Chất tất cả số hàng vào thang máy và đi thẳng lên lầu 15, phòng IT có một không gian rất rộng, bàn làm việc được sắp xếp nhiều chi chít, giống như là một tổ ong, tuy nhiên hơn 80% bàn làm việc vẫn còn để trống.
Có lẽ phòng này đang trong quá trình chuẩn bị nên rất lộn xộn, Phương Vi Vi nhanh chóng sắp xếp mọi việc, tự mình đi lấy hai ly nước chân thành nói lời cảm ơn:
- Lão Giang, Vương tiên sinh, cảm ơn hai người đã giúp đỡ.
- Chuyện nhỏ thôi mà, tôi cũng không dám kể công đâu.
Giang Hổ bắt đầu thấy lo lắng, nói:
- Tuy nhiên Trưởng phòng Chu trước giờ rất ngang ngược, tôi sợ cô ta sẽ gây chuyện với Tiểu Vương.
- Đội phó Giang cứ yên tâm, chuyện này tôi sẽ báo lại với Tổng Giám đốc Âu Dương.
Phương Vi Vi nghiêm mặt nói:
- Chu Cầm kia dù có lợi hại đến đâu thì công ty này cũng không phải là nhà của cô ta. Nếu muốn gây khó khăn cho tiên sinh thì tôi cũng tuyệt đối không để yên đâu.
- Vậy là tốt rồi, tôi cũng yên tâm hơn rồi.
Nhìn dáng vẻ của Giang Hổ đúng là rất quan tâm đến chuyện của Vương Dung.
Vương Dung chỉ im lặng và cười, đối với mấy chuyện đấu đá trong công ty hắn chẳng có chút hứng thú nào, về phần Chu Cầm trả thù thì lại càng không quan tâm. Trên thế giới này những chuyện có thể thật sự khiến hắn quan tâm là cực kì ít. Lịch sự uống hai ngụm nước, Vương Dung đứng dậy xin cáo từ:
- Trưởng phòng Phương, hình như cô còn rất nhiều chuyện phải làm ở đây, chúng tôi xin cáo từ trước, Lão Giang còn phải giúp tôi làm quen với môi trường làm việc nữa.
Phải thừa nhận rằng Phương Vi Vi này rất xinh đẹp, tính tình cũng tốt, nhưng điều này không có nghĩa là Vương Dung có ý định gì với cô.
Thực ra Phương Vi Vi cũng bận rộn rất nhiều việc, lúc nãy vừa mới ngồi xuống đã có vài nhân viên tới hỏi công việc, đối với tình huống này cô cũng chỉ có thể áy náy và bất đắc dĩ cười:
- Nếu đã như vậy thì đợi sau khi tan ca chúng ta cùng đi ăn cơm nhé, tôi phải cảm tạ các anh thật tốt mới được.
- Trưởng phòng Phương, chúng tôi nhận lương bảo vệ nên sẽ làm công việc của một bảo vệ.
Vương Dung dửng dưng nói:
- Chuyện vừa rồi dù tôi muốn hay không thì cũng phải làm thôi, vì đó là công việc của một bảo vệ, đổi lại nếu là Trưởng phòng Phương gây khó dễ cho Chu Cầm thì tôi cũng sẽ ngăn cản lại thôi. Vậy nên cảm ơn lời mời ăn cơm của cô, tôi không đi được. Tạm biệt.
Phương Vi Vi sửng sốt, sau một lúc bình tĩnh lại thì Vương Dung và Giang Hổ đã đi xa rồi.
Giang Hổ nói tầng trên cũng là những văn phòng cao cấp, ông ta dẫn hắn đi một vòng tham quan, không có thang máy trống nên dẫn hắn đi cầu thang bộ. Giang Hổ dẫn hắn đi lên trên lầu, vừa cười gian xảo vừa nói:
- Được đấy, xem ra cậu là một cao thủ tán gái đấy, chiêu lạt mềm buộc chặt vừa rồi không tồi đâu. Phương Vi Vi là một người đẹp nổi tiếng ở công ty, ngoài ra còn rất cố gắng giữ hình ảnh của mình nữa, có năng lực, xinh đẹp, bây giờ lại được Tổng Giám đốc Âu Dương coi trọng, tiền đồ có thể nói là vô kể. Nếu cậu dụ dỗ được cô ấy thì sau này có thể sống khá giả đấy.
Vương Dung thấy tức giận khi mình bị xem thường, cái gì mà lạt mềm buộc chặt? Hắn thậm chí còn chưa bao giờ có ý nghĩa ấy nữa, hắn lấy ra một điếu thuốc, cười nói:
- Tôi thấy Lão Giang ông mới là cao thủ đấy, heo dám ăn thịt hổ, vừa rồi dám sờ vào ngực của Chu Cầm, sờ thích không hả? Tôi không tin là ông chỉ đến để đỡ cô ta dậy, đúng vậy không?
- Ồ, mùi thuốc lá thơm quá.
Giang Hổ cực kì vui sướng, cười khà khà, đôi mắt gian xảo sáng lên:
- Cậu đúng là có hỏa nhãn kim tinh, có suy nghĩ giống nhau đấy. Cái cô Chu Cầm kia tuy hung dữ nhưng lại có thân hình quyến rũ, da trắng nõn nà, đáng tiếc món ngon đó chỉ để cho người khác ăn, không thể nào tới phiên Lão Giang này được, vậy nên phải nhân cơ hội mà sờ thử chứ. Tiểu Vương à, không giấu gì cậu, lúc nãy thực sự là tôi muốn giúp cô ấy, không có ý gì khác, nếu cô ấy mà là vợ tôi thì tôi sẵn sàng ăn tát một lần ba ngày đấy.
Vương Dung đang hút thuốc xém chút nữa bị sặc khói thuốc mà chết, lúc đầu chỉ nghĩ ông ta chỉ giở trò thôi, ai mà ngờ.....Hắn cười ha ha và vỗ vai ông ta nói:
- Phụ nữ như Chu Cầm không lấy làm vợ được đâu, mỗi ngày mà anh phải chịu ăn tát đến vài lần thì không đến một năm sau sẽ bị kiệt sức và chết đó. Hơn nữa với điệu bộ lẳng lơ đó không chừng cô ta sẽ cắm vài cái sừng lên đầu anh cho xem. Vậy nên muốn lấy vợ thì phải chọn người hơi xấu nhưng tốt tính, có câu như thế này: Có vợ xấu tức là trong nhà có một kho báu đấy.
- Huynh đệ, đúng là cao kiến.
Giang Hổ đưa ngón tay cái của mình ra và nói:
- Như cậu nói thì tôi cần phải lấy một người phụ nữ luống tuổi, vừa mắt, ít nhất là hiền lành. À, mà cậu đã kết hôn chưa vậy?
- Kết hôn? Cứ đùa, sống tự do tự tại không tốt hơn sao?
Vương Dung cười híp mắt, hút một ngụm thuốc nói:
- Bây giờ mà lấy vợ thì chẳng khác nào là nhảy vào lửa đâu.
- Cậu nói như vậy cũng không đúng.
Sau khi cùng Vương Dung trải qua vài chuyện và tìm được tiếng nói chung thì khoảng cách giữa hai người gần lại hơn rất nhiều. Giang Hổ cũng ra vẻ người từng trải vỗ vai hắn:
- Kết hôn cũng có cái lợi của kết hôn, có thể ổn định cuộc sống, đi cả ngày bên ngoài mệt mỏi về đến nhà ít ra vẫn có được cơm nóng và chăn ấm phải không?
- Điều này cũng đúng, đáng tiếc là tìm được một người vợ hiền lành, dịu dàng ở Trung Quốc này rất khó.
Vương Dung lắc đầu cười nói.
- Thời buổi này đúng là có rất nhiều người táo bạo, mạnh mẽ, tuy nhiên phụ nữ tốt cũng không phải là không có đâu.
Vẻ mặt Giang Hổ vẫn rất nghiêm túc.
- Ví dụ như Phương Vi Vi vừa rồi cũng khá tốt, còn Tổng Giám đốc Âu Dương, nói đến cô ấy thì đúng là ở công ty không biết có bao nhiêu người đàn ông theo đuổi nữa, họ đều coi cô là một nữ thần, những ngôi sao lớn cũng không có được vẻ xinh đẹp và phong cách như cô.
- Âu Dương Phỉ Phỉ à?
Nhắc đến cái tên này Vương Dung bĩu môi nói:
- Anh nói Phương Vi Vi tốt thì tôi còn có thể chấp nhận, chứ nói đến Âu Dương Phỉ Phỉ tốt thì tôi có ý kiến khác. Một đại thiên kim tiểu thư như cô ta cưới về nhà cũng giống như chồng ăn phải thạch tín và sống không được bao lâu đâu. Tuy nhiên, không phải là cô ấy không có điểm tốt, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt cô ta thì trời nóng cũng không cần máy điều hòa...........có thể tiết kiệm điện được.......
Chợt một ánh mắt lạnh lùng, lặng lẽ "rơi" xuống người khiến hắn ớn lạnh, rùng mình, ngẩng đầu lên nhìn cầu thang phía trên, ngay lối thoát hiểm có một dáng người thanh tú đang đứng.
Mặt cô hầm hầm tức giận, đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh như tiền, trừng mắt nhìn thẳng vào Vương Dung, sát khí ngập cả không gian cầu thang này. Cô nhìn vào mục tiêu của mình và chỉ thẳng vào Vương Dung.
- Âu, Âu.....
Giang Hổ cũng không mất nhiều thời gian để nhận ra cô, vẻ mặt nhất thời trắng bệch ra, mồ hôi vã ra như tắm, rơi xuống từng giọt, hai chân mềm nhũn ra, người lạnh ngắt cứ như bị sốt rét.
Bình thường ông vẫn hay đi kiểm tra ở khu vực này nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Âu Dương Phỉ Phỉ ở cầu thang này, hôm nay tại sao lại xuất hiện ở đây? Chuyện quái quỷ gì vậy?
Trong lòng Âu Dương Phỉ Phỉ chưa bao giờ thật sự phẫn nộ, vì chuyện của ngày hôm qua mà sáng nay tâm trạng không được tốt, sau khi ngồi ở văn phòng xử lý công việc thì bỗng nhiên thấy buồn nên muốn đi thang bộ lên sân thượng hít thở không khí, nhân tiện suy nghĩ cách trả thù cái tên họ Vương kia, đùa giỡn hắn ra sao để khiến hắn bực mình.
Tuy nhiên cô không ngờ được là vừa mới tới đây thì chợt nghe thấy giọng nói của Vương Dung, cô giận đỏ mặt tía tai, những lời của hai người này chẳng khác nào những tên lưu manh ngoài đường, cô không thể bỏ qua cho hai người họ được.
Cô không thể nào ngờ được là họ đang lấy chuyện vợ con ra để tán dóc, người vợ trong lời người bảo vệ kia nói cô còn chấp nhận được, nhưng khi tên Vương Dung mở miệng ra nói thì cô không thể chịu được, muốn đi mua ngay một khẩu súng và bắn thẳng vào đầu hắn.
Lão Giang chỉ là vai phụ nên không tính, còn Vương Dung và Âu Dương Phỉ Phỉ một người đứng trên, người đứng dưới, trừng mắt nhìn chằm chằm vào nhau, bầu không khí trở nên căng thẳng đến kì lạ.
- Ôi, sếp đã ăn sáng chưa vậy?
Vương Dung tuy có chút xấu hổ nhưng da mặt của hắn thì cũng không được mỏng nên cười ha ha và nói.
- Chào....chào Tổng Giám đốc....
Giang Hổ đổ mồ hôi nói.
Âu Dương Phỉ Phỉ lạnh lùng nhìn Giang Hổ và nói:
- Đội phó Giang, ở đây không có việc của anh, anh đi xuống trước đi, tôi muốn nói chuyện với Vương Dung một chút.
- Vâng, vâng, tôi sẽ đi ngay, chuyện ở đây xin tùy ý cô.
Trước sự tức giận của một con hổ thì đây được xem như đặc ân, lão khom lưng cúi đầu chạy đi. Chuyện này chẳng khác nào gặp phải một con hổ chuyên ăn thịt người, cần phải chạy trốn nhanh hơn bạn của mình, nhìn thấy lão chạy đi nhanh như vậy Vương Dung cũng lấy làm khó hiểu, trong lòng thầm mắng không xem huynh đệ ra gì. Lại còn tùy ý cô giải quyết nữa, đúng là đáng giận mà. Dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ thôi mà, tại sao phải sợ hãi như vậy chứ?
Tuy nhiên, Vương Dung cũng hơi chột dạ một chút, dù sao nói xấu người khác sau lưng mà bị bắt quả tang thì cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, bị cô ấy nhìn với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống thì cũng có chút lo lắng.
- Ha ha, sếp....
Trong lúc Vương Dung định trêu cô thêm vài câu thì Âu Dương Phỉ Phỉ không thèm nhìn hắn mà lập tức đi lên phía trên, lạnh lùng nói:
- Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh.
Tự biết mình bị đuối lý nên Vương Dung đành chấp nhận đi theo lên trên, lên đến tầng sân thượng, nhìn cảnh vật xung quanh thì phát hiện ra được sân thượng này được xây dựng theo kiểu cũ, tầm mắt phóng đi được rất xa, đây là nơi mà phụ nữ rất thích đến để tâm sự.
Nhìn Âu Dương Phỉ Phỉ rất nghiêm túc và tri thức trong bộ đồ tây, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Dung.
Vương Dung bị cô nhìn như vậy thì rất ngại, lấy ra một điếu thuốc, cười gượng nói:
- Không phải là tôi cố ý nói xấu cô đâu, chẳng qua có đôi khi đàn ông chúng tôi cũng thích khoe khoang một chút thôi.
- Sáng nay tôi bỏ quên tài liệu ở nhà nên quay về nhà lấy, khi vừa mở cửa phòng anh ra thì nhìn thấy một thứ.
Âu Dương Phỉ Phỉ thản nhiên nói:
- Anh đoán xem tôi đã phát hiện ra thứ gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT