Có người từng nói con người ta sẽ không bao giờ phân biệt được yêu và hận bởi chỉ khi yêu bạn mới đau khi bị phản bội từ đó thù hận mới phát sinh, và khi thù hận vẫn tồn tại thì không bao giờ bạn quên được tình yêu bạn đã dành cho đối phương. Nhưng có lẽ đến bây giờ Cao Quỳnh Phương vẫn chưa hiểu được điều ấy, vì trái tim cô đã bị nỗi đau che lấp, sự đau đớn ấy làm cô hận anh, nên cô đã quên rằng vì sao mình hận anh.

“Chúng ta chia tay đi.” – Đôi mắt cô cụp xuống, đã không còn vẻ thách thức hay chế giễu mà là nỗi thất vọng ẩn hiện đâu đó một tia đau lòng. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cũng không còn khả năng duy trì thái độ lạnh lùng như trước, bởi giờ đây mất anh khiến cô sợ hãi.

Lâm Khải Phong vẫn còn bàng hoàng trước câu kết luận của cô, anh không tin nổi cũng không hiểu nổi, tại sao chỉ mới rời khỏi chưa bao lâu lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? “Em nghe anh nói đi…”

“Xin lỗi.” – Rồi cô xách ba lô rời khỏi, không phải vì cô không muốn nghe mà là vì sợ phải đối diện với anh, cô không muốn phòng tuyến bấy lâu nay mình dựng xây lại trong phút chốc sụp đổ.

Lâm Khải Phong vẫn ngồi bất động tại chỗ, lý trí muốn đuổi theo cô nhưng đôi chân anh cứ mềm nhũn. Anh không dám đuổi theo cô, bởi anh chưa từng nghĩ sẽ đem ‘cân’ chuyện đính hôn và cô? Anh không biết liệu cô có đủ quan trọng để anh quay lưng với gia đình, để chấp nhận đánh đổi nguy cơ Thiển Vũ phá sản, để mất đi tất cả….

Cao Quỳnh Phương một mình lang thang vô định hướng, anh đã làm đúng theo ý nguyện của cô, chấp nhận buông tay để cô một mình ra đi. Đáng lẽ cô phải nên thở phào nhẹ nhõm vì đã có bằng chứng thuyết phục nhất để rũ bỏ tình cảm này, nhưng cô không biết sao trái tim lại vô cùng đau nhói, nước mắt chực chờ bấy lâu cũng có không gian để tuôn trào. Đây không phải Cao Quỳnh Phương, một người cầm lên được buông xuống được, giờ lại vì một người mà giày vò bản thân.

14h. Biệt thự Lâm gia.

“Cậu chủ, cậu về rồi.” – Bà vú chăm anh từ nhỏ tới lớn thấy anh bước vào tức thì buông công việc ở bếp chạy ra đón anh “Bà chủ đợi cậu ở thư phòng.”

“Dạ.”

Lâm Khải Phong nặng nề lê chân qua từng bậc cầu thang. Anh thở ra một hồi, khôi phục tinh thần rồi mới bước vào. Mẹ anh là một phụ nữ xinh đẹp, dù đã bốn mươi mấy nhưng trên người bà lúc nào cũng tỏa ra một mùi hương làm người ta mê hoặc, hèn chi bao nhiêu năm nay dù bên cạnh có bao nhiêu bóng hồng nhưng trong lòng ba anh, bà vẫn nghiễm nhiên ở vị trí độc tôn.

“Con về đấy à!” – Nghe tiếng mở cửa, Trần Diễm Sương lập tức bỏ cuốn sách đang đọc dỡ xuống bàn. Vui vẻ bước đến bên cạnh anh, đỡ anh ngồi xuống.

“Vú nói, mẹ tìm con. Có việc gì sao?”

“À! Mẹ chỉ muốn nói về chuyện du học của con. Ba con rất mong đợi ở con, ông ấy hi vọng con có thể giúp ông ấy điều hành thật tốt Thiển Vũ.”

‘Điều hành Thiển Vũ’, bốn chữ này chẳng qua chỉ là danh nghĩa, thực chất là cứu Thiển Vũ qua giai đoạn khó khăn. Làm sao anh không biết, Thiển Vũ gần đây bị dây vào một vụ kiện làm cho danh tiếng xuống cấp nghiêm trọng, giá cổ phiếu cũng theo đó mà tuột dốc không phanh, những đối tác cũng bắt đầu dè chừng tạo khoảng cách,…Ông nội anh cũng vì lo lắng mà phát bệnh, ba anh thì vất vả chạy đông chạy tây để tìm nhà đầu tư, dù bề ngoài Thiển Vũ vẫn là một tập đoàn nhất nhì Sài Gòn nhưng bên trong chỉ là một cái vỏ rỗng. Cho nên để duy trì thời gian sống sót của Thiển Vũ, Lâm Khải Phong bị ép phải chấp nhận một cuộc hôn nhân sặc mùi kim tiền với tiểu thư nhà họ Ngô - một gia đình giàu có ở Mỹ, để hợp thức hóa một số tiền ‘khủng’ mà Ngô thị đầu tư vào Thiển Vũ.

Là người thừa kế duy nhất của Thiển Vũ, là người nối dõi của Lâm gia đương nhiên Lâm Khải Phong phải có trách nhiệm bảo vệ tâm huyết cả đời mà ông nội và ba anh vất vả gây dựng. Nhưng hiện tại có một người mà anh không nỡ xa rời, một người không biết từ lúc nào đã trở nên vô cùng quan trọng, thậm chí đã có lúc anh còn nghĩ đến chuyện vứt bỏ tất cả để cùng cô sống một cuộc sống bình thường. Giữa Cao Quỳnh Phương và gia đình, anh không biết nên buông bên nào…

“Con muốn học xong năm cuối cấp ở đây.” – Đây dường như là giải pháp tốt nhất, dù phải ra đi nhưng ít nhất anh vẫn còn chín tháng ở bên cạnh cô. Nhưng làm sao anh biết, anh đã sai, Cao Quỳnh Phương với anh như một chất gây nghiện, ở bên cạnh cô càng lâu, khả năng anh có thể dứt bỏ càng thấp.

20h. Khu vui chơi Win.

“Sao có hứng thú gọi mình vậy, Lâm thiếu? – Trình Tử Khiêm mất cả buổi mới tìm được Lâm Khải Phong đang trốn trong một góc chơi bắn súng.

Không nhận được sự phản hồi của Lâm Khải Phong, mà chỉ nhận được một cây súng “Thắng mình rồi mới nói đi.”

Qua ba ván, kết quả cuối cùng Trình Tử Khiêm chiến thắng với tỉ số xuýt xao “Chuyện gì?” – Trình Tử Khiêm quay lưng ra ngoài, đưa cho Lâm Khải Phong một chai nước, hỏi.

“Cậu cảm thấy mình và Phương còn cơ hội không?”

Rất nhanh, Trình Tử Khiêm đã trả lời “Nếu không, mình đã biến cô ấy thành của mình rồi.” Không phải là anh cao thượng nhường tình yêu của mình, thậm chí anh đã từng nghĩ rằng thời cơ đã tới nhưng khi nhìn thấy gương mặt tiều tụy với đôi mắt sưng húp của Cao Quỳnh Phương toàn bộ hi vọng đều trong phút chốc bị đạp đổ, cô đã yêu Lâm Khải Phong mất rồi.

Người vui vẻ nhất không ai khác chính là Lâm Khải Phong. Sau khi bỏ lại hai chữ “Bạn tốt”, anh đã biến mất tăm. Nếu họ làm lành chỉ là chuyện sớm muộn, vậy nhanh chóng hoàn thành để tránh đêm dài lắm mộng.

21. Kí túc xá.

‘Anh đang đợi em dưới cổng. Anh sẽ đứng đây đến khi nào em xuất hiện.’ – Cao Quỳnh Phương đọc xong tin nhắn thẫn thờ trong vài giây rồi nhanh chóng úp điện thoại xuống giường coi như chưa thấy gì.

“Là Khải Phong sao?” – Đôi mắt tinh tường của Dương Băng Vũ đã thu lại sạch sành sanh biểu cảm của Cao Quỳnh Phương nên không khó để đoán ra chuyện gì.

Cao Quỳnh Phương gật đầu, rồi kiên quyết nằm xuống ôm gối đi ngủ. Nhưng lăn qua lăn lại một hồi cũng không sao ngủ được.

“Cậu có thể gạt người khác nhưng không thể gạc bản thân mình.” – Dương Băng Vũ thở dài, cô không mong Cao Quỳnh Phương lại tiếp tục dây dưa với hạng người phản bội đó, nhưng tình cảm là như vậy, một khi dính vào là không thể thoát ra, càng cố gắng kết thúc lại càng khiến bản thân khó chịu.

Cao Quỳnh Phương đứng dậy đi ra ban công. Anh vẫn đứng đó, trời lại sắp mưa, nếu không về e rằng sẽ bị mắc mưa, dù sao cô cũng không muốn bị gán tội danh gián tiếp làm anh bệnh, nên cô đành mặc áo khoác, cầm theo chiếc áo mưa đi xuống lầu.

“Anh điên rồi sao? Lỡ như bị ai bắt gặp rồi mách với cô giám thị thì sao đây?” –Tuy là trách móc nhưng đã có một chút hơi ấm.

“Anh chỉ sợ em không xuống.” – Giọng nói chân thành của anh làm trái tim cô lỡ nhịp.

Để bảo đảm an toàn tốt nhất rút lui càng sớm càng tốt, cô đưa chiếc áo mưa cho anh rồi quay người lên lầu. Nhưng anh kịp bắt tay cô lại, ép cô đối diện với mình, từng bước phá vỡ lớp băng trong trái tim cô.

“Em xuống rồi thì nghe anh nói một chút đi.”

“Anh muốn nói gì nữa?” – Cô đã sắp không gượng được nữa, giọng nói càng trở nên gấp gáp. Nhưng đây lại là điều anh muốn thấy.

“Xin lỗi. Chuyện đính hôn là thật.” – Không ngờ anh đến đây để nói sự thật với cô, không lẽ anh muốn tàn phá tim cô đến tan thành từng mảnh mới vừa lòng hay sao? Tuyến lệ lại bắt đầu hoạt động, nước đang dần dâng lên trong hốc mắt.

“Trước đây, ông nội anh từng có lời giao hôn với một người bạn thân của ông. Giờ ông đang bị bệnh nên ông muốn sớm chứng kiến anh hoàn thành lời hứa hẹn năm xưa, sợ sau này mình không còn cơ hội.”

“Anh biết em rất khó chấp nhận sự thật này nên anh cũng vì vậy mà thử buông tay em, nhưng anh làm không được. Coi như anh thua rồi, em cho anh thêm một cơ hội được không? Nhất định, anh sẽ cho em hạnh phúc.”

Trái tim cô như tan chảy theo từng lời nói của anh. Không chỉ một mình anh không thể mà chính cô cũng không thể buông tay. Vậy thay vì chấp nhận tiếp tục đau đớn, chi bằng liều mạng tin anh thêm một lần, biết đầu thật sự được như những lời anh nói, cô sẽ tìm được hạnh phúc.

Cô nhào đến ôm chặt anh, nước mắt lại chảy dài trên má nhưng lần này là nước mắt của hạnh phúc. Tới giờ cô mới biết, cô khao khát vòng tay anh như thế nào, quyến luyến hơi ấm anh như thế nào, dù ngày mai ra sao chỉ cần có anh vẫn yêu cô, cô sẽ không bao giờ từ bỏ. Nhưng cuộc đời không nói trước điều gì, yêu càng nhiều đến lúc thật sự phải buông tay vết thương lại càng lớn.

Vì Lâm Khải Phong hết lần này đến lần khác lẩn tránh việc đi du học nên Trần Diễm Sương bắt đầu nghi ngờ, bà ta sai người theo dõi anh, và những gì nên biết cũng như không nên biết bà ta đều nắm trong tay. Xem xấp hình mà thám tử tư giao đều toàn là hình ảnh vui vẻ, khắng khít của Cao Quỳnh Phương và Lâm Khải Phong, với một người từng trải như bà dư sức hiểu mối quan hệ giữa họ là gì? Trần Diễm Sương tức giận nhào nát tấm hình rồi quật quẹt đốt, ánh mắt bà ta cũng dần trở nên thâm độc khi nhìn bức hình dần hóa thành tro bụi, ánh mắt ấy như khẳng định rằng mối tình này rồi cũng sẽ dần tan biến.

Trần Diễm Sương nuôi Lâm Khải Phong từ nhỏ đến lớn, tính nết của anh bà hiểu rất rõ, với một người cứng đầu như Lâm Khải Phong, càng ép buộc anh càng phản tác dụng, cách ngắn nhất cũng là duy nhất chính là tấn công từ Cao Quỳnh Phương.

Hôm đó, đang ngồi học trên lớp thì Cao Quỳnh Phương bị cô giám thị gọi lên văn phòng. Tưởng chuyện Lâm Khải Phong tới kí túc xá vào ban đêm bị bại lộ nên lòng thấp thỏm không yên. Ai dè, vừa bước vào thấy không gian im ắng, không thầy hiệu trưởng, không giáo viên đoàn, cô giám thị đưa vào tới cửa rồi cũng đi mất tiêu, chỉ còn lại cô và một người phụ nữ xa lạ, với phong thái và cách ăn mặc của bà ta, cô đoán là người có tiền, không lẽ biết được hoàn cảnh của cô nên muốn tài trợ…Đương nhiên là không phải, cuộc đời đâu tươi đẹp như vậy…

“Cháu ngồi đi.” – Trần Diễm Sương thấy Cao Quỳnh Phương e dè đứng ngoài cửa nên khách sáo lên tiếng mời.

“Cảm ơn bác.” - Cô tiến lại gần Trần Diễm Sương hơn nhưng không ngồi theo ý muốn của bà ta mà đứng nghiêm chỉnh để tiếp chuyên.

Trần Diếm Sương cũng không thích vòng vo tam quốc, đặc biệt đối với loại người ‘cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga’ “Ta là mẹ của Khải Phong, ta đến đây vì biết quan hệ của hai đứa.”

Trong đầu Cao Quỳnh Phương ‘đinh’ lên một tiếng, tạm thời vẫn chưa tiêu hóa kịp lời nói của Trần Diễm Sương, ngơ ngẩn nhìn bà ta. Trần Diễm Sương quan sát biểu cảm của cô lại cho rằng cô cố chấp không xem lời nói của bà ta ra gì nên thái độ vốn không tốt nay lại hạ thêm một bậc “Ta cũng không muốn vòng vo, Khải Phong sắp phải đi du học, nhưng vì cháu nên nó mãi chần chừ, nếu kéo dài sẽ ảnh hưởng không tốt. Ta muốn cháu chủ động rời khỏi nó, hi vọng cháu hiểu.”

Cũng không đợi Cao Quỳnh Phương trả lời, Trần Diễm Sương đã xách túi rời khỏi. Bỏ lại khuôn mặt cứng đơ như chết đứng tại chỗ của Cao Quỳnh Phương. Lần này không còn là vấn đề của riêng cô và anh nữa mà là yêu cầu của mẹ anh, là vì tương lai sau này của anh, cô có được quyền lựa chọn? Câu trả lời, hiển nhiên là không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play