Cánh cửa gỗ dày nặng đính đầy hoa văn bằng vàng chậm rãi đẩy ra, không khí lưu động theo. Tiếng dập cửa trầm trầm nổ váng đầu, giống như cánh cửa lớn đang rộng mở cho người tới thăm vương quốc cổ xưa đầy bụi bặm.

Ánh sáng dần chiếu rọi ngoài đại sảnh. Một thiếu nữ vẻ mặt giận dữ đứng sau cửa.

Công chúa bán tinh linh mặc một bộ váy dài màu trắng bạc, kéo theo làn váy như lá sen buông xuống mặt đá cẩm thạch trơn bóng; nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, lọn tóc quăn mềm mại hạ xuống vai, đôi tay giao nhau đặt trên váy, lạnh lùng đứng đó, nhìn theo mấy người chậm rãi đi ra từ trong bóng tối — nền đá cẩm thạch làm tôn lên đóa bách hợp xinh đẹp, nở rộ trên bức màn đen.

"Công chúa điện hạ." Trên gương mặt tối tăm của Hầu tước Cluge đi ở trước nhất nở nụ cười kinh ngạc. Vị trọng thần đã luôn cống hiến sức lực cho gia tộc Corcovado từ lúc còn trẻ này đặt tay dưới sườn, cúi mình thật thấp.

Ông ta ngẩng đầu lên, môi hơi vểnh, gương mặt gầy guộc như luôn kèm theo nét cười cợt chế nhạo.

"Không cần khách khí, ngài Hầu tước." Đôi mắt thiếu nữ không thèm liếc lão cáo già kia một cái, nhìn về phía trước lạnh lùng hỏi: "Phụ vương ở bên trong sao?"

"Thật xin lỗi, công chúa điện hạ. Bệ hạ người đang tiếp đại sứ Madala, chỉ sợ tạm thởi không thể gặp người." Cluge mỉm cười đáp.

Giữa đôi mày cô trưởng công chúa của Erewhon lóe lên vẻ sầu lo, nhưng đã mau chóng khôi phục như thường.

"Ta chờ ở đây." Nàng nghiêng đầu đáp: "Đêm cũng khuya rồi, đại sứ Madala hẳn sẽ không nán quá lâu."

"Công chúa điện hạ, xin bảo trọng thân thể —" Hầu tước Cluge nhìn đóa hoa kiêu ngạo của hoàng gia này, trong mắt hiện lên sự tán thưởng, nhưng bề ngoài vẫn như cười như không.

"Cảm ơn quan tâm."

"Vậy lão thần liền cáo từ."

"Mời."

Đôi mắt màu bạc của thiếu nữ vẫn không nhúc nhích, hờ hững nhìn những người khác rời đi. Có điều khi Hầu tước Cluge mặc trang phục đại thần màu vàng tím đi ngang qua người, vị trưởng công chúa lại mở miệng nói: "Cluge khanh, chơi với lửa có ngày chết cháy, tự giải quyết cho tốt —"

Hầu tước Cluge hơi ngẩn người. Công chúa này nói như vậy đã có hàm ý nghiêm túc cảnh cáo. Vị trọng thần được Obergu VII tín nhiệm dừng bước, nghĩ tới gì đó, trên mặt lại nở nụ cười u ám.

"Công chúa điện hạ đang nói gì vậy?" Ông ta hỏi.

"Ta nói cái gì, các người tự biết rõ. Chuyện phát sinh ở thành phố Braggs và lâu đài Kulco của ngươi. Ta không ngăn cản được các ngươi, nhưng các ngươi chớ quên, ở Erewhon, Viêm thánh điện đứng về phía ai." Công chúa lạnh lùng đáp.

Sắc mặt Cluge vụt đổi rồi trở về bình thường. Lòng dạ lão cáo già này sâu biết bao, hít mạnh một hơi, miệng cười nhưng dạ thì không, đáp: "Đa tạ công chúa điện hạ nhắc nhở."

Dường như song phương không muốn nói nhiều, lướt qua nhau một cái, đoàn người Hầu tước Cluge vội vàng rời đi.

Một người trẻ tuổi phía sau Hầu tước còn hỏi: "Ngài Hầu tước, ý của công chúa là gì?"

"Đóa hoa vương thất này không thể coi thường được, William." Hầu tước Cluge nghiêm mặt đáp. "Tuy rằng nhìn vẻ ngoài thì chúng ta đang chiếm lợi thế, nhưng nàng ta cũng không nhàn rỗi. Theo tin tức bên ngoài truyền về thì công chúa điện hạ đang dựa vào giáo hội Javier tích trữ tiền tứ phương, tuy không rõ muốn làm gì nhưng chắc chắn sẽ có động thái."

Hầu tước Cluge quay đầu nhìn bóng đêm đổ rạp ngoài cửa sổ hành lang dài, nói: "Hôm nay nàng ta tới chính là để cảnh cáo chúng ta. Có điều, nàng ta làm vậy chứng tỏ vị công chúa điện hạ của chúng ta vẫn có điều e ngại —"

"Ném chuột sợ vỡ bình a."

Ông ta thở dài, xoa chiếc nhẫn trên găng tay. Trên chiếc nhẫn đen xì, một con rắn cắn đuôi sống động chiếm cứ mặt nhẫn, phần viền lóe lên ánh sáng đồng xanh.

Mọi người đều im lặng.

Công chúa bán tinh linh nhìn đoàn người Hầu tước Cluge rời đi, không nói lời nào. Khi nàng quay lại thì thấy tước sĩ Bening mặc áo khoác dài màu vàng nhạt vừa lúc đi ra từ cái bóng một cây cột trong đại sảnh.

"Sao rồi?" Thiếu nữ chờ người này tới gần liền hỏi.

Người trẻ tuổi cười khổ lắc đầu: "Không được, công chúa. Thần không nhìn thấy bệ hạ."

Gương mặt thiếu nữ trầm tĩnh.

"Công chúa điện hạ?"

"Tối hôm nay, ta quay về lãnh địa. Ngươi dẫn theo Hazel đi cùng ta." Thiếu nữ nhìn đối phương, bình tĩnh nói: "Cẩn thận một chút, đừng dẫn tới sự chú ý của những người đó."

"Công chúa điện hạ, chúng ta không có một chút biện pháp nào hay sao?" Bening khổ sở hỏi. Anh ta là con út của Công tước Sefa'er, thân phận hiển hách vô cùng, nhưng sau khi gặp công chúa Griffeyin một năm trước liền coi nàng như người trời, từ đây thần phục dưới sức hút của công chúa bán tinh linh, cam nguyện vì nàng đi theo cống hiến sức lực.

Theo lý mà nói, thời gian Bening ở lại vương đô đã vượt quá thời gian mong muốn của một quý tộc trẻ đi du lịch. Thư đốc thúc anh về nhà kế thừa lãnh địa cha mình đã chất đống từng lá, nhưng người trẻ tuổi vẫ còn lưu luyến chưa về.

Người sáng suốt xung quanh đều biết, thứ bắt giữ trái tim người trẻ tuổi này chẳng qua chính là vị trưởng công chúa hoàng gia Erewhon mà thôi.

Tháng bảy này công chúa Griffeyin vừa tròn mười sáu, chính là tuổi bàn đến chuyện cưới hỏi trong hoàng gia. Chẳng qua Obergu VII yêu thương nàng lạ thường, tình nguyện để nàng ở lại làm bạn với người cha này hai năm — huống chi Obergu VII cũng hiểu rõ, tính tình đứa con út Hazel của ông ta trời sinh yếu đuối, quả thực cũng cần người chị này nâng đỡ.

Chuyện này đối với Bening lại là một chuyện tốt, bởi vì nội tâm anh ta hiểu rằng mình không có khả năng gì với vị công chúa này. Thế nhưng, nàng ở bên Obergu thêm một ngày, anh ta có thể ngây người ở đây thêm một khắc.

Đương nhiên, anh ta cũng không phải không có sự nuối tiếc. Nếu anh ta là con trưởng của Công tước Sefa'er mà không phải con út, chỉ sợ đã là một chuyện khác.

Có điều, lời nói của thiếu nữ lúc này khiến trái tim anh ta nhảy dựng lên: Công chúa điện hạ nói nàng phải quay về lãnh địa của mình, chỉ sợ đây là một cơ hội chuyển mình vĩ đại. Tình huống thành viên chính thống của vương thất Erewhon quay về lãnh địa của mình không có nhiều trong lịch sử, nhưng mỗi lần đều phát sinh chuyện tình ghê gớm.

Beninger nhìn công chúa, trong lòng có phần chờ mong đối với tương lai chưa biết kia và một chút sợ hãi, cho nên có vẻ do dự. Anh ta cảm thấy, họ vừa đi, chỉ sợ Erewhon không chỉ dấy lên một trận gió bão mà thôi.

Dưới ánh nến mập mờ, ánh mắt kiên định của trưởng công chúa Erewhon năm ấy mười sáu tuổi cùng với biểu tình do dự bất định của người trẻ tuổi làm nổi bật lẫn nhau, đại sảnh nhất thời yên tĩnh.

"Ngươi đang lo lắng cái gì, Bening?"

"Thần có chút sầu lo, bệ hạ ngài…" Người trẻ tuổi nhất thời không biết giãi bày ý tưởng trong lòng mình lúc này như thế nào.

Trên thực tế, từ tháng Sáu, chính xác là từ lúc đặc phái viên Madala tới đây đến nay, ngoài Tể tướng Cluge, những nội thần sùng tín Obergu VII năm xưa không có một ai nhìn thấy mặt ông lần nào. Thậm chí ngay cả con gái và con trai ông cũng bị cưỡng chế giam cầm, phạm vi hoạt động cực hạn ở trong vòng vương đô.

Tin tức nghi ngờ Obergu VII bị giam lỏng lan nhanh truyền xa, thế nhưng lại không gây nên phản ứng gì trong giới quý tộc. Từ khi Obergu VII bổ nhiệm Cluge làm Tể tướng, sự tin tưởng mù quáng đối với ông ta ngày càng tăng trưởng, phe phái Cluge trên triều đình trở thành quyền khuynh một phương sớm đã là chuyện mà người đời biết rõ.

Chẳng qua phe phái này cũng không tiếp xúc với các chư hầu, điều này lại càng được Obergu VII tín nhiệm. Bởi vậy, vương đảng cũng mặc kệ họ, mà nói trở lại, Cluge thi hành biện pháp chính trị, mưu lược quả thực không thể soi mói, được ca tụng là chính trị gia vĩ đại nhất vương triều Corcovado từ thời đại Anson XI tới nay.

Thậm chí có một số người còn đưa ông ta lên ngang hàng với danh tướng, tổng giám mục Javier thời Anson XI.

Tuy nhiên, tình huống chuyển biến đột ngột trong một năm bốn tháng sau đó. Dường như Cluge cố ý đoạt quyền, lại thêm khí thế hừng hực trong cuộc chiến tranh Hoa Hồng Đen, nhất thời cục diện chính trị quốc nội Erewhon có mùi vị bấp bênh.

Tuy rằng cảm xúc nghi ngờ, e ngại lan tràn trong giới quý tộc tầng lớp cao, nhưng nhân vật trong tâm của vương đảng là Orvail và Everton đều đang trên đường tiến về Madala tiến hành giao thương. Người có uy vọng số một trong số ba đầu sỏ duy nhất còn lại là Tổng giám mục đương nhiệm giáo hội Javier, Grigus, cũng đóng cửa không ra.

Thế là hình thức của vương đô có vẻ càng thêm tăm tối.

Ngay sau đó, trưởng nữ của vua Erewhon lại xin ông trở về lãnh địa của mình. Không nói họ có thể chạy khỏi chiếc lồng giam khổng lồ này không, nhưng công chúa điện hạ cứ vậy nhẫn tâm mặc kệ cha nàng hay sao?

Quan hệ tốt đẹp giữa công chúa Griffeyin và cha nàng là việc được người người công nhận. Bening làm cận thần công chúa càng biết rõ.

Nhưng thiếu nữ bán tinh linh không đổi sắc mặt, lẳng lặng đáp: "Với tính cách của phụ vương ta, người sẽ không đáp ứng ước định vớ vẩn như vậy với Madala. Tuy rằng ta không rõ tên Cluge có mục đích gì, nhưng ta biết, chúng ta ở đây cũng chẳng làm nên chuyện gì."

"Đầu tiên, ta phải đưa em trai ta đi, đây là trách nhiệm của ta. Ta phải giành trước một bước, hết thảy lấy lợi ích của hoàng gia làm trọng — nếu phụ vương có sai lầm gì, ta nghĩ người sẽ hiểu tất cả."

"Công chúa điện hạ..." Người trẻ tuổi ngơ ngác nhìn thiếu nữ bán tinh linh thấp hơn anh ta một cái đầu, dường như đây không phải một cô gái mười sáu tuổi, mà là một vị chính khách ưu tú với tư tưởng trưởng thành.

Griffeyin nhìn anh ta: "Ngươi yên tâm, Bening, ta cũng có chuẩn bị sẵn. Với quan hệ nhân mạch của thầy ta, chúng ta cũng có quân cờ phía dưới của riêng mình — chớ quên trước giờ ta chưa bao giờ tin kẻ tiểu nhân Cluge kia. Chúng không dám mạo hiểm dẫn phát thiên hạ công phẫn mà động tới phụ vương ta."

Công chúa nói xong bỗng im lặng. Nàng nhìn thấy đặc phái viên Madala âm trầm đi từ phía trong ra.

Giờ khắc này, kẻ sống và người chết liếc nhau một cái.

Sau đó đi lướt qua nhau.

... Trong khi vương đô Erewhon mưa gió mịt mù, chuẩn bị mở màn cho loạn cục, Burlando biết rõ lại đang nhàn tản sung sướng ngồi trong quán rượu "Ngôi sao chữ thập" thuộc khu Thiên Nga Trắng của Braggs. Hắn vừa nói bóng nói gió với người chế rượu để hỏi thăm về tin tức rượu hoàng kim, vừa quan sát chiếc đồng hồ dây cót treo trên giá rượu.

Kim đồng hồ chỉ mười hai giờ.

Burlando lại không trông ngóng vào nhân phẩm bùng nổ để có thể một đêm lấy được đầu mối nhiệm vụ này vào tay, sau đó thoải mái hoàn thành. Hắn chỉ ngồi đó chờ người, lại làm thế để giết thời gian mà thôi.

Khi mười hai tiếng chuông của giáo hội bên ngoài vang lên, cửa quán rượu được đẩy ra.

Ngoài cửa có một cô gái mặc đồng phục xanh sẫm, mái tóc đuôi ngựa thật dài thả sau lưng, khuôn mặt hơi đỏ, đôi mắt màu nâu nhạt sáng ngời đang nhìn hắn.

Dường như Freya đã là kỵ sĩ chính thức. Nàng đeo dải lụa và đai lưng kỵ sĩ nổi tiếng, bên hông đeo trường kiếm chữ thập do giáo hội tặng cho, đi đôi ủng được lau chùi bóng loáng.

Thật là một nữ kỵ sĩ anh khí bức người.

Có điều thần sắc thân thiết đã bán đứng nàng. Nàng vừa vào cửa đã nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy Burlando liền hít một hơi đi tới, hỏi: "Mọi người phải đi sao? Burlando?"

"Ừ."

Freya trầm mặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play