Cô sống với bố từ nhỏ, mẹ mất sớm. Bố là một giáo sư tiến sĩ được nhiều người kính trọng. Theo cái lý thì dưới ảnh hưởng
của người bố như thế Tiểu Vân tốt nghiệp cấp 3 xong chí ít
phải lên được đại học. Nhưng nàng một mực không, ngày ngày nằm nhà xem ti vi và ngủ, ngoài ra có nuôi thêm một con chó một con mèo một con vẹt.
Sau một lần cãi vã với ông bố Tiểu Vân ngồi tàu hỏa khăn gói lên Bắc Kinh, dự định về ở nhà bà dì 2 ngày. Đó là việc của
một năm về trước, khi ấy cô vừa tổ chức sinh nhật lần thứ 19.
Ngồi trên taxi cô hỏi ông tài xế: “Này bác, ở Bắc Kinh có chỗ nào chơi được không?”
“Bắc Kinh hả, có hai nơi nên đi, một là Trường Thành, hai là Đá quý trần gian.“
“Cái gì trần gian”
“Cô cứ tới đấy sẽ biết.” Ông tài liếc nhìn Tiểu Vân qua kính
chiếu hậu, “Một hộp đêm, con gái ở đó nổi tiếng lắm, toàn
sinh viên đại học, nghe nói một ngày kiếm được vài vạn (mười
mấy triệu VND) cơ.”
“Ở đâu?”
…
Sau này Tiểu Vân không thể quên nổi giọng điệu khoa trương của ông
tài xế “Vài vạn cơ!” Ha ha, việc như thế cũng có, nhưng không
phải ai cũng gặp được. Trong cái thế giới đốt tiền văng bạc
này, mỗi ngày đều có thể xảy ra kỳ tích, cũng có thể ngày
nào cũng chỉ như ngày nào.
Nhưng Đá quý trần gian quả thật nổi như cồn.
Cứ thế cứ thế, Tiểu Vân không đến nhà họ hàng nữa, cô ở tạm
trong một khách sạn, tối ấy đã đến Đá quý trần gian tiếng tăm
lẫy lừng.
Ngay đêm đầu tiên cô gặp được một người Hongkong Cứ nghĩ đến người
Hongkong là ta nghĩ rằng họ dọc ngang đều đầy ứ tiền, đại
loại là thường thường phải cỡ bậc đại gia buôn bán giàu có.
Có điều trên thực tế mức sống ở Hongkong rất cao. Người này
khoảng 30, nhân viên cao cấp của một công ty, kinh tế khá giả,
lương lậu cao hơn so với người cùng ngành làm tại đại lục.
Lúc ấy Diệp Tử chưa đến được bao lâu, sau này Diệp Tử có giới
thiệu thêm khách cho cô, một qua hai lại, trở thành thân quen.
Tiểu Vân vẫn một mực cho rằng, Diệp Tử hành nghề này có phần
không đáng. Diệp Tử nên làm nghề gì Tiểu Vân cũng không nói
được. Trời sinh ra một vật cưng như thế, lẽ ra không nên để Diệp Tử vì kế sinh nhai, vì đồng tiền mà bán thân.
Nửa năm sau Trần Dương quay lại Bắc Kinh, trên mặt có thêm một vết
sẹo. Vết sẹo đó đi đôi với cái kính gọng vàng quả thật không
cùng loại, nực cười cọc cạch. Tiểu Vân nhìn thấy không đừng
được cười. Cũng may, cô không quên che miệng.
Nguyên do là lần trước khi về Hongkong Trần Dương bị đụng xe, phải nằm viện hơn 4 tháng trời.
May mắn thay, ở cái đất Hongkong cạnh tranh khốc liệt kia, anh ta không hề bị mất việc.
Vì thế Trần Dương đã phải kinh ngạc khi nhìn thấy thân thể Tiểu
Vân. Ngực Tiểu Vân rất đầy và đẹp, loại một bàn tay không đủ
che hết. Khi Tiểu Vân áp sát Trần Dương hơi hồi hộp, mồm miệng
khô khốc, miệng lưỡi cứng đờ. Lại còn làm rơi cặp kính gọng
vàng xuống đất. Một đêm hai mái đầu đầm đìa mồ hôi, thở không
ra hơi.
Xin đừng hiểu nhầm, họ chẳng làm gì cả, thật ra là làm KHÔNG THÀNH.
Bởi vì Trần Dương hoàn toàn không “lên” được.
Trần Dương đáng thương nhặt cái kính trên thảm lên thổi hết bụi,
rồi như một đứa trẻ mắc lỗi ôm lấy Tiểu Vân và khóc.
Khuôn ngực yêu thương như người mẹ cũng không thể dâng gợi điều gì.
Thì ra sau lần tai nạn Trần Dương đã xong rồi, bác sĩ nói một lý
do là tinh hoàn tổn thương, còn lý do khác là tinh thần bị
hoảng loạn sau vụ tai nạn. Anh đã uống rất nhiều thuốc, khám
rất nhiều nơi, nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Bác sĩ cũng
yêu cầu Trần Dương chớ vội vàng, cần từ từ điều dưỡng, có hy
vọng hồi phục.
Đó là lý do vì sao Tiểu Vân trông thấy Trần Dương uống thuốc.
Người Hongkong 33 tuổi tên Trần Dương, bởi vô vàn lý do, tới nay không
thể kết hôn, trước khi bỏ đi anh để lại cho Tiểu Vân 1 vạn đô la HK.
Trần Dương không hẳn là người hào phóng, có lúc thấy anh ta ngồi
tính lại cái hóa đơn đi ăn, nhưng đối với Tiểu Vân, anh luôn
dành cho cô một tình cảm chan chứa.
4 tháng sau, Trần Dương xuất hiện ở Bắc Kinh, anh nói với Tiểu
Vân, em đừng làm nghề này nữa, anh đã mua một căn hộ ở đây, là mua cho em, nếu thích em hãy ở lại, hàng tháng anh gửi về cho
em một vạn tệ, trả xong tiền nhà, chúng mình thành thân.