Kháng chiến lâu dài rồi cũng tới ngày kết thúc. Cuộc kháng chiến của Diêu Tuyết kết thúc bằng một hiệp nghị điều khoản như sau:
1. Có thể chuyển ra ngoài nhưng phải chuyển tới ở tại căn hộ nằm trong chung cư của Diệp gia có bảo vệ 24/7.
2. Không thể về nhà quá 10h30' tối, thỉnh thoảng sẽ có người kiểm tra.
Đồng thời một tuần Diệp Chỉ Linh sẽ tới ở cùng hai đêm, tối thứ bảy, chủ nhật phải trở về Diệp gia với Diệp phu nhân và ông nội Diệp.
3. Hằng tháng phải nhận tiền trợ cấp từ Diệp gia.
Mặc dù không thể hoàn toàn theo ý muốn của Diêu Tuyết nhưng hiệp nghị
này là bản thoả hiệp duy nhất thoả mãn sau rất nhiều cuộc tranh luận,
nài nỉ, dụ dỗ.... Dù sao thì Diêu Tuyết cũng có thể tự ra sống một mình
vậy là đủ rồi. Còn những cái khác, Diêu Tuyết luôn trân trọng, lưu luyến tình cảm ấm áp, sự quan tâm ngọt ngào mà mọi người Diệp gia dành cho
mình. Vì thế việc hi sinh ngày nghỉ để về Diệp gia đối với Diêu Tuyết
hoàn toàn không có ảnh hưởng, cô không có ý kiến nào, thậm chí còn có
chút mừng thầm vì mình còn được chào đón trở về.
Hiệp nghị
vừa được quyết định thành công Diêu Tuyết lại phải quay sang dỗ dành ba
người đang bất mãn ngồi một bên. Ông nội Diệp phụng phịu làm mặt giận,
oán trách mới có cháu gái được có mấy ngày giờ đã đòi chuyển ra, ngồi
lẩm bẩm một mình không để ý Diêu Tuyết nữa.
Diệp Chỉ Linh ỉu
xìu níu kéo năn nỉ, tìm đủ mọi cách có thể để dụ dỗ Diêu Tuyết ở lại,
năn nỉ không được lại chạy tới máy tính tìm anh hai nghĩ hộ đối sách vậy mà anh hai chỉ nói là cứ để Diêu Tuyết tỉ tỉ đi, cần phải từ từ, trường kì kháng chiến, kế hoạch dùng ấm áp níu kéo.... làm cho tiểu công chúa
Diệp gia càng bức xúc, trực tiếp tắt máy không nói chuyện với anh hai
nữa. Cô chỉ muốn Diêu Tuyết tỉ tỉ ở cùng mà thôi, tỉ tỉ đi rồi còn kháng chiến gì nữa chứ.
Càng nghĩ Diệp Chỉ Linh càng ấm ức, suốt
ngày dùng đôi mắt chó con đáng thương nhìn Diêu Tuyết làm cô dù trong
lòng mềm như cháo, lưu luyến không muốn nhưng cũng không thể đồng ý, cảm giác tội lỗi bứt rứt trong lòng. Nhất là Diệp phu nhân dịu dàng không
oán trách, không nói gì cả chỉ là thỉnh thoảng dùng ánh mắt nhẹ nhàng
oán trách nhìn cô làm da đầu Diêu Tuyết run hết cả lên.
Rốt
cuộc sau một tuần dụ dỗ, năn nỉ, hứa hẹn, kí một đống thoả thuận, hiệp
ước không bình đẳng, trái tim nhỏ bé của Diêu Tuyết mới được bình yên
trở lại. Mấy ngày này ông nội Diệp và Diệp Chỉ Linh lúc nào cũng bám
dính lấy cô, nhiều ra thêm hai cái đuôi cũng không phải chuyện dễ chịu
gì nhưng định mở miệng thì lại gặp hai cặp mắt ai oán đáng thương làm
cho Diêu Tuyết lập tức ngậm miệng thở dài. Nhìn thấy hai người họ vui vẻ vì chiến thắng trong lòng Diêu Tuyết cũng rất ấm áp.
Dọn dẹp hết một ít đồ dùng bỏ vào thùng, Diêu Tuyết đứng dậy đi tới phòng Diệp
phu nhân chuẩn bị làm cô con gái nhỏ nhu thuận tới xoa dịu cõi lòng còn
đang mất mát của bà.
Hôm nay là ngày chuyển nhà, Diêu Tuyết
mặc một bộ váy trắng cao cổ, dài tay, váy dài quá đầu gối cùng với sự
đeo bám dài dẳng của Diệp Chỉ Linh và ông nội Diệp mạnh miệng đòi theo.
Ngay cả Diệp phu nhân luôn thích yên tĩnh ở nhà cũng lấy cớ ở nhà một
mình buồn chán đòi theo.
Một đoàn bốn người lên xe ô tô mang
theo hai thùng đồ chuyển tới nơi ở mới của Diêu Tuyết. Thực ra lúc đến
Diêu Tuyết chỉ mang tới một ba lô toàn là sách vở thêm hai bộ quần áo đã cũ còn có chỗ rách bị Diệp Chỉ Linh nhìn thấy trực tiếp quăng đi rồi.
Quần áo Diêu Tuyết đang mặc và một thùng quần áo kia đều là của Diệp Chỉ Linh vì cô bé nói là đã cũ, không thích nữa, vả lại vóc dáng của Diêu
Tuyết cũng nhỏ hơn Diệp Chỉ Linh nên cô bé trực tiếp đem qua cho Diêu
Tuyết. Bởi vậy nên Diêu Tuyết mới có thể tự nhiên mặc mà không có áy
náy, tuy nhiên cô cũng phát hiện ra những bộ quần áo này đều giống như
còn mới, có bộ hình như chỉ mới mặc qua một lần cho nên trong lòng rất
cảm kích, biết rõ là Diệp Chỉ Linh cố ý để lại cho mình.
Còn
thùng còn lại chính là toàn bộ sách vở cũ và mới, gia tài để lại của ông ngoại, và máy tính xách tay Diệp Chấn Phàm cho cô nói là để phục vụ cho việc học, cho nên Diêu Tuyết không thể nào chối từ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT