Tiểu Trạch Ngư Đích Sa Ngư Hòa Vương Tử
Tiểu Trạch Ngư Đích Sa Ngư Hòa Vương Tử
Trọn Bộ 7 năm Hoàn
9 chương
30 389
12345
Dam.Bot • Trọn Bộ • 7 năm Hoàn
Thể loại: Đam mỹ / Hiện đại văn / Ngụy 3P ( ôn nhu vương tử công / quỷ súc cá mập công x tiểu ngư thụ)
Edit: Họa Lam
Beta: Dạ Du

Một câu chuyện cổ tích xưa vô cùng đẹp đẽ...

---

Vương tử nói: 

"Tiểu Ngư, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta"

"Tiểu Ngư, tất cả mọi người đều nói rằng ngươi chính là vợ của ta"

"Nếu như là thiên trường địa cửu, ta hi vọng tiểu ngư ngươi sẽ ở cạnh ta mãi mãi"

---
Cá mập nói:

“Cá ngốc, ta đây không tin tưởng vào mấy thứ yêu đương vớ vẩn này nọ. Ta mà thấy kiểu tình yêu Quỳnh Dao sến súa liền muốn ói, xem phim tình cảm cũng chỉ chăm chăm đoán xem mấy vai diễn yêu đương cuồng nhiệt kia bao giờ thì chia tay, lên mạng nhìn đến mấy bài post nói chuyện tình ái đã muốn rủa cho bọn họ sớm muộn cũng đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Lại thấy ngươi như vậy thích người khác, chỉ hận không thể di như di một con rệp, đem mấy cái ảo tưởng bong bóng màu hồng của ngươi ra chọc phá …”

---

Một câu chuyện tình yêu giữa một vương tử ôn nhu và cá mập độc ác, còn chú cá nhỏ thì luôn im lặng bơi quanh nhà.

Câu chuyện là một hồi tình cảm đẹp, có chấp nhất cũng có thương thâm.

Cổ tích xa xưa cất giữ trong mình bảo vật chí tôn trăm năm trằn trọc, kiếm tìm sự tinh khiết, đơn thuần, vì một lời hứa bên nhau trọn đời, nhưng cũng lại sâu sắc thương tổn đến người mà bản thân mình thương yêu.

Thời gian chính là vô tình như vậy, khi người ta còn chưa kịp nhận ra, tình yêu, không biết tự bao giờ, đã lặng lẽ trở thành quá khứ.

--

Vẫn là mô-tuýp mở đầu cũ rích theo kiểu [Nhất kiến chung tình]



“Uy uy, anh à, anh không sao chứ? Tỉnh lại đi! Có cần tôi đưa vào phòng y tế nằm nghỉ chút không?”

“Khụ khụ khụ … không việc gì, tôi không sao … chỉ bị uống mấy ngụm nước thôi …”

“Thật vậy? Tôi thấy … anh tốt nhất vẫn nên đi kiểm tra một chút thì hơn.”

“Không cần, cảm ơn cậu. Vừa rồi bị chuột rút, may có cậu cứu, cậu thực sự là ân nhân cứu mạng của tôi.”

“Ách … anh nói quá, tôi là nhân viên cứu hộ, đây đương nhiên là nhiệm vụ của tôi mà.”

“Tôi biết, nhưng vẫn muốn cảm ơn cậu. Có thể cho tôi biết tên cậu không?”

“Ngu Hiểu.”

“Ngư, Tiểu? Sao không đọc ngược lại là Tiểu Ngư?”

“Ách … tôi họ [Ngu] trong [Đấu Hổ Ngu], còn [Hiểu] có nghĩa là [hiểu biết].”

“Ha hả, tên này thật thú vị, cha mẹ cậu nhất định trước đó cũng đoán được cậu có năng khiếu bơi lội, giống như một chú cá nhỏ vậy, khụ khụ …”



Anh chàng này là người tôi vừa cứu dưới nước lên, tuy rằng vừa ho khan nhưng lại để lộ ra một nụ cười cực kỳ mê người. Nhìn anh toàn thân ướt sũng, sắc mặt trắng bệch, trông vô cùng khổ sở, nhưng khi cười lên, đôi mắt sáng ngời cong lên như một vành trăng non, hàm răng trắng noãn khỏe mạnh, giống như ánh mặt trời làm người ta chói mắt …

Tôi ngơ ngác nhìn anh, trong nháy mắt quên mất mình phải nói gì.

Sống trên đời hai mươi ba năm, lần đầu tiên tôi biết cái gì gọi là [tình yêu sét đánh]
Các số gần nhất