Trình Tử Khiêm đứng đợi Cao Quỳnh Phương đã mười lăm phút, mà vẫn không thấy bóng dáng của cô. Cậu có chút hoang mang không biết cô có xuất hiện không? Bởi tối hôm qua cậu gọi điện cô không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời…
21h30. Ngày sau cắm trại. Kí túc xá trường.
Hành lý sơ bộ đã chuẩn bị xong, Dương Băng Vũ đã đi ngủ trước, Cao Quỳnh Phương cũng dự định đi ngủ thì đột nhiên bị đau bụng, chắc do mấy trái dưa leo cô ăn bữa chiều. Vào phòng vệ sinh được một lát, điện thoại Cao Quỳnh Phương ở ngoài reo liên hồi, Cao Quỳnh Phương ‘thân bất do kỷ’ chỉ có thể ngồi nghe tiếng chuông điện thoại bên ngoài.
‘Người ơi có nghe không, lòng anh có riêng em thôi
Dù em ra đi để cố quên lòng vẫn mãi sau không thể quên
Người ơi có nghe không, lòng em vẫn trông mong
Dù là trăm năm sau khi ra đời em vẫn không quên’
Cao Quỳnh Phương rất thích lời của bài hát này, bởi nó tượng trưng cho một tình yêu bất diệt, dù có qua trăm năm hay nghàn năm vẫn không thể bào mòn tình yêu vĩnh cửu của nhân vật nam nữ chính.
Cao Quỳnh Phương bụng đau dữ dội ngồi rất lâu vẫn không thể đi ra, điện thoại reo hai, ba lần cũng không có ai bắt máy nên người gọi cũng bỏ cuộc. Đến khi Cao Quỳnh Phương lê lết ra khỏi phòng vệ sinh thì thấy cuộc gọi nhỡ của Trình Tử Khiêm, hơn nữa còn có một tin nhắn, tưởng là Trình Tử Khiêm chọc mình nên cô cũng không xem, rồi mệt mỏi nằm xuống giường ngủ quên giờ nào không biết. Nên hoàn toàn vô can với cuộc hẹn hôm nay của Trình Tử Khiêm.
8h15. Cổng kí túc xá.
Đợi nãy giờ, Trình Tử Khiêm cũng dần mất kiên nhẫn, nhưng may mắn nhìn thấy Dương Băng Vũ ở trên lầu đang đi xuống. Cậu lập tức phóng lại hỏi ‘‘Quỳnh Phương đâu?”
Ngay cả đương sự như Cao Quỳnh Phương còn không biết thì làm sao Dương Băng Vũ biết, cho nên cô rất thành thật trả lời “Ngủ chưa thức.”
“Cái…cái gì?” – Trình Tử Khiêm bất ngờ toàn tập với câu trả lời của Dương Băng Vũ, nếu muốn tránh cậu thì tìm cái cớ hợp lý hơn một chút không được sao, nhất định phải làm tổn thương cậu như vậy Cao Quỳnh Phương mới có động lực sống tiếp hay sao?
“Cậu tìm cậu ấy sao? Hôm nay đa phần mọi người đã về rồi, cô giám thị cũng không ở đây, cậu lên đi.” – Không hiểu sao hôm nay Dương Băng Vũ lại thật tình đến như vậy.
Nói xong, Dương Băng Vũ đi luôn ra ngoài ăn sáng. Trình Tử Khiêm thì mặt mày đen thui phi lên lầu ba của kí túc. Quả thật, Cao Quỳnh Phương còn đang ngủ rất ngon, Trình Tự Khiêm rất muốn cười bản thân mình, đứng ở dưới lầu đợi nửa tiếng, không ngờ đợi một người còn chưa thức. Không trừng phạt Cao Quỳnh Phương một ngày thì hình như cô đã quên Trình Tử Khiêm, cậu là ai rồi?
“Cô giám thị tới.” – Cậu dán sát tai Cao Quỳnh Phương hét lên.
Cao Quỳnh Phương giật mình, lập tức dẹp bỏ giấc mộng của mình, hoảng hồn ngồi dậy. Dùng tốc độ nhanh nhất, giải quyết ‘cái ổ’ của mình. Dọn một hồi đầu óc dường như tỉnh táo, bộ não của Cao Quỳnh Phương nhớ ra một chuyện, hình như cô giám thị mấy ngày nay không ở kí túc xá. Vậy ai là người thông báo? Cao Quỳnh Phương quan sát xung quanh, lập tức thấy Trình Tử Khiêm cười sặc sụa ngoài cửa, hiểu ra vấn đề, cô bay tới ‘sán’ mấy cái cho cậu.
Rồi quay trở vào làm vệ sinh cá nhân. Trình Tử Khiêm cũng bước vào đi lòng vòng quan sát, thấy mấy cái vali đã chật kín đồ, cậu đoán là họ chuẩn bị về quê, lại thấy cái điện thoại xui xẻo bị Cao Quỳnh Phương đạp rớt xuống đất. Trình Tử Khiêm nhặt lên, thấy tin nhắn vẫn còn nguyên, rõ ràng là chưa có người xem. Cậu bất đắc dĩ thở dài, kết luận lỗi không thuộc về Cao Quỳnh Phương.
“Cậu tới đây làm gì?” – Cao Quỳnh Phương quần áo tươm tất, nhìn Trình Tử Khiêm thong dong ngồi vắt chân trên giường của cô.
Cậu không trả lời, trực tiếp đưa điện thoại cho cô xem. Cao Quỳnh Phương vừa xem xong, đầu óc còn chưa thông suốt đã bị Trình Tử Khiêm kéo đi. Xuống tới lầu sự kiện bất ngờ tiếp theo xuất hiện đó là Trình Tử Khiêm chạy xe đạp chở cô. Xem ra, hôm nay tinh thần Cao Quỳnh Phương cần phải vững vàng để đón nhận những trò mới của Trình Tử Khiêm.
Trình Tử Khiêm đưa cô đi chơi ở rất nhiều nơi có trung tâm mua sắm, siêu thị, khu trò chơi,…rồi chốt lại ở công viên. Thật tâm thì cả ngày đi chơi với Trình Tử Khiêm cũng không tệ nếu không muốn nói là rất vui, cô được thử rất nhiều thứ mà từ trước tới giờ chưa bao giờ được biết, được vui vẻ cười thả ga. Tâm trạng vui vẻ đó đến chạng vạng chiều vẫn còn dư âm.
16h. Công viên 8/3.
Trình Tử Khiêm và Cao Quỳnh Phương nằm trên bãi cỏ, quan sát bầu trời trong xanh lên cao. Cao Quỳnh Phương nhìn những đám mây tạo thành rất nhiều hình dạng, cô có thể tưởng tượng ra những thứ mà mình thích hay những linh vật chỉ có trong chuyện cổ tích.
Đang mải chìm trong tưởng tưởng, đột nhiên người bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng “Lời tôi nói hôm qua là thật.”
Lần đầu tiên, Cao Quỳnh Phương cảm nhận được sự ấm áp và chân thật trong lời nói của Trình Tử Khiêm, giọng nói đó giống như một luồng điện chạy trong người Cao Quỳnh Phương, tim Cao Quỳnh Phương bắt đầu lệch nhịp.
“Tôi hi vọng sau này có thể tiếp tục làm cậu vui vẻ như hôm nay.” – Thấy Cao Quỳnh Phương không trả lời, Trình Tử Khiêm nói tiếp.
Cao Quỳnh Phương cũng không biết phải nói gì, chuyện ngày hôm qua cô tưởng Trình Tử Khiêm chỉ muốn đùa với cô nên cô đã sớm dẹp nó qua một bên. Hôm nay, cậu lại nói chuyện đó là nghiêm túc, nhất thời Cao Quỳnh Phương không biết phải đối diện như thế nào.
“Tôi cần thời gian để suy nghĩ.” – Hôm nay, Cao Quỳnh Phương quả thực rất vui, nhưng cô cũng cần thời gian để nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
“Được. Tôi đợi cậu.” – Dứt lời, Trình Tử Khiêm giao cho Cao Quỳnh Phương một sợi dây chuyển, cậu nói tiếp “Trước khi những bông hồng trên tay cậu tàn, cậu vẫn không trả thứ này cho tôi, coi như cậu đồng ý.”
Suốt cả quãng đường về, Cao Quỳnh Phương vẫn không nói lời nào với Trình Tử Khiêm, Trình Tử Khiêm thích cô là chuyện mà Cao Quỳnh Phương có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, đừng nói đến chuyện phải thay đổi quan hệ của cô với cậu.
17h. Kí túc xá trường.
Cao Quỳnh Phương bước xuống xe, rồi ba chân bốn cẳng chạy luôn vào kí túc. Trình Tử Khiêm nhìn thấy cô vào mới quay xe về. Nụ cười vui vẻ nở trên môi của cậu, lần đầu thấy Cao Quỳnh Phương trốn tránh, rốt cuộc cũng có chuyện mà Cao Quỳnh Phương không giải quyết nổi. Lần này, cậu vô cùng tự tin bởi với tính cách của Cao Quỳnh Phương tuyệt đối sẽ không có chữ ‘suy nghĩ, cô nói ‘suy nghĩ’ thực chất là cần thời gian để tiếp nhận. Khả năng thành công của Trình Tử Khiêm là rất cao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT