Huyền Vũ sau khi tỉnh rượu sẽ không nhớ rõ những việc mình làm lúc say, điều này giúp Nguyệt Hạ tránh không ít rắc rối. Bọn họ đi vào nhã phòng mà Huyền Vũ đã đặt sẵn, chờ cơm. Y không thích người ngoài, thế nên khi ăn cũng không muốn người dòm ngó. Bọn họ ngồi xuống, Huyền Vũ liền cau mày.

"Ngươi lấy tiền của ta đi thanh lâu."

"Đúng vậy." Nguyệt Hạ thẳng thừng thừa nhận.

"Ngươi biết chỗ đó là thứ gì, mà ngươi vẫn đi?" Huyền Vũ nghiến ra từng chữ, có phần tức giận. Nguyệt Hạ mặc xác y, nhởn nha nhởn nhơ nói.

"Thì sao? Đàn ông ai mà chẳng biết nơi đó là thứ gì. Lam An, ngươi cũng biết nơi đó là thứ gì mà phải không?"

Nguyệt Hạ nhéo má Lam An, trêu trọc nói. Lam An đỏ mặt, khẽ gật đầu. Nhóm thiếu niên bên kia nhìn Nguyệt Hạ trọc tức Huyền Vũ, nuốt nước bọt. Nếu Bạch đế nổi giận thì sao. Huyền Vũ nghe Nguyệt Hạ phách lối nói thì càng tức, y siết tay lại, sau đó đứng lên. Y lạnh lẽo nhìn Nguyệt Hạ, lạnh lùng nói.

"Ngươi nghĩ ta sẽ đứng lên, sau đó bỏ đi phải không? Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không để cho ngươi toại nguyện." Nói xong Huyền Vũ ngồi xuống.

"Sao ngươi cố tình trọc tức ta? Ngươi chán ghét ta như thế. Chẳng lẽ ngồi ăn một bữa cơm với ngươi lại khó như vậy?"

Lam An bị khí thế của Huyền Vũ dọa sợ, rụt rè ngồi sát vào Nguyệt Hạ. Nguyệt Hạ thấy Huyền Vũ dọa Lam An cũng bắt đầu nổi cáu. Hắn gõ tay lên bàn, nói.

"Nãy giờ không phải một mình ngươi tự suy diễn sao? Ta làm gì mà chọc tức ngươi? Chuyện ta tới thanh lâu, Lam An không quản, ngươi tới quản làm gì?"

Huyền Vũ biết mình vô cớ, không phản bác lại. Y không hiểu tại sao, mình lại để ý một người như vậy. Thức ăn mau chóng được bưng lên. Nhóm thiếu niên tuân thủ nguyên tắc, ăn không nói. Lặng lẽ vừa gắp thức ăn vừa nhai, mắt không dám nhìn loạn. Bên kia lại là cảnh đẹp ý  vui. Nguyệt Hạ hết chỉ món này tới món khác, Lam An thì bận rộn vừa gắp thức ăn vừa bóc vỏ tôm  cho hắn. Huyền Vũ lại nhìn không nổi nữa, y thả chén xuống, lẳng lặng nhìn hai người họ.

"Ngươi không phiền sao?"

Nguyệt Hạ nghe xong, còn rất quan tâm hỏi Lam An.

"Ngươi có phiền không?"

Lam An vừa bóc vỏ tôm, vừa lắc đầu nói.

"Không phiền, không phiền."

"Ta cũng không phiền. Bạch Đế, ngài phiền?"

Huyền Vũ nheo mắt, nhìn Nguyệt Hạ. Nhóm thiếu niên vội vàng và cơm. Bạch Đế chuẩn bị nỗi bão rồi. Nào ngờ Lam An dường như không sợ chết, đẩy một đĩa tôm đã bóc vỏ cho Huyền Vũ.

"Bạch Đế, nếu ngài thích ta bóc cho ngài."

Huyền Vũ lẳng lặng nhìn đĩa tôm tươi ngon, nhận lấy. Nhóm thiếu niên không tin được. Một đĩa tôm cũng có thể dập tắt cơn giận của Bạch Đế sao. Bên kia Nguyệt hạ khó chịu, ra sức nhéo má Lam An, lầu bầu nói.

"Ngươi đưa hắn làm gì?"

Lam An bị Nguyệt Hạ phá quen, mặc kệ hắn. Nguyệt Hạ ăn vài miếng rồi để cho Lam An ăn phần cơm của mình. Kỳ Thiên nhìn hết thấy cảnh trước mắt, đá chân Thanh Tâm. Thanh Tâm khó hiểu dừng đũa, nhìn Kỳ Thiên."Ta cũng muốn ăn tôm."

Thanh Tâm nghe vậy liền bỏ đũa xuống, lấy một cái chén sạch, bóc tôm cho Kỳ Thiên. Thi Trúc cùng Thanh Nhã ngồi bên kia, thấy thế nào cũng vô cùng kì dị. Thanh Tâm thấy ánh mắt của bọn họ thì ngạc nhiên hỏi. 

"Hai người cũng muốn ăn tôm sao?"

Bọn họ liền lắc đầu nguầy nguậy. Bữa cơm khó khăn cỡ nào cũng phải ăn xong. Mọi người bắt đầu bàn chuyện về Quỷ nữ.

"Vọng Nguyệt Giáo là thế nào?"

"Chuyện này nói ra dài lắm. Năm năm trước, cốc chủ Thúy Tiên Cốc du ngoạn gặp được một giáo phái thần bí. Bọn họ linh lực cực mạnh, tự nhận là giáo đàn của Thần Tiên Đảo."

Nói tới đây, Huyền Vũ thắc mắc hỏi Nguyệt Hạ.

"Ngươi có liên lạc với Thần Tiên Đảo?"

Bạch đế hỏi không chút giấu diếm. Nhóm thiếu niên nghe vậy thì khạc nhiên, sâu chuỗi mọi thứ, bọn họ giật mình biết bản thân vừa phát hiện một bí mật động trời. Hóa ra Lam An gọi Quỷ Vương không phải vì y tên Quỷ Vương mà  y thật sự là Quỷ Vương. Bọn họ chảy mồ hôi ngẫm lại mấy ngày qua mình có nói xấu Quỷ Vương hay không. Nguyệt Hạ phát hiện ra bọn nhóc trở nên khác thường, nham hiểm liếc xéo tụi nhỏ một cái. Nhóm thiếu niên thấy vậy thì sợ hãi co người.

"Ta rời đi mười năm, sớm đã mất liên lạc. Chưa kể ta cũng không hoàn toàn là người Thần Tiên Đảo."

Nguyệt Hạ nói không sai. Hắn từ nhỏ được Thiên Âm đại tiên nhặt về. Tính tình cũng tùy ý, Thiên Âm đại tiên thì không thích nói nhiều. Sau này Thiên Âm đại tiên rời đi, hắn cũng theo y, không một lời thắc mắc. Giờ ngẫm lại, sự tin tưởng của hắn hóa ra lại là vô tâm. Hắn chẳng biết gì nhiều về y, cuối cùng muốn bảo vệ y cũng không được.

Bọn họ không có chứng cứ xác thực, Bạch đế lo lắng, hắn thì càng tò mò về Vọng Nguyệt Giáo hơn. Sau đó Lam An nói sơ lược về thông tin mình biết. Bạch đế vô cùng ngạc nhiên về đứa bé này. Nhỏ tuổi như vậy, không những có thể triệu hồi linh hồn thuần phục, sai xử tà yêu, mà còn biết rất nhiều tà thuật huyền bí. Chưa kể, còn đánh nhau với một đám yêu ma mạnh như vậy. Bạch đế lưu tâm nhưng không tiện nói rõ. Nghe sơ lược, bọn họ nhận thấy có ba thế lực ở miếu Thánh Nữ. Một là tượng Thánh Nữ giờ đã hóa Quỷ Nữ. Hai là Vọng Nguyệt Giáo. Ba là chướng khí mù mịt. Nguyệt Hạ nói.

"Như con búp bê đó nghe được, Quỷ nữ không muốn liên quan tới Vọng Nguyệt Giáo. Tự chạy tới hồ Thanh Nhật, chiếm đóng một phương. Nó không những săn người, còn săn yêu ma các loại. Nếu vậy, chướng khí và tà yêu cùng xác người ở miếu Thánh Nữ nhiều như vậy, tại sao nó không tới ăn?"

Bọn họ nhớ tới thân cổ thủ to lớn, treo chi chít xác người liền rùng mình. Nhiều xác người như vậy có thể khiến nó ăn no nê mấy tháng ấy chứ. 

"Có lẽ nó ngại chỉ đỏ." Thanh Tâm rụt rè lên tiếng. Cậu biết cậu chỉ là nhóm tiểu bối ở đây, cậu cũng không tài giỏi như Lam An công tử, đáng lẽ không nên chen miệng khi người lớn nghị sự nhưng vẫn không kiềm lòng nói ra suy nghĩ của mình."Cúng có thể." Bạch đế nói, sau đó tán dương. "Tốt lắm." 

Thanh Tâm được khen thì đỏ mặt, kéo kéo tay áo. Kỳ Thiên thấy vậy, không hiểu sao tim đập thình thịch.

"Vậy thì mớ chỉ đỏ, cùng xác người nơi đó tử đâu? Nếu không phải Quỷ Nữ làm thì là ai làm?"

"Có khi nào là Vọng Nguyệt Giáo. Nơi đó chỉ có 3 nhóm khả nghi. Mà người chết trên chỉ đỏ là do dùng thuật Câu Hồn nên ta nghĩ chỉ đỏ là do con người làm ra." Kỳ Thiên là thiếu chủ của Kim Lăng điện. Cậu từ nhỏ đã được dạy quản lý mọi việc, có khi còn được thay mặt cha chấp hành nhiệm vụ. Nên những việc thảo luận như vậy cậu cũng đã quen. Lời Kỳ Thiên nói vô cùng hợp lý, khiến Bạch đế cùng Nguyệt Hạ tán dương vài phần. Xem ra bọn nhóc này cũng không phải một đám vô dụng được cưng chiều tới hư. Kỳ Thiên cũng không thèm để ý ánh mắt tán thưởng của hai người kia, quay qua Thanh Tâm khẽ nói.

"Ngươi thấy ta ngầu không."

Thanh Tâm vội vàng gật đầu, hai mắt sùng bái nhìn cậu.

"Kỳ Thiên công tử thật là thông minh."

Cậu nghe vậy thì hưởng thụ vô cùng. Thế nhưng Kỳ Thiên không để ý, với Thanh Tâm, ai giỏi hơn cậu đều được cậu sùng bái. 

"Nói vậy là người của Vọng Nguyệt Giáo. Bọn chúng mới đầu là tìm thức ăn cho Quỷ Nữ, sau đó là muốn kéo Quỷ Nữ về hoặc làm cái bẫy bắt Quỷ nữ về." Nguyệt Hạ giả thuyết. "Vậy còn chướng khí?"

"Có một chuyện rất lạ xảy ra sau khi Lam An công tử rời đi." Thanh Nhã cẩn thận nói. Mọi người nghe vậy thì chú ý cậu, làm cậu có chút sợ hãi túm áo Thi Trúc. Thanh Nhã không giống Thanh Tâm, cậu tương đối nhát người,  gan nhỏ, lại ít nói. Thi Trúc thấy vậy thì đành giúp cậu.

"Sau khi Lam An đi, tên đệ tử Thúy Tiên Cốc lúc trước bị câu hồn đột nhiên nổi điên, sau đó hóa quỷ."

"Vậy chướng khí ngoài kia cũng có thể giải thích. Có lẽ họ là những người bị Quỷ Nữ ăn hoặc chết trên chỉ đỏ. Trong đó không ít người tu đạo. Sau khi chết nếu hóa quỷ sẽ mạnh vô cùng. Cũng có một số người chết không cam lòng, còn oán niệm, hoặc vẫn không biết mình đã chêt. Sau đó biến thành chướng khí, tấn công người." Nguyệt Hạ tổng kết mọi chuyện. Sau đó hắn quay qua hỏi Bạch đế.

"Ngươi bên hồ Thanh Nhật có thu hoạch gì?"

Huyền Vũ nhấp trà, thanh giọng nói.

"Ta bên đó quan sát, cảm thấy dạo gần đây Quỷ Nữ rất ít khi ra ngoài kiếm ăn. Tà khí của nó càng ngày càng mạnh. Ta nghĩ nó sắp tiến  hóa. Nếu để nó tiến hóa xong, không biết thành cái dạng gì sẽ rất phiền. Nó cư trú dưới đát hồ Thanh Nhật, tiến công sẽ khó khăn, cần phải lôi nó ra khỏi hồ. Quỷ nữ là một tượng đá cao ba mét. Cơ thể cứng hắc nhưng không phải không phá được. Thế tiến công của nó chậm, nhưng phạm vi công kích lớn. Hơn nữa, đầu và tay nó có thể quay rất nhiều hướng, phòng thủ cả trước lẫn sau."

"Phiền như vậy." Nguyệt Hạ càu nhàu.

"Hơn nữa nó còn có tư duy của con người." Lam An khẽ nói. mọi người mới nhớ ra, mấu chốt quan trọng như vậy mà xém bị quên mất. Nguyệt Hạ xoa đầu Lam An coi như khen thưởng cậu. Lam An rất thích được Nguyệt Hạ xoa đầu. Lòng bàn tay của y to, tuy hiện giờ chỉ là cảm xúc lạnh lẽo của tử thi nhưng khiến cậu vô cùng ấm áp. Nói chuyện một hồi, Huyền Vũ cùng Nguyệt Hạ để nhóm thiếu niên về ngủ, còn bọn họ bàn bạc chuyện tác chiến hôm sau. Lam An đi rồi, Huyền Vũ mới nói."Đứa bé đó luyện tà thuật."

Nguyệt Hạ không dấu diếm, gật đầu.

"Ngươi tính sao? Không thể để nó lặp lại sai lầm cũ..."

"Ta hiểu." Nguyệt Hạ cau mày. Đây là thứ mà hắn lo lắng nhất.

"Ngươi biết nó đã luyện tới mức nào chưa?" Huyền Vũ thật tâm hỏi.

Luyện tới mức triệu hồi Quỷ vương như hắn thì còn có thể tới mức nào. May mà Lam An chỉ chăm chỉ luyện mỗi một chú thuật triệu hồi hắn, tà khí trên người cậu cũng rất mỏng, vẫn có cơ hội thanh tẩy. Huyền Vũ thấy Nguyệt Hạ không muốn nói, cũng không ép, y vỗ vai hắn.

"Nếu cần gì thì cứ nói với ta. Nếu như năm đó..." Huyền Vũ thấy mình lỡ lời, không muốn nói nữa. Bọn họ bàn đến một số kế hoạch tác chiến, rồi về phòng.

Nguyệt Hạ không ngờ về đến phòng, Lam An còn chưa ngủ. Cậu chỉ mặc một  cái khố, nằm trong chăn trùm kín người, chỉ lộ hai con mắt. Nguyệt Hạ thấy cậu buồn cười, nhanh cởi quần áo, leo lên giường với cậu, sau đó tắt đèn. Bởi vì Lam An bị thương, hắn không thể như mọi khi ôm cậu ngủ, chỉ có thể yêu thương xoa đầu cậu.

"Nghĩ cái gì?"

"Nghĩ khi nào ngài về."

Nguyệt Hạ không ngờ hắn trả lời như vậy, tim liền muốn chảy ra. Đã bao lâu rồi mới có người chờ hắn về. Hắn cảm động một phần vì biết những lời Lam An nói đều là thật tâm. Tâm hồn cậu đơn thuần, sẽ không che dấu bất kì tâm tư nào khác.

"Ta không về ngươi sẽ không ngủ sao?"

"Có lẽ sẽ ngủ thiếp đi." Lam An thành  thật trả lời.

Hắn nhẹ lấy tay vuốt mắt cậu xuống, xoa xoa đầu cậu, dỗ cậu ngủ. Hắn nhớ tới Lam An từng ôm hắn nói. "Quỷ vương, ta chỉ có mình ngài thôi." Mà hắn cũng chỉ có mình cậu. Nghĩ tới đây, Nguyệt Hạ hỏi.

"Lam An, ngươi luyện tà thuật?"

Lam An gật đầu.

"Ngươi không luyện nữa được không?" Nói ra câu này hắn tự thấy vô cùng buồn cười.  Nếu dễ dàng từ bỏ như vậy thì tà đạo cũng đâu lan tràn  như  thế. Nếu từ bỏ dễ dàng như vậy thì tại sao vẫn có hàng trăm, hàng ngàn người, vì bí thuật mà chém giết lẫn nhau, vì tu luyện mà giết người vô số, dù biết con đường cuối cùng là hóa ma, vẫn cắm đầu vào luyện. Thế nhưng nỗi đau bị ma chú cắn xé, bị phanh thây, bị lôi vào Quỷ Ngục, một mình hắn biết là đươc rồi. Hắn không muốn Lam An phải chịu đựng. Hắn thấy Lam An không trả  lời, nghĩ cậu muốn từ chối, lại hỏi.

"Lam An,  hứa với ta không luyện tà thuật nữa được không?"

"Ừ." Lần này Lam An đáp rất nhanh, hắn phát hiện ra vừa nãy là cậu thiếp đi. Hắn yêu thương cười, Lam An chưa một lần từ trối hắn. 

"Dễ dàng chấp nhận như vậy." Năm đó hắn chấp niêm u mê, luyện tới phát điên. Hắn không phải không tin Lam An, chỉ là nghĩ  tại sao cậu dễ dàng buôn tha như thế. Lam An thản nhiên đáp.

"Dù gì cũng không thể trả thù cho cha mẹ, luyện cũng vô dụng."

Hắn nhớ tới ngày đầu bọn họ gặp nhau, Lam An triệu hồi hắn vì muốn trả thù.

"Ngươi muốn trả thù cho cha mẹ ngươi, giết hết giới tu tiên."

Lam An không phủ nhận. Nguyệt Hạ tò mò, tại sao hận thù của cậu lại lớn như vậy.

"Cha mẹ của ngươi là ai?" Nếu có thể giải tỏa khúc mắc, có khi việc trả  thù cũng sẽ tiêu tan. Không ngờ Lam An mờ mịt đáp lại rằng.

"Ta  không biết."

"Không biết, vậy làm sao ngươi biết ai giết cha mẹ ngươi."

Lần này Lam An lại vô cùng chắc chắn. 

"Là bọn chúng nói cho ta."

Bọn chúng Lam an nhắc đến, hắn cũng đoán được là ai. Lam An là  một đứa trẻ lương thiện, sẽ không thể vì vài câu nói linh tinh mà khiến cậu thù hận lớn như vậy. Chưa kể có câu, người chết không nói dối, như đứa bé Lam An gọi lên không dám nói dối cậu. Có lẽ mối thù của cậu là thật. Hắn nhớ lại, mười mấy năm trước, cuộc trinh phạt lớn nhất giới tu tiên là vì hắn. Không lẽ Lam An là con rơi con rớt của hắn chứ? Nghĩ tới đây hắn sợ hãi rùng mình. Hắn một đời trong sạch, không thể có đứa con lớn như vậy được. Với lại năm đó hắn chỉ mới mười sáu tuổi, suốt ngày chốn chạy như một con chuột, nào có thời gian đi làm mấy chuyện linh tinh đó. Hắn miên man nghĩ, Lam An trong từng cái xoa đầu nhè nhẹ của hắn thiếp đi. Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cậu, thì thầm.

"Coi như là vì ta được không. Cả đời này ta đều không muốn xa ngươi. Cũng sẽ không để ngươi xa ta."

Hắn quyết định, dù có chuyện gì, cũng không thể để Lam an chịu tổn thương, dù chỉ một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play