Nếu như bộ quần áo này mặc ở trên người đàn ông nhất định rất tiêu sái, rất uy vũ, bởi vì trên cổ áo có hai khỏa huy hiệu cảnh sát tách biệt, trước ngực trái có cảnh hiệu, trên cánh tay trái có tấm thuẫn đề hai chữ “Cảnh sát” thật to, nếu bộ quần áo này mặc ở trên thân hình khôi ngô của Quách Bách Vĩ, nhất định anh tuấn muốn chết, nhưng bây giờ càng nguy hiểm hơn nữa là vốn nên là đồng phục tác phong tuấn tú, đã bị người khác dùng vũ khí sắc bén cắt làm cho thay đổi hoàn toàn, một cái lại một cái, nơi ngực trái có cảnh hiệu của Quách Bách Vĩ, đột nhiên bị cắm một cây đao, xuyên qua quần áo, chỉ còn lại chuôi đao ở lại trên mảnh vụn đã bị tàn phá, nhìn thấy mà ghê.
Mễ Tiệp ngã trên mặt đất ngơ ngác nhìn đồng phục của Quách Bách Vĩ bị treo trên trần nhà phòng ngủ, trong đầu trống rỗng không thể hô hấp, một cảm giác tức giận theo thần kinh cứng ngắc bắt đầu di động trong đầu óc trống rỗng, cô không thể chịu được, không thể chịu được mình bị uy hiếp thẳng thừng như vậy, không thể chịu được Quách Bách Vĩ bởi vì chính mình mà gặp bất kỳ một chút vũ nhục nào.
Cô năm nay đã hai mươi bốn tuổi, chờ qua tháng mười sẽ bước sang tuổi hai mươi lăm rồi, cô từ năm mười bảy tuổi bắt đầu ném mình vào trong vọng tưởng phù phiếm, luôn dùng các loại thủ đoạn để thỏa mãn cuộc sống vừa hư vinh lại mù quáng của mình, không có tiết chế, chỉ cần đàn ông có thể thay đổi vận mạng của cô, không cần trải qua cái loại cuộc sống vất vả chịu khổ đó thì cho dù là ai cũng được, cô càng thêm dùng trẻ tuổi xinh đẹp non nớt dễ dàng ở bên cạnh anh Khoan, cuối cùng để cho chính mình bước lên con đường mộng đẹp trở thành sự thật, dù là cuộc sống như thế chết lặng giống như đống rơm rạ, không có tức giận, có lúc đêm khuya tỉnh lại nhìn người đàn ông cùng giường chung gối với mình, Mễ Tiệp luôn cảm thấy không thành thật, cho dù trong tay mình đã có tiền bạc cùng “vinh dự”, cô lại thường xuyên từ trong đáy lòng có cảm giác mình vẫn chỉ có hai bàn tay trắng, cuộc sống anh Khoan trải qua như là liếm máu trên đao, mà Mễ Tiệp chính là một con ký sinh trùng, anh Khoan phát đạt, cô đi theo cũng phú quý, anh Khoan nghèo túng, cô lập tức không đáng giá một đồng, cuộc sống khi đó ngoài mặt thì náo nhiệt, kì thực là đi ở trên lưỡi đao run run rẩy rẩy, hiện tại Mễ Tiệp nhớ tới cuộc sống trước kia, hoàn toàn có thể dùng một màn hoang mạc cô tịch mà thê lương để hình dung.
Nhưng hoang mạc cũng có thể được ốc đảo xem trọng, bởi vì cô trong lúc vô ý gặp được Quách Bách Vĩ.
Quách Bách Vĩ mang đến cho cục diện cuộc sống đơn điệu đáng buồn của Mễ Tiệp cảm giác rung động, thật ra thì Mễ Tiệp sớm đã bị phá hủy, cô yếu ớt giống như là một vỏ trứng dễ vỡ, bất kỳ một kích nhẹ nhàng nào cũng có thể làm cho cô nát bấy, nhưng Quách Bách Vĩ lại như chúa cứu thế xuất hiện trong cuộc sống của cô, từ đó về sau Mễ Tiệp mới sống như một người phụ nữ chân chính, trong cuộc sống có Quách Bách Vĩ là Mễ Tiệp có hi vọng, có tiếng cười, có ánh mặt trời, Mễ Tiệp gần như là dùng thân từng tế bào toàn thân để đón nhận tình cảm chân thành Quách Bách Vĩ, đặc biệt là sau khi Quách Bách Vĩ biết được quá khứ của cô, chẳng những không có rời đi mà ngược lại càng kiên định hơn đưa cô về nhà giới thiệu cho người nhà của mình, thậm chí cô cảm thấy chỉ cần có thể tiếp tục phần yêu này, cô có thể chết đi.
Hiện tại, cô coi như là cùng Quách Bách Vĩ ở trong tổ ân ái, tiềm ẩn bên trong tình cảm chân thành của cô lại có nhân vật nguy hiểm như thế uy hiếp vũ nhục, cho dù là quần áo của anh cũng không được, cô quyết không thể thỏa hiệp được, đồng phục Quách Bách Vĩ ở trong tiềm thức Mễ Tiệp, cũng cao quý giống như bản thân Quách Bách Vĩ vậy, làm người ta ngưỡng mộ, ánh sáng lóe lên của huy hiệu cảnh sát trêm căn bản mà nói đại biểu cho quyền lực tôn nghiêm tối cao, một chuỗi ngắn ngủn con số nho nhỏ trên cảnh hiệu, chính là đại diện cho tên tuổi Quách Bách Vĩ, mà giờ phút này phía trên kia lại đang cắm một cây đao, một thanh đao thể hiện cho bóng tối bẩn thỉu.
Loài người có trí tưởng tượng, không có khả năng tưởng tượng loài người sẽ không tiến bộ, chỉ có thể dừng lại ở một chỗ mà không thể tiến lên một giai đoạn cao hơn, mà phụ nữ lại càng phải có trí tưởng tượng không giới hạn, luôn biết tưởng tượng những điều hoàn toàn không thể thực hiện được, mọi người gọi loại tưởng tượng này là mơ mộng. Mễ Tiệp là phụ nữ, cô cũng phải có cái trí tưởng tượng này, hiện tại cô đang tưởng tượng bộ đồng phục rách nát này đang được Quách Bách Vĩ mặc lên người, thanh cương đao kia cắm ở vị trí cảnh hiệu, vị trí trái tim.
Loại tưởng tượng này giống như hóa thành một cây búa khổng lồ gõ vào chỗ yếu ớt nhất trong lòng cô, nếu Quách Bách Vĩ gặp thương tổn như vậy thì sao cô có thể chịu được, cô tình nguyện cây đao kia hiện tại đang cắm ở trong trái tim của chính cô, cô không muốn tưởng tượng cây đao này là nhắc nhở sẽ mang đến cho Quách Bách Vĩ dạng tai nạn gì.
Tức giận hóa thành một loại sức mạnh bộc phát, trong miệng của cô phát ra tiếng rít giống như âm thanh còi hơi, thân thể mới lúc trước còn mềm nhũn “vụt” đứng lên khỏi mặt đất, đi thẳng về phía trong phòng ngủ, Mễ Tiệp vừa nhảy lên kéo quần áo đã bị tàn phá xuống vừa cuồng loạn mắng: “Khốn kiếp! Khốn kiếp! Có gan thì hướng về phía Mễ Tiệp ta, đến đây đi, giết ta đi, đến giết chết ta đi khốn kiếp!”
Quần áo bị Mễ Tiệp lôi xuống, Mễ Tiệp một phen rút ra thanh cương đao lóe sáng loáng kia, không chút nghĩ ngợi giơ tay lên dùng sức văng ra ngoài, cương đao mang theo sức lực cùng với tiếng gió “đoạt” một tiếng cắm lên cửa tủ quần áo, lại có thể cắm vào hai tấc, Tiểu Hồng kêu lên sợ hãi nhào tới bắt được Mễ Tiệp như phát điên, gấp gáp nói: “Chị Mễ, chị Mễ, tỉnh táo a, chị tỉnh táo một chút.”
Giờ phút này tròng mắt Mễ Tiệp đã đỏ, một phen đẩy Tiểu Hồng ra tiếp tục chửi mắng, lại thấy trong quần áo y hệt mảnh vụn chợt bay ra một tờ giấy, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Nimmo đã nâng chân trước lên dựng đứng thân thể, nằm ở trên cửa tủ quần áo ngửi tới ngửi lui cây đao kia, đối với Mễ Tiệp điên cuồng cũng không nhúc nhích.
Mà Tiểu Hồng cũng cúi người xuống nhặt tờ giấy con kia lên, trên tờ giấy chỉ có tám chữ, còn là in chữ Khải: giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền.
Lúc Quách Bách Vĩ vội vã chạy về nhà đã là hơn mười giờ đêm rồi, trong thời gian này Mễ Tiệp có gọi điện thoại tới cho anh, Mễ Tiệp nói cho anh biết đã cùng Tiểu Hồng gọi đồ ăn mua ngoài ăn cơm rồi, nhưng anh vẫn chạy đi Đại Hà mua món ăn địa phương về, đây là Mễ Tiệp thích ăn, anh muốn Mễ Tiệp tỉnh lại phải thật vui vẻ, giống như trước kia, anh không quên được Mễ Tiệp ngồi trong phòng ở quán ăn địa phương vừa hút nước tôm vừa cười, cũng không quên được tối qua Mễ Tiệp trên mặt tái nhợt mất đi huyết sắc, anh không có cách nào để Mễ Tiệp quên hết mọi thứ không vui, chỉ có thể dùng hết khả năng của mình để quan tâm an ủi Mễ Tiệp. Mở cửa đã nhìn thấy Mễ Tiệp ngồi ở trên ghế sa lon mặc đồ ngủ đang xem TV, mà Nimmo gật gù chào đón không ngừng ngửi hộp cơm trong tay anh, anh vừa đuổi Nimmo vừa đổi giày, Mễ Tiệp đứng lên đi tới nhận lấy hộp cơm của anh hỏi: “Đây là cái gì?”
“Mua cho em, nhân lúc còn nóng ăn đi.” Nói xong nửa ngồi xổm xuống để cho Nimmo cọ vào trong ngực của anh, dùng đầu lưỡi xù xì liếm gương mặt của anh, anh “Oh” một tiếng xoa mặt một chút đứng lên, vuốt vuốt đầu Nimmo: “Thằng nhóc thối, mày thật là thối.” Nhìn phòng khách một chút hỏi: “Tiểu Hồng đâu?”
Mễ Tiệp xoay người đi về phía phòng bếp nói: “Mới vừa đi rồi.”
Quách Bách Vĩ theo tới từ phía sau ôm Mễ Tiệp nhỏ giọng nói: “Oh thật là thơm, tắm?”
“Ừ”
Mễ Tiệp mở hộp cơm ra, vị cay xông vào mũi, nhìn tôm hồng hồng mỹ vị, lại chỉ có một cảm giác buồn nôn, Quách Bách Vĩ ở phía sau hỏi: “Thơm hay không? Anh cố ý chạy đi mua.”
Mễ Tiệp nhắm hai mắt lại đáp: “Thơm, nhưng em thật sự không ăn được nữa.”
“Buổi tối cùng Tiểu Hồng ăn cái gì?”
Mễ Tiệp suy nghĩ một chút nói: “Món ăn Hồ Nam, Tiểu Hồng cũng thích, buổi tối ăn rất nhiều.”
Quách Bách Vĩ hôn cổ của cô một cái nói: “Em thật là thơm, anh thối chết, đi tắm.” Anh vừa mới xoay người lại nghe thấy Mễ Tiệp nói: “Quách Bách Vĩ, em nghĩ, muốn đi ra ngoài giải sầu, anh đi cùng em có được không?”
Quách Bách Vĩ dừng bước, trong lòng một hồi co rút, anh từ từ quay người lại, nhìn về phía Mễ Tiệp đang bình tĩnh nhìn anh.
“Đương nhiên được, chỉ là, nhưng mà bây giờ còn chưa được.”
Quách Bách Vĩ lại ôm Mễ Tiệp vào trong ngực nhẹ nhàng cẩn thận tìm từ: “Mễ Tiệp, anh biết rõ trong lòng em không dễ chịu, anh đương nhiên nguyện ý đi với em tới bất kỳ nơi nào em muốn, nhưng là, nhưng là gần đây, gần đây em không thể rời khỏi thành phố A, em phải hiểu được đây chỉ là một thủ tục, chờ sau này có thời gian anh nhất định dẫn em đi chơi, chúng ta có thể đi xa một chút, ra nước ngoài cũng được, chỉ cần em thích anh đều cùng em có được hay không?”
Mễ Tiệp ôm hông của Quách Bách Vĩ nhưng mà trong nội tâm lại là một hồi khổ sở, cô cũng dùng giọng nói vô cùng nhẹ hỏi: “Theo lý thuyết, có phải em còn không thoát khỏi hiềm nghi hay không?”
Trong miệng Quách Bách Vĩ khổ sở muốn chết, bình thường khôn khéo giờ khắc này ở trước mặt của Mễ Tiệp không có đất dụng võ chút nào, chỉ có thể cẩn thận hơn nữa tiếp tục tìm từ: “Em phải thông cảm, thứ tự làm việc của bọn anh có chút quy định cứng nhắc, cũng không hợp lý lại khó mà giải thích, em có thể hiểu sao? Nhưng anh làm chủ cho em nhất định không có chuyện gì, chỉ là, chỉ là phải cần thời gian điều tra một ít chuyện, trong thời gian này chúng ta, chúng ta không thể rời đi được......”
Mễ Tiệp ở trong ngực Quách Bách Vĩ nén lệ nhẹ nhàng gật gật đầu nói: “Em hiểu, cũng hiểu, nếu không phải là bởi vì anh, hiện tại em rất có thể vẫn còn ở trong phòng thẩm vấn bị tra hỏi, có đúng hay không?”
Quách Bách Vĩ đau lòng ôm Mễ Tiệp càng chặt hơn, hôn tóc trên đỉnh đầu cô một cái nhỏ giọng nói: “Anh sẽ không để cho em đi chỗ đó, ai cũng đừng nghĩ.”
Mễ Tiệp vùi mặt vào trong lồng ngực Quách Bách Vĩ khóc, cánh tay nắm lên eo ếch bền chắc của anh, tay vươn vào trong vạt áo vuốt ve sau lưng của Quách Bách Vĩ, trong lòng tràn ra bi ai thật sâu, giống như dây leo bao lấy lòng của cô thật chặt, càng thu càng chặt: “ Quách Bách Vĩ, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy, thật xin lỗi......”
Quách Bách Vĩ nhẹ giơ cằm Mễ Tiệp lên, dùng ngón cái lau nước mắt của cô đi, nhẹ nhàng nói: “Về sau không cần lại nói thật xin lỗi với anh, em là vợ của anh, anh vì em làm chuyện gì cũng là bình thường, hả?”
Mễ Tiệp lại vùi mặt của mình vào lồng ngực của anh khóc đến càng đau lòng, Quách Bách Vĩ trầm thấp cười tay nắm cả tay Mễ Tiệp nhẹ nhàng quơ quơ, nói: “Ơ, sao em nhiều nước mắt thế, ai, một lát nữa là chúng ta được một hồ bơi rồi, anh ngay cả tắm cũng tiết kiệm ha ha.”
Quách Bách Vĩ đi vào phòng tắm, Mễ Tiệp ngồi ở trên ghế sa lon trong lỗ tai nghe tiếng nước chảy ào ào, sững sờ nhìn Nimmo nằm ở một bên, tâm tình thật sự không thể bình tĩnh, một loại cảm xúc sợ hãi lại bắt đầu giống như rắn độc từ từ quanh quẩn đi lên, gặm nhấm lòng của cô, cô còn đang suy nghĩ, tám chữ trên tờ giấy nhỏ kia, cuối cùng là có ý gì?
Khi cô đoạt được tờ giấy nhỏ kia từ trong tay Tiểu Hồng, phản ứng đầu tiên đó chính là tờ giấy này không phải của anh Khoan để lại, nếu không phải anh Khoan, thì ai lại có thể tốn công tốn sức để lại tờ giấy đó như vậy? Chẳng lẽ tờ giấy này hoàn toàn là nhằm vào Quách Bách Vĩ hay sao? Là Quách Bách Vĩ trong lúc công tác kết thù oán? Có người đến đây trả thù? Nhưng tại sao bọn họ lại muốn lật tung phòng mình lên? Bọn họ muốn tìm thứ gì? Trước tiên để lại tờ giấy uy hiếp sau đó thuận tiện thừa dịp cháy nhà hôi của? Mễ Tiệp biết là không phải, bởi vì ở trong ngăn kéo của tủ đầu giường, bên trong có mấy ngàn, là cô trước khi Quách Bách Vĩ đi học tập bỏ vào trong ví tiền của anh, nhưng Quách Bách Vĩ nói cầm nhiều tiền mặt như vậy không tiện, chỉ lấy thẻ mà để lại số tiền này, cô cũng quên gửi số tiền này vào trong ngân hàng, nhưng là, khi cô cùng Tiểu Hồng bắt đầu dọn dẹp gian phòng hỗn loạn thì lại phát hiện số tiền này ở dưới một đống quần áo, cho dù giống như tờ giấy bị ném đầy đất, nhưng mà cũng không thiếu, điều này có thể chứng minh bọn họ cũng không phải là ăn trộm trước tiên trộm đồ sau đó làm trò đùa dai vô lương tâm, nếu như nói Quách Bách Vĩ mới là mục tiêu của bọn họ, vậy bọn họ tại sao phải lục phòng của mình? Bọn họ nên đi lục phòng của Quách Bách Vĩ mới đúng nha, nhưng cô cùng Tiểu Hồng cũng đã kiểm tra rồi, trong phòng Quách Bách Vĩ chỉnh tề giống như phòng của khách sạn một dạng.
Có chút suy luận bị cô và Tiểu Hồng nhất nhất phủ định, cuối cùng vẫn là vòng về trên người mình, thật chẳng lẽ là hướng về phía mình mà tới? Đầu tiên là Cường Tử chết đi, giống như là cảnh cáo, bây giờ là uy hiếp trắng trợn, phải nói Cường Tử chết đi giống như là anh Khoan gây nên, đồng phục Quách Bách Vĩ bị cắt thành mảnh vụn coi như cũng là anh Khoan gây nên, như vậy tờ giấy này hoàn toàn không giống như tác phong của anh Khoan a, nếu như phải, đó là ý gì? “Thiếu nợ trả tiền” còn nói quá khứ, mình thiếu anh Khoan nào chỉ là tiền đâu, nhưng “Giết người đền mạng” là có ý gì đây? Quả thực là rắm chó không kêu a, Mễ Tiệp vò nát đầu cũng nghĩ không thông hai câu này rốt cuộc đang uy hiếp cái gì.
Quách Bách Vĩ từ trong phòng tắm mặc áo sát nách ra ngoài, chỉ mặc chiếc quần rộng thùng thình màu đen bình thường, lộ ra một vòng vết lằn quần lót màu trắng, anh ngồi xuống bên người Mễ Tiệp, một phen cầm lên ly trà của Mễ Tiệp lên uống sạch nước trà bên trong sau đó quẹt miệng hỏi: “Xem chương trình TV gì thế? Mẹ nó, lại là phim Hàn, ngây thơ.”
Mễ Tiệp thu hồi suy nghĩ, nhìn Quách Bách Vĩ một chút nhíu chân mày lại nói: “Chúng ta có sự khác nhau.”
Quách Bách Vĩ trừng mắt nhìn Mễ Tiệp: “Gì? Sự khác nhau?...... Em là đang nói em rất trẻ tuổi à hay là nói anh già đây?”
“Có khác nhau sao?”
“Đương nhiên là có a, em phải nói là em rất trẻ tuổi, anh còn tương đối vui mừng, dù sao đàn ông đều muốn tìm một cô vợ nhỏ, nếu là em dám nói anh già, hừ hừ.”
“Hừ hừ cái gì?”
“Anh phải chứng minh cho em xem xem, cái gì gọi là càng già càng dẻo dai.”
“...... Quách Bách Vĩ, anh nhanh lên một chút thả em xuống.”
“Anh sẽ không, anh mạn phép không.”
“......”
“Nha, dám cắn anh, em không muốn lăn lộn đi, hôm nay anh nhấtd định phải giáo huấn em thật tốt, ai, anh mà là phiếu cơm cố định của em, đắc tội anh cẩn thận anh bỏ đói em.”
“......”
“...... Mẹ nó, còn cắn, chờ, nhìn anh cởi sạch đánh cái mông em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT