Edit+Beta: Lã Thiên Di

[1] Kompeito: Nếu ai mất loại kẹo như thế nào thì hãy click vào^^

“Chúng ta đây là đang đi đâu? Cơm trưa còn chưa có ăn, ta đói bụng rồi!” Kính Hinh chặc lưỡi, sờ bụng chính mình đã bắt đầu phát ra âm thanh.

“Điểm tâm ta cũng chưa ăn no.”

“Sắp đến rồi.”

Rihyon sủng nịch dùng ngón tay điểm một chút trên trán của Kính Hinh.

“Đợi khi đến nơi, ta sẽ thưởng cho nàng.”

“Thưởng cho?”

Kính Hinh lười biếng ngồi ở trên bậc thềm nhìn Rihyon.

“Ta không đi, ta đối với phong cảnh này không có hứng thú. Hơn nữa ta thật sự không có thể lực, bụng ta trống trơn a. Vẫn là do khi nãy vừa mới sử dụng năng lực xong.”

Nói đến sử dụng năng lực, Kính Hinh nhịn không được ngẩng đầu nhìn Rihyon liếc mắt một cái. Mới vừa rồi ở Thành Trấn Lí nàng cứu một lão nhân bị đau ốm cùng một đứa trẻ bị mắc bệnh nan y. Khi nàng chữa trị, bọn họ thật sự không nhìn thấy nàng. Năng lực che giấu của hắn chẳng khác gì với thuật ẩn thân của ninja. Những người được nàng chữa trị đều cho rằng đây là do thần linh ban phước.

“Điểm tâm ăn không no sao? Thành chủ đại nhân ngược đãi nàng à?” Rihyon cười hỏi.

“Ngươi cũng biết ta không phải chân chính là YouHime, lượng cơm mà ‘YouHime’ ăn vô cùng ít không hề giống với ta.”

Kính Hinh vuốt dạ dày bản thân nói: “Trừ bỏ bình thường một ngày ba bữa, ta còn phải ăn thật nhiều đồ ăn vặt mới đủ no. Nhưng là vì không thể để ‘YouHime’ đột nhiên biến thành kỳ quái, ta phải tuân thủ cuộc sống của nàng.”

“Cho nên vì vậy nàng mới mỗi ngày chạy tới chỗ của Hidemoto để ăn cơm sao?”

Rihyon cười bất đắc dĩ cười, mở lòng bàn tay nàng ra. Không biết từ nơi nào cái túi nhỏ màu da cam hiện ra trong lòng bàn tay nàng. Hắn thấp giọng nói: “Cho nàng.”

Kính Hinh cầm lấy cái túi nhỏ quơ quơ, nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”

“Ở gần nơi này có một cửa hàng bán kẹo, nơi đó rất được chào đón.” Mắt hắn yêu mị ôn nhu nhìn chăm chú vào nàng.

“Kẹo?”

Hai mắt Kính Hinh sáng ngời, mở cái túi nhỏ trong tay ra, bên trong quả nhiên là những viên kẹo đầy đủ sắc màu rực rỡ. Nàng lấy ra một viên để vào trong miệng.

“Oa, hảo ngọt. Ngươi muốn hay không nếm thử một viên?”

Nàng nắm một viên kẹo màu vàng đưa đến bên miệng hắn. Nhẹ nhàng cười: “Ngươi xem, nó cùng với màu mắt ngươi gần giống như nhau……”

Môi hắn chậm rãi tới gần ngón tay đang giữ viên kẹo, đem kẹo trong tay nàng đưa vào miệng, môi mỏng nhẹ nhàng mà hôn lên đầu ngón tay nàng. Kính Hinh nhanh chóng thu tay, nhìn đến hắn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm cánh môi, tươi cười yêu mị nói: “Đa tạ khoản đãi.”

Kính Hinh vội vàng dời ánh mắt. Mặc kệ nói như thế nào, bộ dáng yêu nghiệt kia của hắn thật sự rất dụ người, nàng phải nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “…… Ta hẳn là phải cám ơn ngươi mới đúng, kỳ thật ngày hôm qua ta vừa mới nói với Hidemoto là ta muốn ăn kẹo.”

“……”

Hắn không nói gì, không khí nháy mắt trầm mặc xuống. Kính Hinh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn thấy tròng mắt màu vàng của hắn mang theo ý tứ hàm xúc không rõ ràng.

Hắn cứ như vậy mà nhìn chằm chằm nàng. Kính Hinh không được tự nhiên liền ho khan một chút, vỗ cánh tay hắn: “Nura?”

“Quan hệ của Tiểu Hinh cùng Hidemoto thật tốt đâu!”

Rihyon cười nói, Kính Hinh hơi nhướn mày, trả lời nói: “Phải không? Nhưng ta cảm thấy quan hệ của các ngươi mới thật sự rất tốt, về việc ta không phải là YouHime hắn đều nói cho ngươi.”

“Bởi vì ‘công chúa điện hạ’ này cử xử vô cùng kỳ lạ.”

Con người hắn nổi lên tia mỉm cười.

“Tại thời điểm đem đao hướng về phía ta chém, trong mắt không có khiếp đảm cùng do dự. Con người lạnh lùng mà lý trí, hoàn toàn không giống như một công chúa bị nhốt tại khuê phòng.”

“Phải không? Nhưng trừ ngươi cùng Hidemoto ra, còn không có người nào phát hiện YouHime đã thay đổi người.” Kính Hinh cười cười, trong tay nắm một chút kẹo kompeito nói.

“Tuy rằng ta xuyên không đều là do đệ đệ của Hidemoto làm hại, nhưng Hidemoto thật sự giúp đỡ ta rất nhiều. Hắn là người bằng hữu đầu tiên ở trong thế giới này mà ta quen biết.”

“Bằng hữu sao?”

Hắn nhẹ nhàng khơi mào một luồng tóc nàng, Kính Hinh nghiêng đầu nói: “Kỳ thật ta rất thích Keikain gia……”

“Thích Keikain gia……?”

Hắn kinh ngạc xem nàng. Nàng gật đầu cười, mở miệng nói: “Keikain gia có rất nhiều đồ ăn ngon, sushi cũng ngon lắm, điểm tâm cũng vậy. Hidemoto mỗi lần như vậy đều sẽ chuẩn bị cho ta rất nhiều đồ ăn vặt.”

Rihyon nhìn chăm chú vào ánh mắt càng ngày càng tỏa sáng của Kính Hinh. Ngón tay hắn không tự giác phất qua bên má nàng, mềm nhẹ mà tràn ngập trìu mến, tươi cười yêu dã: “Thì ra là thế, Hidemoto thật sự là giảo hoạt [2] đâu……”

[2] Giảo hoạt: hay dối trá, lừa lọc người khác một cách khó lường. Đồng nghĩa: gian giảo, xảo quyệt.

“Có ý tứ gì?”

(Di Di: Thật ư, Tiểu Hinh thật sự không biết gì ư? Ai nhìn vào cũng biết là tỷ bị anh Hidemoto lừa tỷ bằng đồ ăn để ghé thăm Keikain gia nhiều hơn đó. =_=)

Kính Hinh rụt thân thể lại, nàng quả thật đã không đem hắn làm địch nhân [3] rồi, nhưng là không quen hắn làm động tác vô cùng thân thiết như vậy.

[3] Địch nhân: kẻ thù.

“Không có gì, nàng hiện tại đã đói bụng đi.”

Hắn bế Kính Hinh ngồi ngang ở bậc thềm, giọng điệu tràn ngập dụ hoặc: “Chúng ta đi Thành Trấn Lí mua đồ ăn đi.”

“Thật vậy chăng?”

Kính Hinh đói bụng đến nỗi hai mắt gần sụp xuống. Nuốt nước miếng, nhìn phía bậc thềm tận cùng: “Chúng ta không lên đi sao?”

“Phong cảnh trên này, lần sau sẽ dẫn nàng đi tham quan.”

Rihyon cười: “Hiện tại trước tiên phải bồi công chúa điện hạ ăn trước đã.”

Tại Keikain gia

Nữ oa nhi thức thần liếc mắt về cái hộp đang để trên bàn, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, ngài không đi tìm nàng sao?”

“Ân……?” Hidemoto trong tay đùa nghịch bài không chút để ý lên tiếng.

Nam oa nhi thức thần cũng nhịn không được mở miệng nói: “Nàng hiện tại hẳn là ở cùng Ayakashi ngày hôm qua xông tới đây.”

Hidemoto mị một chút ánh mắt, cười khanh khách nói: “Hắn à, dám ở trong nhà của âm dương sư ăn chực cũng chỉ có mình hắn.”

“Chủ nhân, ngày hôm qua vì sao lại nói cho hắn biết trong thân thể YouHime đã thay đổi linh hồn.”

“Bởi vì người hắn gặp vốn không phải là YouHime, bởi vì sai lầm của Dodan nên đã triệu hồi Kính Hinh đến thế giới này.”

Hidemoto buông bài trong tay, đi đến bên cạnh bàn cầm lấy hộp chứa kẹo kompeito, thấp giọng nói: “Giấu diếm không có ý nghĩa gì……”

Căn bản là giấu không được. Một công chúa nhiều năm bị nhốt tại khuê phòng, căn bản không thể có khả năng không hề do dự cầm đao trong tay hướng tới người khác mà chém. Rihyon nói nàng đã vì hắn trị thương, nhưng là trước khi nàng trị thương đều dán trên người hắn đầy chú phù trừ yêu.

Phù này có lẽ đối với đại yêu quái như Nurarihyon thì không có tác dụng. Nhưng nếu là yêu quái thông thường bị dán nhiều như vậy sớm đã bị đốt thành tro.

Kính Hinh có ý thức mãnh liệt tự bảo hộ chính mình. Nếu là người ở trong tình huống đó thì sẽ hoảng sợ vô cùng, còn nàng thì lại bình tĩnh phân tích tình huống lúc đó nên làm gì.

“Cái người kia đúng là một vị công chúa không có lương tâm.”

Nữ oa nhi thức thần giọng điệu lộ ra một tia oán trách: “Ngày hôm qua khi rời khỏi, nàng nói muốn ăn kẹo thì ngài liền trực tiếp xuất môn vì nàng đi đến cửa hàng mua kẹo kompeito. Chưa tính là nàng còn chưa nói cám ơn, thế nhưng đã đi một ngày rồi đều không có trở lại.”

Kính Hinh mỗi lần đi đến Keikain gia. Vừa vào cửa liền bắt đầu ăn, ăn xong liền rời đi, trước khi đi còn không quên mang điểm tâm trở về. Còn đặt cái tên Tiểu Mễ, Tiểu Lạp cho hai thức thần, vì thế nhóm thức thần cũng không chút khách khí xưng hô nàng là ‘công chúa đầu heo’.

“……”

Hidemoto liếc mắt nhìn về phía chỗ Kính Hinh hay ngồi. ‘Hidemoto ngươi luôn cứ lười biếng như vậy thì thật dễ dàng sinh bệnh đâu. Nhưng là so với việc phải mang giày đi ra ngoài, chân trần vẫn thoải mái hơn nhiều.’ Người thiếu nữ kia dường như đang ở chỗ này tười cười với hắn, giọng điệu mang theo một tia chế nhạo cùng quan tâm.

Hidemoto sửng sốt, chớp chớp mắt. Thân ảnh của nàng đã sớm tiêu thất, đây là lời nàng nói với hắn mấy ngày hôm trước. Hắn chỉ nhớ rõ sau đó tại đây nàng còn bỏ giày ra học bộ dáng của hắn đi bộ xung quanh trong phòng.

Ngày hôm qua Rihyon nói cho hắn biết. Hắn đối với “YouHime” Nhất kiến chung tình, Hidemoto cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Bỏ mĩ mạo của YouHime qua một bên không nói. Cử chỉ cùng hành động của Kính Hinh càng làm cho dung nhan tuyệt sắc kia thêm một phần ngạo khí lạnh thấu xương.

Hidemoto xác định Rihyon nhất định sẽ thất bại bởi vì Kính Hinh căn bản không nghĩ sẽ ở lại chỗ này. Tuy rằng hắn nói không có phương pháp trở về, nhưng nàng lại vẫn như cũ không muốn đối mặt với thế giới này. Nàng từng nói với hắn: ‘Thế giới này không hề khoa học, trái với thế giới nguyên bản đầy logic của ta.’

Nàng khát vọng trở lại thế giới nguyên bản, trở lại nơi đã từng sống, trở về chân chính là nàng. Cùng người khác yêu nhau tại thế giới này, nàng đại khái sẽ không nghĩ đến……

“Chủ nhân……?” Thức thần kêu gọi làm cho Hidemoto hơi hoàn hồn, phát hiện thấy Keikan Koremitsu một mặt nghiêm túc đang nhìn hắn.

“Như thế nào, Koremitsu ca ca?”

Keikain Hidemoto cười tủm tỉm nhìn về phía ca ca hắn, có nên hay không phái thức thần đem cái hộp kẹo to tướng này cho Kính Hinh.

“YouHime-sama nhờ ta đem cái bao này cho ngươi, còn có thư tín.” Koremitsu cầm bao quà nhỏ trong tay quăng cho Hidemoto, sau đó đem thư đưa cho hắn, nói lời thấm thía: “Hidemoto, sự tình của ngươi cùng YouHime-sama…… Nếu để cho thành chủ đại nhân biết……”

“Ca ca, ngươi nghĩ nhiều rồi. Lễ vật này đại khái là nàng hậu tạ lần trước ta đã trừ tà giúp nàng đi.” Hidemoto mặt không đổi sắc tiếp nhận thư.

Koremitsu khẽ nhíu mày, trừ tà ư? Sự việc kia đã qua lâu rồi kia mà, hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Gần đây trên người YouHime-sama luôn có thể ở cảm nhận được yêu khí mỏng manh, có phải hay không kết giới xảy ra vấn đề gì?”

“…… Cảm giác kết giới xảy ra vấn đề liền tăng mạnh kết giới đi.” Hidemoto không chút để ý nói. Dù sao cho dù có tăng mạnh kết giới đi chăng nữa đối với Nurarihyon mà nói không hề có hiệu quả với hắn.

“Ân, quả thật ta muốn tăng mạnh kết giới, thủ vệ cũng nên gia tăng.” Koremitsu tự nói. Sau đó lập tức nhìn thoáng qua thư ở trong tay Hidemoto, liền thở dài sau đó ly khai phòng.

Keikain Hidemoto mở phong thư ra, Kính Hinh vì chưa bao giờ dùng qua bút lông để viết chữ, cho nên chữ viết của nàng vô cùng xiêu xiêu vẹo vẹo, Hidemoto nhìn một hồi lâu mới biết trên thư viết cái gì: ‘Ta mới quen biết được với một Ayakashi có thuật ẩn thân. Cái tên Ayakashi kia ngươi hẳn là cũng biết hắn, hắn gọi là Nura Rihyon. Hai chữ Rihyon này không hiểu sao làm cho ta muốn cười. Hôm nay hắn mang ta đi Thành Trấn, tình hình cụ thể như thế nào ngày mai ta sẽ nói cho ngươi. Bút lông ta thật sự không thể dùng tốt được. Đúng rồi, trong bao là lễ vật của ta tặng ngươi. Tuy rằng nói như vậy, nhưng người bỏ tiền ra là Nura, bởi vì trong túi ta không có tiền.’

Hidemoto nhịn không được nhẹ nhàng cười. Mở bao quà ra, bên trong có rất nhiều thủy tinh châu xinh đẹp, còn có túi kẹo kompeito. Hidemoto lấy tay vuốt ve thủy tinh châu một chút, cầm sợi dây trên túi kẹo quơ qua quơ lại.

“Thật sự là giảo hoạt đâu, Nura-chan……”

Hidemoto đem túi kẹo đặt ở kế bên hộp kẹo mà hắn đã mua cho Kính Hinh. Quay đầu nhìn về phía cửa sổ, Rihyon chính là lười nhác dựa ở bên cửa sổ hấp trong tay yên can, tươi cười tà mị xem thư trong tay Hidemoto.

“Hộp kẹo kompeito kia ngươi là muốn đưa cho Tiểu Hinh sao?” Rihyon hơi ghé mắt, ngũ quan tuấn mỹ ở dưới ánh đèn mờ nói nên lời yêu mị.

“Ngày hôm qua ta nhìn thấy hộp kẹo kompeito này, cảm thấy nữ hài tử hẳn là sẽ rất thích ngọt. Cho nên mua một phần đưa cho nàng, giành trước ngươi một bước. Thật có lỗi đâu, Hidemoto.”

“Không có gì, chỉ là kẹo mà thôi. Nàng có thể thưởng thức là tốt rồi.”

“Từ ngữ giảo hoạt này càng thích hợp với Hidemoto đâu.”

Rihyon cong lên khóe miệng, đảo ánh mắt qua thủy tinh châu ở trong bao: “Nàng lựa chọn thủy tinh châu thật nghiêm cẩn, ta cho rằng nàng vô cùng thích, nguyên lai là muốn tặng cho ngươi. Hơn nữa, Hidemoto đều không có nói với ta là nếu nhắc tới đồ ăn, nàng sẽ như vậy lộ ra nụ cười mê người, bộ dáng khi ăn đó thật đáng yêu.”

“…… Đáng yêu?”

Hidemoto kinh ngạc chớp chớp mắt, hắn thế nào lại dùng cách nói lang thôn hổ yết [4] đến này để hình dung, bất quá Hodemoto lại dùng bộ dáng khả ái nói: “Ta cảm thấy cách nói này hơi sến súa một chút. Nura-chan, ngươi thật sự là triệt để mê thượng A Hinh rồi.”

[4] Lang thôn hổ yết: có nghĩa là cách ăn nói như hạm

Rihyon hơi giơ khóe miệng lên một chút. Nhả ra một miệng khói sương, mị nhân cười nói: “Ân, ta đã thật sự mê muội nàng ấy rồi.”

Hidemoto cười nhẹ, nói sang chuyện khác nói: “Nura-chan, hôm nay lại tới nhà ta để ăn chực?”

“Không.”

Tầm mắt Rihyon hơi lưu chuyển. Phía sau xuất ra một cái bầu rượu, câu môi nói: “Ta tới tìm ngươi đối ẩm [5]”

[5] Đối ẩm: uống rượu ngâm thơ.

“Đối ẩm sao?”

Hidemoto nheo lại liếc mắt một cái, tiếng nói trầm thấp mang theo tia cảm động mị hoặc: “Khó có được thời gian Nura-chan đến tìm riêng ta, đương nhiên là phải phụng bồi đến cùng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play