Không khí phòng tạm giam lúc này yên tĩnh lạ thường. Kể ra thì không có tội phạm nào được tạm giữ mà chỉ có Nhật Anh và chủ tịch Minh Đức. Họ được cách ly rất xa với những người khác. Đêm đầu tiên có vẻ hai người chưa quen lắm với cách sống ở đây, đêm ngủ không thoải mái toàn bị muỗi làm phiền. Nhưng được vài ngày thì Nhật Anh đã thích nghi được hết chỉ còn ông chú của mình thôi.

- Nhật Anh. Ta và con đã vào đây được vài ngày rồi. Tại sao con không nói lý do tại sao con bị bắt? Không lẽ vì vụ Trần Nguyên Hùng sao?

Anh trả lời lạnh ngắt. - Đúng thế. Là vợ cũ đã đưa cháu vào đây.

Ông thở dài.

- Con bé thật mù quáng. Nó có thể đưa ra chứng cứ gì để bắt một người không liên quan chứ.

- Vào đêm xảy ra tai nạn. Cháu đã xuất hiện ở đó. Cô ấy có clip CCTV ở đoạn đó.

Chủ tịch Minh Đức bất ngờ nói.

- Không phải trùng hợp vậy chứ?

Nhật Anh vẫn rất điềm tĩnh. - Là cháu đã nhận được tin báo. Cháu định đến đó cứu ông ấy nhưng ai ngờ mọi chuyện lại được giải quyết theo cách khác.

Ông trả lời.

- Quan hệ giữa cháu và Trần Nguyên Hùng là gì vậy?

- Ông ấy đã dạy cháu trong việc kinh doanh của General. Nhờ ông ấy cháu mới trèo đầu cưỡi cổ được ba cháu. Cũng có thể coi ông ấy là một ân nhân lớn của cháu. - Nhật Anh nói.

Chủ tịch Minh Đức càng khó hiểu hơn. Thái độ của Nhật Anh rất kì lạ.

- Tại sao cháu có thể nói hết với ta. Vốn dĩ cháu không tin tưởng ta mà.

Anh đáp. - Chú nói thế có hơi quá rồi. Cháu quan sát biểu hiện của chú mấy hôm nay. Cháu thấy có vẻ chú không muốn ra khỏi đây mà muốn ở lại hối lỗi.

Ông thở dài. - Đúng là thế! Bao năm nay ta phải sống trong day dứt nhưng lại không dám chịu trách nghiệm. Nhưng từ lúc Elly xin nghỉ việc, lời nói cuối cùng của con bé làm ta ngộ ra rất nhiều điều.

- Cháu lại cảm thấy chú không phải là người duy nhất trong việc này. Không cần phải chịu hoàn toàn trách nghiệm. Ông trả lời.

- Hàn Kim Trạch là kẻ chủ mưu chính. Nhưng kì lạ, hắn lại không hề bị bắt giam. Mà thay vào đó là cháu.

Anh ngồi ngẫm nghĩ một lát, có vẻ anh đã biết ra điều gì.

Giờ cháu có thể chắc chắn rồi. Ông ta có nhân chứng giả và một đoạn CCTV để kết tội cháu. Vụ án này sẽ khép lại nếu cháu không đưa ra được chứng cứ thật. Và người có thể làm việc suy tính kĩ càng như vậy chỉ có Hàn Linh San.

------

Hôm nay Elly đã đến nhà Huy Nam từ sáng. Cô đã bứt rứt suốt một tuần qua, cô đắn đo không biết có nên giúp không? Nếu giúp thì cô sẽ gặp bất lợi, cô sẽ không còn an toàn Hàn Kim Trạch chắc chắn sẽ tìm mọi cách hãm hại cô vì chỉ có Elly mới biết rõ toàn bộ chứng cứ nằm ở đâu. Nhưng nếu không giúp thì cô sẽ gây ra một chuyện cực kì thảm hại cho em gái mình. Cuối cùng cô vẫn quyết định giúp vì trong chuyện này chính cô là người khơi màn và giúp đỡ những tên xấu xa kia trong kế hoạch hãm hại ba mình. Cô phải thay đổi tất cả, phải khiến Hàn Kim Trạch gặp rắc rối. Nhưng có vẻ Yến Nhi và Huy Nam vẫn không thể tin Elly tại vì cô đã làm quá nhiều điều xấu xa. Từ sáng đến giờ hai người luôn cảnh giác, không để tâm mấy lời giải thích của Elly.

- Thôi được rồi. Mặc kệ hai người có tin tôi hay không thì lần này tôi phải nói rõ cách cứu Nhật Anh, muốn giúp hay không thì tùy.

Elly bắt đầu lôi từ trong túi ra một chiếc máy tính, và tất cả tài liệu nằm trên bàn. Cô phân tích.

- Về vụ án này mọi chứng cứ của Hàn Kim Trạch đều là giả, nhân chứng cũng vậy. Mọi thứ đó chưa đủ để định tội nhưng San San lại tìm được một đoạn CCTV vụ tai nạn. Có lẽ cô ta đã cho Nhật Anh vào thế chỗ. Thật bất lợi cho anh ấy, nhưng tại sao lại xuất hiện ở đó?

Huy Nam đáp.

- Cậu ấy muốn cứu Trần Nguyên Hùng nhưng thất bại. Khi ông ấy mất Nhật Anh đã day dứt rất nhiều.

Elly thở dài một hơi thật sâu rồi cô lấy lại bình tĩnh nói tiếp.

- Hãy mời Wilfred làm luật sư cho anh ấy thay vì luật sư riêng của General. Chỉ có như vậy mới không làm kinh động đến giới báo chí. Mọi việc mọi người hãy làm theo chỉ dẫn của tôi.

Yến Nhi khó hiểu. - Tại sao cô không thực hiện.

- Tôi cũng có cái khó. Nếu tôi trực tiếp thực hiện thì họ sẽ bằng mọi giá tìm nhân chứng thật và tiêu diệt hết tất cả.

Huy Nam nét mặt đẫm buồn, anh cảm thấy mất mặt và xấu hổ hơn bao giờ hết. Anh muốn có một gia đình hoàn hảo, tốt đẹp chứ không phải là dùng mọi thủ đoạn, sống thâm độc và chém giết. Mọi thứ đã vượt qua hẳn những điều anh nghĩ. Nhưng anh có thể làm gì với ba và em gái mình chứ? Không thể để họ càng lấn càng sâu.

-----------------

Cuối tuần My dạo phố một mình giữa trời đông giá rét. Cô lạnh run mỗi khi gió tạt vào người. Nhìn dòng người đang tấp nập trên phố, các đôi tình nhân tay trong tay vội vã rời đi trong nụ cười. Khiến lòng cô đau nhói, cô độc. " Cũng gần 1 tháng rồi ly hôn rồi. Mình phải cố gắng bắt đầu một cuộc sống mới không có anh ta."

Đột nhiên từ đằng sau cô, Bảo Duy tiến lại. Anh lanh lẹ đan tay mình vào tay cô. Mọi hành động như cặp đôi thật sự. Còn My thì giật mình, muốn rút tay thật nhanh ra khỏi bàn tay đó.

-Đừng để người ta thấy em cô đơn. Như vậy là đang tự hạ thấp bản thân trước bao người đấy.

My chỉ mỉm cười thôi, cô không nói gì cả. Chỉ lặng lẽ vậy thôi, để cuộc đời mình thuận theo tự nhiên. Nếu có duyên thì cô với Duy sẽ có cơ hội thôi.

Đôi tình nhân hư cấu nắm chặt tay bước đi trên con phố nhỏ, họ lọt vào tầm nhìn của bao người. Trong rất hạnh phúc, khiến người ta phải ghen tị. Bước chân cùng chung một nhịp, nhưng trái tim không cùng nhịp đập đã từ rất lâu rồi.

- Về Nhật Anh. Khi em làm như vậy em không thấy bứt rứt sao?

Cô quay sang nhìn anh, đôi mắt hương tia khó hiểu.

- Không hề. Tại sao anh lại hỏi vậy?

Anh cười trừ. - Cũng không có gì nhưng việc làm đó là sai trái. Em đã hiểu lầm rồi.

Cô dừng chân đứng lại quát to.

- Sao ai cũng nói vậy? Ai cũng nói em sai. Rốt cuộc mọi người muốn em làm như thế nào mới đúng được? Em muốn một mình trả thù cho ba thôi sao ai cũng can dự vào thế?

Duy dang rộng vòng tay ra ôm lấy cô chấn tĩnh lại.

- Mọi người chỉ muốn tốt cho em thôi. Nhưng thật sự anh rất muốn em làm như vậy với anh họ của anh. Anh muốn được yêu em.

My bất lực nói vài lời yếu ớt. - Vậy ư? Muốn như vậy sao còn bênh anh ấy.

Duy nhẹ nhàng đẩy cô ra, mỉm cười ấm áp.

- Anh muốn có em bằng cách công bằng. Muốn em tự nguyện.

Bỗng nhiên có thứ gì ở đằng trước lọt vào mắt cô. San San đang bước vào cửa hàng gần đó với một người đàn ông. Cô có cảm giác nghi ngờ nên bám theo. Cô bước đến ngồi chiếc bàn đằng sau San San. Ngồi ngay sau nên San San không biết gì.

- Ông lại muốn gì nữa đây? - San San hỏi.

Người đàn ông trước mặt cô nhếch mép một cái rồi nói. - Bây giờ tôi đang thiếu tiền cô nên đưa cho tôi. Bằng không thì tôi sẽ nói sự thật với cái cô Jessi gì gì đó. Rằng cô đã thuê tôi làm nhân chứng giả.

My vừa nghe xong đã sững sờ không tin nổi sự thật. Cô muốn đứng bật dậy và nghe lời giải thích từ San San, hơn thế là muốn cho cô bé kia một cái bạt tai. Cô nắm chặt tấm da của chiếc ghế, căm phẫn. Duy thấy vậy liền giữ chặt tay cô ấn xuống.

- Đợi lát nữa xem thế nào.

San San đập tay xuống bàn tức giận.

- Ông đang uy hiếp tôi sao? Ông nghĩ ông là ai chứ? Số tiền tôi cho ông đã là lớn rồi đừng đòi hỏi.

Người đàn ông đó không chịu khuất phục vẫn phản kháng.

- Cô không định đưa phải không?

San San cương quyết. - Tiền không phải là tôi không có. Nhưng với loại người như ông thì bỏ đi.

- Này! Anh chàng đẹp trai cậu thấy thái độ của cô gái này với người lớn hơn không? Cậu thấy thế nào.

Bảo Duy trợn trừng mắt, khi hắn ta chỉ tay vào chính anh. San San quay người lại phía sau thì nhìn thấy anh, và người đối diện. Cô bé giật mình, đứng phắt dậy.

- Chị....chị sao lại ở đây?

My đứng lên nhìn thẳng vào mặt San San, lạnh ngắt.

- Thì ra người giả tạo lại chính là cô.

San San xua tay phủ định. - Không phải như chị nghĩ đâu.

"Bốp" My đưa tay tát thẳng vào San San không nhân nhượng chút nào.

- Thật đáng buồn khi tôi là người giúp đỡ cô sau bao năm. Tôi cho tiền đi học, tiền ăn, tiền chơi và cô đáp trả tôi bằng cái gì.

San San ôm mặt, mắt nổi lên những tia lửa hận thù. Con người thật, bản chất của cô bé bình thường ngây thơ lương thiện đã dần trở thành ác nữ. Cô nhếch môi bất cần.

- Chị đánh tôi? Chỉ là tôi muốn đưa chị ra khỏi cái vòng tròn oan nghiệt đó, kết thúc mọi chuyện để chị không phải phiền lòng. Như vậy chị còn không muốn sao?

My càng tức hơn, cô tiến lại gần túm lấy tóc San San hung hăng.

- Đừng ở đó mà mạnh mồm nữa. Phải đấy, tôi muốn như vậy nhưng không phải bằng cái cách là hãm hại người thân. Tôi không phải loại người bỉ ổi như cô. Và cuối cùng, Hàn Linh San cô hãy nhớ cô chưa bao giờ nợ tôi món ân tình đó, tôi cảm thấy nó rẻ rách và thấp hèn lắm.

Bàn tay San San đã nắm chặt, cô muốn ngay lập tức đánh cho người trước mặt một trận mặc dù không thể thắng nổi. Nhưng cũng chỉ vì lần này cô đã làm sai, nên đành chịu đựng.

- Thôi được. Chị cũng nghe rõ đây, hôm nay chị đã nói ra những lời như vậy thì sau này tôi có làm việc gì quá đáng thì đừng trách.

Nói xong San San quay phắt người bỏ đi. Vừa đi cô vừa khóc, giọt nước mắt tiếc nuối. Có lẽ bây giờ nó sẽ trở thành thứ bẩn thỉu nhất với cô.

Quay lại quán Cafe.

Ngay sau khi San San rời đi, My nhanh chóng gục ngã, cô vẫn còn quá sốc. Người dường như thân thiết nhất lại là người phản bội cô, vậy trên thế gian này còn ai cô có thể tin tưởng.

Người đàn ông hồi nãy nói chuyện cùng San San liên hồi nói đòi tiền.

- Nhờ tôi mà cô biết được sự thật cũng nên chả công đi chứ.

Duy nhíu mày nhìn quá tên đó rồi rút một chiếc thẻ ATM.

- Ông cầm lấy và đi đi. Đừng bao giờ xuất hiện nữa.

Hắn nhanh chóng gật đầu rồi cầm lấy chiếc thẻ chẳng nói chẳng rằng đi luôn.

- Em ổn chứ?

My lấy lại sức đứng dậy, bám vào cánh tay Duy. - Em hơi mệt nên muốn về nhà nghỉ.

- Anh đưa em về. - Duy nói.

My khẽ gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play