Nhà Hàng Venus – Hà Nội

My ăn mặc sang trọng bước vào nhà hàng. Khác với 5 năm trước, hiện tại cô đã trưởng thành hơn và có tiếng tăm lớn. Nên mọi đồ vật của cô đều toát lên vẻ quý phái. Đó cũng chính là lý do cô tiêu xài phung phí khi về nước. Bước vào bên trong một bàn vip đã đặt sẵn thức ăn hảo hạng nhất của nhà hàng. Quan trọng hơn là Elly đang ngồi đó, điều này làm My cực kì sung sướng, mừng thầm “ Đúng như dự đoán “. Elly vừa thấy My cô miễn cưỡng đứng lên tươi cười chào đón.

- Chào em Jessi! 5 năm không gặp đúng là khác xưa rất nhiều.

My mỉm cười, nhưng nụ cười giả tạo. – Cảm ơn! Chị cũng đẹp lên rất nhiều! Chị Gái Ạ.

Cô vừa nói vừa nhấn mạnh từ “ Chị gái “ ẩn chứa hàng trăm kế hoạch tàn nhẫn.

My ngồi xuống bình tĩnh. Còn Elly thì gấp gáp.

- My! Em nên đọc qua bản hợp đồng.

My cầm tệp giấy lên, lật từng trang xem qua. Đột nhiên cô lạnh lùng nói.

- Nhưng xin chị hãy gọi tôi là Jessi. Chị không xứng để gọi tên thật của tôi.

Elly tức tối, mà không làm được gì. Đành phải nuốt trôi cơn giận để mọi việc êm đêm trôi qua. My vừa xem xong cô ném luôn hợp đồng xuống bàn. Thanh thản ngồi cắt thức ăn. Hành động đó làm Elly khó hiểu vô cùng.

- Hợp đồng có chỗ nào không hợp lý sao?

My đáp. – Rất tuyệt! Nhưng hãy ăn trước đã. Rồi tôi sẽ suy nghĩ.

.

Biết rõ là My đang cố kéo dài thời gian. Nhưng Elly vẫn phải nhẫn nhịn, bởi vì cô tự tin về khả năng giao tiếp thỏa thuận của mình.

Ăn xong. My ngẩng lên nhìn sắc mặt Elly đang biến sắc, có lẽ là lo sợ bản hợp đồng sẽ không được kí. My bật cười nhìn Elly.

- Chị cứ ăn thoải mái! Không cần phải lo lắng vậy.

Elly khẽ “ ừm” rồi miễn cưỡng nuốt gọn thức ăn trong miệng. My lại lên tiếng.

- Có lẽ chị biết sao tôi lại đề nghị ăn tại Nevus.

Elly ngước lên nhìn My khó hiểu. – Tại sao? Tôi không hề biết.

My bật cười.

- 5 năm trước! Tại nhà hàng này. Chị, chủ tịch Minh Đức và ba đã ở đây. Hôm đó mọi người cũng có ý định thỏa thuận việc gì đó. Nhưng sau khi bản cam kết vừa được kí, ba tôi rời khỏi nhà hàng thì xảy ra tai nạn. Mọi chuyện không thể trùng hợp vậy được.

Elly như bị nói trúng tim đen, cô lúng túng cầm ly rượu vang bên cạnh uống một ngụm thật sau. Rồi hít một hơi can đảm nói.

- Chỉ là không may thôi! Chính tôi là người gọi cấp cứu cho ba.

.

My đáp. – Chị muốn giải thích thế nào cũng được. Rồi tôi sẽ tìm ra sự thật. Một đứa con bất hiếu ra tay giết chính ba ruột của mình.

Elly kích động.

- Tôi không giết ông ấy. Cô không được vu oan cho tôi.

My nhếch mép. – Tại sao chị phải sợ hãi như vậy? Tôi chỉ đưa ra căn cứ chứ chưa khẳng định.

Elly nhẫn nhịn suốt bữa ăn giờ đã phun ra lời nói cay độc.

- Còn cô thì sao? Cô nghĩ cô tốt đẹp à. Một đứa con gái lẳng lơ, không biết mất mặt mà bám theo người đã có vị hôn phu.

My ghét nhất là bị động vào lòng tự trọng của mình. Cô tức giận đứng dậy cầm ly rượu hất thẳng vào mặt Elly.

- Chị ăn nói cho tử tế! Tôi không hề bám theo ai cả.

Elly vừa bị một cú nhục nhã lớn. – Cô! Cô vừa làm gì tôi thế hả?

My giữ nét mặt lạnh băng nhìn Elly.

- Không gì cả! Chỉ là chị đáng nhận thôi.

Nói xong, My quay đi luôn. Trước khi đi cô không quên nói.

- Còn về bản hợp đồng! Cô hãy bảo chính chủ tịch đến thỏa thuận với tôi. Tôi

không thể tin tưởng một thư ký xấu xa được.

Elly ngồi lại trong nhà hàng. Hành động vừa rồi là một đả kích rất lớn. Cô quát lớn.

- My! Cô tưởng cô là ai mà dám làm như vậy chứ

.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, My khởi động xe nhanh chóng di chuyển. Nhưng vừa đến ngã rẽ gần đó, cô dừng xe lại. Hạ cửa kính xuống, nhìn xung quanh. Xong xuôi cô lại đi tiếp.

Về đến nhà, cô cực kì bất ngờ và mừng rỡ.

- Diệp Thảo!

Cả hai chạy đến ôm chầm lấy nhau. Diệp Thảo nhìn từ đầu tới chân My, mỉm cười.

- Bạn vẫn sống tốt. Mới ngày nào còn là bạn thân của mình mà bây giờ đã trở thành nhà thiết kế rồi cơ à.

My đáp. – Bây giờ vẫn thân mà! Thôi ngồi xuống từ từ nói chuyện.

Sau bao năm không gặp, chắc hẳn giữa đôi bạn này sẽ có hàng trăm thứ để kể. My bắt đầu trước

- Tại sao bạn lại không diễn xuất nữa mà lại tập trung vào công ty.

Diệp Thảo đáp. – Chỉ là mình chán cái nghề diễn viên bị xăm soi nhiều rồi. Và còn một lý do để tớ từ bỏ nhưng tớ sẽ không nói.

My nhíu mày.

- Bạn bè thân thiết mà. Sao không thể tiết lộ vậy?

Diệp Thảo mỉm cười. – Thôi được rồi! Lý do đó là vì một người tớ cực kì yêu thương. Một người mà tớ mỏi mòn chờ đợi suốt 5 năm qua. Nhưng trái tim người đó đã ở bên một người con gái khác, không phải tớ. Bây giờ, điều tớ có thể làm là ngu ngốc chờ đợi.

My tiếc nuối.

- Tên đó là tên nào? Đúng là không có mắt. Diệp Thảo vừa thông minh vừa xinh đẹp hắn lại không thích.

Diệp Thảo đáp. – Không chắc! Người con gái đó, còn thông minh tài giỏi xinh đẹp hơn tớ nhiều. Ngay cả tớ cũng rất ngưỡng mộ cô ấy. Thế còn bạn, đã có bạn trai chưa?

My cúi mặt xuống, ngượng ngịu.

- Giờ thì vẫn chưa! Một người mà mình thương nhớ suốt bao năm qua, lại là con trai của kẻ thù. Còn một người đã chờ đợi giúp đỡ mình rất lâu. Mình không biết phải làm thế nào?

Diệp Thảo lòng nặng trĩu, vẫn cố gượng cười, chia sẻ. – Có phải bạn đang nói đến Bảo Duy và Nhật Anh phải không?

My khẽ gật đầu.

Diệp Thảo nói. – Tớ xin bạn. Đừng yêu Nhật Anh. Vì người vừa nãy tớ kể chính là anh ấy.

My nghe như sét đánh ngang tai, Nhật Anh một hy vọng, một khởi đầu mới của cô cho một tình yêu tốt đẹp mà cô mong muốn. Lại chính là người bạn thân nhất của cô yêu thương. Cuộc sống của cô bây giờ mặc dù đã tốt đẹp hơn, nhưng một người thật lòng yêu cô sao lại khó đến vậy?

- Bạn nói sao? Bạn yêu Nhật Anh, chờ đợi anh ấy 5 năm rồi sao?

Diệp Thảo khóc, giọt nước mắt vô tình. – Đúng vậy! Tớ yêu anh ấy điên cuồng. Nhưng anh ấy lại rất yêu bạn. Giờ tớ chỉ còn cách này thôi, bạn đừng yêu anh ấy. Hãy để tớ có cơ hội đi, hãy để anh ấy mở lòng với tớ.

My thở dài.

- Được rồi! Bạn đừng khóc nữa. Mình hứa sẽ không yêu anh ấy đâu.

Từ khuôn mặt nhăn nhó đáng thương kia đã hiện hữu một nụ cười mãn nguyện. Diệp Thảo thầm nghĩ “ Tốt lắm! Đúng là bạn thân. Nhưng nếu bạn không giữ đúng lời hứa thì hai chữ Bạn Thân đáng vứt đi thì hơn”. Tình yêu một liều thuốc độc đáng sợ, khiến con người ta thay đổi, từ một người hiền lành lương thiện đã dần trở thành ác quỷ thèm khát tình yêu.

----

Tại một nơi khác.

Tệp giấy trắng được ném thẳng vào người Elly. Chủ tịch tức giận quát lớn.

- Chỉ mỗi việc đàm phán với Jessi mà cũng không nên hồn. Lại còn bắt tôi ra mặt sao? Tôi nghĩ cô tài giỏi mới cho cô đi làm việc này. Vậy mà hỏng bét.

Elly cương quyết. – Giữa tôi và cô ta có một mối quan hệ không tốt. Chủ tịch nghĩ tôi có thể làm được sao? Bây giờ chủ tịch không ra mặt thì có lẽ bên General sẽ có được Jessi. Lúc đó ông sẽ thua chính anh trai, cháu trai của mình.

Chủ tịch Minh Đức tức giận, đứng lên tát thẳng vào mặt Elly.

- Cô còn dám mạnh mồm sao? Không làm nên việc gì còn dám nói tôi. Thật là chán sống rồi.

Khánh Ngân ở bên ngoài nghe thấy tiếng động lớn bèn bước vào trong xem. Thấy Elly đang khóc, và trên khuôn mặt in rõ năm vết ngón tay, cô lại gần ôm lấy Elly. Nhìn sang phía chủ tịch Minh Đức.

- Ông làm gì vậy? Đây đâu phải lỗi của Elly chứ?

Chủ tịch Minh Đức đáp. – Chị dâu! Chị không nên can dự vào việc của Dream Star.

Khánh Ngân cười nhạt.

- Bao năm qua mặc dù tôi làm việc cho General nhưng vẫn luôn âm thầm giúp đỡ Dream Star. Vậy mà không được coi là việc tốt sao?

Chủ tịch bật cười. – Chị làm vậy không sợ Chấn Phong! Ông ấy mà biết được thì coi như chức vụ giám đốc học viện General sẽ mất đi, công thêm cái chết sao?

Khánh Ngân đáp.

- Tôi không sợ! Tôi là mẹ của Hoàng Nhật Nam. Con trai ông ta. Chả lẽ ông ta nhẫn tâm nhìn con trai mình sống mà không có mẹ sao?

Chủ tịch nói. – Chị dâu nghĩ quá đơn giản rồi. Chấn Phong không như những gì chị nghĩ. Ông ta chỉ thương con của mình, chứ không thương vợ của ông ta đâu. Dù chị có xinh đẹp đến đâu thì cũng vứt.

Khánh Ngân cương quyết.

- Dù thế nào tôi cũng không sợ! Tôi đã quá quen với cách tàn nhận của gia tộc Hoàng các người.

Elly nhìn sang Khánh Ngân. – Đại tỷ! Bao năm qua đại tỷ đã giúp em quá nhiều. Bây giờ đừng can dự vào việc của em nữa. Hãy sống yên ổn đi và chăm sóc Chan. Cậu bé cần mẹ.

Chủ tịch Minh Đức cười nhạt.

- Tôi không muốn xem mấy người diễn cảnh cảm động.

Nói rồi ông vẫy tên vệ sĩ đứng đằng sau lại nói. – Tìm Bảo Duy thiếu gia về đây ngay.

----

Biệt Thự của Yến Nhi

- Tại sao em không thể yêu anh. Tại sao vẫn là Bảo Duy.

Yến Nhi đáp. – Tình cảm không thể giải thích rõ ràng được.

Huy Nam mệt mỏi nói.

- Vậy sao? Vậy thì hãy để thời gian chứng minh xem. Ai là người yêu em thật lòng.

Nói rồi Huy Nam quay người bước đi dứt khoát.

.

Nửa tiếng sau khi Huy Nam rời đi.

Tiếng chuông cửa lại vang lên. Yến Nhi bước ra, thì Duy từ ngoài xông vào ôm lấy cô.

- Anh yêu em.

Khắp người anh nồng nặc mùi rượu. Có lẽ anh đã uống quá nhiều mà không làm chủ được bản thân mà kích thích dục vọng có sẵn. Anh nhanh chóng nhấc bổng Yến Nhi lên tiến về phía phòng ngủ. Lát sau, một cảnh hỗn loạn bắt đầu.

-----

Tại nhà Huyền My.

Cô buồn chán ngồi trên Sofa, thẫn thờ. Như người mất hồn, chuyện Diệp Thảo nói cô vẫn không thể nào quên được, hàng trăm suy nghĩ vẫn cứ hiện lên trong đầu cô. Đột nhiên điện thoại cô rung báo tin nhắn đến. My cầm điện thoại lên nhìn qua tên người gửi tin nhắn, cô đắn đo một hồi rồi mở ra xem.

“ Ra cửa gặp anh một lát “

My miễn cưỡng ra ngoài. Bên ngoài một bất ngờ lớn đang đợi cô. Nhật Anh đứng đó với bó hoa tuyệt đẹp trên tay.

- Tặng em! Mừng ngày em về nước.

My nhớ lại chuyện đã hứa với Diệp Thảo cô lạnh lùng. – Không đơn giản là chúc mừng chứ?

Nhật Anh bật cười.

- Còn một thứ nữa.

Nói rồi anh lấy từ trong bó hoa ra một hộp nhẫn. Dơ ra trước mặt My.

- Em có thể để anh chăm sóc em chứ? Anh đã chờ đợi ngày em đồng ý lâu lắm rồi.

My đẩy tay Nhật Anh ra từ chối. – Xin lỗi! Bây giờ em không muốn yêu thêm ai nữa. Việc em muốn là trả thù. Anh hãy về đi và đừng bao giờ làm điều ngớ ngẩn nữa. Và còn nữa anh hãy đến bên Diệp Thảo, yêu thương cô ấy. Chính cô ấy mới là người yêu anh thật lòng.

Nhật Anh nói.

- Nhưng anh không có tình cảm với Diệp Thảo. Người anh yêu là em.

My đáp. – Em nói rồi. Hiện tại em không muốn yêu ai hết Em quá mệt mỏi rồi.

Nhật Anh tức giận ném hộp nhẫn đang cầm xuống đất. Anh hung hăng tiến lại gần ôm chặt lấy My, hôn mãnh liệt. Lần này, khác với những lần trước, anh tàn bạo đến mức đáng sợ. Chỉ cần kháng cự là My sẽ không thể yên ổn. Lát sau, My dùng toàn lực đẩy Nhật Anh ra, nhưng vô ích anh quá khỏe cô không thể làm gì được. Bất chợt, Nhật Anh buông cô ra.

- Dù thế nào đi nữa anh sẽ đợi em. Đến một ngày nào đó em sẽ đồng ý thôi.

Anh quay lưng bước đi, bóng dáng cao kều lạnh lùng ấy, lại in hằn trong trái tim My, một trái tim vừa xóa nhòa được hình bóng của một người khác, giờ đã lại có một người mới bước vào đó. Giờ cô phải làm sao? Cô không muốn có lỗi với Diệp Thảo, nhưng lại không muốn cứ mãi từ chối Nhật Anh như vậy. Quá sức chịu đựng của cô. Có lẽ trong hàng trăm loại bệnh, bệnh tương tư là khổ nhất. Nó khiến trái tim con người thổn thức, tự rạch lên trái tim những vết xước không thể lành lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play