Làm vợ cảnh là một công việc khó nhằn. Nó không chỉ gồm những ước mơ champagne và giấc mộng trứng cá muối. Mà là bạn lúc nào cũng phải trông hoàn hảo và đi tới những câu lạc bộ thể thao ngoài trời và những bữa tiệc mà bạn phải học cách thích thú. Mặc dù Virgil đã trở thành bạn tốt của Faith, ông vẫn luôn là ông chủ. Không bao giờ nghi ngờ điều ấy, nhưng sau khi phải chịu trách nhiệm cho sự sinh tồn của mình quá lâu, cũng thật tốt khi để ai khác lo cho cô. Được thả lỏng và không phải lo lắng đến việc trả hóa đơn. Được thấy mối quan tâm lớn nhất trong ngày của cô đều dành cho việc nên mặc chiếc váy nào tới câu lạc bộ Rainier. Virgil chưa từng bắt cô làm việc gì mà cô cảm thấy mạnh mẽ chống đối, nhưng ông là người nắm quyền. Thuyền trưởng cuộc đời ông, và trong phần lớn mọi chuyện, cả cuộc đời cô. Cô ăn mặc để hòa nhập vào cuộc sống của ông, và cô đã học được cách quan sát và xử lý hình tượng. Cô đã học một cách khôn khéo. Biết rằng gợi cảm liên quan nhiều tới những thứ bạn che đậy hơn là những thứ bạn để lộ ra. Gợi cảm không chỉ là những bộ quần áo bó sát và trang điểm sặc sỡ - một chuyện mà mẹ cô vẫn chưa học được.

Lần đầu tiên trong nhiều năm trời, chiều hôm ấy Faith đi mua sắm để làm hài lòng bản thân cô chứ không phải ai khác. Cô xuống đường phố của trung tâm San Jose và mua sắm ở cửa hàng Burberry cùng BCBG và Ferragamo. Cô mua những thiết kế mạnh mẽ của Gucci và của một nhà thiết kế Pháp mới đầy tài năng. Cô mua những bộ quần áo thường ngày ở Diesel với những màu sắc mà nhiều năm trời cô đã không hề mặc. Cô mua áo phông cotton mềm và quần jean. Cô mua những chiếc áo nỉ mà cô định mặc không chỉ vào những lúc tập thể thao. Đến lúc cô mua sắm xong, đã là sáu tiếng sau và chân cô đau nhức.

Mặt trời đã lặn. Cô chờ cạnh lề đường gần Cole Haan đợi một chiếc taxi tới nhặt cô lên. Di động của cô reo lên và cô rút nó ra từ đáy chiếc túi Fendi.

“Có vài cầu thủ đang ở một quán bar Ireland cách khách sạn vài khu phố,” Jules nói bên tai cô. “Cô cần đi vào đó và làm vài ly với họ.”

“Gì cơ?” Cô đã dành cả buổi sáng do thám buổi tập của đội Sharks cùng Jules và buổi chiều để mua sắm. “Tôi mệt lử rồi.”

“Đây là một cách tốt để các cầu thủ làm quen với cô. Trong trường hợp cô không nhận thấy, họ khá căng thẳng khi cô ở gần.”

Hai cô gái tuổi teen với mái tóc cắt sành điệu, quần đen bó, và mắt kẻ đậm đi ngang qua. Họ nhìn vào đống túi của cô với đôi mắt đầy cảm xúc và lắc quả đầu phong cách của họ trước sự phô trương thói tiêu xài vô độ đáng ghê tởm của cô. “Tôi có nhận thấy, nhưng tôi không biết phải nói gì với họ nữa.”

“Cứ là chính cô thôi.”

Đó là vấn đề đấy. Cô không chắc mình là ai nữa.

“Tôi biết cô có thể rất hóm hỉnh và quyến rũ,” anh ta nói, rõ ràng đang nói dối. “Hãy cho họ thấy một chút về cô. Ngoài tư cách chủ đội bóng và một cựu người mẫu Playboy hay vũ nữ thoát y Las Vegas. Đó là những gì họ đang thấy ở cô.” Anh dừng lại và thêm vào thật nhanh, “Không có ý sỉ nhục đâu.”

Chiếc taxi lăn bánh tới vỉa hè và cô vẫy nó lại. “Không sao.” Cô chưa từng thấy sỉ nhục trước sự thật. Và sự thật là lần cuối cùng cô ở cùng phòng với từng ấy vận động viên, họ đã nhét tiền vào chiếc quần lọt khe và cố sờ mó cô.

“Cô cần phát triển mối quan hệ tốt đẹp với họ. Hãy khiến họ cảm thấy dễ chịu quanh cô cùng lúc họ phải giữ một thái độ kính trọng lành mạnh dành cho cô với tư cách chủ đội Chinooks.”

Điều đó nghe khá nan giải đây. “Anh có thể xếp toàn bộ chỗ này vào xe không?” cô hướng dẫn người lái xe. Cô móc một ngón tay hồng vào cổ tay chiếc áo khoác len nhẹ của cô và nhìn đồng hồ. “Giờ gần bảy giờ rồi.”

“Tôi biết. Giờ vui chơi sẽ qua mau thôi, nên cô cần lê mông vào đó đi.”

Cô chẳng muốn gì hơn là được tắm táp đã đời, vui vẻ trong bồn tắm mát xa, mặc vào áo choàng tắm mịn màng của khách sạn, và gọi dịch vụ phòng. “Tốt thôi. Tôi sẽ gặp anh ở sảnh.” Người lái xe mở cửa cho cô và cô trèo vào trong.

“Tôi đang ở trong sảnh chờ cô đây. Chúng ta cần xem xét vài thứ trước khi tới quán rượu.”

“Cái gì vậy? Vì sao phải thế?”

“Trong khi cô dành cả chiều mua sắm, tôi đã tới buổi tập của Chinooks và ghi chú vài điều.”

“Tôi mệt lắm. Tôi đã kiệt sức rồi. Tôi không thể tiếp thu thêm một thông tin nào nữa. Anh cần thả lỏng đôi chút đi.” Người lái xe vào xe và cô đưa anh ta địa chỉ khách sạn. “Tôi không trả tiền anh theo giờ đâu, Jules ạ.”

“Cô đã nói cô không muốn trông ngu ngốc trước mặt các cầu thủ.”

“Tốt thôi,” Faith rên lên. “Anh có thể nói với tôi về nó trong lúc tôi thay quần áo.” Một khoảng lặng dài. “Tôi phải thay đồ chứ, Jules. Tôi đã mặc cái bộ quần áo này từ sáng nay.”

“Tôi đã bảo cô rằng tôi không phải gay.”

Cô cau mày khi chiếc xe rời khỏi bãi đỗ xe khổng lồ. “Tôi biết.”

“Cô không thể thay đồ trước mặt tôi,” anh nói, giọng hơi rầy la. “Điều đó không chuyên nghiệp.”

Cô đảo tròn mắt. “Tôi định thay đồ trong phòng tắm.”

Quán rượu Ireland quả quyết nó là chất nhất ở San Jose. Ty chẳng quan tâm đến “chất” khi anh ngồi trong một căn phòng sát phía sau với mười đồng đội của mình, ăn bánh pa-tê và uống một vại bia Guinness. Mớ râu tóc vòng tranh giải bao quanh anh đi từ bộ tóc Siberi dài lởm chởm của Vlad cho tới mái tóc xoăn tít của Logan. Ty cũng có đủ phần mê tín, nhưng râu tóc ngứa ngáy đơn giản không phải một trong số đó.

“Đội tấn công của Sharks rất tốc độ nhưng không mạnh mẽ,” Ty nói, trong khi bài “With or Without You” của U2 bay ra từ hệ thống âm thanh của quán rượu. Anh hớp một ngụm bia màu sẫm rồi liếm khóe miệng. Anh đã dành cả buổi sáng và một phần buổi tập chiều để xem băng thi đấu của đội San Jose, và anh ít quan tâm đến điểm ghi được hơn đội phòng thủ của họ. “Tốc độ có thể tiêu khiển cho đám đông, nhưng nó không đưa bóng vào lưới. Clowe là cầu thủ ghi nhiều điểm nhất của họ, nhưng hắn ta không lập được bất kỳ kỷ lục nào với cả số bàn thắng lẫn số điểm đánh giá hết.”

“Phòng thủ lại rất tốt.” Frankie “Bắn Tỉa” Kawczynski cắn một miếng thịt thăn bò. “Nếu Nabokov ở đúng phong độ, khó chống lại hắn ta để ghi bàn lắm đấy.”

Sam toe toét. “Tớ thích thách thức.”

Ty cắn một miếng cuối cùng và đẩy khay của anh đi. “Nếu Marty chơi như cậu ta làm được hôm nọ,” anh nói, nhắc tới thủ thành của chính họ, “chẳng có lý do gì chúng ta lại không nên đánh bại họ bằng cả hàng tấn công lẫn phòng thủ của chúng ta hết.”

Alexander Devereaux đứng dậy và ném tiền lên bàn. “Tớ đi gặp vài người ở một quán bar đầu kia thị trấn đây. Tớ nghe nói họ mở nhạc tưng bừng và có những cô phục vụ nóng bỏng mặc những bộ cánh nhỏ xíu.” Cậu ta với lấy chiếc áo khoác da đang vắt sau lưng ghế. “Có ai muốn đi cùng taxi với tớ không?”

Ty lắc đầu. Thậm chí nếu cổ chân anh mà không đau nhức, anh cũng sẽ không đi. Anh đã tiêu tốn thời gian vào hàng trăm quán bar ở hàng trăm thành phố, và cách đây từ lâu anh đã khám phá ra rằng mình chẳng bỏ nhỡ một điều gì hết.

Daniel và Logan đứng dậy và với tay lấy ví. “Tớ đi.”

“Cả tớ nữa.” Vlad ném hai tờ hai mươi lên bàn. “Các cô gái California cần Vlad phi thường.”

Ty cười lớn. “Đừng tuột quần trên sàn nhảy và làm các cô gái California sợ đấy.” Không chỉ một cô gái Mỹ đã la hét nháo nhào chạy khỏi vật xiên qua của Vlad.

“Tớ không còn làm thế nữa.” Tiếng cười kiểu Nga trầm vang của Vlad pha lẫn với đoạn kết của U2. Vladimir Fetisov đã chơi ở NHL mười năm và đã nhìn thấy đủ cảnh hành động cả trong lẫn ngoài mặt băng. Vài năm trước, cậu ta có qua lại với một tay trượt băng nữ bé nhỏ. Cô ta hẳn phải không ngại vật xiên qua.

Dù vậy cô ta là người Nam Tư.

“Các cậu cẩn thận đấy,” Ty cảm thấy buộc phải nói. Là đội trưởng, anh phải trông chừng các đồng đội của mình. “Các cậu không muốn bị bắt với một cô nhóc vị thành niên đâu đấy. Và đừng đến luyện tập với cái mông lê lết vì đã uống quá nhiều và ăn nằm với ai đó các cậu gặp ở một quầy bar. Thực đấy, mấy màn hẹn hò đêm muộn ấy có thể thực sự rút cạn sức lực các cậu. Có lẽ tốt nhất là hãy giành năng lượng của các cậu cho trận đấu thì hơn.

Tất cả họ cùng cười lớn khi bỏ đi. Hai nữ phục vụ dọn dẹp bàn và lau sạch mọi thứ cho Ty và năm anh chàng còn lại. Anh gọi một ly Guinness khác và thư giãn khi Sam và Blake lao vào cuộc tranh luận muôn thuở về trận đấu hay nhất từng được chơi trong lịch sử NHL “1971,” Sam khăng khăng. “Trận thứ hai vòng loại đầu tiên trong mùa tranh giải giữa Boston và Montreal.”

“Mỹ đá mông một đội Xô-viết nào đó ở Olympic 1980.” Blake, trai Mỹ điển hình đến từ Wisconsin, cãi lại.

“Thực ra thì,” Jules nói khi đến gần bàn, “đó là 1994. New York và New Jersey. Trận đấu cuối trong vòng chung kết cúp Eastern. Bàn thắng nhanh của Messier khi chưa đầy hai phút nữa là hết giờ là khoảnh khắc tuyệt nhất trong lịch sử NHL”

Ty ngước lên. “1996,” anh nói. “Trận bốn của vòng tứ kết giữa Pittsburgh và Washington. Trận đấu đó đã diễn ra bốn lần đấu thêm, với đội Pen cuối cùng cũng chiến thắng sau một trăm bốn mươi phút đầy khúc côn cầu bạo lực.” Anh lướt ánh mắt tới chỗ người phụ nữ đang đi tới đằng sau Jules. Một chiếc quần len đen ôm lấy mông và rủ xuống dọc cặp chân dài tới đôi cao gót đỏ của cô. Những chiếc nút bằng ngọc trai bé xíu cài kín chiếc áo len xù phủ trên bầu ngực lớn của cô, và mái tóc vàng được buộc lại thành đuôi ngựa. Cô đeo một đôi khuyên tai lớn trên tai và môi tô son đỏ rực. Cô trông vừa lộng lẫy vừa cổ điển. Chẳng hề giống một vũ nữ thoát y. Vậy, vì sao anh lại có viễn cảnh cô xé tung ngực áo len và ném nó cho anh? Chính là vì những bức tranh khỏa thân chết giẫm của cô.

Ty đứng dậy. “Xin chào, cô Duffy.”

“Xin chào, anh Savage,” cô nói át trên tiếng ồn ĩ và âm nhạc trong quán rượu. Ánh mắt cô dừng lại trên anh vài giây trước khi chuyển sự chú ý sang những người đàn ông đang nhỏm dậy khác. “Xin chào, các anh. Các anh có ngại nếu chúng tôi nhập hội cùng không?”

Ty chỉ nhún vai khi anh ngồi xuống trở lại. Năm anh chàng khác bổ nhào vào nhau để bảo đảm với cô rằng họ rất thích cô ngồi xuống, một điều mà Ty biết chắc chắn là nhảm nhí.

“Cô đã làm gì cả ngày thế, cô Duffy?”

Blake hỏi trong nỗ lực quyến rũ bà chủ. “Chà, tôi đã xuống trung tâm San Jose và phung phí các thẻ tín dụng của mình.” Cô ngồi xuống cạnh Ty và với lấy thực đơn. “Tôi đã mua sắm tới khi kiệt quệ. Tôi đã thấy chiếc áo len tuyệt diệu nhất ở BCBG. Nó có màu hồng đào.” Hai ngón tay mảnh mai, với bộ móng đỏ sáng bóng, rê dọc thực đơn. “Và chiếc áo khoác da tuyệt nhất ở Gucci. Nó có màu đỏ tươi. Thường thì tôi sẽ không bao giờ mặc những màu sắc rực rỡ như thế. Chúng quá chói và cứ gào lên ‘hãy nhìn tôi đây.’ Như kiểu vẫy rối rít và nhảy lên nhảy xuống giữa đám đông để thu hút sự chú ý ấy.” Các ngón tay cô dừng lại gần cuối thực đơn. “Và tôi không mua đồ da... chậc, ngoại trừ giày và túi, nhiều năm rồi. Nhưng...” Cô nhún vai. “Tôi đã quyết định sống một cách liều lĩnh. Điều đó sẽ giải thích cho sự điên rồ khó đỡ nổi của đôi bốt cao đến đùi và chiếc túi da cừu non đồng bộ. Thứ cuối cùng tôi cần là một chiếc túi nữa.” Cô ngước lên nhìn những người đàn ông đang chằm chằm nhìn lại cô với nhiều mức độ đờ đẫn mặt mày khác nhau. “Tôi sẽ lấy cá hồi nướng và một cốc Guinness,” cô bảo người phục vụ đã đến gần trong tràng lảm nhảm của cô. Ty không biết cô đang lo lắng hay say xỉn hay do cả hai nữa.

Jules gọi thịt bò và một chai Harp từ chỗ ngồi bên kia bàn. “Anh chàng khuân vác hành lý tội nghiệp đã phải đưa toàn bộ đống đồ ấy lên phòng cô đấy.”

“Tôi đã boa cho anh ta xứng đáng mà.” Cô đưa quyển thực đơn cho cô phục vụ. “Nhưng phải đến khi tôi đã trải hết mọi thứ ra khắp phòng thì tôi mới nhận ra rằng có thể không có đủ chỗ trống trong khoang hành lý máy bay để chứa toàn bộ túi của tôi.”

“Ồ. À,” Johan Karlsson xoay xở để lắp bắp vài từ.

Cô nhìn tất cả bọn họ, đôi mắt xanh sáng rực, và lóe lên một nụ cười xinh đẹp với hàm răng trắng đều tăm tắp và đôi môi đỏ mọng. Ty gần như có thể nghe thấy tiếng thở dốc đồng loạt của họ. “Các anh không ngại nếu chúng ta bỏ lại vài thứ dụng cụ của các anh. Phải không nào?”

“Như thứ gì?” Sam hỏi khi nâng cốc bia của cậu ta lên. “Chúng tôi không đi du đấu với những hành lý không cần thiết.” Cậu ta hớp một ngụm, rồi thêm vào, “Trừ phi cô tính Jules vào đó. Nặng cả tấn, anh ta choán rất nhiều không gian trống.”

“Nặng cả tấn,” Jules nhảy vào, “cái tôi của anh choán rất nhiều không gian trống.”

Faith nghiêng đầu và có vẻ cân nhắc điều ấy. “Không, tôi cần Jules. Nhưng các anh không cần từng ấy gậy gộc.” Cô lần lượt nhìn tất cả bọn họ. “Tôi đoán mỗi người một cái là tốt rồi. Tôi nói đúng không?”

Một loạt tiếng hít vào kinh hoàng vang lên.

Mọi người đều biết gậy thi đấu là thứ bất khả xâm phạm, được mài hàng giờ liền cho tới khi góc cong vừa chuẩn. Kể cả vì một cựu Người Tình của Năm, người tình cờ lại là chủ đội tuyển thì các cầu thủ cũng sẽ không sẵn lòng bỏ chúng lại phía sau. Đệm và mũ bảo hiểm à? Được. Gậy của họ sao, không đời nào.

Các cầu thủ khúc côn cầu ở bàn ném những cái liếc do dự về phía Ty như thể họ mong đội trưởng sẽ xen vào và làm gì đó. Như thể dụi găng tay vào mặt cô chẳng hạn.

Faith bật cười. “Tôi chỉ đùa thôi, các anh.” Cô gạt đi mối lo của họ, thoáng khoe ra viên đá khổng lồ mà cô vẫn đeo trên bàn tay trái. “Nếu không đủ chỗ, tôi sẽ bảo khách sạn chuyển hết đồ.”

Ty gần như mỉm cười. Không ai có thể nói nhảm và khiến những kẻ tay mơ nổi điên giỏi như một cầu thủ khúc côn cầu. Với tư cách một tay nói chuyện nhảm, cô Duffy không xuất sắc lắm, nhưng cũng không tệ với một lính mới.

“Jules và tôi đã xem buổi tập của đội Sharks,” cô nói khi bia của cô đến. “Chúng tôi đã ở trên khu quan sát cùng ống nhòm. Nó có vẻ gián điệp ngấm ngầm bí mật suỵt suỵt.” Cô hớp một ngụm và liếm bọt khỏi môi trên. “Họ dường như rất nhanh nhẹn, nhưng tôi không tin là họ có thể đánh bóng giỏi như chúng ta.”

Ty cảm thấy lông mày anh nhướn lên tận trán.

“Tôi nghĩ chúng ta đánh bại họ về mặt tấn công,” cô thêm vào khi dựa người ra sau và khoanh tay dưới ngực. “Chúng ta nên chuyền bóng dính như keo và lợi dụng việc nhường bóng cho đối phương.”

Sam nhìn Ty như thể người ngoài hành tinh vừa đáp xuống bàn của họ. Một người ngoài hành tinh quyến rũ mê hồn nói chuyện về khúc côn cầu và nghe ra vẻ cô ta biết mình đang nói về chuyện gì. Chỉ cách đây vài tuần, cô ta đã muốn ký hợp đồng với Ted Kinh Hoàng. Anh tự hỏi cô có biết chút nào về những gì cô vừa nói hay không.

“À, phải,” Sam xoay xở thốt ra. “Chúng tôi vừa mới nói chuyện là chúng tôi cần đánh bại họ một cách mạnh bạo và dồn ép thủ môn của họ.”

Át trên mùi hương của thức ăn và bia bọt, Ty ngửi thấy hương nước hoa của cô. Anh nhận ra nó sau hôm trước ở buổi chụp hình.

“Tôi không biết nhiều lắm về thủ môn của họ.” Cô nhấc một tay lên và nghịch với nút áo len trên cùng của cô. “Nhưng tôi đọc thấy rằng anh ta không mấy vững vàng.”

“Đừng tin những gì cô đọc được,” Ty bảo cô.

Cô quay nghiêng nhìn anh và đôi mắt xanh của cô nhìn thẳng vào anh. “Đó là chỗ rất nhiều người phạm phải sai lầm.”

“Tin những gì họ đọc sao?”

“Phải.”

“Tôi đọc thấy rằng anh không được quý chuộng lắm ở Canada. Điều đó có đúng không?”

“Khá đúng.”

“Tôi cũng đọc thấy rằng anh nghĩ cúp Stanley sẽ vào tay người muốn có nó hơn.”

“Cô đọc thấy điều đó ở đâu?”

“Hockey News.”

“Tôi không nhớ có nói thế.”

“Tôi diễn giải thôi.” Cô hạ giọng xuống một quãng và thêm vào. “Thực sự thì anh nói nó sẽ vào tay người có bao lớn nhất.”

Câu đó nghe giống anh hơn. “Khác hẳn với câu mong muốn nó mãnh liệt đấy.” Anh uống một hớp bia rồi đặt cốc lại trên bàn. Anh không muốn nói đến bao của anh. Không phải với cô. Không phải khi bao của anh đã chú ý đến cách hương thơm cô tỏa ra và cách ngực cô lấp căng cái áo len đó.

“Khác thế nào?”

Anh nhìn vào đôi mắt xanh bao quanh bởi hàng mi đen rậm của cô. “Khác thôi.” Má cô mượt mà, hoàn hảo. Anh hạ mắt xuống khuôn miệng đầy đặn và qua cằm rồi tới hõm cổ họng thanh nhã ở ngay trên chiếc khuy đầu tiên ở áo len của cô. Anh muốn làm vài chuyện với cô. Những chuyện nóng bỏng, mướt mồ hôi mà sẽ khiến da họ dính lại với nhau. Những chuyện hoang dại sẽ đưa anh vào khối rắc rối.

“Khác thế nào?” cô gặng hỏi.

Bài “Angel of Harlem” tràn ra từ hệ thống âm thanh của quán rượu và anh tự hỏi phải trả lời thế nào. Nếu cô là đàn ông, anh sẽ không hề do dự. Nếu cô là đàn ông, anh hẳn đã không cương cứng. “Cô có thể muốn gì đó, cô Duffy, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ giành được nó. Đôi khi mong muốn là không đủ.” Và vì cô đã gặng hỏi, anh thêm vào, “Đôi khi nó rơi xuống vì những gì ruột cô có và kích cỡ bao của cô.”

Cô cười khẽ như thể không hề sốc. “Bài báo đó không hề đề cập gì tới tầm quan trọng của kích cỡ bao hết, anh Savage ạ.”

“Kích cỡ luôn luôn quan trọng. Bao khủng cũng gần quan trọng như kỹ năng khủng vậy.” Và vì họ đang chia sẻ những gì họ đọc được về anh, anh hơi cúi người về phía cô và nói chỉ hơn một lời thầm thì, “Tôi cũng đã đọc về cô. Tôi đọc thấy rằng cô ghét xúc xích và thích bánh kem.”

Lông mày cô nhíu xuống bối rối. “Làm sao anh...? À.” Sự bối rối của cô biến mất và cô mỉm cười. “Đúng vậy. Anh đã lấy được tờ tạp chí đó ở đâu thế?”

“Một trong số các cầu thủ.”

“Tất nhiên rồi.” Cô quay mặt về phía anh và, với bất kỳ ai nhìn vào, cũng có vẻ như họ đang nói chuyện thật gần để át đi tiếng nhạc. Miệng cô chỉ cách miệng anh vài phân, cô nói, “Vậy, tôi giả định rằng nó đã được truyền tay qua lại nhỉ.”

“Tôi mới lấy nó từ cách đây đôi ba tuần thôi.”

“Sao lại lâu thế?”

“Hồi đấy Sam vẫn chưa xem xong nó.”

Cô với lấy cốc bia của cô và bật cười, không chút xấu hổ. “Những bức ảnh đó đã được chụp từ cách đây lâu lắm rồi.”

Không lâu đến thế. Anh nghĩ về cô với chuỗi ngọc trai dài ấy.

“Anh đang nghĩ đến những bức ảnh ấy, phải không?” cô hỏi từ sau cốc bia.

Anh không trả lời.

Cô mỉm cười. “Cũng có vẻ công bằng đây.”

“Sao lại thế?”

“Bởi vì hoàn toàn trái với nguyện vọng của tôi, và bất kể thứ gì khác mà tôi cố nhồi vào đầu mình, tôi cũng không thể ngừng nghĩ về ‘bao khủng’. Nó rất là nhiễu nhương.”

Anh cười ha hả và cô nhìn anh như thể trán anh vừa mọc cây. “Gì thế?”

“Tôi không nghĩ anh cũng cười cơ đấy.” Tất nhiên là anh có cười chứ.

“Này, cô Duffy,” Sam gọi từ cuối bàn. “Cô có biết The Girls Next Door không?”

“Tôi không nghĩ chuyện đó thích hợp đâu,” Jules răn bảo như một người thuyết giáo, và Ty phải thú nhận viên trợ lý nói cũng đúng. Tức là câu chuyện mà anh vừa nói cùng cô hoàn toàn nằm ngoài vùng thích hợp.

Faith mỉm cười. “Không sao mà, Jules. Tôi đã gặp Holly và Bridget ở dinh thự. Cũng có những cô gái khác ở đó nữa. Nhưng Kendra lúc ấy không sống ở đó.”

“Hef thế nào?”

“Ông ấy tử tế.” Cá hồi của cô đến và cô đặt khăn ăn vào lòng.

Ông ấy cũng già nữa. Như Virgil. Cô có vấn đề gì với những ông già vậy? À phải rồi. Tiền.

“Ông ấy cũng là một doanh nhân rất thông minh,” cô tiếp tục.

“Cô có đi đến nhiều bữa tiệc không?”

“Với tư cách Người Tình của Năm, tôi đã chủ trì một vài lần. Bằng cách đó tôi đã gặp Virgil.” Cô vắt chanh lên cá và cầm nĩa lên. “Ông ấy và Hef từng là bạn tốt.”

“Cô có còn được mời không?”

“Thỉnh thoảng thôi, nhưng những năm gần đây Virgil thực sự không thể du lịch nhiều. Nên chúng tôi đã không đi.”

Vì vài lý do không thể cắt nghĩa được, ý nghĩ đôi bàn tay già nua của Virgil trên cơ thể trẻ trung, mượt mà của cô khiến Ty cảm thấy bức bối. Sao anh lại phải bận tâm thì anh cóc biết. Có lẽ vì ly Guinness.

Anh đã quen với bia hơi Canada, và bia nặng sau vài chầu luôn khiến anh choáng. “Có lẽ cô có thể giúp tất cả chúng tôi lấy một thiệp mời tới dinh thự,” Sam cố chấp.

Cô ngước lên và mỉm cười. “Hãy thắng cúp Stanley đi, và tôi sẽ xem xem mình có thể làm gì.”

Gót đôi giày đỏ của Faith kêu cộp cộp vang vọng khắp hành lang khi cô đi tới chỗ thang máy. Cô vừa bỏ Jules và Darby Hogue lại quán rượu, nói chuyện khúc côn cầu và mua bán cầu thủ. Giờ là mười giờ hơn, và cả Ty lẫn các cầu thủ khác đã rút sạch khỏi quán từ chín giờ. Cô không biết họ đã đi đâu. Họ không nói gì, nhưng giờ là đêm thứ Bảy, và cô ngờ rằng họ đã nhập hội cùng các đồng đội khác ở những quán bar khác quanh thị trấn.

Cô ấn nút và thang máy trống không mở ra. Bức tường đằng sau được lắp kính và cô nhìn mình khi cửa đóng lại. Cô kéo dây buộc tóc ra khỏi đầu và gãi đầu khi thang máy di chuyển lên trên. Hôm nay là một ngày dài, kiệt quệ, và cô mệt mỏi. Cô hơi đau đầu bởi hoặc vì bia Ireland hoặc vì cái đuôi ngựa hoặc cả hai.

Lên vài tầng, thang máy dừng lại và cửa từ từ mở ra. Từng phân một, Ty Savage xuất hiện trong gương. Trong gương ánh mắt họ gặp nhau và gắn chặt khi anh bước vào trong. Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi xanh đậm và quần jean mà anh mặc lúc trước, và một cơn xôn xao bồn chồn nho nhỏ lắng lại nơi cuối xương ức của cô. Cô quay người và cất giọng trước để khỏa lấp sự lo lắng của mình. “Chúng ta lại gặp trong thang máy rồi.” Mặc dù vì sao anh lại khiến cô lo lắng thì cô không biết. Có lẽ là do chiều cao của anh. Từ xưa đàn ông cao vẫn luôn khiến cô lo lắng.

Anh chào cô bằng một cái gật đầu nhẹ và ấn nút ở một tầng trên tầng của cô.

“Tôi tưởng anh ở ngoài tiệc tùng với các cầu thủ.”

Cửa đóng lại và anh tựa một vai vào bức tường kính. “Tôi không tiệc tùng trong mùa giải. Tôi vừa ở trong phòng Sam nói chuyện với con cậu ấy qua điện thoại.”

“Sam có một đứa con sao?” Anh ta có vẻ trẻ quá.

“Phải. Nó năm tuổi rồi.” Khi thang máy đi lên, ánh mắt Ty đi xuống. Nó bắt đầu từ đỉnh đầu, hạ xuống mặt rồi cổ và dừng lại vài nhịp tim trên ngực cô. “Cô có thấy phiền không,” anh nói khi mắt anh trượt xuống bụng và chân tới giày cô, “khi các cầu thủ đã thấy cô khỏa thân?”

Cô vẫn quen với việc đàn ông nhìn cơ thể cô, nhưng với Ty thì lại khác. Cơn xôn xao nho nhỏ ấm áp trong ngực cô trượt xuống bụng. “Gần bốn triệu rưỡi đàn ông khắp thế giới đã xem ảnh của tôi trên Playboy. Nếu tôi lo lắng đến những người đã thấy tôi khỏa thân, tôi sẽ không bao giờ rời khỏi nhà.”

Anh từ tốn nâng ánh mắt ngược lên khắp cơ thể và anh nhìn vào mắt cô. “Vậy là không - nhở?”

“Đó là không - nhở.”

Cửa mở ra và cô bước ra ngoài.

“Cô đã cưới Virgil bao lâu rồi?” anh hỏi khi đi theo.

“Năm năm.”

“Và cô bao nhiêu? Khoảng ba mươi à.” “Tôi vừa sang ba mươi.” Cô ngước nhìn anh. “Đừng xét đoán tôi. Anh chẳng biết gì về đời tôi hết. Thỉnh thoảng anh làm những việc anh phải làm để sống sót.”

“Không phải tất cả phụ nữ đều chọn khỏa thân hoặc cưới một ông già để sống sót.” Anh nghe thật tức giận. Cứ làm như đó là việc của anh không bằng.

“Không phải tất cả phụ nữ đều từng sống một cuộc đời như tôi.” Đồ khốn thích phán xét. Cô đi dọc hành lang về hướng phòng cô và anh đi tới sau cô. “Phòng anh ở trên tầng này à?”

“Không. Phòng cô.”

“Anh đang tháp tùng tôi về phòng tôi đấy à?” cô hỏi và không thèm che giấu sự cáu kỉnh của mình.

“Phải.” Nhưng nghe anh cũng không có vẻ vui vẻ gì về việc ấy.

“Vì sao? Tôi không cần anh đưa tôi về phòng.”

“Tôi là một anh chàng tử tế.”

Cô cười lớn không chút hài hước và ngước lên nhìn anh qua khóe mắt. “Nếu anh tin điều ấy, anh đúng là ảo tưởng. Có lẽ anh đã bị đập vào đầu quá nhiều lần rồi.” Cô ngừng lại ở cửa phòng cô nơi cuối hành lang và thò tay vào túi xách. Cô rút ra chìa khóa thẻ. “Anh không tử tế đâu.”

“Vài phụ nữ nghĩ rằng tôi thực sự tử tế.” “Có rất nhiều từ tôi sẽ dùng để miêu tả anh, anh Savage.” Cô lắc đầu và gõ vào ngực anh bằng cạnh thẻ. “Tử tế không phải một trong số ấy.”

Anh nhấc tay lên và ép bàn tay cô vào ngực anh. “Thế là gì?”

Hơi ấm từ sự động chạm của anh làm các ngón tay cô cong lại trên cơ bắp cứng cáp ở lồng ngực anh. Anh đứng gần đến mức cô bắt được hương nước hoa trên làn da nóng rực của anh. “Gì là gì cơ?”

“Cô sẽ miêu tả tôi thế nào, cô Duffy?”

Cô cố rụt tay lại nhưng nắm tay anh siết chặt. “Từ đầu tiên đến với não tôi là thô lỗ.”

“Và?”

Cô liếm môi và ngước nhìn vào đôi mắt xanh-xen-xanh gợi cảm của anh. “Gắt gỏng.”

“Và”

Hơi ấm từ sự động chạm của anh đi dần lên cánh tay và ngang qua lồng ngực cô. Cô nuốt thật mạnh và đột nhiên không thể nghĩ ngợi gì. Cô không biết là do Guinness hay chất đàn ông của anh nữa.

“To.”

Một nụ cười nhẹ chạm đến khóe mắt anh và cô nghĩ anh có thể bật cười. Thay vào đó ánh mắt anh chìm xuống môi cô và anh hỏi bằng giọng thấp, “Ở đâu?”

Cô tự hỏi sẽ thế nào nếu anh hôn cô. Nếu anh ép miệng mình vào miệng cô. Nếu cô rướn người tới trước và hôn cổ anh rồi nếm vị da anh trên đầu lưỡi. “Gì?”

“Đừng bận tâm. Cô còn nghĩ gì về tôi nữa?”

Cô hít một hơi thật sâu và quên mất phải thở ra. Cô tự hỏi sẽ thế nào nếu cô liếm gọn anh lên một bên xuống một bên.

“Cô đang nghĩ gì thế?”

Cô bất chợt cảm thấy vừa nóng rực vừa choáng váng, và vô tình cô để Layla thoát ra. “Nghĩ tôi muốn liếm hình xăm của anh,” cô thì thầm.

Lông mày anh nhướn lên tận trán và cô khiến anh sốc đến lặng người. Lại một lần nữa, cô cố rụt tay khỏi ngực anh, và lại một lần nữa nắm tay anh siết chặt lại. Liếm hình xăm của anh sao? Một làn sóng xấu hổ nóng rực dâng lên cổ và đôi má bỏng cháy của cô. Cô mệt mỏi và rối loạn, đó là lý do Layla lẻn ra. Cô Duffy không nói đến chuyện liếm láp thứ gì hết. Đặc biệt là hình xăm. “Tôi đáng lẽ không nên nói điều ấy.” Cô bước lùi lại một bước và anh bước lại gần một bước. “Điều đó là không thích hợp. Tôi rút nó lại.”

Anh giật cô lại gần hơn khi tiếng cười nhẹ nhàng chạm đến má cô. “Cô không thể rút lại được. Nó đã ra ngoài rồi.” Anh trượt bàn tay còn rảnh của anh lên cánh tay cô rồi tới vai tới cổ cô. “Cô đã xõa tóc.”

“Tôi bị đau đầu.”

“Tôi thích nó xõa.” Anh trượt ngón tay cái ngang cằm cô, bỏ lại một dải ấm áp ngang làn da khi anh nâng mặt cô lên. “Chuyện này không thể xảy ra, cô Duffy.”

Cô vốn định bước lùi lại một bước nhưng không hiểu sao lại tiến lại gần hơn. “Gì cơ?”

“Cô. Tôi.” Anh hạ mặt xuống và lướt nhẹ môi ngang môi cô. “Chuyện này.” Cái ve vuốt êm ái, ẩm ướt của đôi môi anh kết thúc ở cổ cô và làm các ngón chân cô cong lại trong đôi giày đỏ. Cô không thể nuốt hay hít thở hay nghĩ ngợi gì ngoài khao khát ám ảnh muốn thêm nữa. Cô đứng đờ người, sợ phải di chuyển. Sợ những việc cô sẽ làm, nhưng chủ yếu là sợ anh sẽ dừng lại.

Đã lâu lắm rồi, nụ hôn là một dòng chảy nóng bỏng quét ngang da thịt cô, quá nhiều cho các giác quan của cô, đánh thức tất cả những chốn cô đơn bên trong mà cô đã lờ tịt suốt năm năm qua. Anh chạm môi vào mép môi cô, và ngực cô thít chặt rồi nhức nhối, còn đầu gối cô chực muốn khuỵu xuống. Cô nâng tay lên vai anh để tránh không ngã xuống và nghiêng đầu sang một bên. Môi anh tách ra, sự trơn mượt và ấm áp từ lưỡi anh như thả một mồi lửa vào bể gas và cô cháy lên rừng rực. Cô muốn cháy và đốt cháy anh cùng với cô. Anh có vị bia và tình dục thuần túy và cô muốn ăn gọn anh. Một tiếng rên nhẹ thoát khỏi lồng ngực cô, ngực cô nặng trĩu, và đầu ngực cô siết lại, cứng nhắc.

Tay Ty tìm thấy eo lưng và trượt lên sống lưng cô, kéo cô lại gần hơn. Anh sử dụng chút áp lực dịu dàng, khép kín khoảng cách giữa họ cho đến khi ngực cô ấn vào ngực áo anh. Cô trượt một tay lên bên cổ và các ngón tay cô chải tóc anh. Anh ép toàn bộ chiều dài cơ thể nóng bỏng và cứng ngắc vào cơ thể cô và cô cảm nhận được sự cương cứng của anh áp vào phần bụng dưới. Cơ bắp rắn chắc, hơi thở ấm áp của anh hòa quyện vào với cô, và vật đàn ông chạm vào, đánh thức vùng đất nóng rực, nhức nhối giữa hai đùi cô và cả khao khát đau đớn muốn có sự ve vuốt của một người đàn ông. Muốn có sự ve vuốt từ miệng và tay anh trên khắp cơ thể cô. Cô luôn ưa thích cái phần cong ngón chân này. Đoạn đường dẫn tới khát khao đờ đẫn khiến cô mất hết kiểm soát và quên sạch mọi thứ nhưng lại cảm nhận được nhiều hết mức có thể trong khoảng thời gian nó kéo dài. Cái phần tham lam, háu đói ngay trước khi quần áo thoát ly. Anh lùi lại, nhìn cô qua đôi mắt xanh và hơi thở nặng nề như thể anh vừa chạy marathon. Rồi anh lại đến với cô và nụ hôn trở nên nóng bỏng hơn. Miệng cô mở ra rồi khép lại với anh khi cô trao và nhận những nụ hôn dài, đói khát. Một tiếng rên trầm vang khắp họng anh và cô có cảm giác rằng Ty có thứ cần có để kết thúc những gì anh đã bắt đầu. Rằng anh có thể trao cho cô những gì cô muốn để dập tắt ngọn lửa đang chạy khắp da dẻ và đong đầy giữa hai đùi cô. Rằng anh sẽ muốn làm tình như anh chơi khúc côn cầu. Rằng anh là một anh chàng sẽ tiếp tục tiến tới cho tới khi xong việc.

Một cánh cửa cuối hành lang mở ra rồi đóng lại, và Ty đẩy cô ra. “Chuyện này không thể xảy ra,” anh nói, hổn hển hít không khí.

Cô gật đầu và với lấy anh. Cô trượt một bàn tay tới sau đầu anh và mở miệng ra bên cổ anh. “Mmm,” cô rên lên khi mút làn da ấm áp của anh. Anh có vị ngon tuyệt. Như một người đàn ông. Như một người đàn ông cô muốn hôn khắp mọi nơi.

Anh đặt tay lên vai cô nhưng không đẩy cô đi. Các ngón tay anh bấm vào da thịt CÔ. “Chuyện này không tốt tí nào, cô Duffy.”

“Quá tốt.” Cô mút mạnh hơn.

“Nghe tôi này,” anh thở dốc khi các ngón tay đâm vào cô.

Cô cắn dái tai anh và thì thầm, “Đừng dừng lại. Hãy chạm vào em, Ty. Chạm vào em ở khắp mọi nơi đi.”

“Ôi Chúa ơi,” anh rên lên như thể đang phải chịu đau đớn thực sự. “Em là một người thích nói à.”

“Đi mà. Chạm vào em đi. Em muốn ăn sạch anh.”

Anh bước lùi lại một bước và giữ cô tách khỏi anh một cánh tay. “Chuyện này không thể xảy ra,” anh lặp lại, và lần này nghe như anh thực sự có ý đó.

Một tiếng rên bức bối thoát khỏi môi cô. “Vì sao chứ?”

“Tôi có quá nhiều thứ để mất.” Anh thả tay khỏi vai cô và bước lùi lại một bước. “Em không đáng giá bằng sự nghiệp của tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play