"Tự xưng là thành viên vương thất, đúng là tên to gan."
Công chúa điện hạ nhẹ nhàng vén sợi tóc mai màu bạc như tơ trước trán ra sau lỗ tai, bưng tách trà bằng gốm trắng lên, khẽ nhấp một ngụm, cười.
"Chẳng qua về câu nói song nguyệt cùng chiếu rọi, thung lũng quốc vương an nghỉ, ngài có nhận ra ý trong câu đố này không, ngài Orvail?" Nàng trầm ngâm một lát, đôi mắt xám bạc nhấp nháy, mở miệng hỏi.
"Đa số các gia tộc quý tộc toàn vương quốc đều có một chút bảo tàng bí mật, là chuyện thực mà không phải không muốn người biết. Thế nhưng Eberdon nhắc tới lời thề với vương thất chứng tỏ bảo tàng này có phần nào liên hệ tới vương thất." Orvail suy nghĩ, đáp.
"Ta lại nghĩ không đơn giản như vậy, ngài Orvail. Lời thề của Thánh hiền có lẽ có liên quan tới tổ tiên Ecques của ta."
Orvail gật gật đầu: "Mặt hồ phỉ thúy, ngọn núi thiêng liêng, đó là hồ của nữ thần Randenar, đã từng nghe nói đó là nơi an nghỉ của một vị Thánh hiền."
"Thì ra là thế, xin hỏi có cách nói gì sao?"
"Ngư dân ở địa phương thường đồn rằng nhìn thấy kỵ sĩ trong sương mù của hồ. Ở chính giữa hồ Nữ Thần Thủ Hộ, có người từng thấy nguyên một hòn đảo nham thạch trắng, có lẽ đó chính là ngọn núi thiêng."
"Cám ơn ngài đã nói cho ta chuyện này, ngài Orvail, có điều tượng đá hai mặt lại là gì thế?"
"Việc này không rõ lắm, thưa công chúa điện hạ."
"Cũng phải, sự trông mong đối với bảo tàng có quá nửa là bắt nguồn từ không biết. Nói vậy thì đây hẳn gọi là sự hứng thú trong chuyện xưa của kỵ sĩ đi —"
"Không có gì, công chúa điện hạ. Thần cũng đang nghi ngờ không biết Eberdon khi sinh tiền kia là ai? Bởi vì trước kia không có một kỵ sĩ vương thất nào tên là Eberdon." Orvail đáp.
"Khi còn sống, Eberdon chưa hẳn đã được gọi là Eberdon." Thiếu nữ nghĩ, nhạy bén đáp.
"Thần cũng nghĩ như thế, thưa công chúa." Orvail khom người.
Thiếu nữ bán tinh lin nhìn chằm chằm người trung niên, cảm thấy đối phương nhất định là đã điều tra. Nàng suy nghĩ, một khi vị được coi là trọng thần bên cạnh bệ hạ đây đã coi trọng người trẻ tuổi kia như vậy, thì nhất định là phụ vương cũng thế — rốt cuộc hắn có năng lực hay giá trị gì mà được các người coi trọng như vậy?
Là năng lực cá nhân?
Chiếm một phần nhân tố, nhưng không đầy đủ.
Chỉ e vẫn là nhìn trúng lực lượng sau lưng thiếu niên kia.
Công chúa không nhịn được cong ngón tay búng búng môi dưới. Kỵ sĩ cao nguyên thực sự quan trọng như vậy sao, thực sự có thể tái hiện vinh quang chói lọi của Erewhon? Không giống với quý tộc địa phương và vương đảng, nàng cho rằng vương quốc cần một sức mạnh mới khiến nó bừng lên sức sống. Thế nhưng lực lượng tân sinh này ở đâu? Kỵ sĩ cao nguyên? Dân binh? Hay là đội phòng vệ?
Dường như không phải, vẫn cảm thấy còn thiếu chút gì đó.
Thiếu nữ bán tinh linh nghĩ tới người trẻ tuổi kia, lắc lắc đầu, cũng không phải hắn. Thậm chí nàng còn loáng thoáng cảm thấy một chút nguy hiểm từ trên người trẻ tuổi kia. Nàng hơi ngẩn người, lại cảm thấy chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ tự mình đang ghen tị?
Thiếu nữ vội vàng lắc đầu.
"Công chúa điện hạ?" Orvail ở bên chú ý thấy vị công chúa trưởng đang thất thần.
"A, thực xin lỗi, ngài Orvail, mời ngài tiếp tục."
Orvail lạ kỳ liếc nàng một cái, gật gật đầu.
*********
Vầng trăng thứ nhất trầm mình phía tây, vầng trăng thứ hai sáng tỏ giữa trời không — rừng linh sam dần nổi sương mù, sương giăng khắp núi lạnh căm căm. Burlando nắm dây cương, ngồi trên lưng ngựa thu quang cảnh vào tầm mắt, xác nhận hươu trắng dần đưa họ tới vùng đất thấp ở hướng đông.
Vài phút trước Reto đã chạy tới nói cho hắn là Magus và quân đội zombie của nó đã dừng truy kích, việc này không lạ. Chúng đã phát hiện ra lực lượng của chúng đang dần suy yếu?
Thung lũng chìm trong im ắng.
Khi hai bức tượng hùng vĩ cao ba mươi mét đâm xuyên qua tầng sương mỏng, xuất hiện trong thung lũng trước mắt mọi người, ngay cả Freya và các lính đánh thuê nhịn không được cùng ngẩng đầu lên nhìn những bức tượng đá hờ hững không có sức sống này, im lặng không nói.
Ai có thể nghĩ là phía sau thung lũng hẻo lánh này lại có một cảnh tượng như thế. Cách một màn sương mờ nhạt như có ánh mắt xuyên qua gông cùm, xiềng xích nghìn năm, rơi xuống bức tượng đá khổng lồ bụi bụi bặm lịch sử phủ kín.
Chớp mắt, trong lòng sinh ra một cảm giác nặng nề không tên.
Bức tượng mặc áo khoác dài phủ ngoài chiến giáp, phía dưới mặc quần chiến đấu, đầu đội mũ đỉnh nhọn có cánh hai bên của tinh linh vào thời đại Thánh hiền. Một tay tượng cầm mâu dài, một tay cầm thuẫn to lớn, mắt nhìn thẳng. Đây chính là tạo hình của Thánh chiến sĩ trong đa số các thần thoại. Theo truyền thuyết, mỗi chiến sĩ này đều đến từ chủng tộc Hoàng Kim. Bọn họ cùng với Kỵ sĩ bầu trời không ngừng chiến đấu với Rồng Hoàng hôn trên mặt đất, rồi cuối cùng giải thoát Wanze khỏi móng vuốt của bóng đêm.
Nói theo cách khác, họ là người bảo vệ của mọi sinh vật có trí tuệ.
Dân chạy nạn và các lính đánh thuê nối đuôi nhau đi dưới chân bức tượng khổng lồ, trong lòng nảy sinh cảm giác được gột rửa, giống như mọi dơ bẩn, mỏi mệt đều được tẩy sạch, toàn thân tỏa sáng, cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Nhiều người thậm chí dừng lại, xác nhận xem có phải mình bị ảo giác không.
Burlando nhìn những người này, không nói cho bọn họ thực ra đây là Lời răn của Mộc thánh, kết giới thủ hộ cao cấp nhất Wanze trong "Mười pháp lệnh". Trên thực tế, kết giới này có hiệu quả mạnh mẽ hơn cả đối với lực lượng bóng tối. Người bình thường đi qua kết giới sẽ được hưởng phép thuật khôi phục tinh thần và thể lực, còn nếu loại sinh vật tà ác như Magus, Kỵ sĩ trắng Eberdon đi qua kết giới này sẽ lập tức bị cảm hóa, đảo lộn trận doanh — nháy mắt chuyển biến từ tà ác cực đoan thành chính nghĩa cực đoan.
Có điều, sinh vật vong linh như chúng muốn trải nghiệm hiệu quả này thì phải qua khảo nghiệm phép thuật mười bốn vòng lôi kích từ mũi nhọn của hai thanh trường mâu trong tay bức tượng kia. Đó là một phép thuật Thần tính, đừng nói Magus, có lẽ đến cả hai mươi tư vị Vĩnh Vong công tước của Madala vào đây cũng bị đánh tan thành tro bụi.
Đi qua bức tượng hùng vĩ ở cửa thung lũng, càng đi vào bên trong càng trống trải, cuối cùng lại hình thành một đáy thung lũng bằng phẳng. Hai bên trừ sương mù trắng xóa thì không còn nhìn thấy giới hạn.
Trong sương mù như có sinh vật nào đó. Mây khói màu trắng bốc lên, có khi hình thành một thiên sứ hai cánh bay lượn trên trời, có kỵ sĩ cưỡi ngựa cao lớn hay Griffin hung mãnh, xuất hiện trong chớp mắt rồi biến mất.
Trong thung lũng quỷ dị này, tất cả mọi người không dám đi cách Burlando quá xa. Những người chạy nạn tự giác bịt kín miệng, căng thẳng nhìn chăm chằm vào cảnh sắc thần bí, dị thường xung quanh.
Freya ở phía sau càng nghĩ càng cảm thấy khó tưởng tượng, một nơi như thế này dù nhìn thế nào thì người bình thường cũng không thể nhìn thấy hết sự thần bí được. Thế nhưng khi nàng nhìn dáng vẻ chẳng hề kinh ngạc của Burlando thì không nhịn được cảm thấy lo lắng được mất. Burlando thần bí khó lường như vậy. Tuy rằng hiện giờ họ cùng kề vai chiến đấu, nhưng nàng thực lo lắng có một ngày, một cô gái bình bình thường thường như mình sẽ không đuổi kịp bước chân của đối phương.
Nàng nhíu mày, nhìn Roman. Tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng nàng biết thực ra bác của Roman nhất định cũng có bí mật riêng, có lẽ chính tiểu thư thương nhân mới xứng đôi với Burlando.
Họ mới là người cùng đường.
Freya càng nghĩ càng khổ sở, cuối cùng cúi gằm đầu, đứng một mình phía xa xa.
Burlando lại không chú ý tới suy nghĩ của vị đại tiểu thư này, bởi vì hắn đang đối phó với cả tá vấn đề kỳ quặc của Roman bên cạnh, ví dụ như: "Đây là đâu vậy, Burlando?"
"Không phải tôi đã nhắc tới rồi sao, chỗ này là nơi đặt di hài của Thánh giả."
"Nhưng anh chưa nói cho tôi chỗ nào để di hài Thánh giả."
Burlando cảm thấy to cả đầu. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trang của Charr, biết một lúc nữa tên này nhất định không đáng tin cậy. Hắn lại nhìn sang tiểu thư thương nhân. Nàng đang ngồi trên lưng ngựa với dáng vẻ bẩn thỉu, từ đầu tới chân toàn bùn — là chuyện không có cách nào khác, ai kêu vị tiểu thư này trước đó lén lút chạy đi học cưỡi ngựa. Lúc Burlando biết chuyện này suýt nữa đã sợ chết khiếp, sợ Roman bé bỏng của hắn không cẩn thận té ngã ngựa mất. Không ngờ hắn vừa chạy tới, vậy mà Roman đã dùng dây thừng buộc luôn mình trên lưng ngựa, còn chạy tới dương dương đắc ý khoe khoang không thôi.
Kết quả tự nhiên là bị Burlando bóp mặt hung hăng dạy cho một bài, bảo nàng về sau này chuyện nào có thể làm, chuyện nào không được làm.
"Nơi đặt di hài Thánh giả chính là nơi an nghỉ của tiên vương thời cổ đại và các Thánh hiền. Họ dùng sức mạnh tinh thần mở ra một lãnh địa, gọi là "Quốc gia của họ". Trong đó, mọi con dân đều được bọn họ che chở, người từ bên ngoài tới vĩnh viễn sẽ bị lạc trong đó." Burlando đáp.
"Nghĩa là có rất nhiều nơi như vậy sao, Burlando?" Roman vươn gương mặt nhỏ nhắn của mình tới, nghiêng nửa thân mình lại gần tò mò hỏi.
"Đương nhiên."
Burlando nhăn mũi, hàng lông mày thiếu chút nữa là xoắn thành một cụm, hạ quyết tâm đợi thoát hiểm nhất định phải bắt bà cô chết tiệt này đi tắm một trận. Làm gì có con gái nhà nào lại có thể chịu đựng được mùi bùn khắp mình mẩy như thế. Có đôi khi hắn thật muốn bổ đầu tiểu thư thương nhân ra xem bộ óc dài ngắn trơn nhăn thế nào —
"Chúng đều được gọi là nơi đặt di hài Thánh giả sao?"
Khi họ đối thoại, những người khác cũng không nhịn được lòng hiếu kỳ mà sán tới. Dù sao thì mọi người đều muốn nghe chàng trai giải thích về địa phương thần kỳ này. Ngay cả những lính đánh thuê cũng tò mò. Những tri thức này không phải thứ mà người thường có thể tiếp xúc được. Trong số họ có người có kiến thức rộng rãi, có thể nói không hề kém cho với quý tộc thông thường là bao, nhưng họ vẫn cảm thấy hoàn toàn ngu người trước những danh từ trong miệng chàng trai. Chẳng qua họ nghe nói chàng trai kia là kỵ sĩ cao nguyên, kỵ sĩ cao nguyên thần bí khó lương như vậy thật sao?
Có điều, trên thực tế họ không biết rằng, không chỉ họ mà ngay cả Charr cũng cảm thấy nghi hoặc. Dù sao thì anh ta chỉ là một học đồ phù thủy, tri thức không phải toàn năng.
Nơi đặt di hài Thánh giả liên quan tới truyền thuyết thời Thượng cổ, về phương diện này thì những phù thủy tinh thông trong Tháp Đen cũng không tìm được vài thứ. Vì vậy Charr biết, e rằng người sành sõi hơn Burlando về phương diện này sẽ không vượt quá năm.
Như vậy tri thức của ngài lãnh chúa về phương diện này cuối cùng là từ nơi nào tới?
Charr có một ít nghi vấn trong lòng, nhưng không hỏi ra. Ít nhất thì anh ta biết, người có thể nhìn thấy rồi sử dụng thẻ bài Vận mệnh — không phải người đơn giản.
Burlando nghe xong Roman hỏi lại lắc đầu: "Đương nhiên chúng đều có tên riêng. Mỗi một nơi đặt di hài Thánh giả đều có liên quan tới vị vua an nghỉ tại đây. Nơi như thế không đâu không có, như ở đầm lầy chỗ đất thấp trong sơn cốc sương mù, theo như tôi biết thì nó gọi là Xứ sở yêu tinh…"
"Xứ sở yêu tinh?"
"Vua kỵ sĩ là một trong mười một vị tiên vương, từ trước Viêm vương Girth đã là người bảo hộ cho loài người. Ông ta và nữ vương yêu tinh có một ước định, nữ vương yêu tinh cho ông ta ăn quả táo vàng thành vua của loài người, sau khi ông ta chết sẽ hồn quy về xứ sở lý tưởng, an nghỉ tại nơi đó, tiếp tục thực hiện lời hứa hẹn —"
"Nơi này còn được được gọi là vùng đất thời gian hỗn loạn. Ban đêm, thời gian ở đây đứng yên so với thế giới bên ngoài, chỉ có lúc ban ngày mới bắt đầu chảy lần nữa. Theo truyền thuyết, trên ngọn núi trong sơn cốc này có một cây táo vàng, nữ vương yêu tinh ngụ dưới tàng cây đó, chẳng qua là chưa từng có người nào gặp — đương nhiên người thường nhìn thấy nàng vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện rời đi nữa."
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Roman đang trợn trắng mắt lườm mình: "Cây táo vàng?"
"Cô không nghe gì hết hả?" Tâm trạng của Burlando thoáng cái bay mất một nửa, tức giận hỏi.
Tiểu thư thương nhân nghiêm trang gật gật đầu.
"Được rồi, Roman bé bỏng, tôi sẽ không nói lại cho cô đâu."
Hắn suýt thì hụt hơi, có điều khi hắn đang chuẩn bị nói đạo lý với tiểu thư thương nhân không biết phân phải trái đây — hắn bỗng ngẩn ra, không nhịn được quay đầu về một hướng.
Tất cả mọi người quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt Burlando, họ nhìn thấy một gốc cây cô độc ở đằng đó — đây là cái gì?
Burlando ngẩn ngơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT