Vương Dung thấy sự tức giận của hai cô nàng ngày càng lớn, kèm theo đó là châm chọc khiêu khích qua lại, chẳng khác nào hai cô nàng chua ngoa đang đánh nhau. Hắn đành bất đắc dĩ ho một tiếng nói:

- Hai vị Trưởng phòng xin bớt giận, đây là công ty, cả hai cũng đều là nhân vật có tiếng, cãi nhau bị người khác xúm lại xem, bàn tán cũng không hay cho lắm. Mặt khác, tôi tên là Vương Dung, cầm số tiền lương bảo vệ trong tay thì đã bỏ việc khuân vác để kiếm sống rồi, phiền hai vị nếu muốn tìm người để khuôn vác thì hãy tìm người nào khác đi, việc này tôi không làm được, Lão Giang, đi, chúng ta đi lấy đồ.

Các nàng cãi nhau cũng kệ, đánh nhau cũng kệ, Vương Dung không thèm để ý đến, chỉ cần đừng lôi hắn vào và xé xác hắn là được, mặc dù hắn có cảm tình với Phương Vi Vi nhưng giới hạn cũng chỉ đến đấy thôi, không hơn không kém.

- Được được, Tiểu Vương, tôi dẫn cậu đi lấy đồ.

Với việc này Giang Hổ cũng tìm cách trốn tránh.

Phương Vi Vi hơi ngạc nhiên với biểu hiện của Vương Dung, mặc dù cô không làm việc dựa vào sắc đẹp, nhưng đã là một người đàn ông thì với một yêu cầu nhỏ của phụ nữ sẽ rất khó từ chối, nhất là hai người đẹp đều làm chức Trưởng phòng. Nếu hắn nghĩ giúp một người sẽ đắc tội với một người cũng có lý nhưng Phương Vi Vi lại cảm thấy hắn từ chối không phải vì lí do này.

Khác với Âu Dương Phỉ Phỉ có gia thế tốt, xuất thân tốt thì Phương Vi Vi phải dựa vào việc thi đại học mới thoát khỏi cảnh làm nông, từng bước cố gắng, dựa vào chính mình để có được ngày hôm này thì đương nhiên là cần phải xây dựng và phát triển một cái gì đó để sinh tồn.

Sự nhạy cảm của cô dường như vô tình nhìn thấy một điều gì đó từ người hắn, nhìn có vẻ hiền lành nhưng thực ra đang giấu diếm một bí mật nào đó. Hắn không hề khiêm tốn mà lại từ chối thẳng thừng, đó chính là sự lạnh lùng, thờ ơ, không để ý đến những thứ xung quanh.

Tuy nhiên cảm giác này cũng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.

Hắn không giúp thì Phương Vi Vi cũng không thèm để ý, chỉ cần số máy tính không bị Chu Cầm lấy đi thì sẽ không có lý do gì để hận hắn cả.

Tuy nhiên Chu Cầm không chịu được, sự hấp dẫn của cô từ trước đến nay rất lớn, dựa vào sức hấp dẫn ấy mà khi đối phó với đàn ông cô đều giành được ưu thế. Đối với cô mà nói thì có rất nhiều người đàn ông chẳng khác gì động vật, chỉ cần cô dùng chút thủ đoạn thì sẽ khơi gợi được sự ham muốn của họ, đến lúc từ chối không được thì sẽ ngã vào tay cô, lúc đó cô đưa ra yêu cầu thì cơ hội thành công rất lớn.

Mặc dù cô không kiêu ngạo đến mức nghĩ rằng bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ không có cách để cự tuyệt cô, nhưng một tên bảo vệ nhỏ bé mới tới lại dám từ chối yêu cầu "nhỏ" này của cô thì đúng là trong mắt hắn không xem Chu Cầm ra gì rồi. Hắn đã giẫm đạp lên sự kiêu ngạo và lòng tự trọng của cô.

- Tiểu Vương, đứng lại!

Chu Cầm giận dữ quát.

- Trưởng phòng Chu còn điều gì muốn chỉ giáo à?

Vương Dung lạnh lùng quay đầu lại, ngữ khí cũng không còn dễ nghe nữa. Cô ta muốn mình là trung tâm, tự cho mình là đúng, nhưng cô ta không biết tiến lui đúng lúc, cứ liên tục kéo hắn vô chuyện không đâu, điều này đã bắt đầu khiến hắn thấy không thích. Đừng nói là Chu Cầm, cho dù là Âu Dương Phỉ Phỉ đến đây thì hắn cũng không thay đổi ý định đâu.

- Bây giờ tôi lấy tư cách là cấp trên ra lệnh cho anh đem hai mươi cái máy tính kia lên lầu bảy cho tôi.

Chu Cầm nghiêm mặt nói:

- Tiểu Vương, tôi niệm tình anh là người mới, không biết Chu Cầm tôi là ai nên.......cho anh thêm một cơ hội, nếu không đừng trách tôi ác.

- Ha ha.

Vương Dung cười lớn, hai tay đút túi quần, hứng thú nhìn cô.

- Trưởng phòng Chu, chức của cô thật là lớn đấy, tôi thấy tội nghiệp cho cô là đã lớn tuổi, bị nặng tai mà lại còn tô son điểm phấn đi làm công việc quan hệ công chúng. Coi như tôi chịu thiệt, nói lại cho cô rõ một lần nữa tôi là bảo vệ, không phải người khuân vác. Còn nữa, cô là Trưởng phòng Quan hệ công chúng, không phải đội trưởng đội bảo vệ, vậy nên nếu cô muốn ra oai thì phiền hãy về địa bàn của mình mà ra oai.

Từ nhỏ đến lớn Vương Dung không phải là người có tính khí tốt, nhưng trải qua nhiều chuyện, tuổi ngày càng nhiều nên tính khí nóng nảy của hắn cũng hạn chế lại, nhưng hạn chế không có nghĩa là khi bị người khác ức hiếp vẫn có thể cười ha ha và để cho người ta đánh mình được.

- Anh......

Chu Cầm giận tím tái mặt mày, giận đến run người, không nói được câu nào. Cô lăn lộn ở công ty này và ngoài xã hội nhiều năm, tuy không phải là người đứng đầu nhưng cũng có lai lịch, thân thế tốt, còn Vương Dung chỉ là một tên nghèo hèn, đến làm bảo vệ ở công ty, Chu Cầm đã để mắt đến hắn, giao cho việc làm cũng coi như là nể mặt rồi. Đáng lẽ như vậy thì loại người như hắn phải vỗ tay hoan hô và chạy nhanh lại đây quỳ xuống liếm chân cô mới phải chứ? Không thể ngờ được là hắn lại từ chối và còn dám châm chọc, khiêu khích, sỉ nhục cô nữa. Hắn, hắn nghĩ hắn là ai vậy? Tuy nhiên, cho dù cô là một cô gái mạnh mẽ thì cũng không dám trực tiếp xông lên và động thủ với Vương Dung, tuy hắn nghèo như thế nào đi chăng nữa thì cũng là một người đàn ông và là một người bảo vệ, nếu đánh nhau thì cô sẽ gặp bất lợi.

Phương Vi Vi thì lại có biểu hiện hoàn toàn ngược lại, nhìn thấy Chu Cầm ăn nói khó coi như vậy thì lại thấy thoải mái trong lòng, giống như là đang nóng đổ mồ hôi mà được ăn một ly kem thì đúng là sảng khoái lắm. Tuy nhiên, sảng khoái là vậy nhưng cũng hơi lo lắng cho Vương dung, dù sao bề ngoài hắn chỉ là một bảo vệ giữ cửa, đắc tội với Chu Cầm chắc chắn sẽ bị cô ta báo thù, đoán chừng hắn cũng ở công ty cũng không được bao lâu nữa.

Trong lúc nhất thời Phương Vi Vi thấy hối hận khi lúc nãy đã lôi người bảo vệ vô tội này vào việc đấu đá của cô và Chu Cầm, là cô ỷ vào chỗ dựa Tổng Giám đốc Âu Dương Phỉ Phỉ, tất nhiên là cô không sợ Chu Cầm, nhưng than ôi, cô đâu phải là thiên kim tiểu thư giàu có mà không biết đến cuộc sống khó khăn của con người. Thoạt nhìn cô đoán hắn cũng tầm 27, 28 tuổi giống cô, bị cuộc sống bức bách nên mới bất đắc dĩ đến đây làm bảo vệ, nếu không có cách nào khác để giải quyết thì sợ rằng hắn không thể giữ được công việc bảo vệ này đâu. Nếu vì chuyện này mà hắn bị mất việc thì không biết là có rắc rối nào xảy ra không nữa? Phương Vi Vi từng trải qua thời kì khó khăn này khi vừa tốt nghiệp đại học nên hiểu, không tìm được việc, thậm chí đến tiền ăn mì cũng không có luôn.

- Trưởng phòng Chu, cô đúng là ăn no dửng mỡ, không có việc gì làm.

Phương Vi Vi thấy áy náy nên quyết định giúp đỡ Vương Dung, khoanh hai tay lại châm biếm Chu Cầm:

- Đừng ỷ lại vài phần nhan sắc và dựa hơi vào một vài người trong gia đình làm ở công ty này mà không kiêng nể gì ai, hoành hành ngang ngược. Tốt nhất là nên dừng lại và học cách kiếm cơm một cách chân chính đi. Từ trước đến nay, dựa vào mấy thứ đó để kiếm sống thì được mấy người đầu xuôi đuôi lọt hả? Phụ nữ dù sao cũng chỉ có một thời hoàng kim rồi già đi, đừng để đến lúc đó mới hối hận thời tuổi trẻ dốt nát, đừng làm cho con cô phải khinh thường cô.

Vì tức giận nên những gì cô nói cũng khó nghe và nặng nề, lại còn trực tiếp vạch mặt những vấn đề riêng tư của Chu Cầm nữa.

- Cô, cô, cô là con tiện nhân, cô lại còn dám chửi rủa tôi à?

Chu Cầm giận đến tái xanh mặt mày, kiêng dè Vương Dung là đàn ông nên không dám động thủ, nhưng đối với Phương Vi Vi thì cô không việc gì phải sợ, bị cô ta mắng chửi, thậm chí là sỉ nhục như vậy thì sự chua ngoa, đáo để, hung dữ trong người cô nổi lên, nhào thẳng tới dùng móng tay cào vào khuôn mặt trắng nõn của Phương Vi Vi.

Phương Vi Vi cũng hoảng sợ, không lường trước được là Chu Cầm lại trực tiếp động thủ, hoảng hốt lui về sau và va phải bàn làm việc. Sắc mặt trắng bệch, nhìn móng tay dài nhọn, sơn màu đỏ của Chu Cầm dí sát vào mặt, cả người cô lạnh ngắt, xong rồi, xong rồi, khuôn mặt này thế là xong.

- Đủ rồi!

Không biết Vương Dung ra tay lúc nào mà trong lúc nguy cấp đã nắm chặt cổ tay của Chu Cầm lại, nhẹ nhàng đẩy ra khiến cô lui liên tục mấy bước, đến khi va vào mặt bàn thì mới đứng lại được.

- Tên khốn họ Vương kia, dám đánh lão nương, lão nương liều mạng với ngươi.

Từ trước đến nay Chu Cầm chưa bao giờ chịu thua thiệt ai, điện cuồng nhào đầu về phía trước.

Vương Dung nhíu mày, nếu hai bên đánh nhau thật sự thì hắn chỉ cần một ngón tay là có thể kết liễu được cô ta, nhưng đây không phải là chiến trường, Chu Cầm cũng không mang tội chết nên liền kéo Phương Vi Vi về phía mình và đưa bàn chân của mình ra ngoài.

- Bốp!

Chu Cầm đang giương nanh múa vuốt thì lảo đảo lao về phía trước và té nhào xuống mặt đất, đầu đập vào cái ghế bên cạnh, một tiếng "bốp" vang lên, thoạt nhìn chắc bị đụng vào không nhẹ.

Tất cả mọi người đứng đó đều trợn tròn mắt, nguyên nhân là họ đứng cách đó không xa nên ai cũng nhìn thấy, đúng là ở đây náo nhiệt thật. Chu Cầm của phòng Quan hệ công chúng kia nổi tiếng là một người phụ nữ đanh đá, đại chiến với Trưởng phòng Phương Vi Vi của phòng IT mới thành lập, lại còn dính dáng đến một bảo vệ nữa. Đừng nói là công nhân, ngay cả Trưởng ban Lí vừa bị Chu Cầm chửi cho mất mặt cũng mở hé cửa ban công nhìn, thấy cảnh này ông ta sướng không tả nổi.

Chẳng qua là mọi người đồng cảm anh chàng bảo vệ bị liên lụy kia, tính cách mạnh mẽ nhưng lại đắc tội với Chu Cầm thì có lẽ công việc của hắn sẽ gặp không ít khó khăn. Nghe nói Chu Cầm kia giao du với rất nhiều người, biết nhiều nhân vật lớn ngoài xã hội, trị tội một bảo vệ nhỏ bé thì có lẽ không thành vấn đề với cô ta.

Ai dè nội dung vở kịch ngày càng hấp dẫn và tạo thành màn kịch trước mặt này.

Giang Hổ cũng há hốc mồm, vừa rồi đã nói rõ ràng với Vương Dung là đừng đụng Chu Cầm dù phải dẫn lửa thiêu thân đi chăng nữa, lời ông ta nói cách đó chưa đầy mười phút, giờ sự việc lại thành ra thế này. Chuyện này phải làm sao đây?

- Lão Giang.

Vương Dung dường như vẫn không nhận ra được là mình đã gây ra đại họa mà dùng lời lẽ đanh thép nói:

- Còn đứng đó làm gì, vừa rồi tôi đã làm nhiệm vụ của một bảo vệ, ngăn cản ý đồ muốn làm tổn thương đồng nghiệp, anh còn không mau bắt kẻ hung ác Chu Cầm kia về phòng trực ban mà điều tra đi.

- Bắt, bắt về phòng trực ban? Còn, còn điều tra sao?

Giang Hổ nghe xong giật mình, thầm kêu lên Tiểu Vương, không, không, Vương ca. Cậu dám làm như vậy thật à? Đây đâu phải là kẻ hại dân hại nước gì đâu mà nói bắt là bắt. Đây chính là thủ đoạn của Trưởng phòng Chu đó, không thấy ngay cả Trưởng ban Lí trước mặt cô ta cũng chỉ biết khúm núm vâng dạ thôi sao? Nếu tôi dám bắt cô ấy thì đội phó đội bảo vệ này phải về quê bán khoai lang rồi.

- Lão Giang, đây là tình huống nghiêm trọng, báo cảnh sát ngay đi.

Vương Dung nghiêm túc nói.

- Tội danh cố ý tấn công người khác thì để cảnh sát xử lí sẽ tốt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play