Đ ang khẩn trương kiếm tìm Hiểu Phong, Tuyết Nghi và Tuyết Hoa chợt hoảng hồn sững sờ vì có người bất ngờ quát hỏi :

- Dừng lại. hai ngươi là ai? Thậm thì thậm thụt đến đây để làm gì?

Cả hai vội dừng lại, nhưng dù sao cũng kịp đưa mắt nhìn qua chỗ khuất, nơi có một lối rẽ bị hàng cây dầy che kín và họ chủ tâm định rẽ vào để tìm Hiểu Phong.

Nhờ nhìn như thế nên cả hai ngay sau đó vừa len lén cùng nhau trút ra những hơi thở dài nhẹ nhõm vừa hoang mang do không hiểu vì sao lại có cảnh diễn ra như họ vừa tình cờ mục kích.

Vì hoang mang nên không ai trong cả hai lên tiếng đáp lại thanh âm vừa hỏi. Vì thế, trước mặt họ chợt xuất hiện một nữ nhân, tuổi chỉ độ tam tuần và vận y phục chỉ dành cho hạng người hầu dịch. Nữ nhân nọ lại hỏi, cho Tuyết Hoa biết cũng nữ nhân này khi nãy đã phát ra câu quát hỏi từng làm nàng và Tuyết Nghi sững sờ.

- Hai người không nghe ta hỏi chăng? Hay vì thấy ta chỉ là hạng người thấp hèn, cho không xứng đáng cùng hai người đối thoại?

Tuyết Hoa vội nhoẻn cười :

- Nương nương nói chi những lời khó nghe. Cùng là đồng đạo trên chốn Giang hồ, hèn kém hay không là tùy vào thân thủ sở học. Nương nương đến, bọn tiểu nữ không hay, cho thấy Nương nương đúng là bậc cao thủ thượng thừa. Xin thứ cho tội thất lễ vì không kịp trả lời Nương nương.

Tuyết Nghi cũng tỏ ra nhanh nhẩu hoạt bát không kém gì Tuyết Hoa :

- Bọn tại hạ vì mãi tìm người nên không biết đã vô tình xâm phạm vào nơi Nương nương tỷ tỷ đang tạm lưu ngụ. Dám hỏi, vị tiểu thư ở kia là ai? Và người đang được tiểu thư đó tận tình chăm sóc có phải là Cát Hiểu Phong?

Tuyết Nghi vừa hỏi vừa cố nghiêng đầu nhìn qua vai nữ nhân và tự minh bạch quả nhiên Cát Hiểu Phong đang được một thiên kim tiểu thư xinh đẹp lúi húi chăm sóc thương thế.

Và vì nghe câu Tuyết Nghi vừa hỏi ở cách đó mười trượng, Hiểu Phong chợt ngẩng đầu nhìn lên và cất tiếng gọi :

- Cả hai đều là bằng hữu của tại hạ. Nếu không có gì phiền hà, mong Xuân Đào tỷ tỷ nhượng đường cho họ đi qua.

Nhưng khi nữ nhân nọ nhượng đường, thay vì bước qua và theo lối rẽ để đi đên chỗ Hiểu Phong, chính Tuyết Hoa đã giữ tay, lôi Tuyết Nghi lại :

- Hóa ra công tử tuy bị kiếm thương nhưng chưa vong mạng và cũng chưa đến nối ngất lịm hôn mê. Vậy tại sao đến lúc này công tử mới lên tiếng nhận bọn tiểu nữ là bằng hữu? Có phải vì bên cạnh đã có một tuyệt sắc giai nhân chăm sóc vết thương nên công tử ngại sự xuất hiện của bọn tiểu nữ chỉ làm công tử khó xử? Nếu đúng vậy...

Vị Thiên kim tiểu thư nọ bỗng ngoảnh mặt nhìn về phía họ và gọi :

- Nhị vị cô nương hà tất vội bỏ đi. Hoặc giả có muốn đi thì xin vì Cát công tử, hãy nhẫn nại nghe Điền Tú Tú giải thích đôi lời.

Tuyết Nghi đỏ mặt :

- Tiểu thư nhìn thế nào mà dám gọi bọn tại hạ là nhị vị cô nương?

Điền Tú Tú đứng lên, ung dung đi từ chỗ Hiểu Phong đang nằm và uyển chuyển bước đến gần Tuyết Nghi :

- Tú Tú gọi như thế, nguyên do thế nào thì lòng cô nương tự hiểu.

Và Tú Tú quay mặt, dặn nữ nhân :

- Thương thế của y, tiểu muội đã phục dược và đắp kim sang xong, phiền Xuân Đào tỷ tìm cho y một bộ y phục khác, trong số y phục tiểu muội có dặn Xuân Đào tỷ mang theo.

Thoắt một cái Xuân Đào đã mất dạng làm cho Tuyết Nghi - Tuyết Hoa dù đã được lão Trần Thiết Phu truyền cho thân pháp Xúc Địa Thành Thốn thượng thừa thoạt nhìn cũng phải ngỡ ngàng vì thân pháp quá ư tuyệt luân của Xuân Đào, đã rõ chỉ là thị tỳ của Điền Tú Tú.

Thừa dịp này, Tuyết Nghi chợt hạ thấp giọng :

- Vì sao tiểu thư nhìn ra thân phận nữ nhi của Tuyết Nghi ta?

Tú Tú hơi mỉm cười, nghiêng đầu nhìn về phía Hiểu Phong vẫn đang nằm với nửa thân trên trần trùng trục :

- Nếu không nghe Cát công tử ngấm ngầm minh thị, Tú Tú làm gì có đủ bản lãnh nhận ra nhị vị đều là bậc anh thư nữ kiệt từng cùng Cát công tử chung chia hoạn nạn?

Tuyết Hoa ngỡ ngàng :

- Ắt hẳn khi Điền Tú Tú đã quen biết Hiểu Phong công tử từ lâu nên chưa gì y đã cho tiểu thư biết chuyện bí mật lâu nay ta và Tuyết Nghi tỷ vẫn cố giấu?

Tú Tú chợt bảo :

- Nếu không ngại, sao nhị vị không đến chỗ y? Vừa dễ bề chăm sóc vừa có cơ hội thăm hỏi qua thương tích của người mà nhị vị cùng quan tâm?

Nói đến đây, không cần chờ phản ứng của cả hai. Tú Tú cứ thản nhiên đặt những bước chân mềm mại quay lại chỗ Hiểu Phong.

Tuyết Nghi và Tuyết Hoa đành theo chân và chợt vỡ lẽ khi nghe Điền Tú Tú vừa đi vừa giải thích.

- Tú Tú và Cát công tử dĩ nhiên là đã quen biết nhau từ lâu. Nhưng không vì thế mà có chuyện xảy ra như nhị vị đang nghi ngờ. Kỳ thực, thoạt nghe Xuân Đào tỷ lớn tiếng hỏi, Cát công tử vì nhận ra nhị vị là ai nên lập tức nói cho Tú Tú biết, rằng y cũng chỉ vừa mới phát giác thân phận nữ nhi của Tuyết Nghi cô nương. Y không dám gọi ngay vì sợ có điều bẽ bàng khó xử. Huống chi như chính y tiết lộ, y vẫn còn áy này vì do mang thương thế nghiệm trọng nên không có cách nào giải nguy cho nhị vị. Có thể nói, nếu nhị vị không đến gặp và cho y biết mọi chuyện vừa xảy ra có lẽ từ nay về sau y sẽ mãi mãi bất an trong lòng.

Tú Tú có cách đi quá chậm. Nói xong bằng ấy một câu nói dài mà nàng vẫn chưa đi đến chỗ Hiểu Phong, làm cho Tuyết Nghi và Tuyết Hoa vì giữ lễ cũng phải đi thật chậm, cho dù trong lòng vì nôn nao chỉ muốn phóng một cái đến chỗ Hiểu Phong cho mau.

Vì không thể làm điều thất lễ, Tuyết Hoa chợt hỏi :

- Như Điền Tiểu thư chưa từng luyện qua công phu?

Hỏi câu này là cả ba đã đi đến chỗ Hiểu Phong, và Hiểu Phong là người lên tiếng đáp lời Tuyết Hoa :

- Điền thư thư đây chính là ái nữ của Điền trang chủ. Là người từ nhỏ đã mắc chứng Hàn Âm Tuyệt Mạch nên dĩ nhiên Điền Thư Thư không thể luyện võ công, tại hạ quá vô dụng, không biết lúc này nhị vị làm sao thoát.

Tuyết Hoa có ý hờn trách :

- Công tử bị kiếm thương, điều đó đương nhiên tiểu nữ và Tuyết Nghi tỷ nhìn thấy. Nhưng việc công tử chỉ mải lo đuổi theo lão Ác Đạo, để mặc bọn tiểu nữ lâm nguy, thật không biết ý công tử như thế nào?

Hiểu Phong lảng tránh ánh mắt hờn oán của hai nàng - vì lúc này Hiểu Phong đã biết rõ phận nữ nhi của Tuyết Nghi nên càng không dám nhìn - và thở dài :

- Không phải tại hạ tham sinh úy tử hoặc không nghĩ gì đến nhị vị. Thật ra trong tình huống đó, để cứu nhị vị tại hạ chỉ còn mỗi một cách.

Điền Tú Tú nhẹ nhàng đặt một tay lên chỗ vết thương trên bụng Hiểu Phong :

- Công tử đừng dụng lực sớm, miệng vết thương lại xé ra làm máu huyết tuôn chảy đây này. Hãy để Tú Tú giải thích hộ cho.

Và Tú Tú tiếp lời Hiểu Phong :

- Lúc Tú Tú đến thì đã thấy y sắp hôn mê ngất lịm. Tuy vậy, vì lo cho nhị vị, y vội giục Xuân Đào tỷ tìm khắp thi thể một lão đạo và lấy cho y một chiếc còi tre. Y bảo, nếu có vật này y có thể phát lệnh sai khiến một nhóm người xuất thủ cứu nguy cho nhị vị. Nào ngờ...

Tuyết Hoa bồn chồn :

- Sao ư? Xuân Đao tỷ không tìm thấy vật đó ư?

Xuân Đào quay lại từ lúc nào, chợt lên tiếng :

- Tìm y phục cho Cát công tử thì có đây. Còn chuyện tìm thấy chiếc còi tre thì một là lồng ngực của lão Đạo đã bị Cát công tử hủy nát vụn, có thể chiếc còi tre gì đó cũng chịu chung số phận, và hai là việc tìm đó hóa ra không cần thiết.

Điền Tú Tú đưa tay đỡ lấy bộ y phục màu trắng tuyền vừa do Xuân Đào giao cho, miệng tiếp lời Xuân Đào :

- Xuân Đào tỷ bảo không cần thiết là thế này, vì đã phát hiện nhị vị vẫn bình yên, như đã có cao thủ thượng thừa nào đó kịp xuất hiện đúng lúc. Phải thế không, Xuân Đào tỷ?

Xuân Đào gật đầu :

- Nô tỳ vừa quay lại đó xem xét. Nhân vật đã kịp xuất hiện ứng cứu cho nhị vị đây không ngờ lại là người sử dụng Câu Hồn Phi Liên Sách.

Hiểu Phong giật thót người, vội ngồi bật dậy :

- Điền thư thư?!

Điền Tú Tú cũng chau tít đôi mày lá liễu :

- Thì ra vật của Cát gia đã có người sớm phát hiện, đắc thủ và sử dụng thật.

Tuyết Hoa ngơ ngẩn thần tình :

- Vật gì của Cát gia chứ?

Tuyết Nghi thì nhìn sững Hiểu Phong :

- Huynh đài dường như vẫn có điều giấu diếm ta và Tuyết Hoa muội.

Đến như Xuân Đào cũng lên tiếng hỏi dò thái độ và lời nói quá ư mập mờ của Hiểu Phong và Tú Tú.

- Như tiểu thư muốn nói Câu Hồn Phi Liên Sách là vật có xuất xứ từ Cát gia?

Tú Tú bối rối nhìn Hiểu Phong :

- Chủ ý của công tử là thế nào?

Hiểu Phong lại nằm xuống vì cử chỉ ngồi đột ngột lúc nãy đã làm cho thương thế rỉ máu. Hiểu Phong thở ra nhè nhẹ :

- Đệ còn chủ ý nào chứ, thư thư? Trong chuyện này, ngoài đệ chỉ có thư thư là am hiểu nhất, phiền thư thư thay đệ giải thích cho họ nghe.

Tú Tú gật đầu, nhưng lại bảo :

- Việc đó cứ để Tú Tú lo. Đã có y phục để thay rồi, công tử muốn tự thay hay là nhờ Xuân Đào tỷ giúp?

Hiểu Phong lúng túng nhận lấy bộ y phục :

- Đệ sẽ tự thay, nhưng không phải ở nơi lộ liễu này. Mọi người cứ đàm đạo đi, tại hạ sẽ quay lại ngay.

Nhìn Hiểu Phong bước đi một cách khó khăn, bốn nữ nhân vì thuộc hai nhóm, mỗi nhóm hai người và là lần đầu tiên biết nhau nên vẫn giữ kẽ, không ai dám bước đến, phụ đỡ Hiểu Phong. Họ chỉ đành nhìn mãi cho đến khi Hiểu Phong khuất dần vào một nơi kín đáo có lẽ do Hiểu Phong cố ý chọn.

Và đến lúc này Điền Tú Tú mới tuần tự thuật lại cho mọi người nghe chuyện đã xảy ra ở Điền gia trang, sau đó là việc thoát hiểm, đã đưa Điền Tú Tú cùng Hiểu Phong quay về Cát gia trang, nơi Câu Hồn Phi Liên Sách đã không cánh mà bay.

Hiểu rõ tự sự, nhất là nguyên nhân sự gắn bó mật thiết giữa Điền Tú Tú và Hiểu Phong, Tuyết Hoa thở dài :

- Cát gia có cất giữ Câu Hồn Phi Liên Sách là một chuyện lạ lùng, nhưng kỳ lạ nhất vẫn là chuyện thoát hiểm thần kỳ của Điền tiểu thư và Hiểu Phong. Thảo nào gần đây y có ý đưa bọn tiểu nữ đến Kim Lăng, có lẽ muốn tìm cố nhân.

Điền Tú Tú gượng cười :

- Mẫu thân y vì muốn được báo thù đã trăn trối căn dặn y phải tìm cho bằng được một là Câu Hồn hai là Quái Đao. Nhưng hiện lúc này đây y chưa hoàn thành được việc nào, ắt hẳn phải rất thất vọng. Nhị vị có diễm phúc là được đồng hành với y, xin lựa lời khuyên giải y. Vì nếu là Tú Tú, có lẽ nhị vị cũng nhờ Tú Tú như vậy.

Vẻ hiền thục và an phận của Điền Tú Tú làm Tuyết Nghi cảm xúc, Tuyết Nghi gật đầu :

- Cứ thật tâm mà nói thì chính bọn tiểu nữ cũng lo lắng và luôn quan tâm đến y. Điền tiểu thư cứ yên tâm, nếu y đã xem tiểu thư là thư thư thì bọn tiểu nữ cũng mạo muội gọi là thư thư vậy. Ắt hẳn Điền thư thư không nỡ khước từ.

Điền Tú Tú tươi cười hớn hở :

- Thoạt nhìn Tú Tú đã biết ngay mà. Với nhan sắc như nhị vị muội muội, lẽ nào Cát công tử lại không động lòng, ắt sẽ xem nhị vị như hồng nhan tri kỷ do luôn đồng hành bên nhau.

Tuyết Hoa thở dài :

- Bọn muội cũng mong được như thư thư nói. Vì kỳ thực, thân của bọn muội bây giờ nào dám gửi cho ai khác ngoài y.

Xuân Đào kinh nghi :

- Tuyết Hoa cô nương nói thế là có ý gì? Hay giữa mọi người đã xảy ra chuyện vượt quá vòng lễ giáo?

Tuyết Hoa lắc đầu nguầy nguậy, đoạn kể cho Tú Tú và Xuân Đào nghe chuyện đã xảy ra lúc Hiểu Phong bị Di Tinh đại pháp làm cho mất lý trí.

Và khi Tuyết Hoa dứt câu chuyện kể, Tuyết Nghi bảo :

- Nhưng kể chi là kể mà thôi. Vì Hiểu Phong đâu nhớ chuyện này.

Bỗng dưng Điền Tú Tú nhìn quanh :

- Nhắc đến y mới nhớ. Chúng ta nói chuyện đã lâu, sao chưa thấy y quay lại?

Tuyết Hoa lo lắng đứng lên :

- Hay là thương thế quá nặng, làm y ngất đi do gắng gượng thay đổi y phục?

Xuân Đào chợt lên tiếng :

- Mọi người cứ bình thâm. Vì nếu có điều gì bất lợi xảy ra nhất định Xuân Đào này đã phát giác. Vì không có bất kỳ động tĩnh gì khác lạ, cùng lắm là Cát công tử chỉ ngất đi như Tuyết Hoa cô nương vừa đoán. Chúng ta đến đấy xem thử.

Nhưng Xuân Đào đi nhanh thì về cũng nhanh. Tay cầm bộ y phục trắng tinh lúc nãy Hiểu Phong đã cầm :

- Cát công tử đã biệt tích. Theo dấu vết lưu lại, Xuân Đào nhận định là do Ma Kiếm gây ra.

Điền Tú Tú biến sắc :

- Xuân Đào tỷ nhận định đúng chứ?

Xuân Đào nghiêm cẩn gật đầu :

- Đối phương không hề ngần ngại, còn cố ý lưu lại dấu vết như muốn thị uy, đúng là bản sắc không thể lầm lẫn giữa Ma Kiếm với bất kỳ ai khác.

Tuyết Nghi bối rối nhìn Tuyết Hoa :

- Rơi vào tay Ma Kiếm, sinh mạng của y lành ít dữ nhiều. Phen này đành phải phiền đến bản lãnh thần thông của lão nhân gia thôi.

Xuân Đào có ý dò xét :

- Nhị vị cô nương muốn ám chỉ ai? Có thể nói cho gia tiểu thư tạm thời yên tâm chăng?

Tuyết Hoa vội đáp, không một chút ngần ngại :

- Xuân Đào tỷ nếu từng bôn tẩu giang hồ ắt có biết qua một thương nhân họ Trần.

Xuân Đào gật đầu và không giấu vẻ ngạc nhiên :

- Là Trần Thiết Phi? Lão quan hệ thế nào với nhị vị cô nương?

Tuyết Nghi đáp trước :

- Đó chính là gia sư.

Tuyết Hoa đáp tiếp đó :

- Tiểu nữ gọi lão nhân gia là nghĩa phụ.

Xuân Đào thở ra nhè nhẹ :

- Xuân Đào từng nghe về nhân vật này, tuy chưa một lần có phúc phận diện kiến. Cũng mong Trần lão thật sự có bãn lãnh thần thông như nhị vị cô nương vừa bảo, đỡ cho gia tiểu thư thế nào cũng lo cho Cát công tử.

Không như Xuân Đào vừa nói, Tú Tú vẫn lo nên có đề xuất khác :

- Nhờ một người không bằng nhờ nhiều người. Chúng ta hồi trang thôi, Xuân Đào tỷ. Muội muốn báo ngay chuyện này cho gia phụ.

Tuyết Hoa và Tuyết Nghi mau mắn tán thành :

- Nếu được Điền trang chủ dốc sức tiếp lực ắt mọi việc cũng thuận lợi hơn.

Xuân Đào lập tức cầm vào tay Tú Tú :

- Vậy thì tiến hành thôi, đứng để chậm. Xuân Đào cùng tiểu thư xin đi trước một bước. Xin cáo biệt.

Nhìn cách Xuân Đào đưa Điền Tú Tú đi nhanh như gió lướt, Tuyết Hoa tuy cũng cùng Tuyết Nghi bỏ đi nhưng vẫn luôn thầm nghĩ ngợi, như thể đã nhận ra lai lịch và xuất xứ võ công của thị tỳ Xuân Đào.

* * * * *

Trong khi đó, vừa lúc được giải khai huyệt đạo. Cát Hiểu Phong liền buông ngang một tiếng cười lạt :

- Vãn bối vẫn cứ ngỡ là một cao nhân ẩn thế như tiền bối ắt luôn tránh những hành vị được xem như là không quang minh lỗi lạc. Và nếu bây giờ tiền bối không có bất kỳ lời giải thích nào cho hành vi này. Xin nói thật, vãn bối sẽ rất thất vọng và e rằng không còn lòng tôn kính nào dành cho tiền bối Lão Trần Thiết Phi ung dung ngồi xuống bên cạnh Hiểu Phong :

- Ngươi không thể trách ta. Còn muốn trách thì cứ trách tại sao cứ nơi nào có ngươi xuất hiện là ác nhân sử dụng Câu Hồn Phi Liên Sách cũng xuất hiện gây thảm sát.

Đoạn lão mỉm cười :

- Còn việc ta đưa ngươi đi, đừng nghĩ là ta muốn gây bất lợi cho ngươi. Trái lại thì có. Vì đây là một trong những nơi an toàn ta luôn phòng bị, ngươi sẽ có một thời gian dài an tâm dưỡng thương. Và sẽ không như lần trước, lần nay có người hầu hạ ngươi chu toàn, ăn toàn thực vật tươi, không hề khó nhai khó nuốt như thứ lương khô trước kia.

Hiểu Phong vỡ lẽ :

- Hóa ra tiền bối có ý định dẫn dụ người sử dụng Câu Hồn Phi Liên Sách tự xuất đầu lộ diện? Vậy tại sao còn gài dấu vết, như thể vãn bối bị Ma Kiếm bắt giữ và dẫn đi?

Lão cười :

- Cũng là kế Nhất Tiễn Hạ Song Điêu thôi. Hoặc Câu Hồn hoặc Ma Kiếm, bất kỳ ác nhân nào, chỉ cần sa lưới là Trần Thiết Phi ta cũng mãn nguyện. Và nguyên nhân, có lẽ ngươi tự hiểu.

Hiểu Phong thở dài :

- Tiền bối lúc nào cũng xem đại cục võ lâm làm trọng, vãn bối tự thẹn không thể bằng. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu với tình thế võ lâm lúc này lại không có Ma Kiếm hoặc Câu Hồn ngang nhiên lộ diện đối đầu với Huyền Thiên môn?

Như đã suy nghĩ nhiều về điều này, lão Trần cười nhạt :

- Ta không phủ nhận trong thời gian gần đây Huyền Thiên môn gặp không ít khó khăn và khốn đốn chính là nhờ hai nhân vật này. Tuy nhiên, điều gì đến tất phải đến, sau khi không còn Huyền Thiên môn là đối tượng cho hai ác nhân này buông hung ác tính, ắt sẽ đến lượt các đại phái và các nhân vật còn lại. Ngăn ngừa vẫn dễ hơn là tiêu trừ khi hậu họa đã phát sinh, đó chính là chủ trương của Trần Thiết Phi ta.

Hiểu Phong bật lên một tiếng cười khẩy :

- Xem ra chính tiền bối đã cho mình quyền định đoạt mọi sự, như là Minh chủ Võ lâm.

Lão gật đầu :

- Là người trong giang hồ ta có lo cho giang hồ cũng đâu có gì quá đáng.

Hiểu Phong gay gắt :

- Nếu là vậy, xin hãy cho vãn bối biết chủ kiến của tiền bối. Họa Huyền Thiên môn và họa Ma Kiếm - Câu Hồn, họa nào gây tổn hại nhiều nhất cho võ lâm hiện nay?

Lão cười lạt :

- Ta hiểu ý ngươi rồi. Nhưng dù sao ngươi cũng đừng mong thuyết phục ta tin vào điều ngược lại. Vì cho dù hiện nay họa Huyền Thiên môn là điều đáng ngại nhưng về sâu xa và về mối nguy ẩn tàng, chính những ai luyện qua Câu Hồn, Quái Đao và Ma Kiếm mới là mối đại họa đích thực.

Hiểu Phong khá bất ngờ về sự kiên định lập trường của lão Trần :

- Vì sao?

Lão bảo :

- Vì Huyền Thiên môn là một môn hội, chỉ tồn tại khi còn vây cánh. Diệt họ Huyền Thiên tuy là chuyện lâu dài nhưng không chóng thì chầy, một khi vây cánh từ từ bị triệt hạ, tự Huyền Thiên môn cũng bị tan rã. Không như loại công phu bá đạo kia, phàm người luyện càng lúc càng bị ma chướng ám nhập làm cho tâm trí lúc nào cũng thích nhuộm máu người và hành vi càng tà ác bao nhiêu thì càng phấn khích bấy nhiêu. Đến lúc đó những ác nhân sẽ trở thành những đại ma đầu giết người không gớm tay, với bản lãnh muôn người nan địch, không dễ hủy diệt như bọn Huyền Thiên môn đâu.

Hiểu Phong há miệng định phản bác nhưng nghĩ lại, Hiểu Phong đành cười trừ.

Nhìn thấy, lão Trần hất mặt :

- Ngươi bất phục? Thế này vậy, vì ta bấy lâu nay xem ngươi là kỳ tài võ lâm, với xuất thân của ngươi, ta còn đoan chắc ngươi sẽ là trụ cột võ lâm sau này, hãy hỏi những gì ngươi muốn hỏi, ta muốn giữa ngươi và ta hoàn toàn thông hiểu nhau, càng minh bạch càng tốt. Thế nào?

Hiểu Phong giương mắt nhìn dò xét lão :

- Nếu là vậy, vãn bối sẽ không khách sáo, và để dễ cho đôi bên, hãy thỏa thuận là cứ một sự thật đổi một sự thật. Vãn bối không che giấu và ngược lại tiền bối cũng không giấu diếm!

Lão ngẩn người :

- Ngươi định thổ lộ chính ngươi là người đã sử dụng Câu Hồn Phi Liên Sách?

Hiểu Phong sửa lại dáng ngồi, chọn tư thế đĩnh đạc hơn :

- Tiền bối chưa cho biết là có thuận tình hay không?

Lão lộ vẻ khó xử :

- Ta vốn không có gì đáng che giấu, ngươi muốn biết điều gì?

Hiểu Phong cười cười :

- Có nên hiểu rằng tiền bối đã chấp nhận thỏa thuận?

Lão miễn cưỡng :

- Ngươi nói trước đi.

Hiểu Phong vụt nghiêm giọng :

- Có một sự thật trước sau gì tiền bối cũng được biết. Đó là nhân vật Nhất Câu Hồn trước kia chính là tằng tổ phu nhân của Cát Hiểu Phong vãn bối.

Lão giật bắn người :

- Vì thế, người vì là hậu nhân nên gần đây chính ngươi đã sử dụng...

Hiểu Phong xua tay :

- Đừng vội kết luận gì cả. Hãy nghe vãn bối thuật lại mọi chuyện, sau đó tiền bối hãy tự rút ra kết luận cho bản thân là thế này...

Chờ nghe Hiểu Phong thuật lại xong, lão Trần nhíu mày tư lự :

- Ngươi có ý gì khi cho ta biết mọi chuyện? Phải chăng ngươi muốn ta tạm thời đừng có bất kỳ hành động gì, để sau này ngươi tìm kẻ đã lén lấy đi Câu Hồn Phi Liên Sách vốn dĩ là vật do Cát gia sở hữu?

Hiểu Phong đáp nhẹ :

- Không hoàn toàn như thế đâu. vãn bối chỉ muốn mọi người, nhất là tiền bối minh bạch một điều, là không phải tự thân võ công làm cho người luyện nó trở nên ma đầu. Ác là do tâm tính, đừng đổ hết cho nguyên do công phu.

Lão cười gượng :

- Tằng tổ phu nhân của ngươi đã dễ dàng phóng hạ đồ đao lập địa thành Phật. Ngươi muốn nói như thế chứ gì?

Hiểu Phong cũng gượng cười :

- Và tương tự, đâu phải bất luận ai hễ luyện theo công phu chính phải đều là chính nhân quân tử? Võ học không thể tạo nên tâm tính một con người. Trái lại, chính tâm tính con người làm cho võ học hoặc trở thành công cụ trợ ác hoặc để giúp duy trì chính nghĩa.

Lão xua tay :

- Bỏ đi, ta không muốn nghe thêm những phế thuyết, những lập luận hoang đường của người. Và như ta đã nói, ngừa hậu họa hơn là lo tiêu trừ khi hậu họa phát sinh. Ma Kiếm hay Câu Hồn gì gì thì ta cũng không cho phép tồn tại.

Thấy lão định bỏ đi, Hiểu Phong vội kêu :

- Tiền bối phải đáp ứng lại một câu nghi vấn của vãn bối. Khoan đi đã.

Lão bảo :

- Ngươi muốn biết gì?

Hiểu Phong trầm giọng :

- Đơn giản thôi, một người luôn để lộ bản thánh xem trọng tài vật hơn tính mạng, đâu lý nào tiền bối lại quan tâm đến đại cục võ lâm như thế, tiền bối thật sự có thân phận và lai lịch như thế nào?

Lão bật cười :

- Thân phân của ta ư? Thì như ngươi vừa nói. Ta là một thương nhân, chỉ thích tịch cóp càng nhiều tài vật càng tốt, còn lai lịch ư? Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, vẫn luôn là Trần Thiết Phi, sư huynh của lão Khương, Bang chủ Cái bang. Đã đủ cho ngươi minh bạch chưa?

Hiểu Phong cau mày :

- Tiền bối không còn thân phận nào khác?

Lão điềm nhiên nói :

- Còn. Đó là người luôn vì võ lâm chi trì đại nghĩa, xem cái ác như kẻ thù. Nếu không còn gì để hỏi, ta sẽ gọi người đến chăm sóc cho ngươi. Cũng phải có y phục cho ngươi thay đổi chứ. Hãy an tâm lo dưỡng thương. Ta đi đây.

Lão đi khuất thì có người đi vào. Người này tay mang theo y phục cho Hiểu Phong thay đổi, do Hiểu Phong lúc này vẫn chỉ nửa thân trên trần trùng trục.

Nhìn thấy người này, Hiểu Phong vờ kêu lên :

- Là nhân huynh đó ư? Lúc trước, khi tại hạ được Trần Thiết Phi tiền bối đưa đến một địa đạo để ẩn nấp, có phải chính nhân huynh và một bằng hữu đã từ trong địa đạo chui ra? Bằng hữu đó hiện nay như thế nào rồi?

Hỏi là để làm thân, Hiểu Phong nào ngờ gặp phải sự phát tác của nhân vật này. Y hậm hực ném y phục cho Hiểu Phong :

- Túc hạ không nói không được sao? Hay sợ người khác nghĩ túc hạ câm nên bất kể gặp người quen hay người lạ cũng mở miệng vồ vập hỏi?

Hiểu Phong ngớ người, sau đó cười lạt :

- Nhân huynh thật khó tính. Cho hỏi, là nhân huynh có nhiệm vụ chăm sóc tại hạ?

Y gật :

- Chăm sóc hoặc canh giữ, túc hạ nghĩ thế nào cũng được.

Hiểu Phong giận ngầm :

- Có nghĩa là, tại hạ và nhân huynh chí ít cũng phải gần gũi với nhau đôi ba ngày? Một thời gian tuy ngắn nhưng lại khá dài nếu không ai nói chuyện với ai. Nhân huynh có thừa nhận như thế không?

Y lắc :

- Tại hạ hoàn toàn nghĩ khác. Túc hạ vì cần dưỡng thương, càng ít nói chừng nào càng tốt chừng ấy. Còn tại hạ vì có nhiệm vụ canh giữ và tuần phòng, có nói chuyện tất là có lơ là cảnh giác. Cả hai đều không hay chút nào cho chúng ta.

Hiểu Phong giận ra mặt :

- Nếu là vậy, từ nay trở đi phiền nhân huynh đừng đến gặp tại hạ nữa. Đến bữa ăn, nếu nhớ, cứ đặt thức ăn bên ngoài. Khi cần, tại hạ biết tự lấy. Nếu không thấy tại hạ động gì đến, có nghĩa là tại hạ không cần ăn, tại hạ nói thế quá rõ chứ?

Y cười :

- Tại hạ sẽ thực hiện y như vậy. Nhưng túc hạ đừng nghĩ làm thế thì sẽ dễ bề ly khai chốn này. Xin đừng hoài vọng, vì một khi chưa có lệnh của Trần lão nhân gia, túc hạ đừng mong bỏ đi dù chỉ là nửa bước, tại hạ xin tạm lui vậy Y bỏ đi và khép kín cánh cửa lại phía sau, làm Hiểu Phong càng không thể hiểu y là hạng người nào, sao có vẻ thích sự cô đơn đến thể.

Hiểu Phong thay đổi y phục thật mau, sau đó len lén nhìn quanh rồi nhè nhẹ thở phào và lo tọa công dưỡng thương.

Ngày ba bữa, Hiểu Phong nhận thức ăn đều đều, tịnh không thấy bóng dáng y đâu. Đã vậy, Hiểu Phong cứ thế tọa công và tọa công cho đến ngày thứ năm sau đó.

Lão Trần xuất hiện, mặt nhăn nhó :

- Lũ nha đầu làm khó ta. Buộc ta giúp chúng tìm lại ngươi. Thương thế ngươi ra sao rồi?

Hiểu Phong mỉm cười :

- Tiền bối đừng nhăn nhó như vậy. Vãn bối đoán thật không sai, thế nào Tuyết Nghi và Tuyết Hoa cũng chạy đến nhờ tiền bối. Họ vẫn bình yên chứ?

Lão bực tức :

- Ngươi đừng nghĩ là ta dễ dàng cho lũ nha đầu đến gặp ngươi, nhất là khi kẻ sử dụng Câu Hôn Phi Liên Sách chưa xuất đầu lộ diện.

Hiểu Phong nháy mắt :

- Y xuất hiện được sao nếu tiền bối quá giữ kín nơi giam giữ này, không lưu dấu vết cho y dễ tìm?

Lão cười gằn :

- Yên tâm đi. Ta tự biết lo liệu. Y phải đến nếu trên đời thật sự có y tồn tại.

Hiểu Phong lo ngại :

- Nghĩa là tiền bối có lưu dấu vết? Nhỡ Ma Kiếm đến thì sao?

Lão khinh khỉnh :

- Ta có nghe A Đại nói về chuyện giữa ngươi và thủ hạ của ta. Cho ngươi hay, đệ đệ của y là A Nhị chỉ mới đây không lâu đã bị Ma Kiếm sát hại. A Đại đang trông chờ Ma Kiếm đến. Điều ngươi vừa nói chính là hợp với mong muốn của y.

Hiểu Phong hồ nghi :

- Thảo nào A Đại có thái độ cục cằn khi nghe vãn bối hỏi để vấn an đệ đệ. Vậy là y có mối thù với Ma Kiếm? Y đủ năng lực đối phó với Ma Kiếm ư?

Lão gật đầu thổ lộ :

- So về nội lực, A Đại có thể kém ngươi. Nhưng nói về bản lãnh thì vị tất.

Chợt cánh cửa sau lưng lão Trần mở bung ra :

- Vị tất đúng như lão nói. Hãy xem đây thì rõ.

Hiểu Phong do nhìn thấy chủ nhân của lời phát thoại là ai nên kêu lên :

- Ma Kiếm?!

Lão Trần cũng quay phắt lại, nhưng chỉ chú mục nhìn vào người đang bị người thứ hai bắt giữ trong tay và dĩ nhiên là bị uy hiếp :

- A Đại?!

Bạch Nhân Ma Kiếm dùng đôi hàn quang lạnh lẽo lướt nhìn từ Hiểu Phong qua lão Trần, sau đó vừa lay lắt A Đại trong tay vừa cất giọng khào khào hỏi :

- Nhị vị vừa bàn đến mối thù giữa bổn nhân và huynh đệ A Đại? Cũng bàn về bản lãnh thực sự của A Đại so với bổn nhân?

Lão Trần lo lắng, cứ nhìn A Đại chằm chằm :

- A Đại có nội lực thế nào, ta biết. Ngoại trừ ngươi dùng thủ đoạn bất minh, ta không tin ngươi dễ dàng chế ngự A Đại.

Bạch Nhân cười lạnh :

- Bất luận thế nào A Đại cũng lọt vào tay bổn nhân. Nhưng để minh chứng bổn nhân hành sự lúc nào cũng quang minh lỗi lạc, không hề vô cớ hại người, phiền A Đại ngươi nói cho mọi người nghe. Xem vì sao A Nhị, đệ đệ ngươi mất mạng. Nói đi, ngươi nói xong bổn nhân sẽ tha ngươi. Và sau này, nếu muốn, ngươi còn nhiều cơ hội báo thù. Thế nào?

A Đại ngắc ngứ mãi vãn không thốt ra câu nào, làm cho lão Trần vừa lo vừa tức giận :

- Ngươi uy bức y, mong buộc y nói những gì y không thể nói vì không đúng sự thật. Ngươi tưởng ta không biết gian ý của ngươi sao? Có đởm lược, hãy bỏ y ra cùng ta phân tài cao hạ.

Bạch Nhân cười sằng sặc :

- Việc giao đấu với lão đương nhiên là sẽ đến. Còn việc y không thể nói, lão có biết vì sao không? Vì A Nhị định gian dâm với một dân nữ vô tội. Nhưng bị bổn nhân bắt gặp, y phải chết.

A Đại thét lên :

- Ngươi không được hồ đồ. Nhị đệ ta không bao giờ có hành vi đó. Chẳng qua... chẳng qua...

Lão Trần giận đến nỗi khóe môi cứ giần giật :

- Chẳng qua thế nào, A Đại? Ngươi mau giải thích đi.

A Đại bối rối nhìn lão Trần :

- Lúc thuộc hạ tìm đến thì nhị đệ đã thảm tử. Tuy nhị đệ chẳng còn y phục nhưng cạnh đó không hề có bất kỳ nữ nhân nào. Cho thấy, vạn sự đều do Ma Kiếm cố tình bày ra, vu cho nhị đệ tội gian dâm không hề có.

Bạch Nhân Ma Kiếm lập tức vất A Đại qua một bên :

- Ngươi khống muốn thừa nhận sự thật? Vậy thì bổn nhân không còn gì để nói.

Thấy A Đại không còn bị uy hiếp, lão Trần lập tức nhảy xổ vào Ma Kiếm :

- Vậy là ngươi tự tìm chết!

Lão bung song thủ, tạo thành một vầng cương khí biến ảo, uy hiếp khắp thượng trung hạ bàn của Ma Kiếm Bạch Nhân.

Nào ngờ, vút một cái Bạch Nhân đã di hình hoán vị, lòn ra phía sau lão Trần và hữu kiếm đen tuyền của Bạch Nhân cũng cấp thời phát động.

Và Hiểu Phong chỉ biết chớp mắt một lượt khi nhận ra kiếm của Bạch Nhân thay vì âm thầm tấn công lão Trần, lại bất ngờ uy hiếp huyệt Hầu lộ của chính Hiểu Phong, và đó là lúc Bạch Nhân cũng bật quát một tiếng :

- Ngừng tay!

Lão Trần quay lại và sững sờ :

- Ngươi...

Bạch Nhân đắc ý. Cứ để kiếm kề vào cổ Hiểu Phong :

- Bổn nhân cho lão một cơ hội, nếu muốn họ Cát toàn mạng. Chỉ cần lão qua được một kiếm của bổn nhân, tự khắc bổn nhân sẽ giao sinh mạng bản thân cho lão. Ngược lại...

Lão Trần nóng nảy :

- Được, ta chấp thuận. Động thủ đi.

Bạch Nhân cười khàn khàn :

- Lão đừng nóng vội một khi chưa nghe rõ đề xuất của bổn nhân. Đó là nếu lão bại sau một chiêu kiếm, phiền lão mở đường cho bổn nhân đưa họ Cát cùng đi. Thế nào?

Hiểu Phong kêu hoảng :

- Các hạ cần gì ở Hiểu Phong ta?

Bạch Nhân nói với lão Trần :

- Ắt lão cũng muốn hỏi câu này? Dễ thôi, bổn nhân cần tìm Câu Hồn. Có họ Cát điều đó sẽ dễ hơn.

Lão Trần thở ra nhè nhẹ :

- Ngươi có hiềm khích với Câu Hồn?

Bạch Nhân cười lạnh :

- Một núi không thể có hai hổ. Lão hài lòng chứ?

Đến lượt lão Trần bật cười :

- Chỉ ngươi không trọng chữ tín thôi. Chứ đừng bảo Trần Thiết Phi ta sợ một chiêu kiếm của ngươi.

Bạch Nhân quắc mắt :

- Lão chấp thuận?

Lão Trần gật đầu :

- Động chiêu đi, chớ nhiều lời vô ích.

Thật nhanh, Bạch Nhân dùng mũi kiếm chế ngự một vài huyệt đạo trên người Hiểu Phong.

Sau khi để Hiểu Phong lại phía sau, Bạch Nhân từ từ nâng cao thanh Hắc Kiếm :

- Do chỉ lấy một chiêu làm hạn định, nên chúng ta cùng đếm, sau ba tiếng thì đồng loạt xuất thủ.

Lão Trần cười lạt :

- Càng tốt! Một...

- Hai...

- Ba! Đánh!

Lão Trần quơ loạn song thủ, biến chiêu chưởng của lão thành muôn ngàn bóng chưởng kình, thần tốc vây ập vào đối thủ là Bạch Nhân.

Ma Kiếm của Bạch Nhân thì tuy cũng thần tốc không kém nhưng thay vì tạo thành chiêu kiếm kỳ ảo để đối chọi với chiêu chưởng của lão Trần thì lại xuất ra độc nhất vô nhị một tia chớp lóe lên, loang loáng lao thẳng vào muôn ngàn bóng chưởng của lão Trần.

Cứ như độc long xuất động, Hắc kiếm của Ma Kiếm Bạch Nhân lập tức xé toạc vầng cương kình của lão Trần.

Đã đến lúc tối hậu, ai cũng nghe tiếng Bạch Nhân quát :

- Đủ rồi! Dừng tay!

Lão Trần bàng hoàng dừng lại, nhất là lúc huyệt đạo của bản thân vẫn đang bị đầu mũi kiếm của Bạch Nhân cận kề uy hiếp.

Bạch Nhân hừ mũi một tiếng :

- Lão đã bại.

Lão Trần thoảng thốt, nhắm mắt lại :

- Giết ta đi!

Bạch Nhân thu kiếm về, cười hăng hắc :

- Bổn nhân luyện Ma Kiếm chứ không phải luyện kiếm pháp Ma Tâm. Bổn nhân không cần giết lão, chỉ mong lão thành toàn cho hai việc.

Lão mở mắt ra :

- Đề xuất của ngươi chỉ có một mà thôi. Sao bây giờ lại đổi thành hai?

Bạch Nhân ung dung nhấc Hiểu Phong lên :

- Một là đưa họ Cát đi. Điều thứ hai bổn nhân vừa nghĩ đến là nhờ lão dò xét lại về thực hư của việc A Nhị bị bổn nhân hạ sát. Thiết nghĩ, dù bổn nhân không nói, lão cũng không bỏ qua. Cáo biệt.

Vì không thể không giữ lời, lão Trần đành ngậm ngùi nhìn Bạch Nhân Ma Kiếm đưa Hiểu Phong đi.

Và phải loay hoay một lúc lâu lão mới có thể giúp A Đại giải khai huyệt đạo. Lúc cả hai chạy đâm bổ đi truy tìm Bạch Nhân thì xung quanh hoàn toàn vắng bóng, đến một dấu vết nhỏ cũng không thể phát hiện ra.

Họ thật sự thất vọng, bản lãnh của Ma Kiếm thật xuất quỷ nhập thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play