Trong tháng Thuật sĩ ngôi sao, mỗi giai đoạn đầu năm đều được gọi là tháng Đông Cầm. Chòm sao Đông Cầm tương trưng cho sức hấp dẫn của một người, bởi vậy tháng Giêng là tháng của xã giao, đa số yến hội, hoạt động săn bắn của quốc gia sẽ được cử hành trong tháng này.

Tới tháng Sáu thì lại được gọi là tháng Mông Lung. Mông lung là chỉ ánh trăng đêm hè, là ngày hồi phục ma lực của Wanze từ lúc ngủ say tới nay. Bởi vậy, thông thường thì các phù thủy sẽ hoạt động thường xuyên hơn sau tháng này — bất kể là phù thủy sống, hay là phù thủy chết.

Nhưng đến tháng Bảy, tháng Lưu Hỏa, tháng vầng thái dương du hành trên mặt đất. Thần Thái Dương hệ Kim cai quản lực lượng, bởi vậy tháng này là tháng của lực lượng. Ở phương đông xa xôi, người thú cử hành lễ mừng lớn nhất của họ trong tháng này, lễ tế Viêm.

Cũng giống thế, đối với quốc gia nằm dưới đôi cánh che chở của Viêm thánh điện, đây cũng là một tháng quan trọng. Mỗi năm Erewhon đại điển một lần, hoạt động mừng lễ vào thời tiết nóng rực trong tháng này đáng lẽ đã sớm được mở màn. Chẳng qua là ở khu vực Goran – Elson, hiện tại dưới tới nông dân, trên tới quan lớn quý tộc bởi vì chiến tranh liên tục từ tháng năm tới nay mà tin dữ không ngừng truyền tới — tạm thời không có tâm trạng này.

Thế nhưng xem ra tình huống có một số chuyển biến tốt. Trong những lời đồn ở nông thôn phương nam này, quân đội quái vật đáng sợ đã dừng lại ở Dragos, không còn tiến về phía bắc nữa. Thế là lại có tin đồn rằng kỵ binh Cánh Bạc thắng trận hai lần ở tiền tuyến, đoạt lại rất nhiều chiến kỳ.

Nhưng cũng có lời đồn bị đánh bại. Tóm lại, mọi tin tức xôn xao ở hậu phương làm cho người ta không biết thật giả. Tuy thế vẫn phải cảm ơn trời đất, người nông dân luôn nguyện tin tưởng vào tin tốt. May mà ngài Bá tước Nargin của Braggs anh minh thần võ, có thể che chở một phương, mọi người đều cùng khen ngợi điều này.

Đến ngày thứ bảy, quân đội Istaron chuyển hướng Randenar, vùng nông thôn Goran – Elson mới dần bình tĩnh trở lại.

Nghe nói có người nhìn thấy chiến trường đã kết thúc, bởi vì tháng bảy là tháng mà vầng mặt trời du hành phía trên mặt đất, vong lính dính phải lập tức bị thiêu cháy, tất nhiên vương quốc phải chuyển mình phản công.

Lời đồn như vậy không biết truyền ra từ chỗ nào, chỉ mấy ngày đã truyền khắp cả một khu vực rộng rãi này.

Burlando ngồi cạnh một chiếc bàn gỗ lim, thoải mái nghe mấy người nông dân cách đó không xa đang nói chuyện với nhau. Hắn cùng những người khác rời Ankze, đi dọc theo đường lớn tới Braggs đã hai ngày nay — tiền tuyến dần dần trở nên không còn khẩn cấp, vong linh đang trở nên thiếu thống, những người nông dân ở đó ít nhất đã nói đúng một điều — chiến tranh sắp tới lúc kết thúc.

Marden dẫn theo người trong thôn Bucce đi tới Ankze, tin tức khu vực Bucce bị chiếm đóng truyền tới cứ điểm Vanmier, đương nhiên ông ta trở thành anh hùng. Đội phòng vệ và dân binh Bucce đều được thơm lây. Freya và Roman dường như cũng có trên danh sách khen ngợi, nhưng đó chỉ là khởi đầu nhỏ thôi, Burlando biết màn chính còn ở phía sau.

Sau khi chiến tranh kết thúc, vương quốc cần tạo anh hùng, đây là một biện pháp nhất quán để cổ vũ lòng người. Tuyên truyền chiến tranh vĩnh viễn là anh đánh anh, tôi đánh tôi, thắng thua không quan trọng, chỉ cần màu sắc rực rỡ như vậy là được rồi.

Có điều, khi họ tới Ankze thì đoàn người Marden đã được đưa tới Braggs trước một bước. Các quý tộc vội vã mò mẫm lợi ích thực tế, đội phòng vệ và dân binh cần ca ngợi thật sự, mà bọn họ thì chỉ cần đẩy cao danh tiếng chỉ huy đắc lực của mình là được, giữa đó không có gì xung đột.

Tuy rằng Burlando đã biết từ lâu rằng công trạng này cuối cùng cũng rơi xuống đầu quân đoàn trưởng quân đoàn Bờm Trắng là Bá tước Pula, chẳng qua là nếu phân tích kỹ ra, chi tiết nội bộ, nói trắng ra thì vẫn là sự lục đục giữa quý tộc địa phương và quân đoàn địa phương với nhau mà thôi.

Tuy vậy, vẫn có hai tin tức ngoài dự đoán của Burlando.

Một là đội phòng vệ Bucce vậy mà không bị tiêu diệt hoàn toàn. Nghe nói Brayson và hai phụ tá của gã đều còn sống. Burlando nghĩ đến cái gã khiến người ta căm ghét kia, cảm giác buồn nôn giống như nuốt phải ruồi.

Có điều, bất kể nói thế nào thì cũng là người từng đồng cam cộng khổ, hắn cũng chỉ thầm thở dài nhẹ nhõm.

Tin tức khác có vẻ ý vị thâm trường, chính là "Con hổ" Luc Besson lại không chết. Lúc Burlando xác nhận tin tức này, toàn thân giống như bị sét đánh, vừa không phải lo lắng vừa không phải vui mừng, mà là cảm giác lo được lo mất khó hiểu.

Lịch sử vì hắn mà cải biến?

"Đáng giận, đồ trứng ngốc! Rõ ràng là Madala thay đổi ước nguyện công kích ban đầu mà thôi, có liên quan gì tới lũ quý tộc nhát gan sợ phiền phức kia chứ? Đám người này, vốn chẳng biết gì hết — Burlando, Bá tước Nargin là ai?" Freya nhỏ giọng oán giận. Chàng trai ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của thiếu nữ.

Burlando buồn cười đáp: "Bá tước Nargin là gia trưởng đời này của gia tộc Dragos. Gia tộc này lấy tên theo vùng đó, nguồn gốc lịch sử sâu xa, dòng chảy dài, quý tộc thông thường không thể nào bằng được."

Thiếu nữ với mái tóc đuôi ngựa thật dài vừa nghe đã ngẩn ra, cơn giận hụt mất quá nửa: "Nhưng, nhưng ông ta cũng không thể chiếm hết công lao của mọi người chứ…"

"Mục đích của những nhân vật tai to mặt lớn đó không giống chúng ta. Chúng ta không có gì chung đụng với bọn họ cả." Burlando cười cười.

"Lại nói, cô cũng không cần phải tức giận với những người nông dân kia. Đương nhiên cô khinh thường lũ quý tộc, là vì cô biết tận trong xương tủy của chúng có những gì, nhưng những người nông dân ở nông thôn này lại không biết điều đó. Trong mắt họ, quý tộc là nhân vật cao cao tại thượng, nghĩ như vậy cũng là tất nhiên."

Freya giật mình, nhớ lại chẳng phải trước kia mình cũng giống như thế hay sao, cho rằng người trong thành ngạo, kiến thức rộng rãi, các quý tộc đứng trên cao xa, nắm giữ một phương. Nàng nhìn nhìn người thanh niên ở đối diện bàn, dường như sau khi gặp được Burlando, nàng dần trưởng thành lên từng chút một, hiểu nhiều đạo lý hơn so với trước kia.

Những chuyện bí hiểm trong mắt nàng trước kia, hiện giờ lại vô duyên vô cớ trở nên chẳng có gì lạ. Nhưng kết quả này chủ đạo là do đâu, hay Burlando thật sự thần kỳ như thế?

Burlando thấy nàng suy xét, hỏi: "Cô nghĩ gì thế?"

"Tôi nghĩ, có phải tôi đã thay đổi hay không?"

"Người tất nhiên sẽ thay đổi, Freya, chỉ là khác biệt ở chỗ nào."

"Hả?"

Thiếu nữ hơi sửng sốt, dùng đôi mắt màu nâu nhạt khó hiểu nhìn hắn.

"Trí tuệ."

"Trí tuệ?"

"Trí tuệ chính là cô nhìn thấy nhiều hơn, hiểu nhiều hơn họ. Khi cô nhìn thấy nhiều hơn, hiểu được nhiều hơn, thế giới này có vẻ trở nên càng lúc càng bình thường không có gì lạ trong mắt cô nữa." Burlando đáp.

"Anh thì sao, Burlando?" Freya nghĩ, lại muốn hỏi vấn đề trước giờ vẫn có trong đầu.

"So với các cô thì, có thể nói là như vậy. Chỉ khi nào cô hiểu biết nhiều hơn, thế giới này trong mắt cô trái lại trở nên càng phức tạp hơn nữa, khiến cô sinh ra sự kinh sợ đối với tri thức vô tận —" Chàng trai suy nghĩ, đáp.

Freya nghĩ nghĩ, chậm rãi lắc đầu.

Burlando cười nói: "Cô sẽ hiểu —"

Thế nhưng hắn lập tức nhìn thấy tiểu thư thương nhân đang chán nản gục cằm lên bàn, rồi đưa mắt nhìn sang bên này, dáng vẻ thật tội nghiệp, tỏ vẻ tâm trạng không còn được một nửa.

"Cô lại làm gì thế?" Hắn hỏi.

"Không có." Roman thề thốt phủ nhận.

Burlando cười khục khục.

Không thể không nói, suy nghĩ nhảy cóc của nàng đại tiểu thư này thường xuyên khiến chàng trai không biết hỏi tiếp thế nào. Burlando nghĩ, chỉ đành thay đổi đề tài: "Lại nói, từ ngày hôm qua tới giờ cô cứ luôn viết viết vẽ vẽ cái gì đó?"

Đôi mắt Roman vụt cái sáng lên, nàng ngồi dậy đáp: "Là tính giá đấy, Burlando."

"Giá?"

"Bởi vì từ cuối tháng Sóc Hoa tới giờ, giá lương thực Ankze đã tăng lên khoảng trên một nửa. Nếu chiến tranh có thể liên tục đến mùa đông, như vậy tiểu thư thương nhân Roman có thể hoàn thành khoản mua bán đầu tiên." Tiểu thư thương nhân tương lai đáp rõ ràng đạo lý.

Lời nói của Roman khiến hai người cả kinh. Hai ngày trước chỉ thấy con bé này chơi đùa cực kỳ vui vẻ ở Ankze, còn tưởng nàng đang hoàn thành "Cuộc thám hiểm của mình" chứ, không ngờ chẳng biết từ lúc nào đã hoàn thành việc điều tra thị trường.

Thế nhưng điều khiến Burlando giật mình chính là sự sâu sắc của tiểu thư thương nhân. Freya giật mình chẳng qua chỉ là vì cô bạn tốt của mình cũng có mặt đứng đắn như thế mà thôi.

"Dường như cô không hoàn thành."

Burlando lại cảm thấy hứng thú, trả lời lại: "Chiến tranh cùng lắm chỉ kéo dài tới giữa tháng Bảy, tiểu thư thương nhân ơi, kế hoạch đầu tiên của cô phải ngâm nước nóng rồi."

"Thật vậy chăng?" Roman nhịn không được hỏi.

"Tám chín phần mười."

Burlando thầm nghĩ, chắc phải 100%. Chẳng qua là hắn càng muốn nhìn thấy dáng vẻ bị sốc của cô nàng tiểu thư thương nhân đây, tiếc là hắn sẽ mau chóng thất vọng rồi.

"A ha, Burlando."

Roman nháy nháy mắt.

"Tôi nghe nói năm vừa rồi ở Braggs luôn có lương thực và rượu chuyển từ khu vực Dragos, Ankze, Bucce tới phải không, Ankze và Dragos luôn là khu vực sản xuất quan trọng của phía nam Goran – Elson?"

Burlando nhìn Roman bé bỏng, nghĩ rằng đến cả chuyện này mà cô cũng nghe được.

"Cứ như vậy, Braggs có ba mươi lăm nghìn dân cư, bởi vì tiến vào trạng thái chiến tranh, hẳn là từ tháng Năm đã bắt đầu dừng ủ rượu rồi?"

"Nếu các quý tộc biết trước được tin tức này, chỉ sợ từ tháng Năm đã bắt đầu —"

Burlando nghĩ. Dấu hiệu chiến tranh kỳ thực đã biểu hiện ở các mặt, chẳng qua là người bình thường rất ít phát hiện mà thôi.

Tiểu thư thương nhân đếm ngón tay: "Tiếp đó, nếu như chiến tranh kết thúc ở trung tuần tháng bảy, chỉ sợ Ankze cũng không kịp chống đỡ cho hai lễ mừng, Braggs phải điều động rượu và lương thực từ phương bắc, thì sẽ phải lướt qua dãy núi Kên Kên Xám. Vậy thì, tính cả hao tổn, giá của rượu tại khu vực này chỉ cao hơn chứ không thấp đi."

Burlando nghe xong lập tức sững sờ, hỏi: "Ai nói cho cô mấy việc này?"

"Bác thường nói, bỏ qua kinh nghiệm của người già là sẽ bị trời phạt." Roman dùng ánh mắt lấp lánh nhìn hai người, dáng vẻ nghiêm trang đáp.

"Có lão John của nhà Mc. Nolan, có ông Anton, còn có Calvin què chân nữa, Roman rất được người ta quý nha. Trong những ông lão ấy có một số người đã ủ rượu hơn nửa đời người cho Braggs — đúng rồi! Burlando, muốn ngài đại thương nhân Roman giới thiệu họ cho anh một cái không, họ khá là lợi hại đấy."

Burlando nhìn cô tiểu thư thương nhân sắp vểnh đuôi lên tận trời. Thật ra hắn tin tưởng rằng tính tình của đối phương được rất nhiều người ưa thích, thế nhưng "Ngài Roman" là cái quỷ gì nữa đây?

"Cho nên cố muốn nhân cơ hội chiến tranh chấm dứt để kiếm một khoản? Đây mới là tính toán của cô?" Hắn hỏi.

Tiểu thư thương nhân gật đầu như giã gạo.

"Thiếu tiền?"

Tiểu thư thương nhan tiếp tục gật đầu như giã gạo.

"Đợi một chút."

Freya đứng dậy đúng lúc, cau mày nói: "Burlando, anh sẽ không điên cùng với Roman đó chứ. Trong tay chúng ta không có nhiều tiền."

"Freya, nói không chừng Roman bé bỏng sẽ cho chúng ta một niềm vui đấy."

Nhưng Freya còn lâu mới tin loại chuyện bánh thịt từ trên trời rơi xuống này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play