Kính Hinh chậm rãi mở to mắt, lọt vào tai nàng chính là tiếng thét chói tai của một người thiếu nữ. Nàng nhìn đến khoảng cách trong gang tấc, làn da của nữ nhân kia lộ ra bệnh trạng tái nhợt. Bà ta tĩnh mịch mà u ám không nói nên lời quỷ dị.
Điều làm Kính Hinh cảm thấy quỷ dị nhất là, bà ta chính là đang hôn môi một người thiếu nữ có mái tóc thật dài. Chính xác mà nói bà ta đang thông qua miệng thiếu nữ hấp thụ khí quản trong thân thể của nàng ấy.
“Quận chúa Kaminaga, quận chúa Kaminaga đã…”
Bên tai Kính Hinh vang lên tiếng nữ sinh mềm mại đáng yêu. Nàng quay đầu lại nhìn, đó là một tiểu cô nương diện mạo đáng yêu, tóc dài màu đen còn mang theo hai cái nơ bướm nhỏ. Tay của cô bé dười lớp áo kimôno không ngừng run rẩy.
Kính Hinh cảm thấy sóng lưng phát lên một tia hàn ý. Nàng ngẩng đầu nhìn phát hiện nữ nhân có dung nhan yêu diễm kia đang nhìn mình chằm chằm. Bà ta cười quỷ dị, sau đó chậm rãi đi lại về phía nàng.
Trong lòng Kính Hinh giống như nổi điên đang thông báo kêu to nói cho nàng biết, nếu chính mình bị bà ta va chạm vào — nàng sẽ chết.
“Mình sẽ bị ăn thịt… Tương lai mà mình nhìn thấy đang trở thành hiện thực. A… a…, ta không muốn bị ăn thịt!”
Nữ tử bên cạnh Kính Hinh đột nhiên phát ra tiếng thét hoảng sợ chói tai; làm cho Kính Hinh hít thở không thông, khó có thể hô hấp nhất thời tiêu thất. Ánh mắt của Gitsune nhất thời bị tiếng thét của nàng ta hấp dẫn đi qua.
Kính Hinh nhẹ nhàng thở một hơi, nhìn đến nữ tử đang thét chói tai kia đang kéo kimônô, hô to: “Cho ta ra khỏi đây!” Sau đó nghiêng ngả lảo đảo hướng cửa chạy tới, rất nhanh cửa đã bị bọn thị vệ đi lên ngăn cản. Khuôn mặt bọn thị vệ đột nhiên vặn vẹo, làn da xé rách ra ngoài, lộ ra gương mặt Ayakashi.
“…… Ayakashi!!”
Nhìn đến thị vệ biến thành khuôn mặt Ayakashi khủng bố, nàng ta tay chân đều run cầm cập. Tay của Kính Hinh giấu ở dưới lớp áo đang run cầm cập nhưng ánh mắt nàng vẫn bình tĩnh quan sát bốn phía, sắc mặt trầm xuống. Nếu nàng đoán không sai — tất cả mọi người trong phòng này đều là Ayakashi đội lốt người.
Nàng chỉ có một mình nên không có cách nào thoát được. Trước không nói hiện tại ngay cả vũ khí nàng cũng đều không có, cho dù có Nenekirimaru bên người, nàng cũng không có khả năng đánh thắng được nhiều Ayakashi như vậy.
“Ta có thể nhìn thấy tương lai ……” Bởi vì sợ hãi, âm thanh cùng thân thể của nàng ta đều phát run lên hết. Nàng bị hai tên thị vệ biến thành Ayakashi đưa đến trước mặt Gitsune, tiếng thét thê thảm chói tai làm nhân tâm kinh: “Ta bị…… Ayakashi…… Không cần a!!”
“Quận chúa Sada……”
Tiểu cô nương kia hoảng sợ nhào vào trong lòng Kính Hinh, Kính Hinh nhẹ nhàng ôm lấy thân thể không ngừng phát run của nàng. Nhìn đến hai hàng nước mắt nàng rơi xuống nháy mắt đều biến thành ngọc trai.
images
Kính Hinh giật mình nhận ra. Công chúa kia vừa rồi tựa hồ là có năng lực biết trước tương lai, tiểu cô nương trong lòng nàng thì nước mắt biến thành ngoc trai. Xem ra các công chúa bị bắt đến đây đều mang một loại năng lực nào đó.
“YouHime, chúng ta cũng sẽ bị ăn luôn……”
Cả người thiếu nữ trong lòng Kính Hinh đều đang run rẩy. Kính Hinh trầm mặc, nàng thật sự không thể nói ra lời an ủi nào, bởi vì nếu tiếp tục thế này sớm hay muộn tim của nàng cũng sẽ bị ăn.
“Không cần sợ hãi, YouHime.”
Khóe miệng Gitsune dính màu đỏ tươi của máu, lại một lần nữa hướng Kính Hinh vươn tay, tươi cười quỷ dị: “Bởi vì máu thịt của các ngươi sẽ trở thành bước đệm của đế chế yêu quái ngàn năm……”
“Hãy chấp nhận đi, nàng công chúa xinh đẹp.”
Thời điểm Gitsune chuẩn bị đụng tới cằm của Kính Hinh, Kính Hinh hung hăng đẩy tay bà ta ra, mặt không biểu cảm nói: “Chỉ có kẻ ngu ngốc mới tin điều đó, ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?”
“Nga? Thật sự là một công chúa không biết nghe lời đâu.” Gitsune liếm môi một chút, phía sau toát ra đuôi cửu vĩ hồ màu trắng, gắt gao cuốn lấy Kính Hinh, đem nàng túm về phía bà ta.
Kính Hinh nhịn không được rủa thầm, bà ta thế nhưng lại là Ayakashi có đuôi. Mấy cái đuôi kia quấn càng ngày càng chặt, không chỉ khó có thể hành động, hô hấp của Kính Hinh thậm chí bắt đầu cảm thấy khó khăn.
“Nàng công chúa xinh đẹp không ngừng giãy dụa, không biết sẽ có hương vị gì?” Gitsune cười nhẹ, đem môi dính đầy máu chậm rãi hướng về môi Kính Hinh.
Không không không không, Kính Hinh liều mạng muốn rút tay ra, nàng rất muốn tát một cái vào mặt Gitsune mặt một chút. Nàng tuyệt đối không cần người này tới gần nàng, không cần dùng đôi môi dính đầy máu đó tới gần nàng, hơn nữa miệng bà ta còn có một cỗ mùi vị tanh hôi!
Không thể tránh thoát, Kính Hinh theo bản năng gắt gao nhắm mắt lại. Không thể sợ hãi, không cần sợ hãi –
Nàng tuyệt đối sẽ không chết ở trong này. Nếu nàng cứ như vậy mà chết đi, Rikuo liền sẽ không thể được sinh ra ……
Nếu tương lai sẽ như vậy mà thay đổi… Nàng lại ở chỗ này chết đi……
Nàng muốn nhìn thấy Nura, muốn một lần nữa nhìn thấy mặt của Nura, muốn nghe thấy âm thanh của Nura thêm một lần nữa…
Đây là lần đầu tiên nàng lại thích một người đến như vậy. Ông trời ơi, có phải hay không người đem ta đến nơi này để có thể gặp được người nam nhân kia……
Nếu đúng là như vậy, thỉnh không cần ở trong này đem ta rời khỏi thế giới này. Lại cho ta một cơ hội nữa đi, ta muốn cả đời này đều ở bên cạnh hắn, ta không nghĩ rời xa hắn a!
“Nura……”
Kính Hinh dùng âm thanh run rẩy nhẹ nhàng kêu gọi tên của hắn, nước mắt không thể khống chế theo khóe mắt chảy xuống. Nura, lại thêm một lần nữa gọi tên của ta đi, hãy để cho ta được nghe âm thanh ôn nhu của ngươi khi gọi tên ta.
“Tiểu Hinh……”
Tiếng nói yêu mị vô cùng quen thuộc vang lên, đồng tử Kính Hinh hơi co lại, nhìn đến khóe miệng Rihyon hiện lên tà khí, hắn cầm một thanh kiếm nhắm phía Gitsune, Gitsune buông Kính Hinh ra, ánh mắt khinh thường nhìn về phía Rihyon.
Nenekirimaru trong tay Rihyon nháy mắt chém về phía Gitsune. Đám Ayakashi ngăn Rihyon lại, một Ayakashi có thân hình thật lớn huy động chùy trong tay, thanh chùy nhấc lên mãnh liệt phát ra yêu khí thổi trúng thân thể Rihyon khiến hắn lui về phía sau.
“Gì đây, có kẻ xâm nhập xâm nhập sao?”
Ánh mắt Gitsune liếc nhìn có lệ, nhìn đến kimôno của Rihyon bị yêu khí làm rách nát vỡ vụn mà lộ ra hình xăm lớn, bà ta nhẹ nhàng nheo mắt lại, lạnh giọng hỏi: “Ngươi có một phần Yakuza?”
images
“Ta đại thống lĩnh của gia tộc Nura – Nurarihyon.” Ngữ khí của Rihyon nhàn nhạt, không có bỏ qua cảm giác áp bách, đôi yêu đồng màu vàng tràn đầy sát khí.
“Nàng ấy là người phụ nữ của ta. Thật có lỗi, nhưng ta muốn mang nàng ấy trở về.”
Kính Hinh ngơ ngác nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn mỹ của Rihyon. Hắn đến, thời điểm nàng nói ra tên hắn, hắn đã xuất hiện đáp lại lời kêu gọi của nàng. Sợ hãi cảm chậm rãi tiêu thất, chỉ cần nhìn đến bóng dáng của hắn, nàng cảm thấy thật an tâm.
“Đúng là một việc nực cười, Ayakashi lại đến cứu giúp con người. Đúng là một tên kỳ quái, một con chuột nhắt đơn độc như ngươi thì làm được gì?” Gitsune giọng điệu khinh miệt nói.
Rihyon không có đáp lại. Chính là trong lúc gắt gao, tay hắn cầm Nenekirimaru, bên người hắn chậm rãi hiện ra đạm bạch sương khói, bóng dáng của hàng trăm Ayakashi xuất hiện ở sau lưng hắn, hắn câu môi cười: “Ô, các ngươi cũng đến nữa à.”
“Bởi vì chúng ta là Hyakki Yakou (bách quỷ dạ hành) của ngài mà.” Gyuuki lên tiếng trả lời.
Karasu Tengu đạm vừa nói: “Có cuộc vui thì đừng quên chúng tôi chứ. Chỉ có mỗi mình ngài thôi thì chán lắm.”
“A…… Đúng là một lũ ngu ngốc.” Rihyon tươi cười tà mị, Nenekirimaru trong tay phiếm lạnh như băng quang mang.
“Xem ra hôm nay ta có nhiều khách không mời mà tới quá. Một lũ sâu bọ không biết đến sự chênh lệch về sức mạnh.” Gitsune thần sắc chưa biến, giọng điệu cực kì cười nhạo nói.
“Vậy có ai ở đây muốn đùa giỡn một chút không?”
Nhóm Ayakashi bắt đầu cùng nhau chém giết, cả căn phòng trong nháy mắt đã biến thành chiến trường. Kính Hinh thừa dịp Gitsune không chú ý lặng lẽ cùng bà ta kéo mở khoảng cách, tình huống như vậy nàng không thể giúp được cái gì. Trước hết tạm thời tránh ở một nơi an toàn, không thể để cho Nura có thêm phiền phức nào.
“YouHime, ngươi muốn đi nơi nào?”
Âm thanh của Gitsune giống như ma quỷ làm cho Kính Hinh cả kinh, vội vàng chạy trốn nhanh hơn nhưng bên hông đột nhiên bị cái đuôi màu trắng cuốn lấy, sức lực thật lớn đem nàng túm lại về phía Gitsune.
Cánh tay Gitsune để ở trên cổ nàng. Kính Hinh cắn răng, xem ra kế hoạch chạy trốn của nàng thất bại rồi……
Tại đây – trên chiến trường, nhóm Ayakashi truyền ra âm thanh hoảng loạn rất nhỏ: “YouHime nàng…… YouHime nàng……”
Âm thanh thật mỏng manh nhưng vừa đủ để Rihyon nghe đến, hắn vội vã quay đầu. Vừa vặn đúng lúc Kính Hinh bị Gitsune bắt lấy, bốn mắt nhìn nhau, Kính Hinh giật giật khóe miệng: “Chạy trốn thất bại, ánh mắt vị đại nương này rất hảo……”
Nghe được lời nói của Kính Hinh, cánh tay Gitsune bóp chặt cổ Kính Hinh lại. Nàng bởi vì hô hấp khó khăn, hai má bắt đầu tái nhợt. Nhìn đến cảnh tượng đó, thần sắc Rihyon còn chưa biến nhưng tay cầm đao của hắn hơi run lên một chút.
“Ha ha, đúng là một màn kịch thú vị.” Gitsune lộ ra tươi cười quái dị, ánh mắt lạnh như băng.
“Một băng đảng như ngươi thật sự rất hiếm có. Hàng trăm năm nay, chưa có Ayakashi nào dám chống lại ta đâu!”
Hiện tại nàng bị Gitsune quấn chặt đến độ hít thở không thông. Vì mạng nhỏ suy nghĩ, Kính Hinh chỉ có thể ở trong lòng yên lặng châm chọc: Này lão bà Ayakashi chết tiệt, lớp phấn trên da mặt thật dày của ngươi muốn rớt xuống hết rồi kìa, nhanh chóng đi chỉnh sửa lại nhan sắc trước khi chết đi. Hôm nay chính là ngày ngươi phải quy thiên!
“Đừng có chạm vào người phụ nữ của ta.”
Âm thanh Rihyon ẩn chứa tức giận lạnh như băng. Kính Hinh bị Gitsune gắt gao túm trụ chỉ có thể gian nan mở mắt nhìn bóng dáng Rihyon đang xông tới.
Đuôi ở phía sau Gitsune hướng Rihyon công kích, cánh tay bà ta cố ý hơi thả lỏng, để Kính Hinh khôi phục hô hấp trở về bình thường. Khi nhìn đến Rihyon bị đuôi của bà ta đâm bị thương, đồng tử Kính Hinh hơi co lại, nàng nghe được âm thanh tràn ngập cười nhạo của Gitsune: “Ô? Vậy ra ngươi yêu người phụ nữ này sao? Vở kịch này đúng là làm cho người ta không tưởng được đâu.”
Nhìn đến người Rihyon xuất hiện vết thương. Kính Hinh gắt gao nắm tay, trong lòng bàn tay không tự giác toát ra nhàn nhạt kim quang. Nàng muốn vì hắn chữa thương, chỉ cần trong nháy mắt. Nếu nàng có thể chạm được tới hắn như lời nói……
“Này không thể được đâu.” Gitsune chặt chẽ kiềm trụ Kính Hinh, thấp giọng cười khẽ: “Ta biết năng lực của cô rồi. Như vậy thì không vui nữa đâu.”
Kính Hinh cắn chặt răng. Bị khống chế không thể phản kháng quả thực làm nàng thật sốt ruột lại không thể nề hà.
“Vị công chúa này, có cả năng lực quyến rũ Ayakashi sao? Thế thì ta càng muốn nếm thử tim của cô ta đấy.” Gitsune mang theo quỷ dị tươi cười chậm rãi tới gần Kính Hinh.
“Tiểu Hinh……!”
Rihyon gào thét tên của Kính Hinh, sát khí lạnh như băng dường như xông vào không khí. Mọi thứ xung quanh nháy mắt ngưng trụ, nhìn đến Gitsune hung hăng khống chế cả người Kính Hinh, Kính Hinh biểu cảm thống khổ gục đầu xuống. Hắn hoàn toàn mất đi lý trí nhắm về phía Gitsune lao tới.
Kính Hinh chỉ có thể nghe được tiếng vũ khí va chạm còn có âm thanh da thịt bị đâm vào. Nàng muốn mở to mắt nhìn xem Nura đến tột cùng thế nào, nhưng không cách nào mở mắt ra được, bởi vì hiện tại nàng chính là duy trì hô hấp đều đã thật khó khăn chứ nói gì đến cử động.
“Nhìn đi, ta đang cướp đi người phụ nữ của ngươi đó. Mặc dù giết nàng có hơi chút đáng tiếc nhưng ta rất muốn nếm thử tim của nàng có hương vị ra sao.” Âm thanh Gitsune đùa cợt tràn ngập sát ý vang lên ở bên tai Kính Hinh.
“Hãy nhảy đi. Nếu số phận của ngươi là một nốt nhạc thì hãy nhảy điệu múa của thần chết đi. Ta nghĩ máu của Ayakashi sẽ hợp với một bản nhạc đấy.”
“Thả…… Thả ta ra, ngươi…… Đáng giận……” Kính Hinh liều mạng nói ra vài tiếng, Gitsune hơi giơ khóe miệng lên: “Ngươi cũng muốn được thưởng thức điệu múa của thần chết sao?”
Cánh tay Gitsune hơi thả lỏng, Kính Hinh nhìn thấy đuôi của Gitsune đang công kích Rihyon. Trên người hắn đầy vết thương, máu hắn phun tung toé dính trên mặt Gitsune còn có trên kimônô của nàng nữa. Kính Hinh không thể nhịn được nữa rống to: “Ngươi dừng lại ngay cho ta, đồ hỗn đản!” Nói xong, nàng hung hăng cắn trên cánh tay của Gitsune.
Trên cánh tay đau đớn làm cho ánh mắt Gitsune phát lạnh, bà ta cười lạnh nắm chặt cổ Kính Hinh: “Thật sự là một vị công chúa hư hỏng, hư hỏng đến mức ta rất muốn vặn gãy cổ ngươi.”
Kính Hinh nhịn không được nữa vươn tay về phía Rihyon, trong lòng bàn tay vừa mới toát ra màu vàng quang mang nhưng đã bị Gitsune chặn lại, hai hốc mắt Kính Hinh ửng đỏ gầm nhẹ: “Nura, ngươi đến cùng là đang làm cái gì a?”
“Hắn đang làm cái gì? Những lời đó thật đáng yêu làm sao. Ngươi không biết gì về nam nhân đúng không? Thật buồn cười làm sao nam nhân đầu tiên của cô lại là một tên ngốc, và hắn cũng là người nam nhân cuối cùng của cô đấy.” Âm thanh của Gitsune lạnh như băng mà trào phúng vang lên ở bên tai Kính Hinh.
“Kính Hinh, hiện tại trong mắt nàng ta là người thế nào?” Rihyon liều mạng duy trì thân thể của chính mình, thấp giọng hỏi: “Có phải là một tên ngu ngốc như lời mụ ta nói không?”
Kính Hinh lắc đầu, rống to: “Ta không cần nghe những lời này. Khi Nura liều mạng cứu ta thật sự rất tuấn tú!”
“Khi ta nghĩ về nàng, con tim ta sẽ cảm thấy tâm tình phi thường khoái trá.” Rihyon dùng trầm thấp mà từ tính thanh âm nói.
“Nàng tựa như một đóa hoa anh đào. Thật rạng rỡ, thật thuần khiết, thật mong manh, làm xoa dịu trái tim những ai thấy nó. Nó mang lại sự thanh bình cho ta. Nếu có nàng ở bên, mọi thứ sẽ trở nên thật tươi sáng, náo nhiệt, rực rỡ và rõ ràng. Ta đã nhìn thấy một tương lai như vậy.”
Nàng nhìn chăm chú vào bên môi Rihyon yên tĩnh mà ôn nhu tươi cười, Kính Hinh hốc mắt đỏ lên, Rihyon nhìn chăm chú vào hốc mắt đỏ bừng của nàng, mắt vàng hơi buồn bã: “Nhưng có đôi khi ta cảm thấy nàng giống như tuyết, nếu như nhẹ nhàng đụng vào nàng sẽ biến mất. Dường như ta không thể bắt giữ được sự tồn tại của nàng, ta chẳng sợ muốn dùng xiềng xích đem nàng cùng ta chặt chẽ cột vào cùng nhau, nhưng ta lại sợ giây tiếp theo nàng có lẽ sẽ biến mất ở trước mặt ta.”
Nhìn xem khuôn mặt của Rihyon, Kính Hinh nước mắt một giọt, lại một giọt chảy xuống, Rihyon hơi giơ khóe miệng lên: “Tiểu Hinh, thời điểm nàng vụng trộm khóc vì nhớ nhà tại sao lại không thể nói với ta? Ta thoạt nhìn không giống người có thể đem lại hạnh phúc cho nàng sao sao? Ta nhất định sẽ làm cho nàng hạnh phúc.”
“Bởi vì khi ở cùng với Nura ta căn bản là sẽ không nhớ nhà. Cho nên, về việc khi ở trong mộng khóc… chuyện đó ta đều không biết.” Kính Hinh dùng tầm mắt đã bị nước mắt che khuất nhìn chăm chú vào khuôn mặt hắn, thấp giọng nói.
“Ta thật sự rất thích Nura. Đây là lần đầu tiên ta lại thích một người đến như vậy, thích đến nỗi không biết nên làm thế nào. Ta cảm thấy nếu có thể cùng Nura ở cùng nhau, cũng là ta cam tâm tình nguyện dùng hết toàn bộ phúc khí để đổi lấy hạnh phúc.”
Nhặt Nenekirimaru trên đất lên, Rihyon nhẹ giọng hỏi: “Nàng không muốn trở lại thế giới nguyên bản sao?”
Người nam nhân trước mắt này, chính xác mà nói phải là Ayakashi, ‘người’ này chính là hạnh phúc của nàng, nàng muốn cả đời này đều cầm tay hắn. Nàng chính là xuyên không vào mấy trăm năm trước, thậm chí còn xuyên đến cả không gian khác, gặp được những người cho nàng hạnh phúc. Cho nên, ba mẹ, hai người không cần lo lắng con. Cùng với người kia ở cạnh nhau, con nhất định sẽ hạnh phúc, phi thường phi thường hạnh phúc……
Kính Hinh nhẹ nhàng lắc đầu, khuôn mặt tràn đầy nước mắt mặt nở rộ tươi cười hạnh phúc: “Không quay về, ta nghĩ muốn cùng Nura ở cạnh nhau. Nếu Nura cả ngày lẫn đêm đều cả bên cạnh ta như ngươi đã từng nói, ta nhất định sẽ hạnh phúc, ngay cả thời gian tưởng niệm sẽ đều không có. Bởi vì ta đã bị Nura chặt chẽ bắt được.”
“Ta a, luôn hi vọng Tiểu Hinh nhìn đến bộ mặt soái khí của ta. Sau đó có thể mê thượng ta.”
Rihyon nhẹ nhàng khơi mào khóe miệng, dung mạo tuấn mỹ thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng) ở dưới ánh trăng lộ ra yêu mị mê hoặc lòng người.
Hắn nhẹ nhàng huy động Nenekirimaru, lưỡi dao ở trong không khí họa xuất duyên dáng độ cong. Đôi mắt hắn mắt khôi phục hào quang lãnh khốc làm người ta không rét mà run, trầm giọng nói: “Ta đã mê luyến, say mê nàng đến nỗi đánh mất lí trí của mình rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT