“ Hú hú hú! … Hú hú hú! … Báo động! … Báo động! … Các đơn vị đặc nhiệm chú ý! Doanh trại chúng ta bị tấn công! … Lập tức triển khai kế hoạch sơ tán dân thường và ứng chiến! “ – Tiếng còi báo động hú vang rồi tiếng của chỉ huy trưởng phát qua máy bộ đàm vang lên vô cùng khẩn trương.
Tống Nhược Ngôn, Đường Tâm Như, Dương Hiểu Băng lập tức bật dậy rời khỏi chiếc giường ngủ nhỏ của mình, các cô vội vàng mặc quân phục tác chiến vào, mở cửa phòng rồi lao ra ngoài.
“ Thượng úy Tống, chỉ huy ra lệnh cho cô cùng với Thượng úy Dương sau khi phối hợp với bên quân y sơ tán dân thường sẽ chịu trách nhiệm lái xe đặc chủng đưa người dân đến căn cứ tị nạn mới!... Thượng úy Đường và Thượng úy Lâm bên quân y sẽ trực tiếp chịu trách nhiệm sơ tán và hướng dẫn người dân lên xe! “ – Một người lính quân hàm thiếu úy khi vừa nhìn thấy ba cô gái trẻ quân phục gọn gàng lập tức đứng nghiêm giơ tay chào rồi truyền đạt mệnh lệnh của cấp trên.
“ OK! “
Tống Nhược Ngôn, Dương Hiểu Băng và Đường Tâm Như nghe vị Thiếu úy trẻ truyền đạt xong mệnh lệnh của cấp trên, các cô gật đầu ra hiệu rồi xoay người chạy đến khu vực tập kết của những người dân tị nạn, bắt đầu cùng những đồng đội của mình tiến hành di chuyển người dân lên những chiếc xe đặc chủng đang nổ máy chờ đợi.
Cũng vào lúc ấy, ở phía xa đã bắt đầu vang lên những tiếng súng nổ giòn giã khốc liệt giữa lực lượng hai bên.
“ Mọi người di chuyển nhanh lên! “ – Đường Tâm Như, Dương Hiểu Băng và Tống Nhược Ngôn đều dùng tiếng bản địa để đốc thúc những người dân đang hoảng loạn sợ hãi di chuyển thật nhanh.
“ Còn một tốp người nữa họ đang bị kẹt ở phía sau, xin các cô giúp họ với! “ – một người phụ nữ Somali đang ôm một đứa bé đứng lại nhìn các cô lên tiếng cầu xin.
Đường Tâm Như nhìn Tống Nhược Ngôn và Dương Hiểu Băng, gật đầu ra hiệu rồi rời vị trí chạy nhanh về phía sau. Tống Nhược Ngôn lập tức nói vào bộ đàm yêu cầu thêm đồng đội đến hỗ trợ, cô vỗ vào vai Dương Hiểu Băng rồi cũng chạy về hướng Đường Tâm Như vừa chạy.
“ Giúp tôi với, ba đứa con của tôi bị thương ở chân và bị phỏng không thể di chuyển được! “ – một người phụ nữ nhìn thấy Đường Tâm Như chạy đến vội nắm lấy cánh tay của cô kéo đến một chiếc lều vừa chạy vừa nói.
Đường Tâm Như bước vào lều, cô nhìn thấy Lâm Khả Doanh đang nhanh chóng thu dọn dụng cụ y tế và giúp những bệnh nhân bị thương nhẹ chuẩn bị rời khỏi lều, đồng thời còn có một nhóm phụ nữ trên tay mỗi người đang ẵm hai đứa trẻ nhỏ đang đứng phân vân vì không nỡ bỏ đi bỏ mặc bốn mẹ con của người phụ nữ đang đi cùng cô.
“ Mọi người chạy ra xe sơ tán nhanh lên! Ở đây chúng tôi sẽ phụ trách! “ – Đường Tâm Như nhìn nhóm phụ nữ đang đứng dùng tiếng bản địa mà nói.
Nói xong Đường Tâm Như ẵm đứa bé bị thương nhẹ nhất đang nằm trao cho người phụ nữ đứng bên cạnh nói tiếp:
“ Cô bế đứa bé này chạy trước, tôi và bạn tôi sẽ bế hai đứa bé kia ra sau! Nhanh lên! Không kịp đâu! “
Đường Tâm Như vừa dứt lời thì Tống Nhược Ngôn cũng vừa chạy vào lều gấp rút nói:
“ Nhanh lên, bên phiến quân dùng đến tên lửa mini rồi, xe không chờ lâu được!”
“ Mọi người cúi thấp người chạy nhanh lên, xe chỉ chờ thêm 10 phút nữa thôi! “ – Tống Nhược Ngôn hét lớn.
Nhóm người phụ nữ lúc này mới hoảng sợ vội vàng chạy ra ngoài hướng về phía đoàn xe đang bật đèn phát ra tín hiệu sắp di chuyển.
" Ở đây vẫn còn sót lại một em bé bị cưa mất một chân do dẫm phải mìn vào ba ngày trước! Mình sẽ bế bé chạy ra xe. Hai cậu nhanh lên nha! “ – Lâm Khả Doanh bế một em bé da đen teo nhách, một bên chân quấn một mảng băng trắng dày cộm đang nhắm chặt mắt, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, cô nhìn hai người bạn của mình vội vàng lên tiếng.
“ Ok! Tụi mình sẽ chạy theo cậu ngay mà! “ – Đường Tâm Như lập tức đáp lời.
Lâm Khả Doanh nhìn hai người bạn của mình gật đầu đồng ý rồi ôm đứa bé chạy nhanh ra ngoài.
Đường Tâm Như cúi thấp người nhẹ nhàng hết mức có thể ẵm một em bé Somali teo quắp quấn băng trắng khắp người lên, cô ẵm bé bằng hai tay cúi thấp người chạy sau Lâm Khả Doanh đuổi theo đoàn người phía trước.
Tống Nhược Ngôn cũng không chần chừ lập tức cúi người ôm đứa bé hai chân quấn băng dày cộm lên, ôm chặt vào lòng rồi phóng ra ngoài.
Trong tiếng súng đạn rền vang và những đám lửa hừng hực bốc cháy, ba cô gái trẻ bế ba đứa bé chạy nhanh về phía chiếc xe cuối cùng đang cố nán lại chờ đợi trong mưa bom bão đạn.
Lâm Khả Doanh, Đường Tâm Như và Tống Nhược Ngôn vừa đặt ba đứa bé lên chiếc xe đặc chủng rồi nhanh chóng bước vào bên trong chuẩn bị rút lui.
“ Hiểu Băng, xuất phát được rồi! “ – Tống Nhược Ngôn lên tiếng nói với Dương Hiểu Băng đang ngồi ở phía sau vô-lăng đã chuẩn bị sẵn sàng để di chuyển.
“ Ok! Mọi người ngồi cẩn thận! Tôi chạy đây! “ – Dương Hiểu Băng dùng tiếng địa phương thông báo với tất cả những người đang ngồi trên xe rồi lập tức điều khiển chiếc xe đặc chủng lao đi trong tiếng ầm ầm của súng đạn.
Chiếc xe chạy hết tốc độ tầm khoảng hơn một giờ đồng hồ thì đột ngột dừng lại:
“ Kíttttttttt! “
Qua ánh đèn pha sáng rực của chiếc xe đặc chủng, tất cả những người trên xe nhìn thấy phía trước mặt mình là một tốp quân lính mặc quân phục, trên tay cầm những khẩu súng dài có gắn đèn phía trên đang đồng loạt chỉa súng vào những người ngồi trong xe.
“ Mọi người đừng sợ! Đây là phe của chúng ta! “ – Dương Hiểu Băng giơ hai tay lên đầu, cô không quay đầu lại nhìn mọi người trên xe nhưng trấn an bằng tiếng bản địa. Nói xong cô vẫn giơ một cánh tay lên cao, cánh tay còn lại không nhanh không chậm mở cửa bước xuống xe đi ra ngoài.
Không lâu sau, cánh cửa xe được mở ra. Dương Hiểu Băng vội nhìn về phía ba người bạn thân thiết của mình rồi nhanh chóng cất tiếng:
“ Chúng ta phải cho những người này di chuyển sang một chiếc xe mới vì lực lượng trinh sát phát hiện có một nhóm phiến quân chuẩn bị tập kích. Chúng ta sẽ phải thay đổi lộ trình và kế hoạch tác chiến! “
Dứt lời, Dương Hiểu Băng trao cho Tống Nhược Ngôn một tờ quân lệnh và một tấm bản đồ.
Tống Nhược Ngôn di chuyển ra khỏi chỗ mình đang đứng tiến về phía Dương Hiểu Băng, cô nghiêm túc đọc tờ quân lệnh, đọc xong cô mím môi suy nghĩ thật nhanh rồi dùng tiếng địa phương nói với mọi người trong xe:
“ Để bảo đảm an toàn cho tất cả mọi người, chúng ta bắt buộc phải đổi sang xe mới! Tất cả mọi người hãy nhanh chóng và trật tự di chuyển theo sự hướng dẫn của chúng tôi! “
Vừa nói xong, Tống Nhược Ngôn bước nhanh xuống xe, cô cùng Dương Hiểu Băng đứng hai bên hỗ trợ cho những người trên xe rời khỏi xe và di chuyển về phía nhóm quân lính đang đứng chờ đợi.
Sau khi sắp xếp và ổn định tất cả mọi người ngồi vào hai chiếc xe đặc chủng mới. Tống Nhược Ngôn bước đến trao đổi với vị nam sĩ quan người Châu Âu đeo quân hàm Trung Tá. Trao đổi xong, cô giơ tay chào anh ta theo kiểu quân nhân rồi bước đến chỗ ba người bạn thân của mình đang đứng chờ đợi lên tiếng nói:
“ Trên xe mới đã kín chỗ rồi! Chúng ta sẽ quay trở lại chiếc xe đặc chủng của mình rồi chạy phía sau cùng để yểm trợ! Các cậu lên xe rồi chuẩn bị xuất phát! Do đang nằm trong vùng bị tập kích nên chúng ta không được phép bật đèn pha để bảo đảm an toàn. Mình sẽ chịu trách nhiệm điều khiển xe! “
“ Ok! “ – Ba giọng nữ còn lại đồng thanh lên tiếng.
Nhận được mệnh lệnh xong cả bốn cô nhanh chóng bước lên xe. Sau khi kiểm tra súng ống và đạn dược, Tống Nhược Ngôn ngồi vào ghế lái, Đường Tâm Như ngồi ở chiếc ghế bên cạnh để hỗ trợ khi cần thiết. Dương Hiểu Băng và Lâm Khả Doanh ngồi ở phía cuối xe để quan sát phiá sau. Khi chiếc xe phía trước nổ máy bắt đầu di chuyển, Tống Nhược Ngôn cũng nhanh chóng khởi động xe xuất phát.
Đoàn xe khởi hành chưa được hai mươi phút thì ở phía sau chiếc xe đặc chủng của bốn cô xuất hiện một chiếc xe Jeep đang phóng hết tốc lực đuổi theo sau. Trên xe là một nhóm phiến quân mặt bôi đen, tay cầm những khẩu súng hiện đại nhắm vào chiếc xe của các cô mà nã đạn.
“ Mẹ kiếp! “ – Đường Tâm Như đứng dậy, cô rời khỏi chỗ ngồi, lách người qua hàng ghế trên xe, trên tay cầm theo khẩu súng di chuyển ra phía sau xe để hỗ trợ cho hai người bạn của mình. Cùng lúc ấy, Dương Hiểu Băng nhanh tay lấy ra một quả lựu đạn mini trong chiếc balo để bên cạnh. Cô nhanh chóng kích hoạt ngòi nổ rồi ném quả lựu đạn về phía chiếc xe của bọn phiến quân để ngăn chặn sự truy đuổi của bọn chúng.
Lâm Khả Doanh và Đường Tâm Như vẫn tiếp tục dùng súng bắn trả để gây sức ép.
Quả lựu đạn được Dương Hiểu Băng ném vô cùng chuẩn xác làm nổ tung một chiếc bánh xe của bọn phiến quân khiến chiếc xe lập tức mất lái, lảo đảo rồi đột ngột ngừng lại.
Trong lúc đó, Tống Nhược Ngôn vẫn bình tĩnh điều khiển chiếc xe phóng nhanh về phía trước. Đường Tâm Như nháy mắt nhìn Dương Hiểu Băng mỉm cười giơ cao ngón tay cái, cô chưa kịp cất tiếng khen ngợi thì tiếng hét chói tai của Lâm Khả Doanh đã vang lên:
“ Nhảy xuống xe, bọn chúng phóng tên lửa mini! “
Trong tích tắc, một tiếng “ Kít “ chát chúa vang lên, ngay sau đó là một ngọn lửa đỏ như máu bùng cháy làm rực sáng cả một vùng rồi nuốt vào bên trong nó chiếc xe đặc chủng cùng bốn cô gái trẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT