Julia leo cầu thang bốn bậc một và bước vào căn hộ. Phòng khách vắng tanh vắng ngắt. Cô gọi nhiều lần nhưng không nhận được lời thưa nào. Phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm, một cuộc khám xét trên tầng xác nhận rằng mọi nơi đều trống trải. Cô nhận ra bức ảnh chụp Anthony Walsh lồng trong chiếc khung nhỏ bằng bạc vừa mới được đặt trên lò sưởi.
- Con đi đâu về thế? - bố cô hỏi làm cô giật nảy người.
- Bố làm con sợ chết khiết. Thế còn bố, bố biến đi đâu thế?
- Bố hết sức cảm động thấy con lo lắng cho bố đấy. Bố đi dạo. Ở đây một mình chán lắm.
- Cái gì đây? - Julia hỏi và chỉ chiếc khung ảnh trên tấm chắn lò sưởi.
Bố sắp dọn đồ đạc phòng bố trên gác, vì tối nay bố sẽ bị di tản lên đó mà, và bố tìm ra vật này hoàn toàn tình cờ,... dưới một đám bụi. Bố sẽ không ngủ với một bức ảnh của mình trong phòng đâu! Bố đặt nó ở đây, nhưng nếu muốn, con có thể đặt nó ra chỗ khác.
- Bố vẫn muốn đi du lịch chứ? Julia hỏi
- Bố vừa ở chỗ hãng lữ hành đầu phố nhà con về. Chẳng gì có thể thay thế được sự tiếp xúc giữa người với người. Một thiếu nữ xinh đẹp, vả lại trông cô ấy có phần giống con đấy, thêm vào đó là nụ cười... bố nói đến đâu rồi nhỉ?
- Đoạn một thiếu nữ xinh đẹp...
- Chính xác là thế đấy! Cô ấy muốn phạt theo quy định. Sau khi đã gõ mổ cò lên bàn phím máy tính hết quá nửa tiếng đồng hồ, kể ra bố cứ nghĩ cô ấy đang cố chép lại trọn bộ tác phẩm của Hemingway cơ đấy, cô ấy rốt cuộc đã in lại được chiếc vé có tên bố. Bố đã tranh thủ đổi vé của hai bố con mình sang vé hạng sang hơn!
- Thật không sao tin nổi bố! Nhưng điều gì khiến bố tin rằng con sẽ chấp nhận...?
- Chà, chẳng gì hết; chỉ có điều, dù phải dán tấm vé này trong cuốn album ảnh kỷ niệm con sẽ có trong tương lai, thì dẫu sao chúng cũng là vé hạng nhất. Vấn đề là địa vị xã hội của gia đình, con thân mến ạ.
Julia đi nhanh về phía phòng ngủ, Anthony Walsh hỏi cô còn định đi đâu nữa.
- Chuẩn bị một chiếc túi du lịch, cho hai ngày, cô trả lời, nhấn mạnh vào con số, đó có đúng là điều bố muốn không?
- Chuyến phiêu lưu của bố con ta kéo dài sáu ngày, ngày giờ không đổi được; bố đã năn nỉ Eslodie vô ích, cô thiếu nữ xinh đẹp của hãng lữ hành mà ban nãy bố nhắc với con đấy, cô ấy rất cố chấp về khoản ngày giờ.
- Hai ngày! Julia hét lên từ phòng tắm.
- Ồ, cứ việc làm như con muốn, tệ nhất chúng ta sẽ mua cho con một chiếc quần dài khác ngay tại chỗ. Phòng trường hợp con không nhận ra nhé, quần jean của con rách rồi, bố thấy một mảng đầu gối con kìa!
- Thế còn bố, bố tay không lên đường sao? Julia hỏi, thò đầu qua cửa sổ.
Anthony Walsh tiến về cái hòm gỗ ngự ở giữa phòng khách và nâng tấm cửa trượt giấu đi phần đáy kép. Bên trong có một chiếc va ly nhỏ da màu đen.
- Họ đã trữ sẵn một hộp đồ dùng cá nhân nhỏ, thứ giúp ta giữ được vẻ thanh lịch trong suốt sáu ngày, thời gian xấp xỉ bằng độ bền của pin! Ông nói, không phải là không có chút hài lòng... Trong lúc con vắng mặt, bố đã tự cho phép mình lấy lại giấy chứng minh thư mà người ta giao lại cho con. Bố cũng mạo muội lấy lại chiếc đồng hồ đeo tay, ông vừa nói thêm vừa hãnh diện giơ cổ tay mình ra. Con không thấy bất tiện khi bố đeo tạm nó một thời gian chứ? Sau này nó sẽ thuộc về con; rốt cuộc con hiểu ý bố muốn nói gì rồi đấy...
- Nếu bố có thể dừng việc lục lọi ở nhà con, con rất cảm ơn bố đấy!
- Lục lọi nhà con, con thân mến ạ, sẽ là chấn hưng khoa nghiên cứu hang động đấy! Bố đã tìm ra những vật dụng cá nhân của bố trong một chiếc phong bì bằng giấy bồi, đã bị bỏ quên trên căn hộ áp mái của con, giữa đống hỗn độn!
Julia đóng hành lý của mình lại rồi để ngay ở lối đi. Cô báo cho bố biết mình ra ngoài một lát và sẽ quay về sớm nhất có thể. Giờ cô phải đi giải thích cho Adam về chuyến đi của cô.
- Con định nói gì với cậu ta? Anthony Walsh hỏi.
- Con nghĩ chuyện đó chỉ liên quan đến anh ấy và con thôi, Julia đáp.
- Bố không bận tâm chuyện liên quan đến cậu ta, chính là chuyện liên quan đến con khiến bố quan tâm.
- Vậy sao? Chuyện đó cũng nằm trong chương trình mới của bố à?
- Dù con có viện ra lý do nào đi nữa, bố cũng khuyên con không nên nói cho cậu ta biết bố con ta sẽ đi đâu.
- Và con cho rằng mình sẽ phải nghe theo lời khuyên của một ông bố đã quá dày dạn trong việc giữ bí mật.
- Hãy coi đó chỉ như một lời khuyên giữa người với người. Bây giờ thì đi mau đi, muộn nhất là hai tiếng nữa bố con ta cần phải rời khỏi Manhattan.
* * *
Chiếc taxi thả Julia xuống Đại Lộ Mỹ, trước số nhà 1350. Cô bước nhanh vào tòa nhà ốp kính đồ sộ bên trong có trụ sở của ban văn học thiếu nhi của một nhà xuất bản lớn tại New York. Di động của cô không còn sóng khi vào đến đại sảnh, cô tiến lại quầy tiếp tân và xin nhân viên trực tổng đài kết nối điện thoại với ông Coverman.
- Mọi chuyện ổn cả chứ? Adam hỏi khi nhận ra giọng của Julia
- Anh đang họp à?
- Anh đang duyệt ma két, mười lăm phút nữa bọn anh xong việc. Em có muốn anh đặt trước một bàn lúc tám giờ tối tại nhà hàng Ý của chúng ta không?
Ánh mắt Adam dừng lại trên mặt đồng hồ của máy điện thoại.
- Em đang ở dưới nhà à?
- Chỗ quầy lễ tân ạ...
- Em đến không đúng lúc rồi, tất cả bọn anh đang dự cuộc họp giới thiệu ấn phẩm mới...
- Mình cần nói chuyện, Julia ngắt lời anh
- Không thể đợi đến tối nay được sao?
- Em không thể ăn tối với anh được, Adam.
- Anh xuống ngay đây! Anh đáp và gác máy.
Anh gặp Julia ở đại sảnh, vẻ mặt cô rầu rĩ báo trước một tin xấu.
- Dưới tầng hầm có một quán cà phê, anh dắt em xuống đó nhé, Adam nói.
- Đi dạo trong công viên thì hơn, ra bên ngoài mình sẽ thấy dễ chịu hơn
- Chuyện nghiêm trọng đến thế sao? Anh hỏi trên đường ra khỏi tòa nhà.
Julia không trả lời. Họ đi ngược lên Đại lộ số Sáu. Thêm ba dãy nhà nữa. Họ vào đến công viên trung tâm.
Những lối đi xanh rợp hầu như vắng bóng người, vài người chạy bộ thể dục với tai nghe trên tai đang duy trì tốc độ vừa phải, tập trung vào nhịp chạy của mình, mang vẻ bí hiểm đối với thế giới, với những người chỉ bằng lòng với cuộc dạo chơi đơn giản. Một chú sóc với bộ lông màu hung tiến về phía họ, và đứng thẳng trên hai chân sau kiếm thức ăn. Julia thò tay vào trong túi áo khoác dài, quỳ xuống và chìa cho chú một nắm quả phỉ.
Con vật nhỏ bé thuộc họ gặm nhấm nhởn nhơ tiến lại gần, do dự giây lát, hau háu nhìn đống chiến lợi phẩm chú đang thèm muốn. Sự thèm muốn vượt qua nỗi sợ, bằng một động tác mau lẹ, chú chộp lấy quả phỉ và chạy xa vài mét để nhấm nháp nó dưới ánh mắt cảm thương của Julia.
- Lúc nào em cũng có quả phỉ trong túi áo khoác sao? Adam hỏi một cách thích thú.
- Em biết em sẽ dẫn anh đến đây mà, em đã mua một gói trước khi lên taxi, Julia vừa đáp vừa chìa một hạt khác cho chú sóc giờ đã kéo thêm vài chiến hữu khác tới.
- Em không kéo anh ra khỏi một cuộc họp chỉ để cho anh thấy tài huấn luyện thú của em chứ?
Julia tung phần còn lại của gói quả phỉ lên bãi cỏ và đứng dậy để tiếp tục tản bộ. Adam theo cô sát gót.
- Em sẽ đi, cô nói giọng buồn bã.
- Em bỏ anh sao? Adam lo lắng.
- Ôi, không. Ngốc ạ. Chỉ đi vài ngày thôi.
- Mấy ngày?
- Hai, có thể sáu, không hơn.
- Hai hay sáu?
- Em không biết nữa.
- Julia, em bất ngờ xuất hiện tại văn phòng anh, em yêu cầu anh đi theo em như thể thế giới xung quanh em vừa sụp đổ, em có thể tránh cho anh việc phải moi khỏi miệng em từng từ một như thế này không?
- Thời gian của anh quý giá đến thế ư?
- Em đang giận, đó là quyền của em, nhưng không phải em đang giận anh. Anh không phải là kẻ thù, Julia ạ, anh bằng lòng là người yêu thương em và chuyện đó không phải lúc nào cũng dễ dàng. Đừng bắt anh phải trả giá vì những chuyện không hề liên quan tới anh.
- Viên thư ký của bố em mới gọi cho em sáng nay. Em phải giải quyết một số công việc giao dịch của ông ở bên ngoài New York.
- Ở đâu?
- Mạn Bắc Vermon, vùng biên giới Canada.
- Tại sao cả hai chúng ta không tới đó vào cuối tuần này?
- Chuyện gấp mà, không thể trì hoãn được.
- Chuyện này có liên quan tới việc hãng lữ hành liên lạc với anh à?
- Họ bảo anh thế nào? Julia hỏi, giọng không mấy tự tin.
- Ai đó đã ghé qua gặp họ. Và vì một lý do anh còn chưa thực sự hiểu, họ đã điều chỉnh giá vé của anh, còn vé của em thì không. Họ không muốn giải thích thêm. Lúc đó anh đang họp, rồi anh không còn thời gian để nấn ná lâu.
- Đó hẳn là tác phẩm của viên thư ký của bố em, ông ấy rất có khiếu trong những việc kiểu này. Ông ấy được đào tạo bài bản mà.
- Em sang Canada à?
- Sang biên giới thôi, em đã nói với anh rồi mà.
- Em thực sự muốn đi chuyến này?
- Em tin chắc là có, cô đáp với vẻ rầu rĩ.
Adam kéo Julia sát lại và ôm cô thật chặt.
- Vậy thì hãy đến nơi em cần phải đến. Anh sẽ không đòi hỏi ở em hơn nữa. Anh không muốn nhận về mình hai lần liên tiếp cái rủi ro bị coi là người không tin tưởng em, mà anh phải quay lại làm việc đây. Em đi cùng anh về văn phòng chứ?
- Em sẽ ở lại đây thêm chút nữa.
- Với bầy sóc của em à? Adam hỏi, vẻ giễu cợt
- Vâng, với bầy sóc của em.
Anh đặt một nụ hôn lên trán cô, lùi lại vài bước, vẫy tay chào và đi xa dần.
- Adam này?
- Gì kia?
- Không may là anh đang bận họp, thực lòng là em đang rất muốn...
- Anh biết, nhưng mấy ngày vừa qua thì anh và em, chúng ta chẳng được may mắn lắm.
Adam gửi đến cô một nụ hôn gió
- Thực sự anh phải đi đây. Lúc nào đến Vermon, hãy gọi về báo cho anh biết là em đã đến nơi an toàn nhé?
Rồi Julia nhìn thấy anh đi xa dần.
* * *
- Mọi chuyện ổn cả chứ? Anthony Walsh hỏi, dáng điệu vui vẻ khi cô con gái vừa về đến nơi.
- Tuyệt vời!
- Thế tại sao con phải mang cái vẻ mặt đưa đám ấy? Dù sao đi nữa, chẳng thà muộn còn hơn không...
- Con đang tự hỏi mình điều ấy đây! Có thể bởi đây là lần đầu tiên con nói dối người mình yêu chăng?
- Ôi không, đây là lần thứ hai, Julia của bố ạ, con đã quên chuyện hôm qua rồi... Nhưng nếu con muốn, ta có thể nói rằng đó là một sự thử nghiệm chóng vánh và như thế thì không tính.
- Ngày càng khá hơn rồi đấy! Con đã phản bội Adam lần thứ hai chỉ trong có hai ngày, còn anh ấy, anh ấy thật tuyệt vời vì đã lịch sự để con đi mà không hề đặt ra cho con bất kỳ câu hỏi nào. Lúc lên taxi, con đã thấy mình trong bộ dạng của một người phụ nữ mà con đã tự hứa với mình là sẽ không bao giờ trở thành.
- Đừng phóng đại thế chứ!
- Lại còn không à? Còn gì ghê tởm hơn là lừa dối một người đã tin tưởng bố đến mức không hề đặt câu hỏi nào với bố?
- Vì quá bận bịu đến công việc của mình để thực sự quan tâm đến cuộc sống của người khác?
- Nếu đến từ bố, đây là một nhận xét không đáng tin lắm.
- Phải, nhưng như con nói đấy, nó xuất phát từ một người đã thừa chín chắn trong lĩnh vực này! Bố cho là ô tô đang đợi dưới nhà rồi... chúng ta không nên quá chậm trễ. Với những điều lệ an ninh này, từ nay về sau ta sẽ mất nhiều thời gian ngồi ở sân bay hơn là trên máy bay mất thôi.
Trong khi Anthony Walsh xách hai va ly hành lý của họ xuống dưới nhà, Julia đảo qua một vòng quanh căn hộ. Cô nhìn chiếc khung ảnh bằng bạc đặt trên lò sưởi, quay tấm ảnh của bố cô hướng vào tường rồi khép cánh cửa lại sau lưng.
* * *
Một giờ sau, chiếc limousine đi theo tuyến đường dẫn tới trạm cuối của sân bay John Fitzgerald Kennedy.
- Lẽ ra chúng ta có thể bắt một chiếc taxi, Julia vừa nói vừa nhìn qua cửa kính, những chiếc máy bay đang đỗ trên mặt đường rải nhựa.
- Đúng thế, nhưng con sẽ phải công nhận rằng, những chiếc xe hơi này tiện nghi hơn nhiều. Bởi vì lúc ở nhà con, bố đã lấy lại quyển sổ séc, và vì bố hiểu chắc rằng con không muốn nhận tài sản thừa kế từ bố, hãy để bố được quyền tự tay phung phí nó. Nếu con biết được số người đã dành cả đời họ để gom góp tiền bạc và mong có thể, như bố đây, tiêu tiền sau khi chết đi, đó là một sự xa xỉ phi thường khi người ta nghĩ đến! Nào, Julia, hãy dẹp bỏ giúp bố cái vẻ mặt u ám trên mặt con. Chỉ vài ngày nữa là con sẽ gặp lại anh chàng Adam của con và cậu ta sẽ càng tình tứ hơn khi con trở lại. Hãy tận hưởng trọn vẹn vài khoảnh khắc này với bố của con. Lần cuối cùng chúng ta đi du lịch cùng nhau là khi nào ấy nhỉ?
- Hồi con bảy tuổi, mẹ vẫn còn sống và cả hai mẹ con con đã trải qua kỳ nghỉ quanh một bể bơi trong khi bố thì qua kỳ nghỉ trong phòng điện thoại của khách sạn để giải quyết việc làm ăn của mình, Julia đáp và bước xuống khỏi chiếc limousine vừa đỗ dọc theo vỉa hè.
- Dù sao thì cũng không phải lỗi của bố nếu như lúc bấy giờ điện thoại di động còn chưa xuất hiện! Anthony Walsh kêu lên và mở cửa xe bên phía mình.
* * *
Khu vực dành cho các chuyến bay quốc tế đầy ắp người. Anthony ngước mắt nhìn trời và đến nhập hội những hành khách đang rồng rắn xếp hàng cho tới tận bàn làm thủ tục đăng ký. Một khi đã nhận được thẻ vào sân bay, hạt vừng kiên cường thu được với cái giá là một sự chờ đợi liên miên, bài tập thực hành lại được nhắc lại, lần này là để qua cổng an ninh.
- Hãy nhìn trạng thái kích động ở tất cả những con người này, sự bất tiện phá tan cả thú vui du lịch. Mà làm sao trách họ được, làm thế nào để chiến thắng tâm trạng sốt ruột khi họ bắt ta phải đứng như thế suốt hàng tiếng đồng hồ, người này thì với con cái họ trên tay, người khác thì với sức nặng tuổi tác đè trĩu trên đôi chân. Con có thực sự nghĩ rằng người phụ nữ trẻ đứng đằng trước bố con ta đã giấu chất nổ trong cái bình sữa bé xíu dành cho đứa trẻ sơ sinh của cô ta không? Thuốc nổ được chế dưới dạng mứt mơ và táo - đại hoàng!
- Tin con đi, chuyện gì cũng có thể xảy ra!
- Thôi nào, phải có chút lương tri chứ. Mà các quý ông hào hoa phong nhã người Anh chuyên ngồi rung đùi uống trà vào lúc nguy cấp biến đi đâu rồi nhỉ?
- Dưới những quả bom chăng? Julia thì thào, phát ngượng lên vì Anthony nói quá to. Còn bố, bố không hề mất đi cái tính hay cự nự. Đồng thời, nếu con giải thích cho nhân viên an ninh rằng người đàn ông con đang du lịch cùng đây hoàn toàn không phải là bố con và trình bày chi tiết hoàn cảnh tế nhị của chúng ta, có lẽ anh ta sẽ được quyền đánh mất một chút lương tri, không phải thế sao? Bởi vì, con thì con đã từ bỏ lương tri của mình trong cái hòm bằng gỗ nằm chình ình giữa phòng khách nhà con rồi.
Anthony nhún vai và tiến lên trước, đã đến lượt ông bước qua cổng an ninh. Julia nghĩ lại câu mình vừa nói và ngay lập tức gọi ông lại, để lộ trong giọng nói sự khẩn thiết bỗng chốc khiến cô hoạt bát hẳn lên.
- Lại đây, cô nói, gần như phát hoảng. Chúng ta rời khỏi nơi này thôi, máy bay là một ý tưởng ngu xuẩn. Hãy thuê một chiếc xe, con sẽ cầm lái, sáu tiếng nữa chúng ta sẽ tới Montréal, và con hứa là dọc đường chúng ta sẽ nói chuyện. Ngồi trong xe, chúng ta sẽ nói thỏa thích hơn, không phải thế sao?
- Xảy ra chuyện gì với con vậy, Julia của bố, chuyện gì khiến con sợ hãi đến thế?
- Bố không hiểu à? Cô ghé vào tai ông nói thầm. Bố sẽ tự làm lộ mình trong vòng hai giây. Bố đang bị nhồi đầy những vi mạch điện tử, khi bố đi qua, những thiết bị dò tìm này sẽ rú ầm lên. Cảnh sát sẽ ập đến bắt giữ bố, lục soát người bố, chụp tia X bố từ đầu đến chân, và rồi họ sẽ tháo rời bố ra thành từng mảnh để hiểu làm thế nào mà chế tạo ra được một kỳ quan công nghệ như thế.
Anthony mỉm cười và tiến một bước về phía viên sỹ quan phụ trách an ninh. Ông mở hộ chiếu của mình ra, giở một lá thư gài trong phần nắp trật của bìa hộ chiếu và chìa nó ra.
Nhân viên thừa hành đọc lướt qua, gọi cho cấp trên của mình và mời Anthony Walsh vui lòng đứng sang bên. Trưởng trạm kiểm soát đến lượt mình tìm hiểu tài liệu rồi chuyển sang một thái độ rất mực cung kính. Anthony Walsh được dẫn riêng ra một chỗ, người ta rờ mó ông vô cùng lịch sự và người ta cho phép ông, ngay sau khi lục soát xong, được đi lại thoải mái.
Julia phải tuân theo trình tự thủ tục bắt buộc đối với mọi hành khách khác. Người ta yêu cầu cô cởi giầy và thắt lưng quần jean. Người ta tịch thu của cô cái cặp tóc, được cho là quá dài và quá nhọn, một chiếc cắt móng tay bị để quên trong hộp đựng đồ trang điểm - đầu dũa móng tay gắn trong đó dài hơn hai centimet. Người giám sát còn quở mắng cô vì lỗi khinh suất.
Những tấm biển với cỡ chữ khá to không nêu rõ danh sách những vật dụng bị cấm mang lên máy bay sao? Cô đánh liều trả lời rằng sẽ đơn giản hơn nếu niêm yết những thứ được phép mang theo, và nhân viên an ninh lấy giọng của một viên đội hỏi cô rằng có phải cô gặp rắc rối với quy định hiện hành không. Julia cam đoan với anh ta rằng không phải vậy, chuyến bay của cô sẽ cất cánh trong vòng bốn mươi lăm phút nữa, cô không đợi phản ứng của người đối thoại để lấy lại túi xách của mình và đi nhanh tới chỗ Anthony đang đứng quan sát cô từ xa, cái nhìn đầy vẻ giễu cợt.
- Con có thể biết tại sao bố lại được đặc cách như vậy không?
Anthony khua lá thư ông vẫn cầm trong tay và đưa cho con gái, vẻ thích thú.
- Bố mang máy trợ tim ư?
- Từ mười năm nay rồi, Julia ạ.
- Tại sao?
- Vì bố đã mắc chứng nhồi máu cơ tim, và tim của bố cần phải được hỗ trợ.
- Chuyện xảy ra khi nào?
- Nếu bố nói với con rằng chuyện xảy ra vào đúng ngày giỗ mẹ con, con sẽ lại buộc tội bố là đóng kịch.
- Tại sao con chưa bao giờ biết chuyện này?
- Có lẽ bởi con quá bận rộn để sống cuộc sống của riêng con chăng?
- Chẳng ai báo cho con biết cả.
- Còn phải biết gặp con ở đâu nữa chứ... Ồ, mà đừng dông dài về chuyện đó nữa! Những tháng đầu tiên, bố phát cáu vì phải mang theo một cái máy. Thế mà hôm nay bố buộc phải nghĩ rằng chính là một cái máy mang theo bố! Ta đi chứ? Chúng ta sẽ lỡ chuyến bay này mất thôi. Anthony Walsh vừa nói vừa tra bảng niêm yết giờ khởi hành. Ôi không, ông nói tiếp, họ thông báo rời lại một tiếng. Chỉ còn thiếu mỗi điều các chuyến bay đúng giờ nữa thôi.
Julia tranh thủ quãng thời gian còn lại để đi xem xét tỉ mỉ các tầng giá của một kiot bán báo. Nép mình sau một giá bày, cô quan sát Anthony không để ông nhận ra. Ngồi trong phòng chờ, mắt nhìn hút theo đường băng cất cánh, ông đăm đăm nhìn về một nơi xa và lần đầu tiên, Julia có cảm giác thiếu vắng ông. Cô quay người lại để bấm số gọi Stanley.
- Em đang ở sân bay, cô nói rất nhỏ vào máy.
- Em sắp bay sao? Bạn cô hỏi lại bằng một giọng cũng chỉ vừa đủ nghe
- Anh đang có khách trong tiệm à, em có làm phiền không?
- Anh đang định hỏi em câu đó đây.
- Ôi không, vì chính em gọi cho anh cơ mà, Julia đáp.
- Vậy thì tại sao em lại thì thào?
- Em không nhận thấy thế.
- Em nên ghé qua thăm anh thường xuyên hơn, em mang lại may mắn cho anh đấy, anh bán được cái đồng hồ quả lắc thế kỷ XVIII chỉ một giờ sau khi em đi khỏi. Tính đến nay là tròn hai năm anh chưa tống khứ được nó.
- Nếu quả thật nó có niên đại từ thế kỷ XVIII, nó đã chỉ nằm đó vài tháng thôi.
- Nó cũng biết nói dối khéo lắm. Anh không biết em đang ở với ai và anh cũng không muốn biết chuyện đấy, nhưng đừng coi anh như một tên đần, anh ghê chuyện đó lắm.
- Chuyện không phải như anh nghĩ đâu.
- Nghĩ hay tin là vấn đề tôn giáo, em thân mến ạ.
- Em sẽ nhớ anh, Stanley ạ.
- Hãy thoải mái tận hưởng mấy ngày sắp tới; những chuyến đi tạo nên tuổi thanh xuân mà.
Rồi anh gác máy, không để Julia có chút cơ may nào kịp nói lời cuối cùng. Khi cuộc gọi đã kết thúc, anh nhìn vào điện thoại và nói thêm:
- Cứ việc đi du lịch với ai tùy thích, nhưng chớ phải lòng anh chàng Canada nào đó sẽ giữ em ở lại xứ sở của anh ta. Một ngày không có em thật dài, và anh đã bắt đầu bực mình rồi đây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT