Lộc vẫn chưa yên tâm:

Đứa bé này nó quỷ quái lắm, không phải ai nó cũng đeo bám đâu, Chỉ đúng người nó mới làm vậy. Sợ e...

Út Nguyệt trừng mắt:

Thì thằng Tường là cha đẻ của nó thì nhất định nó sẽ đeo khi gặp mặt. Chứ còn như tao, tụi bay thấy không, nó đâu có đeo cứng như đeo thằng Lộc... à mà cũng lạ, sao thằng Lộc là người ngoài, đâu có dính dáng máu mủ gì với nó đâu mà đứa bé lại đeo như sam là sao?

Bà quay sang Phụng:

Mày nói thật coi, đứa bé là con của ai, thằng Tường hay thằng Lộc này?

Dạ… của ông Tường, chứ anh Lộc thì...

Thàng Lộc không có sao đứa nhỏ đeo nó dữ vậy? Tao nghi quá... Hay là nó hoàn toàn là của thằng Lộc trước khi mày lấy chồng?

Đâu có cô út! Của cha Tường mà.

Tao thấy sao ngày cưới rồi mà mày còn thậm thò thậm thụt với thằng Lộc, tao sợ...

Phụng không muốn bàn tới chuyện đau đầu này nữa, nên đứng lên và nói:

Thôi, cô út giúp kêu chiếc xe lôi vào đây, để tụi con trở lên Sài Gòn liền. Tụi con sẽ thực hiện tiếp những gì đã tính.

Út Nguyệt nhẹ lắc đầu:

Tao cũng mất ăn mất ngủ vì chuyện tụi bay! Từ bữa con Phụng lên Sài Gòn rồi không thấy về, cả nhà thằng Tường chạy đôn chạy đáo kiếm tìm, Sau khi họ biết là mày cùng bỏ đi bởi thằng Lộc thì họ làm giặc lên, họ đòi kiện ba má bay! Cũng may là uy thế cha bay còn lớn nên họ mới để yên. Nhưng với thằng Lộc thì họ hăm sẽ làm dữ với nhà mày!

Lộc không hề nao núng:

Con đã quyết rồi thì họ muốn làm gì cũng được. Cái quan trọng nhất với con là Phụng, trừ khi là Phụng bỏ con, chứ không thì con thề sẽ không bao giờ con để mất Phụng lần nữa!

Phụng cũng nói:

Con chỉ lỡ một lần thôi, sẽ không có lần thứ hai. Út Nguyệt hạ thấp giọng:

Mà tao vẫn còn thắc mắc, sao mày không thương thằng Tường, sao lại để có con với nó! Mày ngừa rồi chứ cơ hội như thế này có phải để rắc rối hơn không!

Phụng chán ngán:

Ngừa sao được với cái thằng lúc nào về nhà cũng say xỉn. Mỗi lần như vậy hắn coi con như con súc vật, đè ra đánh, đập và,.. làm đủ trò, con làm sao cưỡng lại được!

Rồi Nguyệt thở dài:

Cái số con này không ngờ tại khổ! Bởi vậy đâu phải cứ sinh làm con nhà giàu, nhà quyền thế là sướng đâu!

Phụng bước vào phòng trong chuẩn bị hành lý, thì từ trong đó cô hét to:

Út ơi anh Lộc ơi!

Hai người này chạy vào thì muốn chết khiếp! Bởi, trước mặt họ là đứa bé

đang nằm ngủ ngon lành trên giường!

Phụng run giọng:

Sao... sao nó vẫn còn ở đây cô út? Út Nguyệt cũng mất bình tĩnh:

Nghe tụi bay kể tao không tin nó là.. oan hồn uổn tử. Nhưng bây giờ thì.. tao tin. Mà đã là oan hồn thì làm sao bắt nó theo ý mình được.

Phụng vừa sợ vừa chán nản:

Con biết làm sao bây giờ đây út? Út có cách nào giúp con với… Út Nguyệt chợt nhớ, cô kéo tay hai đứa ra ngoài bảo:

Cô có quen một ông thầy chuyên làm phép trục ma quỷ ít ra ông ấy cũng có thể làm cho đứa bé này không quay phá con nữa.

Phụng mừng quính:

Sao út không nói sớm. Vậy út còn chờ gì nữa. Út Nguyệt bảo:

Bây giờ để nó khỏi nghi, Lộc hãy ở lại nhà coi chừng nó, cô sẽ dẫn con Phụng qua bên ông thầy.

Ông thầy gọi là thầy Tư Thế, vốn nổi tiếng từ Xiêm La về. Đã lâu năm hành nghề từ Băng-Cốc, Nam Vang, Thất sơn. Ông tài giỏi, nhưng rất kén khách. Chỉ

những ai thầy cho là có hoàn cảnh ngặt nghèo, đáng thương thì nhờ thầy thầy mới giúp. Còn không, dẫu có trả bao nhiêu tiền thầy cũng từ chối.

Biết vậy nên trước khi ghé chỗ thầy, út Nguyệt đã dò hỏi trước ở nhà một người quen và được người này cho biết:

Thầy Tư đã đóng cửa không tiếp khách từ ba ngày nay, Có dặn mấy đệ tử là khi nào có người tới tìm thì từ chối hết.

Út Nguyệt thất vọng:

Tôi từ xa tới, mà thầy như vậy thì biết làm sao đây? Người nọ mách:

Cũng đã từng có vài lần như vậy rồi. Nếu cô muốn được thầy tiếp thu phải đợi lúc nửa đêm tới đứng chờ thầy ở cổng. Giờ đó thầy thường ra ngồi cầu vong giữa trời. Lúc đó hễ thầy gặp ai đầu tiên thì nhờ gì thầy cũng giúp.

Út Nguyệt ái ngại:

Nhưng tôi và đứa cháu là thân nữ, làm sao có thể tới vào đêm khuya như vậy được?

Nếu không làm vậy thì đành chịu thôi!

Út Nguyệt về bàn lại với Phụng, thế là nửa hôm đó hai cô cháu đích thân tới nhà thầy Tư Thế và đợi... Đúng như chị nọ nói, đúng nửa đêm hôm đó thầy Tư xuất hiện như một tiên ông, trong bộ quần áo toàn trắng. Thầy ngồi xếp bằng giữa sân, không thắp hương, nhưng mắt thầy nhìn vào khoảng không bao la như nhìn làn khói hương quyện bay theo gió... Hồi lâu bỗng thầy ngẩng lên và nhìn ra cổng nói đủ cho hai người nghe:

Hai người chờ đợi chi cho mất công. Hãy về đi, oan gia nghiệp chướng đó đã trót mang thì không làm sao dứt ra được đâu!

Út Nguyệt nghe vậy lên tiếng liền:

Lạy thầy, thầy đã biết rồi thì xin ra tay giúp giùm cho cháu tôi, tội nó lắm! Nó gặp phải cuộc hôn nhân không ra gì, bây giờ lại mang cái khổ này nữa, làm sao nó sống nổi.

Thầy Tư không nhìn Phụng, nhưng đã phán:

Nó sống không nổi vậy sao bắt kẻ khác phải khổ? Út Nguyệt cãi:

cháu tôi đâu có làm ai khổ đâu thầy! Nó... nó.. Thầy Tư giờ mới nhìn ra, giọng thầy đanh lại:

Vậy xác đứa bé năm tháng tuổi nằm dưới đáy ao là con của ai? Phụng nãy giờ im lặng, bỗng thốt lên:

Chuyện đó không phải do con làm! Cái đó…

Ai mang nó trong bụng?

Dạ... con lỡ…

Lỡ mang thì phải đẻ và nuôi, cớ sao phá bỏ giữa chừng, mà phá xong khi biết nó còn sống lại giết nó chết?

Phụng hốt hoảng:

Con không có giết nó. Con giao chuyện ấy cho bà mụ và... Thầy Tư đanh giọng:

Tội của bà mụ và người trợ giúp cho bà ta thì đã rõ, cả hai người họ đều sẽ lần lượt lãnh hậu quả thôi.

Ông thầy nói xong câu đó thì im lặng, ngồi nhắm mắt và tiếp tục cuộc cầu hồn. Út Nguyệt và Phụng có nói gì thì vẫn không nhận được câu trả lời. Đứng mòn mỏi, cuối cùng út Nguyệt dẫn cháu về. Họ nhận dược lời khuyên của thầy nói với theo:

Đứa bé có thể biến mất, nhưng nghiệp chướng thì sẽ không hết đâu!

Đầu óc hoang mang, Phụng đi theo Nguyệt chỉ được một đoạn rồi kêu đau bụng. Lúc đầu bụng chỉ đau râm rang... nhưng càng về sau thì cơn đau tăng lên dữ dội. Nhìn thấy mặt cháu mình xanh tái, út Nguyệt hốt hoảng:

Có sao không con?

Phụng thở hổn hển đầy mệt nhọc:

Không... không xong rồi,.. út ơi... con chịu không nổi nữa rồi...

Phụng chỉ nói được mấy tiếng đó rồi ngã quỵ xuống giữa đường. Hoảng quá, út Nguyệt vội kêu xe chở đi bệnh viện. Phụng đã gần như mê man lúc vào tới chỗ khám bệnh. Sau gần một giờ, một cô y tá bước ra hỏi:

Ai là thân nhân của cô Thể Phụng?

Út Nguyệt vội đáp:

Dạ tôi.

Nhìn Nguyệt từ đầu đến chân, cô y tá hơi tò mò:

Cô là gì của cô Phụng?

Tôi là cô ruột của nó. Tôi...

Được rồi, mời bà vô gặp bác sĩ.

Ngỡ bệnh tình của Phụng quá nặng, nên út Nguyệt vừa bước theo mà vừa run. Vừa gặp bác sĩ cô đã hỏi ngay:

Cháu tôi sao rồi bác sĩ Liệu có chữa được không? Vị bác sĩ Iại nhìn cô một lượt, rồi đột nhiên hỏi:

Bà chưa biết gì?

Út Nguyệt ngơ ngác:

Biết gì?

Cô Phụng này đã có thai được ba bốn tháng, cái thai bị động nên hành, mà sao bà để cho đến nỗi này?

Út Nguyệt tưởng mình nghe lầm:

Bác sĩ nói thật hay giỡn? Vị bác sĩ nghiêm nét mặt:

Tôi đâu có thời giờ để nói chơi với bà. Cô này bị động thai, nhất thời chúng tôi chưa xác định được là cái thai có bị gì hay không, phải đợi chuyển qua chuyên khoa rồi mới rõ.

Nguyệt bắt đầu run:

Cháu tôi mới sinh đây mà sao lại có thai được? Hay là bác sĩ lầm lẩn? Vị bác sĩ có vẻ bực mình, ông gọi cô y tá dặn:

Cô cho chuyển bệnh nhân qua khoa sản ngay. Lưu ý, phải kịp thời, nếu không sợ e...

Ông bỏ ra khỏi phòng rồi mà út Nguyệt vẫn còn ngơ ngác nhìn theo. Mãi một lúc cô mới hỏi lại cô y tá:

Bác sĩ nói gì vậy?

Cô y tá cũng bực mình:

Thì bà nghe rồi đó, bệnh nhân này bị động thai, chứ cớ bệnh hoạn nào khác

đâu! Mà sao thai lớn rồi mà bộ không biết sao để cho nó tệ như vậy?

Năm phút sau thì Phụng được chuyển sang phòng khác. Khoa sản.

Cho đến nữa đêm hôm đó thì bệnh viện cho một kết quả động trời:

Bệnh nhân Thể Phụng mang thai gần bốn tháng, thai bị động, có thể nguy hiểm chẳng những cho đứa bé trong bụng, mà ngay cả mẹ nó cũng bị nguy hiểm đến út Nguyệt thất thần:

Không thể nào! Làm sao lại như vậy...

Bà cứ đứng yên như bị trời trồng, vừa lẩm bẩm khiến mấy cô y tá phải phát bực:

Bà không đi làm thủ tục cho bệnh nhân nhập viện đi, còn đứng đó, bộ muốn nhìn bệnh nhân bị nguy hiểm sao!

Mãi đến khi theo Phụng vào tới phòng điều trị rồi mà Nguyệt vẫn còn lừng khừng như kẻ mất hồn. Cho đến khi có gọi khẽ sau lưng:

Cô út! Cô Út…

Út Nguyệt quay lại thấy Phụng vừa tỉnh thì mừng:

Con ơi, dậy đi để cãi với họ, chứ cô nói không được..

Cái cái gì?

Thì... họ nói mày có thai bốn năm tháng gì đó, nghe có tức cười không? Phụng cũng ngơ ngác:

Thai gì? Con mới phá thai cách năm tháng trước, rồi từ đó có.. ăn nằm gì với ông Tường đâu mà có thai?

Út Nguyệt ngập ngừng:

Vậy mày với thằng Lộc... có gì với nó không?

Làm gì có.

Thật không?

Con thề độc với dì mà.

Hai cô cháu nhìn nhau mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra...

 

Bà Phủ Hoài điếng hồn trước tin báo của út Nguyệt. Bà ngồi thừ người ra hồi lâu rồi mới hỏi lại:

Rồi biết ăn nói làm sao với bên nhà chồng nó? Cái con mẹ phú hộ Ba Lến là loại đàn bà miệng mồm độc địa, đâu dễ để yên.

Nguyệt đã tính kỹ rồi, nên có cách nói của mình:

Sợ gì thứ nhà giàu dốt nát đó! Tôi nói thật với chị, cùng lắm thì mình bắt con Phụng về cũng có sao đâu!

Bà phủ nhảy dựng lên:

Bộ giỡn sao út! Họ đâu có để cho mình yên khi con Phụng đã là dâu nhà họ? Rồi mình giải thích sao với thiên hạ nữa chuyện con Phụng mới đi bệnh viện nằm chờ sinh, rồi bữa nay 1ại nói mới có thai bốn tháng? Bộ cô nói họ con nít sao chứ!

Út Nguyệt hạ thấp giọng:

Con Phụng sẽ có cách nói, nó đã tính rồi…

Bà Phủ trợn mắt nhìn đứa em chồng chỉ bằng tuổi con gái mình:

Cô với nó còn tính toán, âm mưu gì nữa đây? Nguyệt kề tai nói nhỏ cho bà chị dâu nghe một hồi.

Vừa nghe xong bà phủ la lớn:

Không được! Phá thai là tội lớn, suốt đời cất đầu lên không nổi đâu!

Nhưng con Phụng đã…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play