Một nhóm người đi tới karaoke Tiền Quỹ hát, quản lý đã nhận ra Quách Bách Vĩ, vừa nhìn thấy mọi người tới vội vàng lấy thuốc lá đi đi lại lại mời, “Ôi, thật không dễ dàng thấy Quách đội ra ngoài chơi, anh em chúng ta cũng đã lâu không gặp mặt rồi đúng không?” Cương Nha một phen nắm lấy bả vai quản lý, vừa vỗ vừa nói: “Người anh em, Quách đội vinh dự trở thành cục trưởng phân cục của chúng tôi, có thể về sau gặp mặt phải đổi cách xưng hô. Còn nữa, mau đem bột phấn với thuốc viên gì gì đó giấu đi, nếu như bị Quách cục nhìn thấy thì nguy rồi.” Quản lý đẩy Cương Nha ra “Phi” một tiếng, “Thằng nhóc cậu đừng đổ oan cho anh, anh đây làm ăn nghiêm chỉnh, chạm vào những cái đồ chơi đó làm gì? Anh còn chưa có chán sống đâu đấy.” Nói xong nhìn về phía Quách Bách Vĩ cười: “Chỉ là Quách đội vinh dự trở thành Quách cục chính là việc vui lớn, hôm nay tôi mời, hưởng chút vẻ vang của Quách cục, muốn gì tùy ý gọi, không cần khách khí với tôi.”
Quách Bách Vĩ cười khoát tay nói: “Ngàn vạn đừng, anh cũng đừng nghe Cương Nha nói vớ vẩn, hôm nay đã có người mời khách rồi, anh à, để lần sau đi.” Quản lý cười gọi trưởng ca tới, đặc biệt dặn dò tìm một gian phòng lớn, rượu vừa mới mang đến đã thấy Tiểu Vương cầm microphone gào lên: “Hiện tại, cho mời người anh hùng trong hệ thống cảnh sát của chúng ta, người được tất cả quần chúng nhân dân kính yêu, người cảnh sát nhiều tài năng, được mệnh danh là người tài giỏi nhất, mắc cỡ chết Quách Phú Thành, tức chết Vương Lực Hoành, Quách cục trưởng, hát một bài cho mọi người nghe, mọi người hoan nghênh.”
Cấp dưới một hồi quỷ khóc sói gào, Quách Bách Vĩ vừa cười mắng vừa đứng lên, nhận lấy microphone nói: “Ừ, nếu mọi người cổ vũ như vậy, tôi sẽ cố gắng hát một bài, Mễ Tiệp, đến đây, đến đây.” Anh vẫy tay với Mễ Tiệp. Mễ Tiệp chỉ vào mũi mình dùng khẩu hình hỏi: “Em?” “Đúng, chính là em, mau đến đây.”
“Hôm nay nhân cơ hội tất cả mọi người đều ở đây, tôi hát cho chị dâu các người nghe một bài, biểu đạt cái ý kia, tôi không nói quá trực tiếp, nếu không ngọt quá các người lại đau răng.” Phía dưới lại hỗn loạn, Quách Bách Vĩ kéo tay Mễ Tiệp đứng ở trước màn hình, âm nhạc vang lên, Mễ Tiệp mới biết thì ra bài Quách Bách Vĩ muốn hát là“Thành phố lớn tình yêu nhỏ”.
Mái tóc đen cuốn thành một vòng
Quấn quanh tất cả nỗi nhớ dành cho em
Cách nửa gương mặt trong suốt
Lời nói trong miệng đã không đánh lừa
Hình ảnh an tĩnh của nóc nhà màu xám
Ngọn đèn soi rõ khuôn mặt xinh đẹp của em
Cuối cùng cũng tìm được điểm cuối của tất cả lưu lạc
Em mỉm cười thì bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến
Ngàn vạn lần không được nói thiên trường địa cửu
Tránh cho em cảm thấy anh không thiết thực
Suy nghĩ đơn giản bao nhiêu thì sẽ đơn giản bấy nhiêu
Là mẹ nói cho anh biết triết lý
Trong đầu là em trong lòng cũng là em
Trong thành phố lớn có tình yêu nhỏ bé đầy ngọt ngào
Nỗi nhớ là em toàn bộ đều là em
Trong thành phố lớn tình yêu nhỏ chỉ hướng về em......
Cắt lấy một nắm tóc để cho anh đặt trong lòng
Đi tới đâu cũng có thể ở cùng em......
Mễ Tiệp chưa bao giờ nghĩ Quách Bách Vĩ lại biết hát, nhắm mắt lại nghe thật sự có thể lấy giả làm thật, Quách Bách Vĩ cũng cười hì hì nhìn Mễ Tiệp, dưới ánh đèn hai mắt tỏa sáng lấp lánh, mày mũi anh tuấn chính là kiểu dáng cô yêu thích, không khỏi lặng lẽ nắm chặt tay Quách Bách Vĩ, trong lòng cảm động cùng hạnh phúc ngập tràn, bài hát này Mễ Tiệp chưa bao giờ nghe lại có cảm giác ngọt ngào và cảm động như vậy. Bọn Cương Nha, Hoàng Mao Nhi vừa vỗ tay vừa kêu to, cả phòng sôi trào giống như nước sôi, Hoàng Mao Nhi lớn tiếng hô: “À, để cho bọn họ hát đối đáp tình ca đi!”
“Không được, không được.” Mễ Tiệp vội vàng khoát tay: “Tôi ngũ âm không tốt, hù dọa mọi người thì rất xấu hổ.”
Quách Bách Vĩ cười nói: “Yên tâm đi, bọn họ cũng kiên cường lắm, chúng ta hôm nay sẽ song kiếm hợp bích, thể hiện một chút năng lực của chúng ta.” Nói xong lôi kéo Mễ Tiệp đi đến trước máy vi tính chọn bài, tìm bài hát để hát đối, Mễ Tiệp khó xử nói: “Ai, anh cũng không phải không biết là em không hát được nha, anh đây không phải là làm cho em xấu mặt sao.”
“Vui vẻ lên, cũng không phải là bắt em tham gia thi đấu, sợ cái gì, nghĩ đơn giản một chút.” Nói xong chọn một bài hiện đang rất phổ biến trên Internet“Phạm sai lầm”, thật sự rất dễ, Mễ Tiệp thấy còn có thể hát được, lại thấy mọi người hô hào như kẻ điên, dứt khoát nhắm mắt lại hát một phen, Quách Bách Vĩ vẫn nắm tay Mễ Tiệp không buông, còn bất chợt đặt lên khóe miệng hôn một cái, Mễ Tiệp hưng phấn đỏ mặt, đám người điên bên dưới vừa đánh nhịp vừa nhảy múa loạn xạ.
Quách Bách Vĩ giống như bá chủ, lúc thì hát“Võng tình”, lúc lại hát“Em nguyện ý” của Vương Phi, dùng giọng nữ đặc biệt của Vương Phi kéo dài tình ý, Mễ Tiệp uống một cốc bia, cũng cảm thấy lâng lâng rồi, nhìn Quách Bách Vĩ không ngừng khoe khoang tài hoa ca hát, trong hai con mắt toát ra bong bóng màu hồng, nghĩ thầm, ai nha anh thật lãng mạn, em thật rất yêu anh.
Một nhóm người hát đến hơn mười một giờ đêm mới ngừng. Sau khi cùng mọi người chia tay Mễ Tiệp lái xe đưa Quách Bách Vĩ trở về bệnh viện. Ngày mai phải cắt chỉ rồi, sau đó mới có thể xuất viện. Lúc đi qua siêu thị mở cửa 24h, Quách Bách Vĩ vẫy tay bảo Mễ Tiệp dừng xe, Mễ Tiệp tấp vào lề đường dừng lại hỏi: “Uống say sao? Còn điên khùng gì nữa.”
Quách Bách Vĩ cười hì hì chỉ vào siêu thị nói: “Say? Anh còn cách nó xa vạn dặm. Không phải bảo là mua áo mưa cho anh em của anh sao? Hiện tại không đi thì đợi đến bao giờ đây?”
Mặt Mễ Tiệp đỏ lên, liếc anh một cái, nói: “Vậy anh đi đi, em chờ anh.”
“Hả? Xấu hổ à? Cái này có gì đâu, đi một chút, chúng ta cùng nhau đi, về sau em chính là vợ anh rồi, thẹn thùng cái gì.” Nói xong lập tức kéo Mễ Tiệp xuống xe đi vào trong siêu thị.
Mễ Tiệp đỏ mặt đứng ở bên cạnh khu đồ dùng tự chọn, đầu cũng không ngẩng lên, Quách Bách Vĩ quan sát tỉ mỉ, còn hỏi: “Ai, em có muốn mua hàng nhập khẩu hay không? Chất lượng khẳng định rất tốt.” Nói xong cầm một hộp trên mặt có biểu tượng Âu Mĩ lên nói với Mễ Tiệp: “Chậc chậc, xem một chút, đây mới là...... Sao em đứng xa như vậy, mau tới đây.”
Người mua đồ dùng tự chọn cũng không ít, còn có mấy cậu nhóc nhìn giống như học sinh cũng đang nhìn đông nhìn tây, mặt Mễ Tiệp càng đỏ hơn, kéo kéo cánh tay Quách Bách Vĩ: “Nhanh lên một chút á..., nhanh.”
Quách Bách Vĩ nhìn bộ dạng quẫn bách của Mễ Tiệp cố ý lớn tiếng: “Không hiểu sao, hàng nhập khẩu cũng chia lớn nhỏ, chọn đúng mới tốt chứ.” Anh mới vừa nói xong cũng nhìn thấy mấy người đẹp nữa, nhìn rực rõ như pháo bông đang đi từ từ tới đây, Quách Bách Vĩ lập tức mở to hai mắt mà nhìn, ánh mắt kia giống như nhìn con ruồi dính trên mạng nhện vậy.
Mễ Tiệp vừa quay đầu lại, lửa giận lập tức dâng lên, nghĩ thầm, mẹ nó, bà đây vẫn còn ở cạnh anh đấy, anh thấy người đẹp liền khoái chí? Đoạt lấy cái hộp trong tay Quách Bách Vĩ, chỉ vào chữ bên trên lớn tiếng nói: “Chất lượng hàng nhập khẩu đúng là rất tốt, chỉ là anh cũng phải nhìn cho rõ, đây là số lớn, anh chỉ là đậu đỏ nhỏ làm sao dùng được?” Nói xong “Pằng” một cái đặt vào trong tay Quách Bách Vĩ, cũng không quay đầu lại “Cộp cộp cộp” đạp giày cao gót mà đi.
Quách Bách Vĩ trừng mắt không dám tin lẩm bẩm: “Cái... cái gì? Đậu đỏ nhỏ...”
Mấy người đẹp nhìn Quách Bách Vĩ đang lúng túng che miệng cười trộm. Quách Bách Vĩ cầm lung tung mấy hộp không phân biệt lớn nhỏ, tức giận quay mông vội vội vàng vàng bỏ chạy, đời này Quách Bách Vĩ chưa từng mất mặt như vậy, nhưng chờ anh tính tiền xong cắn răng nghiến lợi đuổi theo ra đến cửa, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé xinh đẹp của Mễ Tiệp lóe lên sau ánh đèn, nói tạm biệt với anh.
Lần này Quách Bách Vĩ hoàn toàn sững sờ, cô gái hẹp hòi này thật sự tức giận, vội vàng móc điện thoại ra gọi, Mễ Tiệp liên tiếp không nhận, lại gọi lại, tắt máy, Quách Bách Vĩ tức giận cúp điện thoại, vừa định mắng mấy câu thì nghe thấy sau lưng một trận cười ha ha, quay đầu lại nhìn, thì ra là người đẹp vừa đi dạo ở khu đồ dùng tự chọn, vừa nhìn anh vừa cười ha ha, trong tiếng cười còn xen lẫn một câu “Đậu đỏ nhỏ“. Một người đẹp còn nháy mắt mấy cái với Quách Bách Vĩ, trêu đùa nói: “Anh quả đậu, bạn gái tức giận rồi hả?” Nếu là trước kia Quách Bách Vĩ nhất định sẽ trêu đùa với các cô ấy một chút, nhưng bây giờ trên trán Quách Bách Vĩ anh đã dán nhãn hiệu “Mễ Tiệp” rồi, anh thật vất vả mới có thể dán nhãn hiệu lên hiện tại lại bị ném xuống, không biết còn phải phí bao nhiêu sức lực mới có thể lừa trở lại đây. Cho dù nhìn thấy người đẹp đối với anh thật sự có hứng thú nhưng Quách Bách Vĩ cũng không có một chút ý định hồ đồ nào, nghĩ đến Mễ Tiệp đang đen mặt, Quách Bách Vĩ cũng bất chấp giậm chân, vội vàng ngoắc một chiếc xe taxi ảo não ngồi lên, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
Mãi cho đến sáng ngày hôm sau, Quách Bách Vĩ cuối cùng cũng gọi điện thoại được cho Mễ Tiệp, Mễ Tiệp cũng vừa mới thức dậy nên rất tức giận, mở mồm chính là một câu: “Con mẹ nó anh tìm ai vậy? Sáng sớm quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác!”
Quách Bách Vĩ đưa điện thoại ra xa một chút, tới khi không nghe được tiếng mắng làm người ta phun máu mới cười đùa nói: “Mễ Tiệp, còn chưa dậy sao? Em quên rồi ư? Hôm nay anh cắt chỉ, xuất viện, tại sao em vẫn chưa tới vậy?”
“Anh cắt chỉ đã có bác sĩ, xuất viện cũng có các anh em, em đến làm gì? Chẳng lẽ anh lại còn muốn em cõng anh trở về?”
Quách Bách Vĩ thấy giọng điệu Mễ Tiệp không tốt, đây thật sự là tức giận, vội vàng nhận tội: “Mễ Tiệp, anh chỉ đùa em thôi, thật sự tức giận với anh sao? Anh bảo đảm với chủ tịch Mao, nếu về sau anh lại bị bệnh phải vào bệnh viện, liền...... Liền bị con ruồi phiền chết, bị con muỗi cắn chết, có được hay không?”
Anh vừa mới nói xong thì nghe thấy trong điện thoại truyền đến âm thanh “Tút, tút, tút”, không khỏi “Haizz” một tiếng, trong lòng lại có chút cảm giác không rõ, có chút buồn phiền, không phải chỉ nhìn người đẹp thôi sao? Có cái gì đâu, người sinh ra mắt không để nhìn chẳng lẽ dùng lỗ mũi để trút giận sao? Có chút giận dữ, còn có chút không cam lòng, nhớ tới Hướng Dương từng nói, người phụ nữ này không để ý dạy dỗ, xem ra thật đúng là không thể giữ nổi cô. Ngược lại suy nghĩ một chút, anh thật sự sợ Mễ Tiệp sao, đang không biết làm thế nào mới tốt, thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, rất nhiều anh em đến đón mình xuất viện “Phần phật” đi vào, Hướng Dương duỗi dài cổ nhìn khắp nơi một chút, hỏi: “Ôi? Sao chỉ có một mình anh? Người phụ nữ hoang dã điêu ngoa kia đâu?”
Quách Bách Vĩ đang bực tức không có chỗ trút, giận dữ nói: “Vào viện thần kinh rồi!” Nói xong nằm lên giường bệnh, kéo chăn đắp ở trên mặt, bắt đầu nằm ngay đơ.
Mọi người anh nhìn tôi...tôi nhìn anh, trong lòng cũng đã hiểu rõ, thì ra là vợ chồng son giận dỗi, vị đại cục trưởng này mất hứng nên tâm trạng không tốt. Chu Bằng liếc xéo Hướng Dương một cái, dùng ngón tay chọc một cái vào đầu của anh ta, nhỏ giọng nói: “Xem cái miệng thúi của cậu đi, cái gì mà người phụ nữ hoang dã, miệng chó không phun ra được ngà voi.”
Hướng Dương trợn mắt tiếp lời: “Anh có thể ói ra ngà, anh ói một phần cho tôi xem một chút?”
Quách Bách Vĩ “Hô” một tiếng xoay người đứng dậy, nhảy xuống giường mặt đen lại nói với Cương Nha: “Sửa sang lại đồ của tôi một chút”, lại chỉ chỉ Tiểu Dương nói: “Em đi làm thủ tục xuất viện đi.” Nói xong cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng, đám người Hướng Dương đuổi sát đi theo vào phòng thay băng, nhìn bác sĩ dùng cây kéo thận trọng cắt chỉ, trên đầu Quách Bách Vĩ bị trụi một mảng, vì vết thương trên da đầu mà bác sĩ đã cạo sạch tóc, nhìn giống như cái đầu lâu rất buồn cười, mọi người cố nén không dám cười ra tiếng, hiện tại mặt của Quách Bách Vĩ đã đen như đít nồi, ngược lại bác sĩ cắt chỉ “Xì” bật cười, đùa giỡn nói: “Ôi, nhìn đi, nếu tôi không làm bác sĩ thì có thể mở cửa hiệu cắt tóc đấy, nhìn cái đầu được cắt này, kiểu tóc mới của thế giới.”
Cô y tá nhỏ vừa giúp đỡ vừa vui vẻ cười khúc khích, Quách Bách Vĩ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm cô y tá nhỏ, đến khi cô ngượng ngùng không cười tiếp được nữa, mới mặt không thay đổi nói với bác sĩ: “Tức cười, ông thật sự con mẹ nó tức cười.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT