“Có việc gì liên quan đến cô sao?” bỗng dưng đang nói lại bị cắt ngang làm cho Hải Thiên điên tiếc cả lên, định quay sang mắng thì im bặt.
“gì?” Khuynh Diễm nhíu mày bỏ mặt hai tên kia đi qua chỗ Khánh Hạo hỏi ngược lại.
“à, không,không có gì..” Hải Thiên thật muốn tự tát mình, tự dưng chưa nhìn ngươi đến lại 'định' mắn là sao, giờ thì hay rồi. lại bị ghét cao thêm một bật. (linh: vì đang mắn giữa chừng nên định thật ra dc thực hành một nữa rồi ʅ(。◔‸◔。)ʃ)
“Diễm nhi, đi đâu mà giờ mới về hả?!”Khánh Hạo tuy cũng lo lắng nhưng có tỏ ra nghiêm mặt truy hỏi.
“à,em...”Khuynh Diễm phân vân không biết có nên nói chuyện mình muốn rời đi cho Khánh Hạo biết không.
“làm sao? xảy ra chuyện gì à?” Khánh Hạo thấy cô ấp úng không trả lời còn tưởng cô bị gì nên gấp rút hỏi.
“không có gì đâu!” dưới ánh nhìn nóng bỏng của ba người, Khuynh Diễm lạnh nhạt lên tiếng.
phút chốc không khí bỗng như bị đông lại bởi ba chàng trai đứng im nhìn nhau không biết mở lời thế nào.(linh: đúng hơn là tác giả sắp hết ý tưởng o(╥﹏╥)o )
Hạo: nói thật đó!! lỡ uống không hết rùi ai diễn tiếp cho ngươi đây? *uy hiếp 'nhẹ'*
Linh: à ha...nhớ rùi!!!
Hạo: gì?!
Linh:*vừa nói vừa lui lại* tên ấy là lang băm thế kỷ 19 nên không bán thuốc dc đâu. với hắn die lâu rùi anh không càn lo uống nhầm ha...
Hạo: đứng lại!!!
Linh: Vèo!!!!!*si yu ờ gen*
=============tác giả tự kỷ===================
p/s: vâng đó là đoạn tự đào hố chôn thân cả mỗ tác giả, buồn quá!!! có ai cho ta xíu động lực hông nha (ಥ_ಥ)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT