng trong rất lâu. Quá lâu, theo ước tính của Elosie, và vậy nên cô bước tới trước, thì thầm tên anh, chỉ để nghe anh trả lời. Chỉ để biết rằng anh vẫn ổn.

“Hôm qua,” anh nói, giọng cộc lốc, “em nói chúng ta có một vấn đề–”

“Không.” Cô cắt ngang, nhanh nhất cô có thể. “Em không có ý–”

“Em nói chúng ta có một vấn đề.” Anh lặp lại, giọng quá thấp và mạnh mẽ mà cô nghĩ anh sẽ chẳng nghe thêm một sự xen ngang ngang nếu cô thử. “Nhưng cho đến khi em trải qua cuộc sống mà anh chịu đựng,” anh nói tiếp, “cho đến khi em bị mắc kẹt trong một cuộc hôn nhân không thể sửa chữa, với một người bạn đời tuyệt vọng, mãi cho đến khi em ngủ trên giường trong cả nhiều năm, ước ao không gì hơn ngoài cái chạm khẽ từ một con người nào khác…”

Anh quay lại, bước về phía cô, đôi mắt bừng lên ngọn lửa khiến cô cảm thấy bị hạ thấp. “Cho đến khi nào em sống qua tất cả những thứ ấy,” anh nói, “đừng bao giờ phàn nào về những gì chúng ta có. Vì với anh… với anh…” Từ ngữ anh đứt quãng, nhưng anh chỉ hơi dừng lại trước khi tiếp tục. “Chuyện này – chúng ta – là thiên đường. Và anh không thể chịu được khi nghe em nói bất kỳ gì khác.”

“Ôi, Phillip.” Cô nói, và rồi cô làm thứ duy nhất cô biết làm. Cô thu ngắn khoảng cách giữa họ, rồi vòng tay xung quanh anh, giữ chặt lấy tất cả cho thỏa lòng mong mỏi. “Em rất xin lỗi.” Cô thều thào, những giọt nước mắt thấm đẫm áo sơ mi anh. “Em vô cùng xin lỗi.”

“Anh không muốn thất bại lần nữa.” Anh nghẹn lời, vùi mặt vào chỗ hõm nơi cổ cô. “Anh không thể – anh đã không thể–”

“Anh sẽ không thế đâu.” Cô thề. “Chúng ta sẽ không thế.”

“Em phải được hạnh phúc.” Anh nói, từ ngữ nghe như thể chúng xé toạc ra từ cổ họng. “Em phải thế. Làm ơn nói rằng–”

“Em hạnh phúc.” Cô bảo đảm với anh. “Em hạnh phúc. Em hứa với anh.”

Anh kéo người ra và giữ lấy gương mặt cô trong hai tay, buộc cô nhìn sâu vào mắt anh. Tưởng như anh đang nghiên cứu điều gì đó trong vẻ mặt cô, tuyệt vọng tìm kiếm sự xác nhận, hay có lẽ là lời tha thứ, hay có lẽ chỉ là một lời hứa giản đơn.

“Em đang hạnh phúc.” Cô thì thầm, bao phủ hai tay anh bằng tay cô. “Nhiều hơn em có thể từng mơ. Và em tự hào trở thành vợ anh.”

Gương mặt anh dường như siết chặt, và môi dưới bắt đầu run lên. Eloise ngưng thở. Cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông khóc, chưa bao giờ thực sự nghĩ điều ấy có thể, nhưng rồi một giọt nước mắt nhẹ lăn xuống má anh, đọng lại chỗ trũng ở khóe môi anh, cho đến khi cô với tới và lau đi.

“Anh yêu em.” Anh nói, mắc nghẹn từ ngữ. “Anh thậm chí không quan tâm nếu em không cảm thấy giống thế. Anh yêu em… và…”

“Ôi, Phillip.” Cô thầm thì, với tới và chạm vào những giọt nước mắt trên khuôn mặt anh. “Em cũng yêu anh.”

Môi anh di chuyển như cố tạo thành từ ngữ, và rồi anh bỏ cuộc, và anh với tới cô, ép cô vào anh với một sức mạnh và sự dữ dội khiến cô thấy mình nhỏ bé. Anh chôn mặt vào cổ cô, thầm thì tên cô lần nữa lần nữa và lần nữa, rồi từ ngữ nơi anh trở thành những nụ hôn, và anh di chuyển lên làn da cô cho đến khi tìm thấy môi cô.

Họ đã đứng đó bao lâu, hôn nhau như thể thế giới kết thúc vào đêm tối rất muộn, Eloise sẽ chẳng bao giờ biết. Rồi anh cuốn cô vào vòng tay, bế cô ra khỏi phòng tranh chân dung để lên những bậc thang, và trước khi cô biết điều đó, cô đã trên giường với anh ở phía trên.

Và đôi môi anh đã không bao giờ rời khỏi môi cô.

“Anh cần em.” Anh khàn giọng nói, kéo váy cô ra khỏi bằng những ngón tay run rẩy. “Anh cần em như cần thở. Anh cần em như cần thức ăn, nước uống.”

Cô thử nói cô cũng cần anh, nhưng cô không thể, không thể khi môi anh đã gần xung quanh đầu ngực cô, không phải khi anh mút lấy theo cái cách khiến cô cảm thấy hụt hơi, một hơi nóng ấm áp, chầm chập quấn lầy và dần lớn lên, lấy đi mọi thứ ở cô cho đến khi cô không thể làm gì hơn ngoài đem lại cho người đàn ông này, chồng cô, và trao chính cô cho anh với mọi thứ mà cô có.

Anh nâng mình dậy, chỉ đủ lâu để giật mạnh quần áo của chính anh ra, và rồi anh tham gia lại cùng cô, lần này là nằm cạnh bên. Anh kéo cô vào anh cho đến khi họ chạm nhau, và rồi anh vuốt tóc cô, nhẹ nhàng, dịu dàng, và tay còn lại ở anh mở rộng trên tấm lưng nhỏ nơi cô.

“Anh yêu em.” Anh thì thầm. “Anh không muốn gì hơn là chộp lấy em và–” Anh nuốt khan. “Em không biết anh muốn em ngay bây giờ đến mức nào đâu.”

Môi cô cong lại. “Em nghĩ em có vài ý tưởng.”

Câu nói khiến anh cười. “Cơ thể anh đang chết. Anh cảm thấy chẳng khác gì hơn thế, vậy mà…” Anh chồm tới gần hơn và chà môi anh vào môi cô. “Anh phải dừng lại. Anh phải nói với em.”

Cô không thể nói, không thể cả thở. Và cảm giác những giọt nước mắt vỡ ra, nóng ẩm trong mắt cho đến khi chúng tràn xuống, chảy qua tay anh.

“Đừng khóc.” Anh thì thầm.

“Em không thể cầm lòng được.” Cô nói, giọng run lên. “Em yêu anh vô cùng. Em không nghĩ – em đã luôn luôn hy vọng, nhưng em đoán chưa bao giờ thực sự nghĩ–”

“Anh cũng chưa bao giờ nghĩ.” Anh nói, và cả hai đều biết họ đang nghĩ gì–

Chưa bao giờ nghĩ chuyện này sẽ xảy ra.

“Anh quá may mắn.” Anh nói, và hai tay anh di chuyển, trượt xuống xương sườn cô, qua bụng cô, và rồi vòng xung quanh ra sau cô. “Anh nghĩ anh đã đợi trọn cuộc đời vì em.”

“Em biết em đã đợi anh.” Eloise nói.

Anh siết chặt và kéo cô vào anh, gần như làm cô nổ tung với sự chạm vào ấy. “Anh sẽ không thể chậm được.” Anh nói, giọng run run. “Anh nghĩ giờ đây đơn giản anh dùng hết năng lượng định dùng.”

“Đừng chậm lại.” Cô nói, trượt qua trên lưng và kéo anh trên cô. Cô dang chân, mở ra cho đến khi anh đặt vào giữa, vật cương cứng anh đặt ngay lối vào của cô. Hai tay cô tìm thấy mái tóc anh và thọc tay vào, ấn đầu anh xuống cho đến khi môi anh ngay trên môi cô. “Em không muốn nó chậm.” Cô nói.

Và rồi, trong một cử chỉ duy nhất lỏng lẻo, quá nhanh đến mức tống sạch hơi thở cô đi, anh đã ở trong cô, ấn vào đủ đầy, đánh vào dạ dày cô với một lực đủ làm choáng váng một lời ngạc nhiên nhỏ “Ồ!” từ môi cô.

Anh cười ranh mãnh. “Em nói em muốn nhanh.”

Cô đáp trả bằng cách vòng hai chân xung quanh anh, khóa anh vào cô. Cô nghiêng hông, khiến anh kéo vào sâu hơn, và cười lại. “Anh không làm gì hết.” Cô nói với anh.

Và rồi anh làm.

Tất cả từ ngữ lạc mất khi họ di chuyển. Họ không duyên dáng, và họ không di chuyển ngay lập tức. Cơ thể họ không trong giai điệu, và những thanh âm họ tạo ra chẳng nghe như âm nhạc hay đáng yêu.

Họ chỉ di chuyển, với nhu cầu và ngọn lửa và với tất cả buông thả, với tới lẫn nhau, với tới đỉnh cao. Sự chờ đợi không quá lâu. Eloise cố để làm chậm, cố để chịu đựng, nhưng chẳng có cách nào. Với từng cú đâm, Phillip thả lỏng ngọn lửa trong cô mà không thể chối từ. Và rồi cuối cùng, khi cô không thể kiếm chế chính cô lâu hơn nữa, Eloise thét lên và cong người bên dưới anh, nâng cả hai lên khỏi giường với toàn lực cô có. Cơ thể cô run rẩy và sốc, và cô hổn hển để thở, và tất cả những gì cô có thể làm là bấu vào lưng anh, những ngón tay chắc chắn để lại những vết thâm trên da khi giữ lấy anh.

Và rồi, trước khi cô có thể thậm chí rơi ngược lại xuống trái đất, Phillip hét lớn, và anh đóng sầm tới trước hết lần này đến lần khác, làm rỗng chính anh trong cô cho đến khi sụp đổ, toàn bộ sức nặng anh ghim chặt cô vào tấm nệm.

Nhưng cô không bận tâm. Cô yêu cảm giác anh trên cô, yêu sức nặng, yêu mùi và vị ngọt ngào trên da anh.

Cô yêu anh.

Giản đơn vậy đó.

Cô yêu anh, và anh yêu cô, và nếu còn có gì hơn nữa, còn có gì khác nữa trong thế giới cô, nó đơn giản chẳng là vấn đề. Không phải ngay đây, không phải ngay bây giờ.

“Anh yêu em.” Anh thì thầm, cuối cùng lăn ra khỏi và để phổi cô lắp đầy không khí. Anh yêu em. Đó là tất cả những gì cô cần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play