Họ đã sẵn sàng giết chết trái tim mình, nhưng tình yêu lại một lần nữa không cho họ xa nhau, họ liều mạng bên cạnh nhau, bởi họ tin tình yêu sẽ cho họ hạnh phúc. Nhưng tình thân lại một lần nữa trói buộc họ, nhìn người những người mình yêu thương lần lượt ngã xuống, cô lại một lần từ bỏ. Nhưng anh không muốn, bằng mọi cách anh phải giữ cô lại.
"Anh xin em, đừng đi được không?" - Anh cầm chặt tay cô, anh tin, cô vẫn còn yêu anh.
"Tình yêu của chúng ta, nó nhuốm quá nhiều máu rồi." - Cô vô cảm trả lời, trái tim cô đã không còn đủ dũng cảm để liều một lần nào nữa.
"Đã qua rồi, từ đây về sau anh nhất định sẽ cho em hạnh phúc."
Cô quay lại nhìn anh, đôi mắt vô cảm của cô chạm nhìn thẳng vào đôi mắt hi vọng của anh, nước mắt kiềm nén bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống "Hạnh phúc có thật không anh?"
Câu hỏi của cô cũng là lời tuyên án cho tình yêu của họ, bắt đầu từ đó Lâm Khải Phong tự nói với mình, anh sẽ...vĩnh viễn buông tay người con gái này.