Những chuyện tưởng chừng như không thể bây giờ lần lượt trở thành có thể. Phải chăng lời khuyên của dì Trần cũng vì nguyên nhân này? Không thể nào, Cao Quỳnh Phương cô không tin, chính xác hơn là không muốn tin. Đúng lúc này, Trần Diễm Vân từ ngoài đi vào định gọi cô thức dậy. Vừa mở cửa, hình ảnh Cao Quỳnh Phương thất thần, ngồi tựa vào thành giường, gương mặt tái nhợt, run rẩy cầm tấm ảnh trong tay khiến bà giật bắn mình.

“Con…” – Giọng nói hốt hoảng của Trần Diễm Vân cắt ngang dòng duy nghĩ của cô.

Đôi mắt hốt hoảng của Cao Quỳnh Phương nhìn Trần Diễm Vân “Đây…không phải sự thật đúng không?” – Giọng nói cô đứt quãng hòa lẫn trong tiếng nghẹn ngào.

Biết không thể tiếp tục giấu giếm sự thật, Trần Diễm Vân nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Cao Quỳnh Phương, bàn tay ấm áp của bà khẽ vuốt mái tóc mượt mà của cô, trước đây mỗi lần bà làm như vậy cô đều cảm thấy an lòng nhưng không hiểu sao lần này cô lại cảm thấy bất an hơn “Ta xin lỗi.”

Đó là câu trả lời tàn nhẫn nhất trên đời này, cũng là lời khẳng định cho tất cả những gì cô suy đoán. Bao nhiêu năm qua cô luôn khao khát một gia đình, được sống trong vòng tay của mẹ, được mẹ yêu thương nuông chiều như bao đứa trẻ khác, nhưng bây giờ cô thà vĩnh viễn không biết mẹ mình là ai. Tại sao số mệnh lại trêu đùa cô như vậy? Nhưng cũng may ít ra bên cạnh cô vẫn còn một người dì, một người sẵn sàng hi sinh lặng lẽ nuôi cô khôn lớn, dù thế giới này thay đổi nhưng cô tin tình thương mà dì cho cô là vĩnh viễn.

Trần Diễm Vân ôm cô vào lòng, dịu dàng nói “Con muốn biết sự thật không?”

Sẽ tiếp tục là sự đả kích, là nỗi đau giày xé tâm can, nhưng cô vẫn muốn biết vì đó là tình thân, vì những con người đã tạo ra cô.

Ba của cô tên là Cao Kiến Trung, là một người đàn ông lịch lãm, soái khí ngời ngời, cũng là người mà Trần Diễm Vân luôn hằng ao ước. Vào năm hai đại học, lần đầu tiên bà gặp ông, trái tim nhỏ nhoi của một cô gái luôn bị vây hãm trong lễ giáo phong kiến nhanh chóng bị rung động, bắt đầu từ đó, bà luôn dõi theo ông, bất kể ông thích gì, ghét gì bà luôn nắm trong lòng bàn tay. Nhưng Cao Kiến Trung lại là một người trăng hoa, với vẻ đẹp bề ngoài ông thu hút được nhiều cô gái xinh đẹp, cặp kè hết cô này tới cô khác chưa một lần để ý đến bà. Nhưng trong một lần ông bị tai nạn giao thông bị gãy một chân nên phải nằm trên giường, trong suốt quãng thời gian đó Trần Diễm Vân luôn bên cạnh ông, quan tâm chăm sóc ông, làm trái tim lạnh lẽo cuối cùng cũng tan chảy, và chuyện tình của họ bắt đầu từ giây phút đó.

Nhưng bên nhau không được bao lâu, ông đã tốt nghiệp đại học, rồi trở về tiếp quản công ty gia đình. Vào thời đó không có điện thoại nên hai người không có cách nào liên lạc với nhau, mọi thông tin về Cao Kiến Trung gần như đứt đoạn, tưởng chừng mọi thứ đã chấm dứt ai ngờ vào một ngày bà được ba mình gọi về. Khi bà về tới nhà thì mới nghe mẹ nói là gia đình hôn phu tương lai của chị gái mình cũng tức là Trần Diễm Sương tới, nên kêu bà về để giúp chuẩn bị. Nghe nói đây là một gia đình giàu có, vì trước đây ông của bà và ông của người kia là đồng đội chiến đấu cùng một doanh trại nên có tình cảm thân thiết và đã hứa hẹn với nhau về tương lai của thế hệ sau này, nhưng vì vào thời của ba bà hai gia đình bị mất liên lạc nên cuộc hôn nhân này được truyền lại cho đời sau.

Ngày hai gia đình gặp mặt vì là con gái trong nhà nên bà phải ở trong bếp chỉ một mình chị gái được ra ngoài cho bên nhà trai gặp mặt, Trần Diễm Vân chỉ có thế núp ở góc cột để xem trộm ‘anh rể’. Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông kia bà còn tưởng bị nhìn nhầm, dụi mắt mấy lần nhưng vẫn là khuôn mặt đó, bà như chết lặng khi nhận ra người đàn ông mình ngày nhớ đêm mong sắp trở thành chồng của chị gái mình. Đêm đó bà ngồi ngoài sân khóc rất nhiều, trái tim bà như nát vụn khi thấy nụ cười vui vẻ hiện trên môi Cao Kiến Trung, có lẽ đây mới là lý do mà ông đi không bao giờ trở lại. Nhưng cũng vì vậy mà Trần Diễm Vân vô tình nghe được Trần Diễm Sương đang nói chuyện với ai đó. Bà lần theo âm thanh tới bên cửa rào, bà thật không ngờ chị gái mình đang đứng nói chuyện với một người đàn ông.

“Anh không thể để em lấy người đàn ông đó được.” – Người đàn ông tức giận nói.

Trần Diễm Sương thút thít trả lời “Ba mẹ em đã quyết định rồi, không còn cách nào khác.”

“Vậy chúng ta bỏ trốn.”

“Em xin lỗi, ba em mắc bệnh tim nếu em đi chắc ông ấy sẽ không chịu đựng nổi. Chuyện tình chúng ta hãy để kiếp sau tiếp tục, anh đi về đi.”

Rồi Trần Diễm Sương gạt tay người đàn ông kia nước mắt đầm đìa chạy vào nhà.

“Vậy người đó có phải Lâm Thế Thanh không?” – Linh cảm cho cô biết điều đó.

Trần Diễm Vân gật đầu rồi kể tiếp. Sau đó bà quay lại trường, một người bạn cùng phòng gửi cho bà một lá thư, là của Cao Kiến Trung. Trong thư ông nói ông sẽ sớm tới tìm bà, dù biết là sai nhưng bà vẫn không thể cưỡng lại tiếng nói của con tim mà bất chấp đợi ông. Nhưng bà đợi rất lâu cũng không thấy ông tới, bà cứ đợi mãi mà đến ngày kết hôn của Trần Diễm Sương lúc nào không hay. Cuối cùng, bà chỉ có thể vùi dập hi vọng của mình mà nhìn ông cùng chị gái mình tiến hành hôn lễ.

“Sao ông ấy lại không tới?” – Cô khó hiểu hỏi Trần Diễm Vân, rõ ràng là ông đã hứa.

Đó cũng là câu hỏi mà Trần Diễm Vân không thể nào trả lời. Sau này, khi đã có cô và anh trai, ông mới nói cho bà biết chuyện năm đó. Thật ra, Cao Kiến Trung cũng dự định tới gặp bà nhưng trong một lần tiếp khách ở quán rượu, ông gặp Trần Diễm Sương đã say khướt lại còn bị mấy tên côn đồ tiếp cận, vì vậy ông ra tay trượng nghĩa đưa bà về. Lần đó vì đã quá say nên Trần Diễm Sương tưởng ông là Lâm Thế Thanh nên liên tục hôn ông, nói những lời đường mật với ông, ông vừa rồi tiếp khách nên uống rất nhiều bây giờ lại bị một người phụ nữ kích thích nên trong lúc mơ hồ ông tưởng nhầm là Trần Diễm Vân, bản tính nguyên thủy của người đàn ông trỗi dậy, vậy là chuyện nên làm hay không nên làm hai người đều đã thực hiện. Là một người đàn ông, ông ý thức được mình phải chịu trách nhiệm với Trần Diễm Sương nên đành thuận theo ý hai bên gia đình mà kết hôn, sau đó thì Trần Diễm Sương mang thai, là thai long phụng.

Viễn tưởng Trần Diễm Sương đã thật lòng cam phận với cuộc sống hiện tại nên bà cũng chấp nhận gạt bỏ tình cảm bao năm của mình, nhưng thật không ngờ mọi chuyện vẫn chưa xếp lại. Sau khi sinh, trong một lần mang thức ăn đến bệnh viện cho Trần Diễm Sương bà vô tình gặp lại Lâm Thế Thanh từ hướng ngược lại đi ra, đoán là ông đến gặp Trần Diễm Sương nhưng bà cũng không hỏi. Vào ngày thôi nôi của Cao Quỳnh Phương, Trần Diễm Sương vì quá mệt nên bị ngất, nên mọi người vội đưa Trần Diễm Sương vào bệnh viện, còn bà thì ở nhà để trông bọn trẻ. Sau khi dỗ được bọn trẻ ngủ, Trần Diễm Vân cũng chợp mắt một lát. Nhưng đột nhiên trong nhà khói bốc lên nghi ngút, bị khó thở bọn trẻ trong nôi cứ khóc suốt, bà cũng bị giật mình thức dậy, vội vã xốc anh em Cao Quỳnh Phương lên rồi chạy ra ngoài. Bà vừa bước qua được cửa thì lửa cháy lên dữ dội, đang định la lên thì một chiếc xe hơi màu đen dừng ngay trước mắt bà. Cao Kiến Trung áo quần dính đầy máu nhanh chóng kéo bà lên xe, chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra thì bà nhìn thấy hai chiếc xe lạ luôn bám sát, một tên còn thò đầu ra nổ súng xối xả vào họ. Tốc độ của Cao Kiến Trung lại nhanh hơn, ông quẹo hết con đường này đến con đường khác để cắt đuôi hai chiếc xe kia nhưng trước khi làm được điều đó thì một viên đạn đã cắm thẳng vào bánh xe. Thấy tình hình không ổn, ông dừng xe lại, rồi mỗi người ôm một đứa bé chia nhau chạy trốn. Lúc đó bà rất sợ, chỉ biết ôm cô cắm đầu chạy, sợ dừng lại một giây sẽ bị bọn người kia đuổi kịp, chạy một hồi bà đã thấm mệt, chân cũng mỏi rã rời không thể nào chạy tiếp được nữa, bà đành ôm cô trốn vào một bụi cây. May mắn là bọn người kia không tìm thấy họ, ngày hôm sau Trần Diễm Vân ôm cô đi lang thang khắp nơi, cô vì đói bụng mà cứ khóc suốt, bà vô cùng nóng ruột nhưng không biết làm sao, cũng may gặp được dì Lưu, dì ấy đưa hai người về trại, sau khi biết đầu đuôi, dì ấy hiền từ đề nghị họ ở lại cho tới bây giờ.

Về phần Cao Kiến Trung, sau đêm đó thì biệt vô âm tính, bà cũng không biết còn sống hay đã chết. Còn Trần Diễm Sương khi bà đọc báo thì thấy bà ta khóc đến thê lương, nhưng không cho cảnh sát tiếp tục điều tra vì không muốn nhắc đến nỗi đau to lớn này. Không lâu sau thì đăng tin bà tái hôn với Lâm Thế Thanh, Hoàng Thịnh của ba cô cũng được đổi tên thành Thiển Vũ.

“Vậy dì có biết anh trai con tên gì không?” – Quá nhiều nỗi đau, cô hi vọng câu trả lời của dì Trần ít nhất có thể cho cô một niềm vui.

“Cao Gia Minh. Còn con tên là Cao Gia Nghi.” – Vậy là cô và anh không có quan hệ huyết thống, trái tim treo lơ lửng bấy lâu cuối cùng cũng chịu trở về vị trí của mình.

“Dì có nghĩ chuyện Trần Diễm Sương bị ngất xỉu, và chuyện xảy ra hỏa hoạn có liên quan gì hay không?”

“Tốt nhất hãy giữ trong lòng thôi con à!” – Dì Trần thở dài.

Phải cô nhất định sẽ giữ trong lòng, hơn nữa sẽ giữ thật lâu. Người mẹ nhẫn tâm hại chết con mình chính là người mẹ mà cô mong chờ bấy lâu nay, cũng chính người mẹ này mà cô phải lạc mất ba và anh hiện giờ không biết sống chết ra sao. Trần Diễm Sương so với nỗi đau sinh cô ra và nỗi đau bà để lại trên người cô, rốt cục là nỗi đau nào lớn hơn? Sẽ có một ngày cô trả cho bà tất cả.

9h.

Lâm Khải Phong thật không đúng lúc đến trại mồ côi tìm cô. Cao Quỳnh Phương gượng đứng dậy. Dì Trần nắm tay cô lại, nhìn cô lắc đầu, ý bào cô không nên tiếp tục dây dưa.

“Dì yên tâm, con biết là không thể rồi.”

Dù rất đau, dù không muốn cô cũng rất thật lòng nói với Trần Diễm Vân. Đây là số mệnh của cô, cô phải tự mình đối diện. Đau khổ cũng được, hạnh phúc cũng được cô nhất định sẽ đi hết con đường mà mình chọn, dù bao nhiêu chông gai cô cũng sẽ đi tới cùng.

“Anh.” – Cao Quỳnh Phương nở nụ cười ngọt ngào với người đang đứng trước cổng. Sau này nghĩ lại, ngay cả bản thân cô cũng không biết bao nhiêu phần thật lòng, bao nhiêu phần là giả dối.

Lâm Khải Phong lại rất mãn nguyện với giọng nói mật ngọt của cô. Anh vui vẻ nắm tay cô đi hết chỗ này đến chỗ khác, cả ngày hôm đó anh chơi rất vui, anh thật lòng rất muốn nắm tay người con gái này đi hết cuộc đời mình, dù khó khăn đến mấy chỉ cần có cô, anh cũng sẽ thoải mái đón nhận. Nhưng làm sao anh biết, người bên cạnh anh tuy rằng bàn tay vẫn nắm chặt anh nhưng trái tim đã không còn hình bóng anh, bởi nó đã bị lấp đầy hai chữ thù hận. Và sóng gió này, dù cho anh có cố gắng đến mấy cũng không tài nào chống đỡ nổi, vì nó được tạo ra bởi chính người anh yêu nhất – Cao Quỳnh Phương.

Kết thúc kì nghỉ, họ cùng nhau trở về Sài Gòn. Trần Diễm Sương lại một lần nữa tìm tới cô, nhưng lần này bà ta yêu cầu cô đến nhà họ Lâm. Điều này nằm không ngoài dự đoán của cô, thật ra cô đã phải cảm ơn bà, vì hiện tại cô rất muốn nhìn kỹ lại một lần người phụ nữ đáng lẽ cô nên gọi bằng mẹ, cô sẽ khảm sâu gương mặt bà vào trong trí óc mình, và chỗ đó sẽ khắc lên bốn chữ “Có thù tất trả”.

Ngày hôm sau. Thư phòng nhà họ Lâm.

Cao Quỳnh Phương ngồi đối diện Trần Diễm Sương. Cô thật không tin người phụ nữ thanh tao nếu không muốn nói là hiền dịu này lại nhẫn tâm như vậy, bà có thể bao nhiêu năm yêu thương, chăm sóc cho người khác, lại còn vì người khác mà ra mặt bảo vệ nhưng chính đứa con bà dứt ruột đẻ ra lại bị ruồng bỏ đáng thương. Bao nhiêu năm, cô sống kham khổ, chưa từng biết đến một lần đi chơi, một bộ quần áo đẹp, vậy mà bà lại sung sướng hưởng vinh hoa phú quý, cô không cam tâm nên cô nhất định phải đòi lại.

“Rốt cục phải làm sao cô mới rời xa con tôi?” – Trần Diễm Sương bình thản hỏi.

Hai chữ ‘con tôi’ làm trái tim cô như bóp nghẹn, đáng lẽ hai chữ này phải dành cho cô chứ không phải là Lâm Khải Phong “Tôi sẽ không rời khỏi anh ấy. Không bao giờ.”

Nhìn thái độ kiên định của cô, Trần Diễm Sương cũng không còn giữ được thái độ điềm tĩnh ban đầu, âm vực cao hẳn lên, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống dán chặt lên người cô “Cô tưởng cô là ai. Nói đi cô muốn bao nhiêu tiền?”

Cao Quỳnh Phương bất giác nở nụ cười khinh bỉ “Lâm phu nhân, nếu trên đời này bất cứ thứ gì cũng giải quyết được bằng tiền thì chữ ‘tình’ biết bỏ đâu đây?” – Rồi cô rời khỏi. Cô không biết Trần Diễm Sương phía sau thất thần ngồi phịch xuống ghế, dõi theo bóng lưng lạnh lẽo của cô, nhưng bà ta vẫn còn đủ lực để nói thêm một câu “Rồi cô sẽ hối hận.”

Không cần biết ý nghĩa của câu nói kia là gì, nhưng Cao Quỳnh Phương khẳng định dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không bao giờ hối hận với con đường mình đã chọn.

Kể từ khi biết Trần Diễm Vân là dì ruột mình, Cao Quỳnh Phương càng thương bà hơn, cô thường gọi điện về để trò chuyện với bà. Đến Tết cô cũng tranh thủ mọi việc để sớm về trại. Nhưng ngày cô trở về lại trở thành một ngày tang thương nhất.

Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ vui vẻ xách hành lý nói cười rôm rả suốt cả đường về, hại người đã mua một món quà để tặng dì Trần vào sinh nhật năm nay của dì ấy, định tạo cho dì ấy một bất ngờ nhưng người thật sự bất ngờ lại là hai người họ.

Vừa bước vào cổng, Cao Quỳnh Phương nhìn thấy hai người trùm kín mặt trên tay mỗi người cầm một khẩu súng. Một người thì chĩa súng vào dì Lưu và bọn trẻ, một người thì chĩa súng vào đầu dì Trần. Vẻ mặt mọi người lộ rõ vẻ sợ hãi, còn Trần Diễm Vân thì quỳ gối dưới chân tên sát thủ khóc lóc cầu xin.

“Đùng…” Tiếng súng nổ vang trong không gian tĩnh lặng, máu từ đầu Trần Diễm Vân chảy xối xả, tên sát thủ tiếp tục chĩa súng vào mọi người cho đến khi ra ngoài. Cao Quỳnh Phương đã không còn suy nghĩ gì được nữa, cô lao đến đỡ Trần Diễm Vẫn, máu chảy ra ướt cả bàn tay cô.

“Dì, con xin dì đừng bỏ con mà. Con đã mua quà sinh nhật cho dì rồi, dì phải cùng tụi con ăn sinh nhật mà.” – Cao Quỳnh Phương nước mắt tuôn ra như suối, cô nói trong nghẹn ngào. Tiếng nấc của mọi người rõ mồn một bên tai cô nhưng cô không muốn nghe, dì cô rất mạnh mẽ ngay cả sát thủ dì cũng trốn được, vết thương này chắc chắn không thể khiến dì khuất phục.

Trần Diễm Vân nhìn ra vẻ sợ hãi nhiều hơn lo lắng trong đáy mắt cô, bà biết trên đời này cô chỉ còn một mình bà nên bà cũng không muốn rời khỏi cô, bà lưu luyến đưa tay sờ khuôn mặt cô, rồi bà mỉm cười hiền dịu “Hãy đi tìm ba con. Ông ấy sẽ thay ta tiếp tục bảo vệ con.”

Cao Quỳnh Phương đưa tay nắm bàn tay yếu ớt của Trần Diễm Vẫn, cô lắc đầu “Con không muốn, không muốn.”

Trần Diễm Vân xoa bàn tay cô, bà nói ngày một khó khăn, nhưng nụ cười ấm áp vẫn thường trực trên gương mặt bà “Dù ở đâu, dì cũng luôn cầu nguyện cho con được bình an.” Rồi bàn tay Trần Diễm Vân buông thõng bàn tay Cao Quỳnh Phương, đôi mắt bà cũng dần nhắm lại nhưng bà vẫn luôn nở nụ cười cho tới giây phút cuối cùng, bà đã yên bình mà bước chân về thế giới bên kia.

“Dì…..” – Cao Quỳnh Phương ôm chặt Trần Diễm Vân giống như trước đây bà vẫn luôn ôm cô, nước mắt cô lã chã rơi, vĩnh viễn sau này cô cũng không còn được ôm bà như thế này, rốt cục cô cũng hiểu chữ ‘hối hận’ trong lời nói của Trần Diễm Sương là gì? Nhưng bà ta sai rồi, cô không hối hận mà cô càng vững bước hơn, Cao Quỳnh Phương cô nhất định có một ngày sẽ bắt bà ta trả giá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play