Mọi người trong hắc đạo đều rõ ràng dưới tay anh Khoan của Tụ Anh Đường có hai viên ái tướng, một là chuyên vì anh Khoan bắt tiền đẻ ra tiền “Tiếu Diện Hổ” Thạch Lỗi, một người khác chính là hổ tướng can đảm trời sinh tính ham bài bạc người tặng ngoại hiệu “Thấy tiền sáng mắt” Ma Cửu. Ma Cửu là người mặt rỗ, râu quai nón thô dài, trừ lệ khí khắp người người này còn chuyên thích gây chuyện thị phi, tất cả tranh cãi bên ngoài của anh Khoan đều do hắn giải quyết, hai người bọn họ và anh Khoan từng vào sinh ra tử, uống máu ăn thề kết làm anh em, vẫn đối với anh Khoan trung thành tận tâm, phải nói trong hai người này có một người quay lại phản bội thì cũng thật là làm kinh sợ tất cả mọi người.
Tên hồ ly Phó Kính Đường hồ nghi nhìn anh Khoan chĩa súng về phía Thạch Lỗi, Đức thúc đã từ trong ghế ngồi đứng thẳng lên nhìn chằm chằm anh Khoan nói: “Mẹ nó, Thạch Lỗi? Không nhầm chứ?” Ngay cả ông ta cũng không tin.
Mễ Tiệp thông suốt nghiêng đầu trợn to hai mắt nhìn Thạch Lỗi, người đàn ông trước kia luôn thân thiết nói đùa với cô này lại có thể bán đứng anh Khoan?
Bộ mặt cười thân thiết của Thạch Lỗi cứng lại, trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi, gương mặt trắng bạch nghiêm lại run rẩy nói với anh Khoan: “Đại, đại ca, anh không phải là nói đùa chứ.”
“Tao giống như đùa giỡn hay sao?” Anh Khoan nhìn chằm chằm ánh mắt của Thạch Lỗi từ từ nói: “Ở trong Tụ Anh Đường, mày đứng hàng lão Nhị, thử hỏi nếu như mà tao - người đại ca này chết rồi, đối với người nào có lợi nhất? Người nào giành được nhiều nhất?”
Đương nhiên là Thạch Lỗi rồi, còn phải hỏi? Không có người làm lão Đại, lão Nhị dĩ nhiên là nhận hết ca tụng tốt nhất của mọi người, lần này Đức thúc chợt hiểu gật đầu, Phó Kính Đường vẫn là một bộ mặt xem kịch vui, lấy tính tình đa nghi của hắn vẫn là không dám có bất kỳ buông lỏng đề phòng nào.
Thạch Lỗi đã ngây người như phỗng, mặt xám như tro tàn, hai cái tay xuôi ở bên người bắt đầu run rẩy, nhưng hắn cũng chỉ có thể run rẩy ngay cả một câu cũng nói không ra.
Trong mắt Anh Khoan chợt hiện lo lắng, lạnh lùng quát một tiếng: “Các người còn đứng ở trong đó làm gì? Bắt hắn cho tôi, trói lại trước tiên chặt đứt hai cái tay!”
Anh Khoan vừa dứt lời chỉ thấy bên cạnh đột nhiên vọt ra một người, lướt qua người anh Khoan lập tức tiến lên động thủ, ai ngờ có người nhanh hơn hắn, trong nháy mắt anh Khoan giơ tay một cái, tay phải cầm súng tay trái cũng đã đặt tại trên cổ sau gáy người nọ dùng sức một cái, lại có thể lập tức đè mặt hắn xuống ngay trên bàn tròn, khẩu súng chĩa vào trên trán hắn, Mễ Tiệp kêu khẽ một tiếng lại vội vàng che miệng, nghẹn ngào khóc lên, cô đã thấy rõ ràng người đột nhiên bị đè trên bàn hẳn là Ma Cửu.
Đức thúc cả kinh “Hô” đứng dậy thất thanh hỏi “A Khoan, cậu đang làm cái gì vậy?”
Phó Kính Đường cũng là vẻ mặt mê hoặc nhìn chằm chằm anh Khoan.
Mà anh Khoan đã lạnh lùng cười dùng súng giảm thanh chỉ chỉ vào ót Ma Cửu nói: “Lão Tam, mày cũng quá nóng lòng rồi, anh dạy mày một câu nói, dục tốc bất đạt, nếu đã có người thay mày chịu tiếng xấu, sao mày không thể an an tâm tâm nhìn tao trước hết giết Thạch Lỗi đã, như vậy không phải mày càng an toàn hơn sao?”
Mỗi người đều kinh hãi nhìn anh Khoan chơi một vố như vậy, mà Ma Cửu bị đặt trên bàn âm thanh đã có chút run rẩy: “Mày làm sao biết?”
Hiện tại nghe hắn hỏi như vậy thì trong lòng mỗi người đều biết rồi, phản đồ quả nhiên là Ma Cửu, thì ra chính là hắn một lòng muốn hại chết anh Khoan, anh Khoan dùng súng gõ đầu của hắn nói: “Vốn tao còn không hoài nghi mày, nhưng thật sự mày quá nóng lòng muốn Thạch Lỗi chết, tao một mực kỳ quái, kể từ sau khi tao đi buôn bán của Tụ Anh Đường càng ngày càng tệ, mày lại mê đánh bạc thành tính, vĩnh viễn thua so với thắng càng nhiều hơn, nhưng sao mày lại luôn có tiền đây? Chẳng những đưa cho mấy người tình nhỏ của mày mua biệt thự, mua xe nổi tiếng, lại còn đầu tư hơn một ngàn vạn vào nhà đất, mày nói một chút, tiền này của mày là từ đâu mà tới?”
Phó Kính Đường đã dựng lỗ tai lên đưa ánh mắt chăm chú vào trên người Ma Cửu, lại nghe anh Khoan tiếp tục nói: “Còn nữa, mày chẳng những chỉ điểm Cường Tử hợp tác buôn bán ma túy với Tiểu Đao Hội, lại còn chia rẽ tình cảm của hai bang hội, chỗ ma túy của Tiểu Đao Hội kia cuối cùng là ai cướp? Khoản tiền kia lại đi nơi nào? Lần trước cùng ông chủ Phó đàm phán mày phí hết tâm tư khiêu khích tao cùng với ông chủ Phó hung ác đấu, Ma Cửu mày cao tay a, đen ăn đen lại có thể bôi xuống đầu A Khoan tao, thật coi tao là ngồi không!”
Vốn Mễ Tiệp bị loại trường hợp này làm cả kinh tay chân luống cuống, bị sợ đến không dám cử động, nhưng nghe anh Khoan nói càng thêm cả kinh “Hô” đứng lên, động tác lớn đến ngay cả đũa trên bàn cũng rơi, khoản tiền kia rõ ràng được Tiểu Hồng nộp vào trong tay mình...... Anh Khoan lại đột nhiên nghiêng đầu lại hung tợn nhìn chằm chằm cô, bộ mặt âm ngoan quát lên: “Còn chưa có đến phiên thu thập cô đâu, ngồi xuống!”
Phó Kính Đường bên này vừa nghe lại hận nghiến răng, nghĩ thầm, có thể để cho tao bắt được mày, vì chỗ ma túy này hắn không biết tốn bao nhiêu hơi sức để dẹp yên những nhóm người ác độc bên ngoài kia, mấy năm này tiền Tiểu Đao Hội kiếm được toàn bộ nộp cho những thứ ma đầu ăn tươi nuốt sống giết người không chớp mắt kia rồi, vì chuyện này còn thiếu chút nữa mất nguồn hàng, vừa nghĩ đến đây lại thấy Đức thúc lập tức nhảy dựng lên, xông tới một phát bắt được tóc Ma Cửu, một mặt hung ác đập vào trên bàn, một mặt gần như là thê lương kêu: “Mẹ kiếp thằng nhóc này, tiền của ông đây mày cũng dám nuốt! Đưa tiền của ông đây!”
Phó Kính Đường vừa định đưa tay sờ cây thương dự bị trong ngực, tình thế trước mắt lại xuất hiện đột biến, trong lúc đó Ma Cửu vốn bị đặt không thể nhúc nhích ở trên bàn, còn có Thạch Lỗi ngây ngốc sững sờ đột nhiên chuyển động nhanh như thỏ, động tác nhanh chóng để cho hắn không làm được bất kỳ phản ứng nào đã thấy Đức thúc bị hai người kia kiềm chế rồi, giống như hai con bạch tuộc quấn thật chặt ở trên người Đức thúc mập lùn, hơn nữa mỗi người một một khẩu súng, đè ở trên đầu nửa trọc của Đức thúc, Phó Kính Đường đột nhiên hiểu mình đã rơi vào bẫy của anh Khoan, lần này chỉ hận cắn răng nghiến lợi cũng không dám có động tác gì, bởi vì thanh súng trong tay anh Khoan kia vốn đè ở đầu Ma Cửu giờ phút này đang vững vàng nhắm vào chính hắn.
“Anh Khoan, thật đúng là thủ đoạn a.” Giọng Phó Kính Đường căm hận: “Lại có thể an bài người đến bên cạnh tao rồi.” Hắn tự nhiên hiểu bị khám người nhưng vẫn có thể mang vũ khí vào là chuyện gì đã xảy ra rồi.
“Hắc hắc he he, nói rất hay, so chiêu với ông chủ Phó tôi như thế nào dám khinh thường, không an bài thật tốt một chút làm sao dám tới gặp anh đấy.” Anh Khoan dùng một cái tay khác nhấc Mễ Tiệp đã ngây ngốc, kéo cô đến sau mình nói: “Hiện tại để cho người của anh bỏ súng xuống, chờ chúng tôi an toàn tôi tự sẽ để chỗ hàng kia còn có Đức thúc Châu về Hợp Phố, như thế nào?”
Đức thúc đã quá già rồi, ông ta cũng giống như tất cả lão già bình thường khác đã sớm không còn khí phách lúc còn trẻ, giờ phút này rất sợ Phó Kính Đường không đồng ý mà hại mình, vội vàng run rẩy nói: “Tôi đồng ý, tôi đồng ý.”
Phó Kính Đường quả thật vô cùng hận Đức thúc, rống: “Cái đồ con lợn ngu ngốc!”
Quả thật Đức thúc không thể tin vào tai của mình, ông ta ngây ngốc nhìn chằm chằm Phó Kính Đường, thở hổn hển nói: “Kệ mẹ mày, dám mang mạng của ông đây ra đùa giỡn? Tất cả súng đều để xuống cho ông!”
Thạch Lỗi đã khôi phục khuôn mặt tươi cười thân thiết, hắn dùng súng trong tay gõ một nhát lên cái đầu ngốc của Đức thúc nói: “Không phải ông kệ mẹ hắn, là hắn chơi bà xã của ông, ông là con rùa già còn không biết thằng nhóc này chẳng những muốn trộm chỗ ngồi của ông, còn trộm vợ của ông.”
Lần này chẳng những mặt của Đức thúc thành màu đỏ tía, ngay cả mặt của Phó Kính Đường xem ra cũng giống như gan heo rồi, hắn hận hận “Phi” một cái, căm tức nói: “Con tôi gọi ông là cha tiện nghi cho ông nhiều năm như vậy, ông cũng đủ vốn rồi.”
Lúc này mọi người coi như là đã hiểu toàn bộ, thì ra là Bảo gia lại là nghiệt chủng do Phó Kính Đường và em họ loạn luân mà có, Đức thúc vài chục năm nay bị cắm sừng, chỉ thấy cả người Đức thúc run rẩy muốn nhảy dựng lên, tức miệng mắng to: “Tao chửi tổ tông Phó Kính Đường nhà mày, hôm nay ông liều mạng với mày!”
Ông ta vừa dứt lời chỉ thấy cửa chính gian phòng đột nhiên bị người đẩy ra, anh Khoan lập tức quay lại đầu súng nhắm ngay người tới, lại thấy tiến vào hẳn là tiểu ngu ngốc Bảo gia, chỉ thấy trong tay cậu ta cầm một cây giống như pháo đốt lớn, bộ mặt bị người đánh đến khối xanh khối tím, nhưng tuyệt không ảnh hưởng cậu ta vui mừng bừng bừng, cậu ta vừa đốt pháo vừa vui mừng nói: “Cha à, có người cho con cái này nói cha thích, cha có thích hay không hả?” Nói xong pháo đã bị đốt, lại toát ra một cỗ khói dầy đặc, Bảo gia bị sợ đến vội vàng buông tay, trong miệng lẩm bẩm: “Ôi mẹ nó, pháo lép?” Nói xong mới ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy anh Khoan chĩa súng về phía cậu ta thì bị sợ đến ôm đầu hú lên quái dị: “Wow, súng!” Như một làn khói lao ra cửa “Loảng xoảng” đóng sầm cửa ại.
Mọi người khắp phòng bị tên dở hơi này kích thích sửng sốt một chút, chờ tỉnh táo lại phát hiện cả phòng đều là khói dầy đặc, chỉ lát nữa là phải không nhìn thấy gì, giờ mới hiểu được thứ Bảo gia đốt lại là một viên đạn khói.
Lúc này toàn bộ đều hỗn loạn, thừa dịp này Phó Kính Đường một phen lấy ra súng trong ngực nhắm vào anh Khoan chính là “cạch cạch cạch” một băng đạn, anh Khoan còn hung ác hơn so với hắn, cái khó ló cái khôn kéo Đức thúc qua ngăn ở trước người, Đức thúc đáng thương mới vừa bị thủ hạ tặng một nón xanh, lần này lại bị người coi là tấm chắn, tức giận còn chưa kịp tiêu đã đã lập tức đi cực lạc rồi.
Phó Kính Đường cũng không cần vội vàng nổ súng, cho dù là ai cũng không nhìn thấy người nào, cũng không quản có phải người mình hay không, cầm súng bắt đầu giống như đốt pháo bắt đầu lung tung nổ súng, khắp nơi đều là bắn tỉa “Cạch cạch cạch”, trong không khí lập tức tràn đầy mùi lưu huỳnh nóng rực, Mễ Tiệp chưa từng gặp qua chuyện này, bị sợ đến hét lên một tiếng lại bị anh Khoan đột nhiên che miệng dùng sức đè cô ở trên đất, trên đỉnh đầu lập tức có một hàng băng đạn xé gió ghim vào trên vách tường sau lưng. Anh Khoan nằm ở bên tai của cô dùng giọng nhỏ nhất nói: “Đừng lên tiếng!” May là Mễ Tiệp có ngu đi nữa cũng hiểu hiện tại địch ta chẳng phân biệt được, bất luận kẻ nào cũng có thể bởi vì một chút âm thanh mà bắn giết bọn họ, cô chỉ có thể chảy nước mắt run rẩy gật đầu một cái, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Giờ phút này cả phòng lâm vào yên lặng, giống như không có người, nhưng Mễ Tiệp lại biết ẩn trong yên lặng là sát khí nặng nề, anh Khoan lại đột nhiên chậm rãi đưng lên, tay bịt miệng cô cũng chầm chậm buông ra, dựa theo trí nhớ bắt đầu thận trọng kéo cô đi tới phía cửa chính, thật không ngờ anh Khoan lại gan lớn dọa Mễ Tiệp bị sợ đến gần chết, cô trợn to hai mắt cũng không nhìn thấy bóng dáng của anh Khoan, chỉ có thể nắm thật chặt tay anh Khoan từng bước từng bước dời đi, biết anh Khoan lặng lẽ kéo nàng đến trước người cô mới biết trước mặt là một cánh cửa, anh Khoan dính vào phía sau cô ở bên tai cô giảm thấp âm thanh nói: “Tôi đếm một hai ba em hãy mở cửa, phải chạy thật xa, đừng quay đầu lại.”
Mễ Tiệp chảy nước mắt lắc đầu một cái, càng nắm chặt anh Khoan hơn, anh Khoan lại thả tay của cô vào trên tay nắm cửa, bắt đầu nói: “Một, hai, ba, mở cửa!”
“Cùm cụp”, cửa theo tiếng mở ra, nhưng tiếng vang bình thường nghe nho nhỏ này lại dẫn phát bắn tỉa như mưa to gió lớn sau lưng, anh Khoan ngăn ở sau lưng Mễ Tiệp, Mễ Tiệp có thể rõ ràng cảm thấy thân thể anh Khoan đột nhiên chấn động rơi xuống, một giây kế tiếp cô đã bị một nguồn sức mạnh đẩy ra, “Nhanh, chạy mau!” Anh Khoan té xuống, một hàng đạn gào thét đánh nát thủy tinh trong hành lang, một lực hút nhanh chóng hút đi khói dầy đặc bên trong cửa, trong phòng lại bắt đầu vang lên tiếng súng không ngừng nghỉ, Mễ Tiệp không biết lấy dũng khí từ đâu tới, từ trên mặt đất đứng dậy, gào khóc liều mạng kéo anh Khoan ra ngoài, đợi tới khi cô lôi được anh Khoan ra ngoài lại phát hiện anh Khoan máu me khắp người.
“Đứng lên à...... Đứng lên đi anh Khoan!” Mễ Tiệp như người điên kéo thân thể mềm nhũn của anh Khoan, trong hành lang rộng rãi đều là vết máu của anh Khoan, cho đến khi Mễ Tiệp kéo anh Khoan tới trong một gian phòng, tìm được đồ chặn cửa, kéo tới một cái bàn đè ở trên cửa, lại nhào tới lắc lắc anh Khoan kiềm chế gào khóc: “Anh Khoan, anh Khoan, anh tỉnh tỉnh a, anh Khoan......”
Anh Khoan cuối cùng tốn sức mở mắt nhìn Mễ Tiệp một chút, muốn giơ tay lên sờ vào mặt của Mễ Tiệp, Mễ Tiệp vội vàng kéo tay của anh ta qua chạm vào gương mặt đầy nước mắt của mình: “...... Anh Khoan, anh Khoan...... Đều là em hại anh, đều là em hại anh...... Anh tại sao lại quay về a!”
Anh Khoan nỗ lực muốn cười một cái, há mồm lại khạc ra máu tươi, Mễ Tiệp lập tức dùng tay của mình lau, không dám dùng sức, khóc nói: “Nơi đó của anh không tốt? Đừng nói chuyện, đừng nói chuyện.”
“Không có, quan hệ, cô gái ngốc, nữa, nếu không nói sẽ không kịp nữa...... Tôi...tôi không trách em, tôi chỉ là, tôi chỉ muốn.....” Anh Khoan nói một câu lại có càng nhiều máu hơn từ trong miệng tràn ra, Mễ Tiệp khóc lắc đầu phí công lấy tay lau, dùng vãy lau, nhưng anh Khoan dùng hết hơi sức nói câu nói sau cùng: “...... Tôi chỉ là, muốn, muốn nhìn em một chút......”
Anh Khoan mềm nhũn ở trong ngực Mễ Tiệp, Mễ Tiệp đột nhiên ngừng khóc, nhẹ nhàng lắc lắc anh Khoan đã nhắm mắt, nhẹ nhàng gọi: “Anh Khoan? Anh Khoan?”
Nhìn chân tóc có chút trắng, khuôn mặt đen kịt, hai mắt nhắm chặt, cái người đàn ông yêu thương mình này đã không thể dùng ánh mắt sủng ái nhìn mình rồi, Mễ Tiệp nhào tới trên người anh Khoan bắt đầu khóc thút thít, vị trí tình cảm với anh Khoan cho tới nay trong nháy mắt bộc phát, Mễ Tiệp hoàn toàn cũng không hiểu anh Khoan tại sao lại vì khoản tiền kia mà tàn nhẫn tranh đấu, mất mạng được tiền có ích lợi gì? Cô vẫn bảo quản khoản tiền kia, bởi vì anh Khoan nói tiền này là đợi ngày sau đông sơn tái khởi cần dùng, nhiều năm kiếp sống hắc đạo khiến anh Khoan không tin tưởng bất luận kẻ nào bên cạnh nữa, nhưng một người đàn ông chỉ có khi trước mặt người phụ nữ hắn thích nhất mới có thể nói ra bí mật của hắn, anh Khoan cũng sợ số tiền lớn kia mang đến phiền toái cho Mễ Tiệp, cho nên anh ta lợi dụng Tiểu Hồng chia tiền làm nhiều phần dùng tên không giống nhau gửi vào ngân hàng ngầm, mà Mễ Tiệp tin tưởng Tiểu Hồng lại giao giấy tờ cho Tiểu Hồng, lấy danh nghĩa Tiểu Hồng gửi trong hòm sắt ở ngân hàng, nhưng vì số tiền kia, người đàn ông yêu cô phải bỏ mạng, cô cũng bị cuốn vào trong nước xoáy hung hiểm, có thể còn mạng sống hay không vẫn là không biết chắc, Mễ Tiệp khổ không nói ra được, ôm thân thể không hề ấm áp nữa của anh Khoan, trừ nước mắt ngay cả một chút hi vọng cũng mất.
Ngoài cửa truyền đến tiếng hô quát, tiếng bước chân, có người bắt đầu đập cửa, Mễ Tiệp thông suốt ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa dần dần mở ra, ôm sát anh Khoan trong ngực, hàm răng của cô lập cập run lên, trong nội tâm hiểu rõ ràng, đòi nợ tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT