Diện bộ đồ bằng vải lanh màu xanh lá rất vừa người mà mẹ vẫn luôn thích cô mặc, Diana sải bước trên thảm cỏ dẫn tới phần mộ của mẹ. Lúc đến gần hơn, cô thấy một người với mái tóc dài màu hạt dẻ đang đứng bên bia mộ mẹ mình. Đó là ngôi mộ chí duy nhất nằm dưới cây tiêu huyền rất to nên cô không thể nhầm được. Hôm nay không phải ngày đặc biệt gì, người khách này là ai mà lại đến sớm thế nhỉ?
Liệu có phải Maria không?!
Cô ngập ngừng không biết có nên tiến lại gần hơn không, hay cứ đứng đó một lúc mà quan sát vị khách không mời kia.
“Việc gì mày phải sợ chứ?”’ Cô tự gắt lên với chính mình, rồi bước tiếp về phía ngôi mộ. Cô có thể thấy tim mình đang đập mạnh. Chỉ cần vài bước chân nữa thôi cũng đủ làm cô thấy ngạt thở. Nhưng cô vẫn không dừng lại. Tuy thế vị khách kia vẫn không hề quay mặt lại dù cô đã đến rất gần.
Tới gần hơn chút nữa, Diana có thể trông thấy gương mặt của vị khách kia; cô thấy nhẹ cả người khi nhận ra đó chỉ là cô Alves - một người bạn của mẹ. Lần gần đây nhất Diana gặp bà là hôm đám tang mẹ. Mặc dù cô Alves từng là một trong số những người bạn thân nhất của mẹ từ hồi mẹ còn sống ở Sao Paulo, nhưng họ không có nhiều cơ hội để gặp nhau.
Diana nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà. “Cháu thật vui khi gặp cô, cô Alves.”
“Diana đấy à, cháu có khỏe không?” Bà vừa hỏi vừa dang tay ôm cô. “Cháu không sao chứ, cháu gái? Cô đã gọi cho cháu nhiều lần nhưng chưa lần nào gặp được cháu. Cô đã để lại lời nhắn cho quản lý của khách sạn. Cô ấy nói cháu khỏe, nhưng...”
“Cháu xin lỗi vì đã không trả lời cô, cô Alves. Giờ cháu thấy tốt hơn rồi cô ạ.”
Cô ngả đầu về phía những bông hồng vàng mà cô Alves đã mang tới cho mẹ cô. “Hoa đẹp quá cô à!”
Ánh mắt cô Alves lộ vẻ đồng tình.
“Diana, cô có một cuộc hẹn vào giờ ăn trưa và cô sẽ về nhà vào buổi chiều. Nhưng nếu cháu muốn ghé chơi, cô sẽ rất vui khi đưa cháu về cùng cô.”
“Cháu cảm ơn cô. Cháu cũng muốn thế lắm, nhưng giờ cháu còn nhiều việc phải làm ở đây cô ạ.”
“Cứ làm theo ý cháu, cháu gái. Nhưng đừng quên là chúng ta luôn chào đón cháu...” Sau một thoáng im lặng, cô Alves cầm tay Diana rồi bảo: “Giờ cháu có thể nói thật với cô, Diana. Cháu không sao chứ?”
Vẻ mặt của Diana như ngầm trả lời: “Sao mà cháu không sao được chứ?”
“Diana, cô biết là cháu không cần nghe điều này từ cô. Nhưng hãy cứ để cô nói... Mẹ cháu vẫn luôn tự hào về cháu.”
“Cô Alves, cháu thực sự vẫn chưa chuẩn bị cho điều đó cô ạ. Mọi chuyện xảy ra nhanh quá. Năm tháng trước mọi thứ vẫn tốt đẹp, ngay cả khi mẹ cháu đang ốm. Mẹ chưa bao giờ tỏ ra bà chỉ còn sống được vài tháng nữa. Mẹ chưa bao giờ từ bỏ, chưa bao giờ mất đi vẻ tinh nhanh trong đôi mắt. Mẹ cháu cũng chưa từng hỏi: ‘Sao chuyện này lại xảy ra với cháu chứ?’”
Nước mắt lại đong đầy trong mắt Diana.
Nhưng cháu không thể giống như mẹ cháu được. Cháu không thể. Sáng nào thức dậy cháu cũng hỏi đi hỏi lại một câu: “Tại sao lại là mẹ? Sao phải là mẹ của cháu chứ?” Mẹ cháu không chỉ là mẹ thôi đâu. Mẹ còn là ánh sáng soi tỏa tới tất cả mọi người xung quanh nữa.
“Đúng vậy,” cô Alves tán thành.
“Nhưng cháu chưa bao giờ lại gần phía ánh sáng của mẹ cả, không bao giờ cố gắng để được mẹ soi sáng... Và rồi tất cả mọi thứ đã thay đổi, khi mẹ cháu ra đi.”
“Thay đổi ư?”
Diana gật đầu.
“Đôi lúc cháu cảm thấy cháu cần nhìn cuộc sống này qua con mắt của mẹ cháu. Cháu cần hiểu rõ mẹ hơn, cháu muốn được giống như mẹ cháu. Cháu cần giải mã bí ẩn vượt lên trên ánh nhìn chằm chằm của mẹ, những lời nói của mẹ, cách sống của mẹ... Mẹ cháu có cả một kho báu tiềm ẩn trong người mà cháu không bao giờ với tới được.”
Kỷ niệm chợt ùa về làm Diana nở một nụ cười yếu ớt. “Thỉnh thoảng... Thỉnh thoảng cháu trêu chọc mẹ là: ‘Đi mà mẹ! Nếu mẹ nghĩ rằng con cũng có một kho báu thì hãy cho con mượn cái chìa khóa mở kho báu ấy đi!’ Rồi mẹ cháu sẽ chìa hai bàn tay không của mẹ cho cháu xem và bảo: ‘Mẹ không có mà. Không có ai ngoài con có nó cả.’”
Diana cố nén một tiếng thở dài. “Cháu cần chiếc chìa khóa đó, cô Alves ạ. Cháu cần nó. Cháu muốn được giống như mẹ cháu. Cháu muốn ít ra thì mình cũng xứng đáng với mẹ. Cô có biết đôi lúc cháu cảm thấy thế nào không? Cháu ước gì mẹ đã không để cháu tự đi con đường của mình. Ước gì mẹ đã không cho phép cháu tự mắc những sai phạm. Cháu ước gì mẹ đã cố gắng để làm cho cháu giống mẹ nhiều hơn, giống như nhiều bà mẹ khác vẫn làm. Cháu muốn là con của mẹ cháu, cô Alves ạ. Cháu thực sự muốn như thế.”
Cô Alves ôm chặt Diana trong khi Diana òa khóc. “Ôi, Diana. Cháu là con gái của mẹ cháu mà. Cháu rất giống bà ấy. Cô chưa từng thấy cô gái nào giống mẹ như cháu. Cháu không cần phải nghi ngờ điều đó. Có lẽ cô chưa có nhiều thời gian ở bên cạnh cháu và có thể cháu cho rằng cô chỉ đang cố an ủi cháu mà thôi. Nhưng hãy tin cô. Cô biết cháu rất rõ Diana ạ. Cô biết rất nhiều về cháu từ mẹ cháu - người hiểu cháu hơn cả bản thân cháu.”
Diana thôi thổn thức. “Mẹ cháu đã kể gì về cháu ạ?” Cô khẽ khàng hỏi.
“Năm ngoái khi chúng ta cùng đi tới Alexandria, bà ấy đã nói rất nhiều về cháu. Bà ấy kể cho cô nghe việc cháu cảm thấy không thỏa mãn như thế nào, việc cháu không còn thấy hài lòng với những gì mình có và việc ngày lại ngày cháu trở nên buồn chán hơn.”
“Vâng,” Diana cúi đầu thì thào. “Đó là sự thật. Khoảng một năm trước cháu đã bắt đầu cảm thấy như thế. Nhưng cháu nghĩ là mình đã thành công trong việc giấu kín những cảm giác ấy cho riêng mình. Cháu không muốn thấy mẹ cháu buồn, đặc biệt là khi không có lý do nào để khiến cháu cảm thấy không vui như thế cả. Nhưng cháu cho rằng mẹ lúc nào cũng có thể thấu hiểu điều gì đang diễn ra trong con người cháu. Cháu chỉ băn khoăn sao mẹ không nói gì với cháu. Sao mẹ không nói cho cháu biết mẹ thấy buồn phiền thế nào...”
“Buồn ư? Cô không nghĩ thế đâu. Mắt bà ấy đã sáng lên khi bà ấy kể chuyện cháu cho cô nghe.”
“Sáng lên ư?”
“Đúng vậy. Bà ấy có vẻ thực sự hạnh phúc vì điều đó. Thậm chí bà còn bảo rằng: ‘Tôi có thể thấy con gái tôi đang ngày càng khao khát những Cơn Mưa Tháng Mười rồi’. Thực ra thì bà ấy đã nghĩ đến việc sẽ bảo cháu đi cùng chúng ta trong chuyến đi sau.”
“Những Cơn Mưa Tháng Mười? Là sao ạ? Ý cô là những chuyến đi mà tháng Mười nào cô và mẹ cháu cũng đi ấy à? Những chuyến đi bí ẩn đó sao?”
Cô Alves gật đầu.
“Cháu đã luôn tò mò về chúng.” Diana nói. “Lần nào cháu cũng muốn đi cùng, nhưng mẹ cháu không cho cháu đi. Rồi khi quay về, bất cứ khi nào cháu hỏi điều gì về những chuyến đi ấy, mẹ cháu đều trả lời là: ‘Chúng ta lắng nghe và chúng ta được phục hồi.’”
Diana nhìn cô Alves với vẻ nài xin. “Rồi đến lúc cháu không chỉ cảm thấy tò mò nữa.Vài năm về trước cháu đã bắt đầu có cảm giác là những chuyến đi ấy còn có nhiều điều hơn nữa, như thể nó chính là nguồn ánh sáng của mẹ cháu. Cháu cảm thấy cháu sẽ hiểu mẹ hơn nếu cháu biết nhiều hơn về chúng. Cô là người duy nhất cháu biết là có thể giúp cháu chuyện này, cô Alves. Xin cô đấy. Cô không thể nói cho cháu biết cô và mẹ cháu đã làm gì ở Alexandria được ư? Hay cả ở Athen, Jerusalem, Fez, Surabaya...”
Cô Alves không nhìn vào mắt Diana. Bà có vẻ như thấy tiếc vì mình đã khơi ra chủ đề này.
“Ta luôn ngưỡng mộ cái cách tuyệt vời mà mẹ cháu dùng để thể hiện bản thân mình, Diana ạ. Bà ấy đã dùng cách nói đẹp nhất để diễn tả những chuyến đi: Chúng ta lắng nghe và được phục hồi.”
Diana hiểu rằng thuyết phục bà bây giờ cũng vô ích, nên bảo:
“Cháu hiểu... Cháu có thể hỏi cô một câu khác được không ạ?”
“Ta hy vọng nó không khó như câu vừa rồi.” Cô Alves mỉm cười bảo.
“Mẹ cháu ở đâu, cô Alves? Mẹ cháu đâu? Cháu muốn biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ cháu. Cháu chắc rằng cô có câu trả lời tốt hơn cháu.”
Sau một thoáng im lặng, cô Alves bảo: “Cháu còn nhớ không Diana. Lần đầu tiên cô gặp mẹ cháu, cháu đang hỏi đi hỏi lại mẹ cháu một câu là cha cháu ở đâu. Bà ấy đều trả lời rằng: ‘Cha con đang ở với Chúa, con gái ạ.’”
Vừa nghe thấy lời đáp ấy, Diana nhận ra rằng câu hỏi cô hỏi cô Alves giống y câu hỏi mà Maria đã hỏi suốt bao năm qua. Cô băn khoăn không biết tại sao cô Alves lại trả lời cô theo cách này. Vì Diana không chắc liệu cô Alves có biết sự thật về cha mình hay không, nên cô chưa nhắc tới Maria cho bà biết.
“Người ta có thể an ủi một đứa trẻ mất mẹ bằng cách nói là ‘Mẹ con đang ở với Chúa’. Nhưng cháu không còn là một đứa trẻ nữa, cô Alves ạ. Cô có thể nói cho cháu biết sự thật mà. Xin cô đấy! Mẹ cháu không còn tồn tại nữa, phải không cô?”
“Những điều dùng để an ủi một đứa trẻ không phải lúc nào cũng sai Diana ạ. Trước khi mất, mẹ cháu có ở bất cứ đâu thì bây giờ bà ấy cũng vẫn ở đó. Cùng với Chúa.”
Diana cụp mắt xuống.
Cô Alves khẽ đặt tay lên vai Diana: “Cô sẽ để cháu có khoảng thời gian riêng tư với mẹ, cháu yêu. Nhưng nhớ là chúng ta luôn chào đón cháu tới nhà của chúng ta.”
Diana ôm cô Alves. “Cám ơn cô, cô Alves. Cháu sẽ tới thăm cô ngay khi có thể. Cô đi đường bình an!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT