Tôi mua về một đống đồ xách cả lên lầu, trong đó có một cái niêu đất và một con gà.
Đây là lần đầu tiên trong đời kể từ khi sinh ra tôi vào bếp, chỉ
cần qua một cú điện thoại, tôi đã nấu thành công món súp
trứng vàng mềm. Trông thấy Diệp Tử vẫn thiếp trong mộng mị,
tôi lấy ra ăn trước.
Mùi vị cũng được lắm.
Trứng đã đặt vào nồi, chỉ cần rưới thêm nước gia vị và cho vài hạt cầu khởi vào, cho nhỏ lửa.
Tôi bưng ra hai bát súp trứng đặt xuống kệ đầu giường, “Diệp Tử,
anh nấu hai bát súp trứng, anh sợ em không ăn được thứ khác,
nhưng không biết em thích mùi vị nào, nên nấu một bát ngọt,
một bát mặn, em muốn ăn bát nào?”
Tôi hoảng quá chân tay luống cuống: “Đừng khóc đừng khóc mà, anh
làm gì sai rồi hả em? Hay em không thích súp trứng? Em đau ở
đâu? Đừng khóc đừng khóc….Bây giờ em còn yếu lắm, không được
khóc nữa, em thích thứ khác để anh đi mua, rồi lát ăn súp sau.”
“Súp cũng ngon lắm em ạ…Em yêu ơi, em đừng khóc nữa, được không?”
Diệp Tử nắm chặt lấy tay tôi, dịu hiền: “Hải Đào, sao anh lại chăm sóc em thế?”
“Này, Thanh Thanh vừa gọi, lát tụi em qua luôn.”
Thiếu mỗi Tiểu Vân, còn 4 cô kia đều đến cả.
Các cô nhẹ nhàng như mèo lò dò vào phòng ngủ, chụp bó hoa lên người Diệp Tử.
“Chết khiếp chúng mày, bỏ ngay hoa ra đi….” Diệp Tử cười tươi bảo.
Những cô gái xinh đẹp mồm miệng như tép nhảy, quanh đi quẩn lại mấy câu em thế nào rồi, đỡ hơn chưa, ăn gì chưa,mặt mày vẫn khá lắm.
Tôi ở gian ngoài vểnh tai lên nghe ngóng cả buổi, đám con gái này
cứ như thể đã biết hết chuyện, cả buổi không hề thấy hé lộ
ra thứ gì liên quan đến việc ngã bệnh của Diệp Tử, không có
tí tính thực tế nào trong câu chuyện.
Ồn áo nhất vẫn là ở trong bếp, Thanh Thanh và Tiểu Ngọc đùa nhau đầm đìa mồ hôi, Tuyết Nhi lóng ngóng chả biết làm gì, đứng
đực ở cửa bếp tranh nói leo với các cô chị.
Ti vi ngoài phòng khách đang mở phim Mỹ Showgirls, nhân vật chính
của phim đang làm trong một hộp đêm ở Las Vegas, cô ta múa may
điên cuồng trước đám đàn ông đang thèm nhỏ dãi, cả thân mình
chỉ còn độc chiếc quần con nhỏ xíu dáng chữ T.
Tự dưng chẳng có ai chăm Diệp Tử của tôi, mặt mày thất thểu ngồi trên giường, người cứng đơ đối diện bó hoa to, trông thấy tôi
mắt sáng lên, hướng về tôi gật gật đầu.