- Xin chào các bạn. Hôm nay chúng ta đến với cuộc phỏng vấn với tổng giám đốc của General, tập đoàn hàng đầu trong nước.
Sau khi giới thiệu xong, MC quay sang chỗ Nhật Anh. Mỉm cười.
- Chào anh. Rất vui được gặp anh trong ngày hôm nay. Theo thông tin thì hôm qua anh mới về nước sau 3 năm hoạt động tại chi nhánh General tại Mỹ. Vậy trong 3 năm đó anh đã gặp khó khăn gì không?
Nhật Anh quay ra nhìn thẳng vào máy quay, thẳng thắn trả lời.
- Trong 3 năm đó, là thời kì General gặp khủng hoảng lớn nhất. Điều đó khiến cho tôi phải cật lực làm việc, làm mọi cách, dồn mọi tâm huyết để cứu tập đoàn. Và kết quả được như ngày hôm nay.
Cô MC tiếp tục nói.
- Quả thực anh là một tổng giám đốc tài ba như mọi người đã nói. Có thể đưa General đứng đầu trên mọi lĩnh vực. Theo tôi biết thì anh đã quản lý công ty từ khi còn rất trẻ cho đến lúc này, đã thành người toàn diện về mọi mặt. Nhưng cho tôi mạo muội được hỏi, tại sao anh không nghĩ đến việc yêu ai đó?
Anh bật cười.
- Đâu phải trong khoảng thời gian trước đây tôi chưa từng yêu ai.
Cô MC ngạc nhiên, chợt nhân ra điều gì.
- À. Trước đó anh đã từng có một gia đình với nhà thiết kế trẻ, xinh đẹp Jessi. Nhưng lại có tin đồn cuộc hôn nhân của hai người lại là một cuộc giao dịch, không có tình cảm từ hai phía nên đã ly hôn trong khi vừa kết hết không được bao lâu. Nghi vấn đó vẫn chưa được chắc chắn.
Anh nghiêm nghị trước máy quay.
- Cũng có thể coi là một cuộc giao dịch, nhưng không phải không có tình cảm như mọi người đã nói. Bản thân tôi, đã yêu cô ấy một cách thầm lặng.....!
Anh ngồi nói một hồi rồi bất chợt im lặng. Vì đang trực tiếp nên MC nhanh chóng nhận ra vấn đề rồi chuyển sang cái khác.
- Vậy thời gian gần đây. Tại sao anh không nghĩ đến tìm người khác? Một người như anh đều là ước mơ của mọi cô gái không phải sao?
Anh thẳng thắn trả lời.
- Dù là trước đây hay bây giờ tôi vẫn chỉ yêu duy nhất một người.
MC ồ lên bàng hoàng, gián đoạn trường quay với một câu nói sét đánh.
- Woah...Anh thật là một người chung tình, rất đáng khâm phục. Và theo nguồn tin mới nhất, thì Jessi đang giảng dạy tại một trường đại học danh tiếng ở Úc chuyên ngành thời trang. Và gần đây, General đã bỏ ra một khoản kinh phí hỗ trợ cho trường đại học đó. Nguyên nhân có phải là vì Jessi không ạ?
Anh lắc đầu, mỉm cười.
- Không hề. Chắc hẳn mọi người đã biết về học viện General, tôi đầu tư là vì, General và Đại học K có liên kết. Những học viên trong General nếu có tài năng sẽ được gửi đến đó du học, và cũng là lý do tôi đầu tư.
.
Hạ Vy và Bảo Duy ngồi trước màn hình tivi xem bản tin. Ai cũng bất ngờ hết, Duy thì ngồi thất thần như nghĩ việc gì đó.
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Duy đáp. - Anh đang nghĩ sự lựa chọn của mình trước kia là hoàn toàn đúng. Vì điều đó đã không khiến anh thất vọng.
Hạ Vy có hơi chạnh lòng.
- Anh vẫn còn tình cảm với chị ấy ư?
Anh gõ nhẹ vào đầu cô. - Tiểu nha đầu lại nghĩ linh tinh rồi. Trong lòng anh giờ chỉ có em thôi.
- Và còn một chuyện nữa em không được từ chối.
Hạ Vy tò mò. - Gì vậy?
- Chúng ta kết hôn đi. - Bảo Duy đáp
Cô sững sờ, vội xua tay từ chối.
- Không. Em vẫn còn trẻ mà, kết hôn sớm làm gì?
Anh nhìn cô, ánh mắt gợi lên vẻ khát khao chiếm đoạt.
- Trước kia em đã nói, đợi ba anh về rồi sẽ kết hôn. Giờ đến rồi thì lại từ chối à? Hay là anh khiến em có một baby rồi mới chịu kết hôn hả?
Vừa nói anh vừa tiến sát lại gần cô, hai tay anh từ lâu đã kìm chặt hai cổ tay cô, ánh mắt xăm xoi như muốn nuốt trọn tất cả.
Hạ Vy nuốt nước bọt, cố gắng trốn tránh nhưng không có đường lui. Trong nguy hiểm, cô đành phải cắn răng đồng ý.
- Được rồi. Kết hôn
Duy nhếch môi rồi ngồi dậy. - Phải dọa em như vậy em mới ngoan ngoãn được.
Hạ Vy tức giận phụng phịu.
- Anh là đồ điên. Đầu óc đen tôi
Anh đáp. - Nhưng em không thấy có một baby như Huy Nam và Yến Nhi rất đáng yêu sao?
- Đúng là đáng yêu. Nhưng công đoạn làm ra....!
Duy dò hỏi. - Làm sao?
Hạ Vy đỏ mặt đứng phắt dậy. - không thèm nói chuyện với anh
---------
Đại học K - Úc
Trường đại học rộng lớn, sinh viên đông nghìn nghịt, có người vội vã chuẩn bị tiết học, có người lại hết tiết trở về nhà. Riêng My, giảng viên nho nhã từ tốn vừa hết tiết học cũng đang trở về. Mấy năm nay, cô nàng bận rộn giảng dạy tại Úc cũng không quên chăm lo tới khuôn mặt và sức khỏe. Điều đó càng khiến cô xinh đẹp và có thêm phần mặn mà mang nét phương tây hơn. Mặc dù đã lớn thêm 3 tuổi nhưng dường như cô đang trẻ ra chứ không phải là già đi theo tuổi. Nhìn cô chỉ giống một du học sinh thôi. Và điều đặc sắc là một giảng viên có thể làm tan chảy trái tim của những sinh viên nam.
- Jessi. wait wait
Một sinh viên nam người úc, hối hả chạy đến cạnh cô với bó hoa to lớn trên tay.
- Happy birthday. My angel
My bật cười, vặn vẹo. - Chris. Stop it . We are teachers and students. ( Thôi đi. Chúng ta là cô trò )
Cậu sinh viên nhún vai hí hửng.
- So what? ( Tại sao vậy)
Cô có chút khó chịu, trả lại hoa. - I don't accept ( Tôi không nhận.)
- Sorry. However she should still receive my heart
(Xin lỗi. Dẫu sao cô vẫn nên nhận tấm lòng của em.)
Một người nào đó đứng đằng sau My, mạnh mẽ cầm lấy bó hoa rồi đưa thẳng cho Chris.
- She don't accept. I was her boyfriend. I will decide. (Cô ấy không thể nhân. Tôi là bạn trai của cô ấy tôi có quyền quyết định.)
Nói rồi, anh vội vã kéo cô đi. Nhưng đi được một đoạn thì cô hất tay anh ra.
- Anh có quyền gì mà lôi em đi chứ? Cuộc sống em, em tự quyết định.
Cô khoanh tay trước ngực bất mãn.
- Mới có 3 năm mà em đã như vậy rồi sao? Anh đã làm gì mà em tức giận như thế?
My trả lời, nghẹn ứa đầy nước mắt.
- Là ai trong suốt 3 năm đã không đến thăm em, lại còn lười giữ liên lạc, mỗi năm đến sinh nhật chỉ tặng quà và kèm lời nhắn rồi không để tâm nữa. Anh nói xem là ai chứ?
Anh xoay người cô lại.
- Được rồi. Em đừng khóc nữa, người ta đang nhìn kìa.
My gào lên. - Nhìn kệ họ chứ. Đây là nước Úc, Úc còn tốt hơn anh nữa kìa. Bad guy!!!
Anh bàng hoàng, sửng sốt với thái độ này của cô. Đã lâu ngày mới gặp mà đã phải dỗ dành bạn gái rồi.
- Sao lại nói anh như vậy. Được rồi mà, anh xin lỗi.
My đáp. - Một câu xin lỗi là xong sao? 3 năm sống như người dưng, em đã quen rồi. Giờ không có anh cũng chả sao.
- Chắc chết vì em mất. Không phải có người đã nói là để 3 năm này như là thử thách tình cảm cho cả hai sao?
Cô chợt nhớ ra lời nói trước đó, trong lòng cảm thấy vừa xấu hổ vừa đau lòng. Tự mình gây ra, vậy mà tự mình lại dày vò suốt 3 năm trời.
.
Màn đẹp ở Úc buông xuống, thả trôi lòng người vào giữa khung cảnh huyền bí thơ mộng của đất nước tươi đẹp này. Đứng ngoài ban công, ngắm nhìn bãi biển sydney, giữa kì nghỉ.
- Tại sao em lại chọn nơi này? Em không thích nước, không thích biển mà.
My cười trừ, nụ cười như muốn xóa tan cái điểm yếu đó. Cô cũng chả biết từ bao giờ mà mình lại từ bỏ được thứ đó, hiện giờ cô yêu biển.
- Trước thì đúng là như vậy. Nhưng kì nghỉ hè của ba năm trước, em đã thử tìm đến nơi này. Em tưởng nó sẽ nhàm chán, ai ngờ nó lại thú vị như vậy. Nên em đã quyết định chuyển đấy đên.
Anh nghiêng đầu hơi khó hiểu, người con gái của anh tính khí thất thường muốn hiểu được thì mất rất nhiều thời gian.
- Thú vị?
My quay ra, đưa tay lên ôm lấy cổ anh. Mặt phụng phịu.
- Là tại khi em đến đất nước này, một mình em, em cảm thấy cô đơn lắm. Mặc dù trước đây, em còn phải ở Mỹ lâu hơn. Chắc là tại, em quen được ở với anh rồi. Vì vậy khi đến với biển em mới tìm thấy sự yên bình, xóa tan đi sự cô đơn đó. Nó khiến lòng em thoải mái hơn.
Anh vòng tay ra sau, đỡ lấy cổ cô. Rồi đặt lên trán cô một nụ hôn, như một lời xin lỗi.
- Không ngờ lại như vậy. Xin lỗi em, khiến em chịu khổ rồi.
Cô buông tay ra, quay người nhìn về hướng biển, từng cơn gió biển mát khoan khoái, tạt vào người cô, xua tan cái nóng vốn có của mùa hè. Tiếng nước biển dập dờn nghe thì thật vui tai.
- 5 năm sống ở Mỹ, em luôn tự dối bản thân mình rằng mình đã trường thành, nhưng khi về Việt Nam phải trải qua nhiều khó khăn em mới thấy suy nghĩ đó là sai. Tất cả đều có anh giúp đỡ âm thầm. Nhưng vì sao, lúc đó em lạnh nhạt với anh như vậy mà anh vẫn giúp em.
Nhật Anh xoa đầu cô, khẽ đáp.
- Từ lần đầu tiên gặp lại em ở Việt Nam, lần đầu tiên em gặp Hàn Kim Trạch. Anh đã thấy được sự lo lắng của em rồi, mặc dù bề ngoài em vẫn khoác lên vẻ mạnh mẽ, trưởng thành nhưng biểu hiện nhỏ nhất của em anh vẫn nhận ra. Lúc đó anh cũng đã nghĩ rất nhiều, đắn đo không biết nên giúp em hay không? Nhưng mà cuối cùng kết quả vẫn như vậy. Anh nghĩ do duyên số, ông trời bắt anh phải giúp em.
Cô cười nhẹ, mừng thầm. Trong lòng thì cảm thấy ấm áp và vui sướng hơn bao giờ hết, ít nhất cô cũng đã tìm được người mình muốn bên.
Anh nhìn biểu hiện của cô, rồi rút trong túi ra một hộp nhẫn, lặng lẽ rút nhẫn ra, quỳ một bên gối xuống, tư thế cầu hôn.
- Em đồng ý tái hôn với anh chứ?
Cô bàng hoàng, có chút rung động, cánh môi run run không nói nên lời. Đôi mắt bắt đầu lấp loáng nước mắt.
- Anh biết là trước đến em đã khổ nhiều. Nên sau này anh sẽ bù đắp lại tất cả cho em. Nếu em ốm, mặc kệ là có chuyện gì anh sẽ chăm sóc em cho đến khi em khỏe lại. Nếu anh khiến em đau lòng, anh nguyện cho em tự ý trừng phạt. Nếu sau này em già yếu...!
Không để cho anh nói nữa, cô nhanh chóng cầm lấy nhẫn, tự đeo vào tay. Rồi vừa lúc anh đứng lên, cô đã ôm cô anh, rồi tự động hôn anh, Từng cái chạm môi dồn dập, cô hôn ngắt quãng, và gấp rút như muốn khiêu khích. Hôn xong 3 lần, cô dừng lại nhìn anh mỉm cười.
- Không cần hứa nhiều như vậy. Chỉ cần yêu em là đủ.
Anh mỉm cười, trả lời nhẹ nhàng. - Anh sẽ chỉ yêu mình em.
Nói rồi, anh tìm lấy cánh môi cô, hôn lên, mạnh mẽ, ngọt ngào, chan chứa đầy yêu thương như bù đắp sự thiếu thốn trong suốt 3 năm dài đằng đẵng
----------
2 tuần sau
Sân bay quốc tế - Nội bài
My bước từng bước mệt mỏi rời khỏi cổng. Rồi cô vươn vai hít một hơi thật sau, ngẩng mặt lên trời, hưởng thụ bầu không khí của Việt Nam. Cô đã gần như quên cái không khí trong lành này rồi, bây giờ được nhớ lại thật thoải mái.
Tài xế riêng của Nhật Anh nhanh gọn bước đến xếp hành lý lên xe riêng. đã 3 năm rồi mà vẫn là anh tài xế đó, cô cảm thấy anh ta . thật sự là một người tốt nên mới được Nhật Anh giữ lại lâu như thế này. Có vẻ anh ta cũng rất có cảm tình với cô, vừa nhìn thấy cô trở về đã tươi cười rạng rỡ. Nhưng có lẽ là cậu ấy vui vì cậu chủ mình có tình yêu đích thực.
- Em định đi đâu?
My đáp. - Cho em đến khách sạn L. Em đã đặt phòng ở đấy rồi.
Anh có hơi nhíu mày, không thoải mái, nên không trả lời lại cô. Một mình giùng giằng bước lên xe.
My bặm môi đáng yêu rồi theo anh lên xe, cô cầm lấy cánh tay anh, còn đầu cô thì áp xuống vai. Nhưng anh lại khó chịu hất ra. Một mình quay sang một bên.
Cô bất mãn, vung tay tức giận.
- Em đã làm gì mà anh cự tuyệt em như vậy chứ?
Anh trả lời lại lạnh ngắt. - Sao em có thể một mình quyết định việc đặt phòng khách sạn chứ? Sao không hỏi qua anh?
My rầu rĩ đáp.
- Thì em nghĩ chuyện đó không quan trọng mà.
Anh thở dài. - Anh làm sao yên tâm được khi để em vào ở khách sạn chứ?
Cô mỉm cười, cầm tay anh, nũng nịu.
- Không sao. Em biết đánh nhau mà.
Anh cốc vào đầu cô một cái đau tê tái. - Nhưng em cũng là con gái, mặc dù biết đánh nhau cũng không thắng nổi mấy tên chuyên nghiệp đâu.
Cô ôm đầu đau đớn, bức xúc quay đi, không thèm nói lời nào nữa, cô đau đến nỗi muốn khóc rồi đây.
Anh nhận ra rằng mình đã quá tay nên vội vàng quay lại dỗ dành.
- Xin lỗi. Đau lắm sao?
Giờ lại đến lượt cô giận dỗi, lần này cô cự tuyệt hẳn, mặc kệ anh có xin xỏ thế nào.
- Cậu cho tôi đến bệnh viện nhé.
Nhật Anh hỏi. - Em đến bệnh viên thăm Elly à?
Cô vẫn còn tức lắm nên chẳng thèm nói lại câu nào, cứ thế quay đầu đi. Lại còn đeo tai phone vào nghe nhạc, mặc kệ anh.
----------------
Lát sau
Bệnh viện thành phố.
My lặng lẽ bước vào phòng chăm sóc đặc biệt, vừa bước vào cô lặng người nhìn Elly đang nằm trên giường bất động, xung quanh là vô sô dây chằng chịt. Nhưng nét mặt của Elly vẫn vậy, không ốm đi gì cả, có lẽ Hải Minh đã chăm sóc chị cô rất tốt.
Khi hết giờ làm Hải Minh thường đến đây chăm sóc Elly, không ai có thể nghĩ anh lại là một người chung tình vậy. Bây giờ, Hải Minh đang ngồi ngay bên cạnh Elly, nhẹ nhàng nâng tay cô lên, cầm khăn ướt lau qua, rồi lại đặt xuống. My nhìn vậy mà buồn bã, một người em gái như cô không ở lại chăm sóc cho chị gái mà lại giao cho một người khác, cô cảm thấy mình vô dụng và bất lực hơn bao giờ.
Nhìn thấy My thất thần, Nhật Anh đã hiểu ngay được tâm trạng của cô. Nhanh chóng gợi chuyện.
- Này Hải Minh. My về rồi này.
Hải Minh lúc này mới biết đến sự xuất hiện của Nhật Anh và My, thực sự thì anh bất ngờ lắm, vừa thấy cô anh vội vàng bước tới với bộ dạng hết sức bất ngờ.
- Em về rồi.
My có chút áy náy trả lời, giọng nói bé hẳn đi.
- Vâng. Nhưng đã lâu vậy rồi sao chị em vẫn chưa tỉnh.
Hải Minh khẽ thở dài rồi lắc đầu lực bất tòng tâm.
- Về cái này thì anh không biết. Bác sĩ nói phải phụ thuộc vào cô ấy. Nhưng có lẽ cô ấy đợi em trở về rồi mới tỉnh đó.
Vừa nghe xong, lòng cô nặng trĩu, đột nhiên lại khóc, nước mắt xúc động tuôn rơi.
Hải Minh lúng túng, anh không biết mình đã nói sai đoạn nào mà khiến My khóc.
- Ơ. Anh xin lỗi, anh không biết là mình sai sót ở điểm nào?
My gượng cười, quệt nước mắt, hít một hơi thật sâu.
- Không đâu. Là tại em cảm thấy mình vô dụng vì không chăm sóc được chị gái, cộng thêm cả việc em rất áy náy với anh, bao năm qua tại sao anh không yêu người khác mà vẫn là chị em.
Hải Minh mỉm cười, nhìn Elly, nét mặt cô như đang ngủ say giống y hệt một thiên thần.
- Anh không biết, anh có cảm giác mình không muốn rời xa cô ấy, anh thấy mình đã nợ Băng Hy quá nhiều nên giờ phải trả lại. Dù phải đợi đến bao giờ thì anh vẫn sẽ đợi.
- Thực sự khi mới quen, là hoàn cảnh cô ấy đang mất trí nhớ, thật sự lúc đó như mới là con người thật của chính cô ấy đã chôn giấu. Trong sáng, thuần khiết nhưng vì cuộc đời đưa đẩy cô ấy mới phải như vậy. Băng Hy đã từng nói với anh, cô ấy quý em lắm, quý em từ khi em còn bé rồi vì em là em gái duy nhất của cô ấy, nhưng vì muốn trả thù cho mẹ nên cô ấy phải cự tuyệt em, thật ra Băng Hy không đành lòng đâu.
Hải Minh càng nói càng khiến My xúc động, không ngờ lại có một người khác hiểu rõ chị gái cô hơn cả cô. My đáp
- Em đã không biết đến điều này. Nhưng nếu, em chỉ nói nếu thôi nếu chị ấy không tỉnh lại thì sao?
Hải Minh lắc đầu. - Không có chuyện đó đâu, em là em gái phải tin vào cô ấy chứ. Nhất định sẽ tỉnh lại, còn nếu rơi vào trường hợp xấu như em vừa nói thì anh sẽ chăm sóc cô ấy tại đây cả đời, và chết cùng cô ấy.
My cười nhẹ. - Anh yêu chị em như vậy sao?
Hải Minh cúi xuống, hai ngón tay đan vào nhau cười trừ.
- Hình như là vậy. Anh không biết từ bao giờ mình lại trở nên như thế này. Anh yêu cô ấy rất nhiều, nhiều hơn cả bản thân anh. Nhưng lúc cô ấy còn khỏe anh vẫn chưa nói được, đó là nuối tiếc lớn nhất của anh.
- Anh ước Băng Hy có thể nghe và hiểu cho tình cảm của anh thì anh có chết cũng không còn gì hối tiếc.
Hải Minh vừa kết thúc câu nói, cả ba người đều im bặt, để lại không gian tĩnh mịch. Elly nằm trên giường, hình như đều nghe được hết, một giọt nước mắt lăn dài trên má cô mà không ai để ý, Elly đã nghe và đã hiểu được tình cảm của Hải Minh.
Hải Minh lúc này mới để ý đến Nhật Anh, ngồi như tượng ở bên cạnh My, nhưng anh rất hiểu cậu bạn thân của mình, mặc dù lạnh lùng ít nói nhưng cũng không thể như thế này được.
- Này Nhật Anh. Cậu làm sao mà im bặt vậy?
Nhật anh thở dài. - Dù tôi nói thì cũng chả ai nghe. Có người nào đó vừa mới về nước đã cự tuyệt tôi rồi.
Hải Minh bật cười.
- Đúng là chỉ có người đó mới khiến cậu như người mất hồn.
- Còn lễ đính hôn của Bảo Duy và Hạ Vy. Tại sao không về? Hai người họ giận lắm đó.
Nhật anh đáp. - Do công việc của My, lúc đó chưa giải quyết xong nên chưa về được.
My không lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người, cô đang chăm chú vào thứ gì đó rồi đột nhiên đứng lên đi về phía giường bệnh. Đưa tay lên chạm vào mặt Elly, cô ngạc nhiên.
- Nước mắt? Chị ấy khóc rồi.
Vừa lẩm nhẩm xong cô nhảy lên sung sướng.
- Chị ấy khóc rồi. - Lần này thì nói to hơn.
Hải Minh khó hiểu. - Em nói gì? Anh nghe không rõ.
My đưa tay chỉ chỉ.
- Chị ấy rơi nước mắt rồi. Có lẽ chị ấy nghe được những lời anh nói đó.
Hải Minh vội vàng đứng dậy rồi đi về phía giường bệnh. Anh cười vui sướng rồi chạy đi tìm bác sĩ kiểm tra cho Elly
............................
Lưu ý: Đây mới chỉ là 1 nửa của chương kết. Mình đăng 1 nửa trước vì các bạn đã đợi lâu, còn một nửa nữa bao giờ mình thi xong mình sẽ đăng nốt. Cảm ơn mọi người
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT