A-Kim-bo (Tính từ): Thuộc về cánh tay - tư thế cánh tay đặt lên hông, khuỷu tay chĩa ra ngoài; chống nạnh.
Tôi rất muốn đếm số lần anh ta đứng trước mặt mình, tay chống nạnh.
Nhưng thực tế lần nào tôi cũng phải rùng mình khi chiêm ngưỡng cảnh này.
Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent
Caroline ho suốt đêm.
Cho đến tận khi bình minh ló dạng.
Nàng tiếp tục ho khi bầu trời bắt đầu chuyển sang màu xanh ngọc bích, rồi dừng lại chỉ để kiểm tra chiếc lọ mình đặt trên gờ tường đêm qua đã hứng được bao nhiêu nước. Khỉ thật! Chẳng có tẹo nào. Đáng lẽ nàng đã có thể uống chút gì đó. Giờ thì nàng có cảm giác cổ họng đang bỏng rát.
Nhưng dù cổ họng của nàng có đau hay không thì kế hoạch cũng đã phát huy tác dụng một cách thần kỳ. Khi nàng mở miệng kiểm tra giọng, âm thanh phát ra có thể khiến một con ếch phải cảm thấy xấu hổ.
Trên thực tế, nàng thậm chí còn cho rằng kể cả là một con ếch cũng sẽ xấu hổ nếu phát ra thứ âm thanh kỳ quái này. Điều này hiển nhiên đến mức chẳng cần phải nghi ngờ, vậy nên Caroline trả lại sự im lặng cho căn phòng. Người đàn ông đó sẽ bắt nàng trả lời mọi câu hỏi mà anh ta muốn; còn trong tình trạng này, nàng không có đủ khả năng để trả lời thậm chí là một câu.
Để đảm bảo cái gã cầm tù nàng sẽ không cho rằng nàng đang giả vờ ốm, nàng há to miệng nhìn vào gương, ngẩng đầu lên một chút để ánh sáng có thể chiếu vào trong cổ họng.
Đỏ lòm. Cổ họng nàng lúc này đã sưng to khủng khiếp. Và cái bọng dưới mắt - thành tựu sau một đêm dài không ngủ - còn khiến dung mạo nàng trông tệ hại hơn nhiều.
Caroline gần như nhảy dựng lên trong niềm phấn khích. Giá mà có cách nào đó để giả sốt và khiến nàng trông ốm yếu hơn thì tốt. Nàng nghĩ mình nên gí mặt vào gần cây nến một chút, hy vọng nó sẽ khiến da nàng nóng lên một cách bất thường, nhưng nếu gã xuất hiện đột ngột khi nàng đang làm điều đó thì nàng sẽ phải khổ sở mà giải thích cho gã tại sao mình lại thắp nến khi trời sáng trưng thế này.
Không, một cái cổ họng tắc nghẹn là đủ. Kể cả nó không đủ đi chăng nữa thì nàng cũng sẽ chẳng có lựa chọn nào khác vì lúc này, tiếng bước chân của gã ngoài hành lang đã đập vào tai nàng mất rồi.
Nàng lao nhanh qua căn phòng, nhảy vội lên giường và kéo chăn cao tới tận cằm. Nàng ho thêm vài lần nữa rồi ép chặt hai má một lúc để khuôn mặt trở nên đỏ ửng, sau đó lại tiếp tục ho.
Ho, ho, và ho.
Tiếng chìa tra vào ổ khóa kêu tạch một cái.
Ho, ho, ho, HO. Caroline biết nàng đang tự tra tấn mình, nhưng cũng muốn mọi thứ phải được đặc biệt hợp lý hóa khi gặp gã.
Tiếng chiếc chìa khóa thứ hai tra vào ổ tiếp tục vang lên. Khỉ gió thật! Nàng quên béng mất chuyện căn phòng này bị khóa những hai lớp ổ.
Ho ho ho. Khụ, Khụ. Ho. Tắc giọng.
"Chúa ơi! Cái âm thanh quỷ quái gì thế này!"
Caroline ngước mắt lên, và tin chắc rằng lúc này, kể cả đang không mất giọng thì nàng cũng sẽ bị như thế mà thôi. Người đàn ông giam giữ nàng đêm qua trông bảnh bao và nguy hiểm biết bao nhiêu, thì hôm nay gã thậm chí còn có thể khiến cho cả Thần Adonis cũng phải ghen tỵ.
Dưới ánh mặt trời chói chang, bằng cách nào đó gã trở nên to lớn hơn. Và cũng mạnh mẽ hơn đến mức cả quần áo trên người cũng khó có thể che giấu nổi sức mạnh từ cơ thể gã. Mái tóc đen của gã được cắt tỉa gọn gàng, một lọn tóc không chịu nghe lời rủ xuống lông mày bên trái. Còn đôi mắt gã mang màu xám trong trẻo, đó cũng là điểm duy nhất trông có vẻ ngây thơ trong đôi mắt ấy, những điều còn lại mà Caroline nhận thấy chính là bằng đôi mắt ấy, hắn đã phải chứng kiến quá nhiều, quá nhiều chuyện trong suốt cuộc đời mình.
Người đàn ông đó tóm lấy vai nàng, sự đụng chạm xuyên qua lớp vải vóc đốt cháy da thịt nàng. Nàng bật một hơi thở gấp gáp và vội che đậy đi bằng một tràng ho giả.
"Tôi tin là đêm qua mình đã nhắc nhở cô rằng tôi đã chán ngấy với trò giả vờ giả vịt này rồi."
Nàng lắc đầu thật nhanh, dùng hai tay ép lên cổ và ho tiếp.
"Nếu cô dù chỉ một phút thôi nghĩ rằng tôi sẽ tin cái..."
Nàng há miệng thật to, chỉ chỉ tay vào cổ họng.
"Tôi sẽ không nhìn vào họng cô làm quái gì đâu, đồ..."
Nàng lại chỉ vào đó một lần nữa, lần này nàng khẩn trương đưa một ngón tay chọc vào miệng.
"Ôi, tốt thôi!" Môi gã mím lại thành một đường thẳng và quay gót. Gã sải bước ngang qua căn phòng, giật mạnh cây nến khỏi đế. Caroline dõi theo với vẻ quan tâm không che giấu. Gã châm nến rồi trở lại bên giường và ngồi xuống cạnh nàng, chiếc đệm lún xuống theo sức nặng của gã khiến người nàng lăn một chút về phía gã ngồi. Nàng vội giơ tay ra để chặn mình lại.
Tay nàng chạm vào đùi gã.
HO!
Nàng gần như nhảy bắn về phía góc giường còn lại.
"Trời ạ, lạy Chúa tôi, từng có những phụ nữ quyến rũ và thú vị hơn cô nhiều chạm vào người tôi rồi", gã quát. "Cô cần quái gì phải sợ. Tôi có thể đói khát sự thật về cô, nhưng cóc thèm cưỡng hiếp cô đâu."
Thật lạ lùng là trong vấn đề này thì Caroline hoàn toàn có lòng tin vào gã.
Trừ bỏ những khuynh hướng trong vụ truy kích thì gã dường như không phải loại người thích cướp đi lòng tự tôn của phụ nữ. Theo một cách kỳ quái nào đó thì hình như nàng đã đặt niềm tin vào người đàn ông này mất rồi. Gã có thể đánh nàng, thậm chí là giết nàng, nhưng gã sẽ không làm vậy. Nàng cảm nhận ở gã tồn tại một loại danh dự và đạo đức, cái thứ nhân cách xa xỉ tuyệt nhiên vắng mặt ở những tay giám hộ của nàng.
"Giờ thì sao đây?", gã ra lệnh.
Nàng lùi sâu về phía cuối giường, tay đặt nghiêm nghị lên đùi.
"Há miệng ra!"
Nàng hắng giọng, như thể đó là điều cần thiết, rồi há miệng. Gã giơ cây nến đã được thắp sáng lên, đặt nó gần mặt nàng và bắt đầu quan sát. Một lúc sau, gã lùi lại, nàng lập tức ngậm miệng rồi nhìn chằm chằm vào gã đầy chờ đợi.
Vẻ ảm đạm hiện trên khuôn mặt gã. "Cổ họng cô cứ như bị ai đó dùng dao cạo ấy, nhưng tôi cho là cô biết điều này."
Nàng gật đầu.
"Nếu tôi không nhầm, cô đã ho suốt đêm."
Nàng tiếp tục gật đầu.
Gã nhắm mắt lại trong một tích tắc nhiều hơn cần thiết trước khi mở miệng. "Miễn cưỡng thì cô cũng đã có được sự ngưỡng mộ của tôi rồi. Cố tình gây đau đớn cho bản thân chỉ để thoát khỏi vài câu hỏi cho thấy cô thật biết cách cống hiến vì sự nghiệp."
Caroline tặng gã biểu hiện phẫn nộ tốt nhất của nàng.
"Tiếc là cô đã chọn sai nguyên nhân."
Tất cả những gì nàng có thể thành công thực hiện lúc này là một ánh nhìn trống rỗng, nhưng đó là ánh mắt trống rỗng trung thực. Nàng không hề có chút đầu mối nào về thứ gọi là nguyên nhân mà gã đang nói đến.
"Tôi đảm bảo là cô vẫn có thể nói." Nàng lắc đầu.
"Thử." Gã nhoài người về phía nàng, nhìn xoáy vào nàng đến mức nàng phải co người lại. "Cho tôi."
Lần này, nàng lại lắc đầu thật nhanh. Rất nhanh.
Gã gí sát hơn vào nàng, cho đến khi mũi gã gần như chạm vào mũi nàng.
"Nói!"
Không! Nàng mở miệng, và lẽ ra nàng đã hét, nhưng sự thực là đã chẳng có một âm thanh nào được phát ra.
"Cô thực không thể nói sao", giọng gã nghe đặc sệt mùi ngạc nhiên.
Nàng cố bắn cho gã một cái nhìn với ý nghĩa "Cái-chết-tiệt-gì-khiến-anh-
nghĩ-rằng-tôi-phải-thử-nói-nếu-như-tôi-thực-sự-có-thể-nói-cơ-chứ", nhưng nàng lại có cảm giác rằng hình như biểu đạt đó có vẻ quá phức tạp đối với nét mặt của mình.
Gã đột nhiên đứng lên, kết thúc buổi tra khảo.
"Tôi sẽ trở lại."
Caroline chẳng thể làm gì ngoài việc dán mắt vào lưng gã khi gã rời đi.
Blake thở hắt trong cơn giận dữ khi kéo cánh cửa thư phòng mở ra. Chết tiệt, anh ngày càng trở nên già nua cho công việc này mất rồi. Hai mươi tám tuổi có thể vẫn là tương đối trẻ, nhưng bảy năm vật lộn trong Bộ Chiến tranh cũng đủ để bất cứ ai trở nên mệt mỏi và yếu đuối. Anh đã phải chứng kiến cái chết của những người bạn, gia đình thì luôn tự hỏi tại sao anh liên tục biến mất trong một thời gian dài, và vị hôn thê của anh thì...
Blake nhắm mắt trong đau đớn và hối hận. Marabelle đã chẳng còn là vì hôn thê của anh nữa rồi. Nàng cũng không còn là vị hôn thê của bất cứ ai và cũng sẽ chẳng trở thành một vị hôn thê nữa, nàng đã được chôn cất như cách mà nàng đã làm trong nghĩa trang của gia đình ở Cots-wolds.
Khi đó nàng còn quá trẻ, vô cùng xinh đẹp, và chết tiệt là tài giỏi. Khi bạn rơi vào lưới tình với một người phụ nữ có trí tuệ vượt xa mình, đó thực sự là một điều đáng kinh ngạc. Marabelle chính là loại thần đồng như thế, nàng là một thiên tài về ngôn ngữ, đây cũng là lý do mà từ khi còn rất trẻ, nàng đã được Bộ Chiến tranh lựa chọn.
Sau đó chính nàng là người đã tuyển Blake - chàng hàng xóm lâu năm của nàng, người đồng sở hữu với nàng ngôi nhà trên cây được trang bị tuyệt nhất ở nước Anh, và là đối tác trong những bài học nhảy của nàng trong suốt quãng thời gian trưởng thành. Họ lớn lên cùng nhau, phải lòng nhau, nhưng, Marabelle đã phải chết một mình.
Không, Blake nghĩ. Đó không phải sự thật. Marabelle có thể chỉ phải chết, còn anh mới là người bị bỏ lại cô độc trên thế giới này.
Anh vẫn tiếp tục làm việc cho Bộ Chiến tranh trong vài năm tiếp theo. Anh luôn tự nhủ rằng mình làm điều này chính là để trả thù cho cái chết của nàng, nhưng cũng thường xuyên tự hỏi mình rằng có phải đó chẳng qua là vì anh không biết sẽ phải làm gì tiếp theo hay không. Thêm vào đó, cấp trên của anh cũng không muốn để anh đi.
Sau cái chết của Marabelle, anh ngày càng bất cần. Anh chẳng thiết quan tâm đến việc liệu mình sẽ sống hay chết, vì thế anh đã chấp nhận những rủi ro ngu xuẩn dưới danh nghĩa là vì tổ quốc, thế rồi những mạo hiểm này đều được đền đáp. Anh chưa bao giờ thất bại trong bất cứ một nhiệm vụ nào được giao.
Dĩ nhiên là anh cũng từng bị bắn, từng dính độc, từng bị ném vào mạn tàu, song tất cả những điều đó cũng chẳng khiến Bộ Chiến tranh phiền lòng nhiều như việc mất đi những khách hàng tiềm năng của họ.
Nhưng lúc này, Blake đang cố bỏ lại cơn giận dữ phía sau. Sẽ không có cách nào giúp anh chôn vùi nỗi đau, nhưng hẳn là anh sẽ có cơ hội để chấm dứt mọi hận thù đối với cái thế giới tàn ác đã cướp đi tình yêu đích thực cũng như người bạn thân thiết nhất của mình. Cách duy nhất mà anh có thể làm là rời bỏ Bộ Chiến tranh, ít nhất thì anh cũng sẽ cố để sống một cuộc sống bình thường.
Tuy nhiên trước tiên, anh sẽ phải hoàn thành nốt nhiệm vụ này đã. Rõ ràng là một tên phản gián như Oliver Prewitt sẽ phải chịu trách nhiệm cho cái chết của Marabelle. Kẻ phản gián khi đó bị kết án, và Blake cũng đã xác định rằng Prewitt sẽ phải đối mặt với cái giá treo cổ của chính mình.
Thế nhưng để làm được điều này, anh cần phải moi được một số thông tin từ Carlotta De Leon. Người phụ nữ chết tiệt đó! Anh không tin dù chỉ một phút rằng cô ta đột nhiên lại sợ hãi đến độ phát bệnh, để rồi căn bệnh đó cướp đi cả giọng nói. Không đâu, ả ranh con đó hẳn là đã thức đến tận nửa đêm chỉ để ho đến độ tàn phá cổ họng.
Dù có như thế thì điều đó chắc chắn cũng xứng đáng với cái giá của nó, chỉ cần quan sát biểu hiện kinh hoàng khi cô ta cố hét vào mặt anh một từ "Không!" là biết. Anh có cảm giác rằng cô ta đã mong chờ một âm thanh nào đó sẽ phát ra. Anh cười khùng khục và hy vọng rằng cổ họng của cô ra sẽ bỏng rát như bị lửa của Hades thiêu đốt. Cô ta đáng bị như thế.
Anh vẫn còn vài việc cần làm. Đây sẽ là nhiệm vụ cuối cùng của anh ở Bộ Chiến tranh, và dù chẳng muốn gì hơn là được nghỉ hưu vĩnh viễn để tận hưởng cuộc sống thanh bình và yên ả ở trang viên Seacrest, anh cũng không hề có ý định sẽ để nhiệm vụ này gặp phải bất cứ chuyện gì ngoài thành công.
Carlotta De Leon sẽ phải mở miệng, và Oliver Prewitt sẽ lên đoạn đầu đài.
Còn Blake Ravenscroft thì sẽ chẳng trở thành ai khác ngoài một quý ngài về hưu nhàm chán, dự định sẽ sống một cuộc đời cô độc. Có thể anh sẽ bắt tay vào công việc vẽ vời. Hoặc nuôi những giống chó săn. Mọi khả năng đều vô tận và cũng ngu ngốc đến vô cùng.
Nhưng cho đến giờ thì anh vẫn còn một việc phải làm. Với quyết tâm tàn nhẫn, anh nhặt ba cây bút lông, một lọ mực nhỏ và vài tờ giấy lên. Nếu Carlotta De Leon không có khả năng nói cho anh mọi thứ mà cô ta biết thì cô ta chắc chắn sẽ phải viết nó ra.
Caroline thì đang cười toe toét. Buổi sáng hôm nay thành công hơn cả những gì nàng mong đợi. Kẻ bắt giữ nàng đã phải chấp nhận sự thật rằng nàng không thể nói được, và Oliver thì...
Ồ, điều này còn khiến nàng cười khoái trá hơn ấy chứ, chỉ mới nghĩ tới việc Oliver có thể đang làm gì đó vào lúc này thôi cũng đã đủ lắm rồi. Khả năng lớn nhất là hắn đang chửi bới cái đầu ngu ngốc của mình, rồi ném chiếc bình về phía thằng con trai như thường lệ. Tất nhiên là không phải một cái bình quý giá. Oliver còn lâu mới quên tính toán giá cả thật sự của vật dụng mà hắn ném dù là trong cơn thịnh nộ.
Tội nghiệp Percy. Caroline gần như cảm thấy thương hại cho gã, gần như thôi. Khó khăn lắm nàng mới có thể triệu tập được từng đó lòng thương hại cho tên não phẳng đó - gã khốn đã cố dán lên người nàng vào đêm hôm trước. Nàng rùng mình khi nghĩ đến cảm giác nếu như gã cưỡng hiếp nàng thành công.
Nhưng nàng có cảm giác rằng nếu Percy thành công trong việc thoát khỏi vòng kìm kẹp của cha gã, có lẽ gã cũng sẽ trở thành một người đàn ông có chút phong trần. Ít nhất thì gã cũng sẽ không tấn công những phụ nữ vô tội như cái cách gã từng làm nếu không bị cha gã yêu cầu.
Ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng giày của kẻ giam giữ mình vang lên ngoài hành lang. Nàng nhanh chóng gạt sạch nụ cười trên khuôn mặt và đặt một tay lên cổ họng. Khi gã bước vào phòng, nàng vẫn đang ho.
"Tôi có một cách giúp cô", gã nói, giọng vui vẻ đến đáng ngờ.
Nàng nghiêng đầu đáp lời.
"Nhìn đây. Giấy. Mực. Bút lông. Thú vị không?"
Nàng chớp mắt, vờ như không hiểu. Ôi, thôi xong rồi, nàng đã không cần nhắc đến trường hợp này. Nàng chẳng tìm ra cách nào để thuyết phục gã rằng mình không biết viết, vì rõ ràng nàng là một cô gái được giáo dục đàng hoàng. Và chẳng cần phải nói thì nàng cũng biết là trong vòng ba giây ngắn ngủi tiếp theo, nàng sẽ không thể thành công trong việc làm cổ tay mình bong gân được.
"À, dĩ nhiên", gã nói với lòng trắc ẩn quá mức. "Cô cần thứ gì đó để đặt chúng lên hả? Tôi mới bất cần làm sao khi không cân nhắc đến những nhu cầu cơ bản đó. Đây, để tôi mang cho cô tờ giấy lót bàn. Đây nhé, ngay trên đùi luôn.
Thoải mái chưa?"
Nàng trừng mắt nhìn gã, thà rằng gã nổi giận còn hơn là châm chọc nàng thế này.
"Không ư? Thế thì đây, để tôi nhồi đống gối của cô vậy."
Gã nhoài người về phía trước, và Caroline - người đã phải chịu đựng đủ thái độ ngọt ngào giả tạo của gã - ho thẳng lên mặt lên mũi gã. Trước khi gã kịp lùi lại đủ xa để trừng mắt với nàng, mặt nàng đã tỏ rõ vẻ ăn năn đến hoàn hảo.
"Tôi sẽ quên những gì cô đã làm", gã nhẫn nhịn, "Vì vậy cô nên tỏ lòng biết ơn với điều đó".
Caroline chỉ nhìn chằm chằm vào đống giấy mực trên đùi tuyệt vọng vạch ra một kế hoạch mới.
"Giờ thì chúng ta bắt đầu được rồi chứ."
Mu tay phải của nàng ngứa ngáy, nàng liền đưa tay gãi. Tay phải. Một ý tưởng lóe lên trong đầu nàng. Nàng luôn thích thú với việc mình thuận tay trái. Những gia sư trước đây của nàng thường xuyên la mắng, hò hét và thúc giục nàng để cố rèn rũa nàng học cách viết bằng tay phải. Họ dùng những từ như kỳ lạ, trái tự nhiên, và cả bất kính để nói về nàng. Một gia sư đặc biệt sùng đạo thậm chí còn gọi nàng là đứa con của ma quỷ. Caroline đã cố học cách viết bằng tay phải, ôi Chúa ơi, nàng đã cố gắng biết bao nhiêu, nhưng dù có thể cầm đám bút lông một cách tự nhiên nhất, nàng cũng chưa từng làm chủ được bất cứ thứ gì ngoại trừ những nét nguệch ngoạc khó hiểu.
Nhưng những giáo viên của nàng đã khăng khăng rằng tất cả mọi người đều viết bằng tay phải. Và chắc chắn là nàng không muốn trở thành người lập dị.
Caroline ho mạnh để che đi tiếng cười. Chưa bao giờ trong cuộc đời, nàng lại cảm thấy vui vì sự "lập dị" đó hơn lúc này. Cái gã này hẳn là đang mong nàng sẽ viết bằng tay phải, giống như tất cả mọi ngưòi đều mong chờ điều đó. Tốt thôi, nàng sẽ rất vui vẻ trao cho gã những gì gã muốn. Nàng vươn tay phải ra, nhặt lấy cây bút lông, nhúng nó vào mực, và ngước lên nhìn gã với vẻ mặt buồn chán.
"Thật đáng mừng khi cô quyết định hợp tác", gã nói. "Tôi đảm bảo là cô sẽ thấy việc này rất tốt cho sức khỏe của mình."
Nàng khịt mũi, trợn tròn mắt.
"Giờ thì", gã nói, nhìn chằm chằm vào nàng bằng ánh mắt dữ dội. "Cô có biết Oliver Prewitt không?"
Phủ nhận việc này chẳng có tác dụng quái gì cả. Gã đã nhìn thấy nàng chuồn khỏi nhà vào đêm trước. Nhưng mà loại câu hỏi đơn giản này cũng chẳng đáng để khiến nàng phải lãng phí thứ vũ khí bí mật của mình, vì thế, nàng gật đầu.
"Cô biết hắn bao lâu rồi?"
Caroline suy nghĩ về điều này. Nàng không biết Carlotte De Leon đã làm việc với Oliver được bao lâu, nếu thực chất chuyện này có thật, nhưng cũng nghi ngờ việc người đàn ông đang đứng trước mặt nàng với cánh tay khoanh trước ngực chẳng hay biết gì về điều đó.
Tốt nhất là nói thật, mẹ luôn dạy nàng như thế, và Caroline chẳng tìm ra bất cứ lý do nào để phá vỡ quy luật đó. Câu chuyện sẽ được kể một cách mạch lạc và dễ dàng hơn nếu như tất cả mọi chi tiết đều thật nhất có thể. Xem nào, nàng đã sống với Oliver và Percy một năm rưỡi, nhưng biết họ còn lâu hơn thế. Nàng giơ bốn ngón tay lên, vẫn muốn giữ kín chữ viết của mình cho một câu trả lời hay ho và đủ phức tạp.
"Bốn tháng?"
Nàng lắc đầu.
"Bốn năm????"
Nàng gật đầu.
"Chúa ơi", Blake thở dốc. Họ đã không hề hay biết rằng Prewitt đã tuồn ra ngoài những thông tin ngoại giao của họ trong một thời gian dài như thế. Hai năm, họ đã nghĩ như thế, cũng có thể là hai năm rưỡi. Blake chợt nghĩ về những nhiệm vụ thất bại của họ... chưa kể đến những mạng sống bị cướp đi chỉ vì sự phản bội của Prewitt. Quá nhiều đồng nghiệp của anh phải chết. Kể cả người anh yêu nhất cũng đã...
Mắt Blake lóe lên một tia giận dữ và tà ác. "Cho tôi biết chính xác bản chất của mối quan hệ này là gì", anh ra lệnh, giọng sắc bén.
"Nói cho anh ư?", nàng mấp máy môi.
"Viết nó ra!", anh gầm lên.
Nàng hít một hơi thật sâu, như thể đang sẵn sàng cho một công việc khủng khiếp rồi bắt đầu chăm chú viết.
Blake chớp mắt. Rồi lại chớp mắt.
Nàng nhìn anh và mỉm cười.
"Cô đang viết thứ ngôn ngữ quái quỷ gì đấy?", gã đe dọa.
Nàng lùi lại phía sau, sỉ nhục gã một cách rõ ràng.
"Hãy nhớ, tôi không đọc được tiếng Tây Ban Nha, phiền cô dùng tiếng Anh.
Hoặc, nếu cô thích thì tiếng Pháp hay tiếng Latin đều được cả."
Nàng xua tay về phía gã, làm một số hành động mà gã không tài nào giải thích nổi.
"Tôi nhắc lại", gã kiên nhẫn, "Viết cho tôi chính xác bản chất mối quan hệ giữa cô và Oliver Prewitt là gì!".
Nàng chậm rãi và cẩn thận chỉ vào từng dòng chữ nguệch ngoạc mà gã do dự khi gọi chúng là những từ ngữ, như thể đang giải thích một điều mới mẻ cho trẻ con.
"Quý cô De Leon!"
Nàng thở dài, lần này môi nàng mấp máy điều gì đó khi chỉ vào những nét nguệch ngoạc.
"Tôi không đọc được khẩu hình, thưa cô."
Nàng nhún vai.
"Viết lại."
Mắt nàng lóe lên tia giận dữ, nhưng nàng vẫn thực hiện yêu cầu. Kết quả còn tệ hơn lần trước.
Blake cuộn tay thành nắm đấm hòng kiềm chế bản thân không giơ chúng lên bóp cổ nàng. "Tôi dứt khoát không tin là cô không biết viết đâu."
Miệng nàng há hốc trong cơn phẫn nộ và giận dữ, nàng hậm hực chọc mạnh vào những vết mực trên giấy.
"Nếu gọi đây là viết, thưa cô, thì quả là một sự xúc phạm đến mực in và giấy viết tin toàn thế giới."
Nàng vỗ tay lên miệng, ho lấy ho để. Hoặc là nàng đang rúc rích cười? Blake híp mắt lại, đứng dậy rồi băng qua căn phòng, tiến đến bàn trang điểm. Gã nhấc quyển sổ nhỏ ghi chi chít những từ ngữ đầy học thức của nàng lên và vẫy nó trong không khí. "Nếu cô có chữ viết đáng sợ đến thế, vậy thì hãy giải thích cái này đi!", gã gằn giọng.
Nàng ngây người nhìn gã không chớp, khiến cơn tức giận của gã tăng lên bội phần. Gã tiến về phía nàng, cúi xuống rất gần. "Tôi đang chờ cô trả lời đây", gã gầm gừ.
Nàng lui người lại, mấp máy điều gì đó mà gã chẳng thể giải mã.
"Tôi e rằng mình không hiểu." Đến giờ phút này, giọng gã đã thoát khỏi ranh giới của cơn giận dữ để liều lĩnh chuyển sang vẻ nguy hiểm.
Nàng bắt đầu làm một loạt hành động khó hiểu, chỉ vào chính mình và lắc đầu.
"Cô đang cố nói với tôi rằng những dòng chữ đó không phải là cô viết?"
Nàng gật đầu thật mạnh.
"Vậy thì ai viết?"
Nàng lại mấp mấy điều gì đó, và gã lại tiếp tục không hiểu - một điều mà gã có cảm giác rằng mình không hề có ý định hiểu.
Gã mệt mỏi thở dài khi bước đến bên cửa sổ để hít thở một chút không khí trong lành. Sẽ thật vô lý nếu cô ta không thể viết rõ ràng, và nếu như cô ta thực sự không thể, vậy thì ai là người đã viết vào cuốn sổ đó, và nó có ý nghĩ gì? Khi vẫn chưa mất tiếng, cô ta rõ ràng đã nói dối rằng những từ này chỉ đơn giản là một bộ sưu tập các từ vựng. Tuy nhiên...
Gã ngừng lại và nảy ra một ý định. "Viết thứ tự bảng chữ cái cho tôi."
Mắt nàng trợn tròn.
"Ngay lập tức!", gã gầm lên.
Nàng cau mày nhìn gã với vẻ không hài lòng khi phải thực hiện yêu cầu này.
"Đây là cái gì?", gã hỏi, tay cầm chiếc hộp hình trụ đựng bút lông được đặt trên gờ cửa sổ của nàng.
Nước, nàng mấp máy. Thật buồn cười vì cũng có lúc nàng thành công trong việc diễn đạt cho gã hiểu mình muốn nói gì.
Gã nhìn nàng đầy chế giễu, và trả nó về vị trí cũ. "Thằng ngốc cũng biết là trời sẽ không mưa."
Nàng nhún vai, như thể muốn nói với gã rằng Có thể lắm chứ.
"Xong chưa?"
Nàng gật đầu khá thành công trong việc biểu lộ vẻ buồn chán và giận dữ cùng một lúc.
Blake trở lại bên nàng và ngó xuống. Chữ M, N, và O gần như không thể đọc nổi, chữ C, anh cho rằng hẳn là mình có thể đoán ra nó nếu cuộc đời anh đang bị đe dọa, số còn lại thì...
Anh rùng mình một cái. Không bao giờ có thêm một lần nữa: Không bao giờ anh mạo hiểm tính mạng của mình, và trong trường hợp này là sự tỉnh táo của mình. Anh đã tuyên bố với Bộ Chiến tranh rằng mình hết thời rồi, nhưng họ lại năn nỉ và thuyết phục anh cho đến khi anh đồng ý nhận nhiệm vụ cuối cùng này.
Cấp trên của anh nói rằng một phần nguyên nhân cũng bởi anh sống khá gần cảng Bournemouth. Sẽ chẳng có ai nghi ngờ khi anh thực hiện công tác theo dõi các hoạt động của Prewitt. Họ khăng khăng rằng chỉ có Blake Ravenscroft mới đảm nhận nổi công việc này. Thế là Blake đành nhượng bộ. Nhưng anh đời nào tưởng tượng nổi nhiệm vụ này lại biến cuộc đời mình thành vú em cho một điệp viên lai Tây Ban Nha lập dị - người sở hữu kiểu chữ viết gà bới tệ hại nhất trong lịch sử thế giới cơ chứ.
"Tôi mong sẽ có dịp gặp vị gia sư đáng kính của cô, sau đó tôi sẽ bắn vào đầu cô ta."
Quý cô De Leon lại tạo ra một âm thanh kỳ quái nữa, lần này thì anh đảm bảo rằng đó là một tiếng khúc khích. Đối với một điệp viên phản gián, cô ta khá là hài hước.
"Cô" gã nói, chỉ tay vào mặt nàng, "Ngồi yên đó".
Nàng chống nạnh, trao cho anh một ánh mắt ngớ ngẩn như thể muốn nói rằng: Tôi còn có thể đi đâu được cơ chứ?
"Tôi sẽ quay lại luôn đấy." Anh luống cuống bước vội ra khỏi căn phòng, đến phút cuối cùng mới nhớ ra việc khóa trái cửa lại. Chết tiệt! Anh càng ngày càng trở nên mềm yếu. Chính vì cô ta không có vẻ gì là một điệp viên cả, anh tự tìm cho mình một lý do hợp lý để bao biện cho việc này. Có điều gì đó rất khác ở cô ta.
Đa số những người từng xuất hiện trong hồ sơ công việc của anh đều có ánh mắt trống rỗng khi anh nhìn vào họ, như thể cuộc đời họ đã chứng kiến quá nhiều. Nhưng đôi mắt xanh thăm thẳm ấy... Nếu ai đó có thể bỏ qua sự thật rằng chúng chỉ có vài tia máu do thiếu ngủ thì chúng đúng là... đúng là...
Blake cứng rắn trở lại và kiên quyết loại bỏ suy nghĩ đó khỏi đầu. Nghĩ tới ánh mắt cô ta chẳng phải việc của anh. Và suy nghĩ về phụ nữ cũng thế.
Bốn tiếng sau anh mới sẵn sàng chấp nhận sự thất bại. Anh đã ép nàng uống đến sáu tách trà, song việc này không mang lại kết quả nào ngoài việc khiến nàng có những hành động điên cuồng và hoang dại bằng hai tay, cuối cùng thì anh cũng hiểu được thông điệp nàng muốn truyền tải là. "Cút khỏi phòng và để tôi tự uống".
Nhưng giọng nàng vẫn không hồi phục, hoặc nếu có, hẳn là nàng đã cực kỳ khôn khéo mà giấu tiệt nó đi.
Anh đã đủ ngốc khi cố tiếp cận thông tin bằng phương pháp sử dụng mực và bút lông nhiều hơn một lần. Bàn tay nàng chuyển động hoạt bát và duyên dáng nhưng các vệt loằng ngoằng mà nàng tạo ra trên giấy chẳng giống bất cứ thứ gì ngoài những vết chân chim.
Và, cô nàng ranh con khôn lỏi đó dường như đang cố tạo thiện cảm với anh.
Tồi tệ hơn là nàng còn đang làm điều đó rất tốt. Trong khi anh vẫn lẩm bẩm phàn nàn về sự thiếu sót trong những kỹ năng giao tiếp của nàng, nàng lại dùng một tờ giấy đã được viết loằng ngoằng để gấp thành hình một con chim và phi nó vào anh. Con chim giấy lướt đi êm ả trong không trung rồi hạ cánh nhẹ nhàng lên sàn nhà sau khi Blake né khỏi đường bay của nó.
"Làm tốt lắm", Blake nói, chính bản thân anh cũng cảm thấy ấn tượng. Anh luôn luôn yêu thích những thứ nhỏ nhắn xinh xắn như thế này.
Nàng cười đầy tự hào, tiếp tục gấp một con chim giấy khác, và cho nó lượn một vòng thẳng ra ngoài cửa sổ.
Blake biết lúc này lẽ ra anh phải kết tội nàng vì làm mình lãng phí thời gian, nhưng cũng muốn biết con chim nhỏ của nàng sẽ làm gì ngoài đó. Anh liền đứng dậy rồi rời khỏi bàn, bước tới bên cửa sổ, dõi mắt theo con chim cho đến khi nó vướng vào một bụi hồng. "Tôi e rằng nó đã kẹt trong một bụi hồng rồi", anh quay sang đối mặt với nàng và nói.
Nàng bắn cho anh một cái nhìn khó chịu và bước tới bên cửa sổ.
"Nhìn thấy chưa?", Blake hỏi.
Nàng lắc đầu.
Anh nhoài người ra ngoài, ngay sát bên cạnh nàng. "Kia kìa", anh chỉ.
"Trong bụi hồng."
Nàng đứng thẳng người lên, chống nạnh, bắn cho anh một cái nhìn đầy châm biếm.
"Anh dám nhạo báng những bụi hồng ư?" Ngón tay nàng đưa lên, mô phỏng hình cây kéo và giả vờ cắt.
"Cô cho rằng chúng cần được cắt tỉa sao?" Nàng gật đầu một cách dứt khoát.
"Một điệp viên thích làm vườn", Blake tự nhủ. "Sẽ không bao giờ hết thú vị đâu nhỉ?"
Nàng che hai tay lên tai nhằm nói cho anh biết rằng mình không nghe thấy những gì anh nói.
"Tôi đoán cô có thể làm tốt hơn cơ?", anh nhạo báng.
Nàng gật đầu, trở lại bên cửa sổ, phóng một ánh nhìn thứ hai về phía những bụi cây. Blake không thấy chuyển động đó, vì thế cũng lùi một bước về phía cửa sổ cùng lúc. Khi họ va vào nhau, anh liền tóm lấy bắp tay nàng để đỡ cho nàng khỏi ngã.
Khoảnh khắc đó, anh đã sai lầm khi nhìn vào mắt nàng.
Chúng thật dịu dàng và trong veo, và chỉ có Chúa mới giúp được anh, chúng không hề từ chối anh.
Blake khẽ cúi người xuống, thôi thúc hôn lên môi nàng còn nhiều hơn là thôi thúc được hít thở. Môi nàng khẽ hé ra, tiếng hổn hển bất ngờ buột khỏi miệng. Anh cúi xuống gần hơn. Anh muốn nàng. Anh muốn Carlotta. Anh muốn...
Carlotta.
Chết tiệt, sao anh lại có thể quên mất điều đó, dù chỉ là một giây cơ chứ?
Nàng là một điệp viên. Một tên phản gián. Một kẻ hoàn toàn không biết đạo lý hay xấu hổ. Anh đẩy nàng ra, sải bước đến cửa. "Việc đó sẽ không tái diễn nữa", anh nói, giọng cộc lốc.
Nàng choáng váng đến mức quên cả trả lời.
Blake lầm bầm một câu chửi thề, cuống quýt bước ra ngoài, đóng sầm cửa và khóa trái lại phía sau mình. Anh vừa làm cái quái gì với cô ta thế?
Thậm chí còn tồi tệ hơn là anh đang làm cái quái quỷ gì với chính mình? Blake lắc đầu khi bước xuống cầu thang. Chuyện này thật nực cười. Đối với phụ nữ, anh chẳng có lý do gì để quan tâm đến họ ngoại trừ lý do cơ bản nhất, và ngay cả với lý do đó thì Carlotta De Leon cũng không phải người phù hợp.
Sau cùng thì anh không muốn tỉnh dậy với một vết rạch trên cổ họng. Hoặc là chẳng bao giờ tỉnh dậy được nữa, khi trường hợp này hoàn toàn có thể xảy ra.
Anh phải nhớ cô ta là ai.
Và anh càng phải nhớ đến Marabelle.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT