Ngày hôm đó, thời tiết mát mẻ, gió mát ấm áp dễ chịu. Nhạc Văn Văn mặc áo khoác màu vàng nhạt, lộ vẻ tươi tắn đáng yêu.

“Chúng ta đến công viên Tả Hải[1] chơi đi, buổi chiều sẽ đi xem phim.” Tô Kim Lâm nhìn khuôn mặt trắng nõn của Văn Văn, tay nhéo nhéo mặt cô.

Nhạc Văn Văn né ra, cười hì hì nói: “Chúng ta lúc này thật giống như đang hẹn hò!”

“Chúng ta chính là đang hẹn hò đó.” Tô Kim Lâm cười, nói như thể điều này là đương nhiên. “Bây giờ tôi đang theo đuổi cậu đấy.”

Mặt Nhạc Văn Văn hồng lên, “Cậu nói loạn xạ gì vậy.”

“Ha ha, nhìn mặt cậu hồng lên kìa ~~” Tô Kim Lâm trêu chọc ác liệt.

“Cậu!” Hai người thành một nhóm náo loạn.

Tô Kim Lâm và Nhạc Văn Văn vẫn đi đến công viên Tả Hải chơi và đi xem phim theo kế hoạch, đưa Nhạc Văn Văn đến trước cửa ký túc xá, lúc đi về Tô thiếu gia cảm thấy rất mỹ mãn. Tăm tối ở chỗ, có một người xông ra. Là Đường Duệ.

“Em đi đâu vậy? Tôi đợi em lâu lắm rồi.” Đường Duệ nhìn rất mệt mỏi. Giọng nói cũng có chút khàn. “Ngay cả di động cũng không mở, tôi cứ tưởng em xảy ra chuyện gì rồi chứ, tìm hết cả cái khu rộng thênh thang này.”

Tô thiếu gia cảm thấy một chút động tâm cũng không có. “Không lẽ tôi đi nơi nào cũng phải báo cái với Đường tổng ngài sao?”

“Tôi chỉ quan tâm tới em thôi.” Đường tổng nói với một cảm giác bất lực từ tận đáy lòng toát ra, cực kỳ thất bại.

Tô Kim Lâm bình tĩnh nhìn Đường Duệ, sau đó vươn tay quàng qua cổ Đường Duệ, kéo lại bờ môi hồng của mình. Hai môi chạm nhau, đôi bên đều cảm thấy trong lòng phấn chấn. Phản ứng của Đường Duệ chính là mừng rỡ như điên, hôn cậu một cách cẩn thận như đối với một món trân bảo, nụ hôn này từ từ sâu hơn, Đường Duệ kích động ôm chặt lấy Tô Kim Lâm, dường như muốn đem cậu nhập vào trong cơ thể. Tô Kim Lâm cũng ôm lấy eo Đường Duệ. Thẳng đến lúc Đường Duệ cảm thấy không thể ngừng lại, gần mất tự chủ rồi, mới nhanh chóng bắt buộc bản thân ngừng lại, sau khi buông Tô Kim Lâm ra thì hô hấp của hai người đều đã loạn hết rồi.

Mà tình hình của bên kia có chút không ướt át bằng cục diện bên này.

Quách Đàn Minh ngăn Nhạc Văn Văn lại trước ký túc xá của cô, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lùng, khuôn mặt đầy sát khí hỏi: “Hôm nay đi chơi vui vẻ nhỉ.”

Tiểu Bàn với tinh thần đa phần sảng khoái nói: “Ừ, rất vui, tôi và Kim Lâm cùng đến công viên chơi, ăn một bữa no nê rồi đi xem phim, lại còn mua truyện tranh nữa, cậu xem ——” Nhạc Văn Văn như dâng hiến lấy ra đống truyện tranh.

“Tô Kim Lâm sẽ không thích cậu đâu, cậu đừng tưởng cậu ai gặp cũng mê.” Quách Đàn Minh tức giận đến nói không đắn đo, hắn nắm chặt nắm đấm, dáng vẻ hận thù, nghiến răng nói: “Cậu cũng không nhìn lại bản thân ra hình dáng gì, có ai sẽ đi thích một đứa ngốc như cậu chứ?” Lời nói cứ như vậy tuông ra, đột nhin tim Quách Đàn Minh nhảy một hồi, cô gái ngốc này!

Nhạc Văn Văn nhìn cái người tự cho là đúng trước mắt này, sau một lúc lửa giận bốc lên, cô vẫn còn tự tôn mà, “Ai nói sẽ không ai thích tôi, Kim Lâm thích tôi đó, cậu ấy nói cậu ấy đang theo đuổi tôi đấy! Hừ!”

“Rời khỏi Tô Kim Lâm đi.” Quách Đàn Minh dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Nhạc Văn Văn, ánh mắt thâm thúy kia hàm chứa một loại tình cảm mà Nhạc Văn Văn không hiểu, trong nháy mắt Nhạc Văn Văn như muốn chấp nhận yêu cầu của Quách Đàn Minh. Nhưng âm thanh lạnh lẽo như cục băng kia lại kéo lí trí của Nhạc Văn Văn về.

“Tại sao tôi lại phải rời khỏi Tô Kim Lâm cơ chứ? Tôi cũng được người thích rồi, không phải cái loại ngu ngốc không có ai thích như cậu nói.” Nhạc Văn Văn không giống như xưa khi Quách Đàn Minh nói gì thì làm nấy, cô dùng thái độ khác thường phản bác lại hắn.

“Nếu như cậu chọn hắn, chúng ta từ đây về sau không còn bất cứ quan hệ gì nữa.” Quách Đàn Minh lạnh lùng ném một câu rồi đi.

“Không còn quan hệ thì không còn quan hệ.” Quách Đàn Minh đi xa thì Nhạc Văn Văn mới có phản ứng lại, lập tức ném ra một câu, không quan tâm đối phương có nghe được hay không.

Đường Duệ bùi ngùi tạm biệt Tô Kim Lâm, lại còn cùng cậu hẹn tối mai đến căn hộ của anh thưởng thức tài nghệ gần đây anh học được. Tô Kim Lâm không từ chối, làm Đường Duệ cứ tưởng như đang sống trong mơ, toàn bộ đều tốt đẹp như vậy.

Tô Kim Lâm trở về ký túc xá, thả người xuống giường giang tay giang chân thành hình chữ đại, sau đó mở điện thoại, nhìn thấy vô số cuộc gọi đến, đều là của Đường Duệ. Tô thiếu gia nở một nụ cười tuyệt đẹp, cũng không biết có ý gì.

Tô Kim Lâm lăn vài vòng trên chiếc giường lớn mềm mại, sau đó điện thoại reo lên. Ồ, là số của Nhạc Tiểu Bàn, lại có trò hay lên sân khấu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play