..........

Âu Dương Phỉ Phỉ có chút sợ hãi, thầm nghĩ mình đang ở cùng với một người đàn ông mà trên người hắn lại có nhiều vết sẹo như vậy, hơn nữa thoạt nhìn qua là do những thứ sắc bén tạo nên, và một số vết thương giống như bị đạn bắn.

Không chỉ vậy, trên cánh tay trái của hắn còn có hình xăm đầu sói với đôi mắt u ám và hung tàn, sắc bén đến lạnh người.

Dù sao thì người này không thể nào là một người đơn giản được, mặc dù Âu Dương Phỉ Phỉ chưa bao giờ cho rằng hắn là người tốt, tuy nhiên chuyện vừa xảy ra trước mắt này đã vượt qua sức tưởng tượng mà cô có thể chấp nhận được. Từ nhỏ đến lớn những người mà cô tiếp xúc trong cuộc sống đều là người bình thường, ít nhất thì những thành phần như kẻ tội phạm, lưu manh căn bản chưa từng gặp qua, huống hồ là nhìn thấy một người cực giống với một tên tội phạm từng xém mất mạng như hắn.

Nhìn thấy cô hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch đứng dựa vào tường giống như là gặp phải một tên xấu xa độc ác khiến Vương Dung bật cười, phải ở chung với nhau nửa năm, khi thời tiết dần nóng lên thì chắc chắn cũng sẽ bị cô phát hiện.

Tuy nhiên so với việc đợi đến lúc ấy thì chi bằng nhân cơ hội này cho cô chuẩn bị tâm lý trước, nếu cô không thể chận nhận được thì có thể đi khỏi đây, bên cạnh đó còn tránh cho hắn những phiền phức.

- Anh anh anh...

Âu Dương Phỉ Phỉ che miệng, mắt trợn lên nói.

- Cái gì mà anh anh anh?

Vương Dung cố tình nhe răng, lộ ra bộ mặt hung ác của xã hội đen, nói:

- Nhìn cái gì, chưa thấy người xấu bao giờ à?

Mặc dù trên người hắn có rất nhiều sẹo và hình xăm khiến cho Âu Dương Phỉ Phỉ có chút sợ hãi, nhưng chung quy lại thì cô cũng là Tổng Giám đốc, không phải là một cô gái nhỏ bé, ít nhiều cũng đã từng trải qua mưa gió. Bị Vương Dung nói như vậy thì cơn tức lại được dịp bùng lên.

- Người xấu thì sao? Ác cái gì mà ác? Vương Dung, tôi không cần biết trước kia anh là ai và đã làm những gì, nhưng bây giờ anh là nhân viên của tôi, sau này ở công ty anh phải tuân thủ quy tắc của tôi.

Vượt qua được sự sợ hãi ban đầu thì một lúc sau Âu Dương Phỉ Phỉ đã nhanh chóng thích ứng với tình huống này, dù sao cũng là người mà Mộ bá bá tin tưởng và năn nỉ mời về làm việc. Nhìn kỹ hắn lần hai thì phát hiện ra hắn có dáng người rất cân xứng, cơ thể có nhiều cơ bắp nhưng không quá to, nhìn rất đẹp. Về phần sẹo và hình xăm đầu sói kia chẳng những làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp mà ngược lại còn tăng thêm cho hắn vài phần hấp dẫn bí ẩn, hơi thở thần bí. Điều này khiến cho cô không kiềm chế được khiến cô phải đoán rằng hắn đã trải qua chuyện gì và vết sẹo kia là từ đâu ra? Còn đầu sói kia có nghĩa là gì? Người này không phải là từng nằm trong một băng đảng tội phạm nào đấy chứ? Sau này hắn cải tà quy chính nên muốn tìm một công việc đứng đắn để đi làm sao? Trước kia hắn có chém giết người không?

Ôi, trí tưởng tượng của phụ nữ đúng là hơn người, nếu đúng như vậy thì Âu Dương Phỉ Phỉ sẽ phải đối mặt với những nghi ngờ về các mối nguy hiểm xung quanh mình, thậm chí là tưởng tượng đến nhiều thứ khác nữa.

Đàn ông không xấu thì phụ nữ không yêu, câu tục ngữ này rất phổ biến vì đây là câu chuyện có thật. Đối với một người phụ nữ mà nói thì một người đàn ông mọt sách, văn vẻ lịch sự, ăn nói thận trọng và một tên có vẻ đểu cáng nhưng ăn nói ngọt xớt, có thể làm cho phụ nữ vui vẻ thì rõ ràng là người thứ hai có sức hấp dẫn và nhiều thách thức hơn.

Tuy nhiên Vương Dung cũng không có ý định săn người đẹp, với hắn mà nói thì dính vào một người phụ nữ như Âu Dương Phỉ Phỉ chắc chắc sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Nếu có nhu cầu với phụ nữ thì có thể đến quán bar tìm lấy một cô nào đấy để giải quyết nhu cầu, về mặt này Vương Dung có thể tự tin là làm cho các cô được vui vẻ.

- Sếp suy nghĩ nhiều quá rồi đấy.

Vương Dung nhìn vào mắt cô là biết được cô đang phát huy trí tưởng tượng nên tức giận nói:

- Đầu sói này là do thời trẻ ham chơi đua đòi nên xăm lên, còn sẹo là do tôi đi làm công trình xây dựng ở nước ngoài. Cô cũng biết là kiếm tiền ở nước ngoài không dễ dàng gì. Vì sinh tồn mà buộc phải đánh nhau để giành địa bàn làm ăn, có một lần công trình bị sập nên để lại vết tích. Cô xem vết sẹo lớn này đi, là do bị thép đâm vào đất, cũng may là mạng tôi lớn. Còn chỗ này rất giống bị dao đâm vào đúng không? Ha ha, thật ra cũng là do xui xẻo nên bị một thanh sắt sắc bén cứa vào đấy.

Theo những gì hắn giải thích thì Âu Dương Phỉ Phỉ bất giác nhìn về dưới sườn hắn, quả nhiên là vết sẹo ở ngay vị trí nguy hiểm. Mặc dù Vương Dung nói với vẻ thoải mái nhưng chỉ cần nhìn vào là Âu Dương Phỉ Phỉ đã thấy ghê người rồi, không khỏi nghĩ lại việc bộ dạng đáng thương của Vương Dung bị đè dưới lớp đất cát khi công trình sập, bị thép đâm vào nơi trí mạng, máu chảy tùm lum, mạng sống bị đe dọa.

- Anh đi làm công nhân ở nước ngoài à? Nhập cư trái phép hay là được đưa đi? Tại sao phải ra nước ngoài?

Mặc dù cô không hiểu rõ về nghề này nhưng cũng biết được đó là một công việc có tính nguy hiểm cực cao, không có đồ bảo hộ, không có nhân quyền. Hắn bị thương nghiêm trọng như vậy mà vẫn có thể sống sót thì đúng như lời hắn nói là mạng hắn lớn. Trong lúc nhất thời cô cảm thấy đồng cảm với hắn, cảm giác chán ghét cũng tiêu tan đi nhiều.

- Đương nhiên là nhập cư trái phép rồi.

Vương Dung nhún vai.

- Đại tiểu thư Âu Dương, trên đời này không phải ai sinh ra cũng có được may mắn là sinh ra trong gia đình giàu có, muốn gì được nấy. Tôi ra nước ngoài tất nhiên là để kiếm tiền.

- Kiếm tiền cũng có nhiều cách, đâu cần phải liều mạng như vậy?

Âu Dương Phỉ Phỉ đối với việc này không dám gật đầu bừa bãi, cau mày nói:

- Anh làm vậy là không có trách nhiệm với bản thân mình.

Cô cảm thấy có chút thoải mái, khó trách người này tham tiền, tham tài, hóa ra cũng là vì quá nghèo.

- Vậy nên chẳng phải bây giờ tôi đã trốn về nước rồi sao?

Vương Dung đã đạt được mục đích nên ngáp dài rồi nói:

- Được sếp nhận vào làm bảo vệ thật là cảm ơn à. Trời lạnh rồi, tôi phải đi tắm đây, cô làm gì thì làm đi.

Hắn thừa nhận Âu Dương Phỉ Phỉ không phải là người đẹp nhất mà hắn từng gặp qua, nhưng cô có một khuôn mặt cân đối, dáng người, làn da đều rất ổn. Điểm lợi hại nhất của cô chính là khí chất lạnh lùng, cao quý, thông minh, nhạy bén mà hiếm có cô gái nào ở thời đại này có được.

Nhưng e rằng đó chỉ là bộ mặt của cô ấy trong lúc ở công ty thôi, về đến nhà thì cô đã bỏ lớp ngụy trang đó xuống, sự cao ngạo, lạnh lùng ít đi, sự hiền lành, ôn hòa được thể hiện ra nhiều hơn.

Nhưng Vương Dung đối với cô chỉ dừng lại ở mức yêu thích mà thôi. Sau nửa năm hoàn thành được việc mà lão Mộ nhờ vả thì mọi chuyện sẽ rõ ràng và chắc chắn giữa hai người sẽ có rất nhiều xích mích.

Này, thái độ này là gì vậy? Âu Dương Phỉ Phỉ cau mày, phải khó khăn lắm mới tìm được một chút đồng cảm với hắn vậy mà ngay lập tức bị hắn ném từ chín tầng mây xuống. Người như hắn không xứng đáng được thông cảm. Thắt chặt lại áo ngủ, hừ một tiếng nhẹ nhàng với vẻ mặt bất mãn, cô thu dọn máy tính xách tay và khăn giấy về phòng tiếp tục xem bộ phim Hàn Quốc kia. Bát mì bị hắn ăn mất có thể xem như là một cách giảm cân cho mình vậy.

Vương Dung cũng chỉ cười, sau khi tắm xong trở về phòng nhìn thấy vạc giường trống trơn thì vỗ tay vào trán, quên mua chăn nệm mất rồi. Chịu lạnh một đêm rồi, giờ lại thêm đêm nữa, cũng may mà hắn đã trải qua không ít chuyện khổ cực nên chuyện này cũng chỉ là chuyện cỏn con thôi.

Mặc quần áo vào, dựa nửa người vào giường, lấy từ trong bao da ra một điếu thuốc, dưới ánh trăng mờ ảo hắn nhìn chằm chằm vào một bức tranh cũ. Trên ảnh là một người phụ nữ và một cậu bé mặc quần áo giả dị, người phụ nữ kia tuy không phải là mỹ nhân hàng đầu nhưng khuôn mặt cân đối, làn da trắng nón, toát lên khí chất hiền lành, thùy mị, nết na.

Một lúc lâu sau hắn mới khẽ mở cái bóp da ra, rút ra một cái kẹp tóc, nhìn nó chằm chằm, ánh mắt hắn trở nên phức tạp, hình như hắn đang suy nghĩ hoặc tính toán một điều gì đấy.

Đêm càng về khuya càng lạnh, khó có thể tin được là hắn đã ngồi bất động như một pho tượng suốt nửa tiếng đồng hồ. Một đám mây đen bay qua che khuất ánh trăng chiếu vào cửa sổ khiến hắn hòa tan vào bóng đêm...

......

Một tiếng "rắc" vang lên.

Sáng sớm hôm sau nghe thấy tiếng Âu Dương Phỉ Phỉ đi ra khỏi nhà thì Vương Dung mới uể oải đứng dậy đi rửa mặt, thay quần áo và đi xuống lầu. Vì phải ở với Âu Dương Phỉ Phỉ, tối qua cô xem phim Hàn đến khuya khiến hắn mất ngủ, so với trước đây thì bất cứ là thời gian nào, địa điểm nào, chỉ cần hắn muốn ngủ thì có thể ngủ say ngay lập tức.

Cứ nghĩ là Âu Dương Phỉ Phỉ đã đi từ sớm rồi nhưng không ngờ là cô đang tranh cãi về vấn đề gì đó với một người bảo vệ và hai bà cô lớn tuổi dưới bãi đậu xe.

Hắn khẽ nhíu mày, chỉ cần đảo mắt qua là phát hiện ra vấn đề, hóa ra là chiếc xe con BMW màu đỏ của Âu Dương Phỉ Phỉ chiếm mất chỗ đậu xe của người khác nên bị người ta dùng thùng rác cũ chặn ở đầu và đuôi xe.

Chỗ đậu xe này là trước đây được người dân trong khu góp tiền lại xây dựng nên, tuy nhiên đã không lường trước được sau này các gia đình mua xe hơi, chỗ đậu xe thì ít mà lại không có tầng hầm để xe nên chỗ đậu xe này luôn chật cứng, đậu xe phải theo chỉ định.

Hai bà cô kia đều nói giọng địa phương, vì quá tức giận nên nói hơi nhanh, ngay cả Vương Dung cũng chỉ có thể hiểu được bảy, tám phần. Đại khái là vì Âu Dương Phỉ Phỉ đậu xe ở trong này nên đêm qua họ phải gửi xe của mình ở bãi xe tư nhân. Một bà cô phân trần chuyện một giờ gửi xe ở ngoài thì mất bao nhiêu tiền, rồi khiến bà bị trễ giờ làm, ảnh hưởng đến công việc nhưng cho dù bị trễ giờ làm bà vẫn liều chết ở đây để bắt Âu Dương Phỉ Phỉ bồi thường 200 đồng tiền thiệt hại. Còn ông bảo vệ trung niên kia cũng tiếp lời, nói cô đi một chiếc BMW sang trọng như vậy thì 200 đồng chả đáng vào đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play