Sự việc Đông Phương Diễm khiến Ô Mã Lan đang buồn bực thấy dễ chịu hơn. Lại biết Bối Tề ngu xuẩn phạm lỗi, đánh mất sủng ái của Đại vương, hậu hơi lộ nụ cười.
Vài ngày sau, khi cầm chén định uống trà, nàng phát hiện đáy chén giấu một tờ giấy nhỏ. Nàng hiếu kỳ mở ra xem. Nội dung trong đó làm nàng giật mình, vội hỏi An Đát. Nữ tì này nói không biết. Vậy thì ai? Có lẽ người trong trù phòng, nhân lúc mọi người không chú ý len lén đặt vào khay của vương hậu?
Nếu như người nọ hạ độc trong trà, thật sự nghĩ mà toát mồ hôi lạnh. Tuy nhiên, điều các nàng quan tâm nhất chính là tờ giấy viết Bối Tề và nhạc công Thác Lặc Phu không phải là thân huynh muội. Hai người đó có gian tình, thường xuyên đêm khuya trốn trong ngự hoa viên làm chuyện bậy bạ, khiến hạ nhân gièm pha.
Trên giấy còn ghi địa điểm và thời gian Bối Tề thường tới, giúp Ô Mã Lan dễ dàng tìm được người. Hậu không khỏi hoài nghi: “An Đát, ngươi có cho rằng tờ giấy này tin được không?”
An Đát lo lắng trả lời:”Nếu như Bối Tề thực sự cùng Thác Lặc Phu có gian tình. Tờ giấy này có thể tin.”
Ô Mã Lan hỏi nữ hầu bên cạnh, được biết gần đây Đại vương chuyên sủng Đông Phương Diễm, không để ý tới nàng và các tân phi khác. Dù Bối Tề giỏi ca múa cũng không thể vãn hồi sự tình. Thế nhưng tình cảnh như thế có thể duy trì bao lâu? Có thể ngày nào đó, Đại vương cảm thấy hứng thú với những thứ mới, gạt Đông Phương Diễm sang một bên. Bằng vào tính tình tiện nhân Bối Tề kia, chắc chắn sẽ thi triển toàn lực mỵ công, khó dám bảo đảm Đại vương sẽ không một lần nữa coi trọng ả.
Nghĩ đến đây, hậu hoảng loạn, vỗ nhẹ cái bụng đang từ từ lớn lên. Nàng phải phòng ngừa tai họa từ trước khi nó xảy ra…. Vì vậy, nàng bảo An Đát:” Mặc kệ tờ giấy này do ai đưa đến, nội dung có thể tin cậy được hay không. Ngươi đi thăm dò trước, tốt nhất là tìm được nhân chứng vật chứng.”
───────────────
Bối Tề thất bại, để tránh dây vào hũ mắm thối, Thác Lặc Phu tránh mặt nàng ta một thời gian. Mãi cho đến khi nàng cho rằng mọi chuyện đã qua, gã mới nhận được tin nàng nhắn hẹn hò.
Thừa dịp đêm tối, bọn họ hẹn ở chỗ cũ. Vừa thấy mặt nhau, không kìm chế được mà vồ lấy đối phương, nhất thời củi khô lửa bốc, vội vàng phát tiết tính dục.
Bối Tề không chiếm được A La Tư, Thác Lặc Phu liền thỏa mãn nàng. Hành sự xong, gã giúp nàng lau tinh dịch. Hai đầu gối nàng bủn rủn khép lại, vẫn còn khoan khoái đê mê, nằm trong lòng nam nhân, khen gã hôm nay biểu hiện dũng mãnh chưa từng thấy.
Gã cười hắc hắc nói, gã cấm dục, toàn bộ là để dành cho nàng. Lần này bắn ra hết. Nàng nghe xong đỏ mặt. Dù gã cố ý đùa bỡn nhưng dẫu sao vẫn là do nàng hẹn gã ra đây, không thể lớn tiếng. Hai ngươi hi hi ha ha, liếc mắt đưa tình. Bỗng nhiên nàng nhớ ra, nổi giận đùng đùng: “Ta bị Đông Phương Diễm và Hầu Tiểu Liên chơi xỏ. Ta không cam lòng!”
“Tâm can của ta. Đừng tức giận nữa!” Gã mãnh liệt hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thấp giọng nói: “Bây giờ y là tân sủng của Đại vương. Chúng ta đấu không lại y. Phu nhân nhẫn nại một chút, đừng chọc vô tổ kiến lửa…Ối!” Gã lập tức bị nàng tát đầu.
Nàng đập gã không tiếc tay, vừa đánh vừa mắng: “Ngươi còn dám nói? Là ai nói muốn chỉnh Đông Phương Diễm cho ta hả giận? Giờ thì xem, ngươi ngay cả cái rắm cũng không dám phóng.”
” Đừng như vậy.” Thác Lặc Phu né tránh, ôm nữ nhân, cười cầu tài: “Ta đây còn một hơi thở cũng muốn dành cho phu nhân, vì phu nhân giải sầu. Bằng không, ai tới chiếu cố phu nhân ở đây?” Gã quờ quạng giữa hai chân nàng, đầu ngón tay lách vào trong dũng đạo ướt át, ra sức đâm vào rút ra, làm cho nàng liên tục rên rỉ.
Trong đêm khuya, âm thanh dâm đãng như ẩn như hiện….
Bỗng chốc, có tiếng bước chân tới gần. Hai người giật mình, buông nhau ra nhưng không kịp. Cả hai bị một đội binh sĩ vây quanh. Chuyện ngoài ý muốn làm nàng trở tay không kịp, sợ đến choáng váng. Đúng lúc đó, nàng nhìn thấy một người bước tới, chính là —“Vương hậu?”
Ô Mã Lan có An Đát hỗ trợ, xác định tờ giấy viết sự thực, liền nói cho Đại vương, khiến hắn đồng ý phái nhiều người tới bắt kẻ thông dâm. Hậu lạnh mắt nhìn Bối Tề và nam nhân của nàng ta quần áo xốc xếch, lập tức thét binh sĩ bắt đôi cẩu nam nữ lại.
Thác Lặc Phu ngây dại, mặc người tới bắt.
Bối Tề hoàn toàn khác. Nàng cố lấy xiêm áo mặc vào nhưng binh sĩ không để cho nàng thời gian chỉnh đốn trang phục, mạnh mẽ túm nàng lôi đi. Nàng căm tức giãy dụa, gầm rú:”Các ngươi đang làm gì đó? Ta là phu nhân của Đại vương, không được tùy tiện chạm vào ta.”
“Chát” Ô Mã Lan cho tiện nhân một bạt tai, mắng: ” Ngươi là loại nữ nhân không biết xấu hổ. Cùng nam nhân làm ra chuyện bẩn thỉu này còn ở đó gào thét.”
“Vương hậu xin bớt giận. Cẩn thận thân thể.” An Đát mau tới đỡ chủ nhân.
Đêm nay, vụ Bối Tề và Thác Lặc Phu làm cả cung nháo loạn, chẳng ai ngủ nổi, Đông Phương Diễm cũng bị A La Tư mang đến. Y thấy Bối Tề bị bức quỳ trên mặt đất, khóe miệng cong lên. Vậy ra, Ô Mã Lan quả nhiên theo tờ giấy y viết mà tìm tới đây. Y thấy nàng ta không thể không trả lời Ô Mã Lan, nói mình và Thác Lặc Phu trước khi tới Cáp Tạp Hạ đã chung sống với nhau.
“Đại vương nghe thấy không? Ả và Thác Lặc Phu đã sớm quan hệ rồi, còn muốn lừa ngài bọn chúng là thân huynh muội.”
A La Tư nghe thê tử nói nhưng không phản ứng mạnh.
Bối Tề bị tát sưng má, mất mặt trước bao nhiêu người, nghĩ hoài không hiểu tại sao mình và Thác Lặc Phu hẹn hò, ngay cả thiếp thân tỳ nữ cũng không biết thế mà lại bị người khác phát hiện. Nàng không kìm được, nước mắt rơi như mưa, bò đến trước mặt A La Tư, ôm lấy chân hắn, khóc rống lên: “Đại vương… Bối Tề sai rồi… Bối Tề không cố ý giấu diếm… Chỉ là quá yêu Đại vương… Vẫn không dám nói thật… Thỉnh Đại vương tha thứ…”
Ngán ngẩm nghe nữ nhân khóc sướt mướt, A La Tư vùng thoát khỏi nàng, buông một câu: “Nếu ngươi yêu ta, tại sao cùng Thác Lặc Phu đến đây gặp mặt, làm ra chuyện mất mặt này?” Nàng á khẩu không trả lời được, hắn cười nhạt: “Mấy ngày trước, ngươi còn muốn vu cáo Đông Phương Diễm và Hầu Tiểu Liên lén hẹn hò….Không ngờ, chính ngươi mới là kẻ lút lút thông dâm. Thực đê tiện.”
Bối Tề cả người run rẩy dữ dội, mất hết vẻ diễm lệ, tựa như đóa hoa héo rũ. Ô Mã Lan vui mừng, tiến thêm một bước: “Thỉnh Đại vương xử phạt hai người này.”
“Nàng quyết định đi. Ta không muốn nhìn thấy hai người này trong cung nữa.”
Một câu ngắn gọn khiến Bối Tề và Thác Lặc Phu run như cầy sấy. “Đại vương tha mạng!” Nàng gào lên, muốn đuổi theo A La Tư, lại bị binh sĩ áp chế, không thể nhúc nhích.
Thấy A La Tư mang Đông Phương Diễm đi, không hề quay đầu lại nhìn Bối Tề, Thác Lặc Phu sợ hãi, vội cầu xin Ô Mã Lan: ” Vương hậu tha mạng…”
“Ngươi và Bối Tề làm bẩn vương cung. Ta làm sao có thể bỏ qua cho các ngươi?” Ô Mã Lan bĩu môi.
Được trượng phu cho phép, hậu cho binh sĩ áp giải đôi cẩu nam nữ ra ngoài cung….
An Đát cũng cùng hậu ra theo, khuyên nàng cẩn trọng, không nên gần máu tanh nhưng nàng không đồng ý, muốn tận mắt nhìn nữ nhân đáng ghét kia chịu chết.
Vương hậu ra lệnh một tiếng, binh sĩ vung đao giết chết Thác Lặc Phu.
Thấy tình nhân chết thảm, Bối Tề thét chói tai, nhìn chằm chằm lưỡi đao vấy máu quay sang mình, kinh hoàng muốn chạy trốn nhưng hai chân bị ép quỳ xuống. Nàng ta rú rít: “Ô Mã Lan, ngươi giết ta và Thác Lặc Phu, cũng sẽ không có kết quả tốt…”
“Lớn mật! Không được gọi thẳng tục danh vương hậu.”
Hai má bị binh sĩ tát sưng vù, Bối Tề gào rú: ” Ô Mã Lan, ngươi giết ta cũng vô dụng…. Đại vương sẽ không yêu ngươi. Hắn yêu Đông Phương Diễm.”
Nghe thế, Ô Mã Lan không hài lòng: “Đông Phương Diễm tính cái gì? Ta có hài tử của Đại vương. Đại vương yêu hài tử, sẽ yêu ta.”
“Ha ha ha...”
Vương hậu thấy Bối Tề vì quá sợ hãi, khủng hoảng mà đổi giọng cười, cảm thấy bất an. Nàng ta trừng mắt nhìn vương hậu: “Ta nguyền rủa hài tử trong bụng ngươi không sống được. Ta chết hóa thành lệ quỷ, chờ hài tử của ngươi tới làm bạn.”
Tiếng cười thê lương khiến tất cả mọi người ở đấy lông mao dựng đứng.
Ô Mã Lan thở hổn hển, không muốn nghe Bối Tề chửi rủa thêm, vội ra lệnh hạ đao chém chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT